Nhưng Chu Phỉ lại không hề hoảng.
Nếu một người ngày ngày chui ra chui vào Khiên Ky võng, cọ xát với đống Khiên Ky tuyến có thể gọt vàng chặt ngọc nghiền đá tảng vô số lần, hơn nữa còn có thể tập mãi thành quen… thì thứ có thể khiến nàng hoảng loạn thật sự không nhiều lắm.
Chu Phỉ không cần kiên trì đỡ chiêu kiếm này của Lý Cẩn Dung, nàng xem cọc gỗ như một hòn đá tảng, nghiêng người né thoát một góc phù hợp, vô cùng “tránh nặng tìm nhẹ” giơ thanh đao nát rỉ sét lên trên, đứng một bên đỡ lấy trọng kiếm của Lý Cẩn Dung, hẳn vỏ đao đã bị cắt xén bớt nguyên vật liệu, chỉ có một lớp sắt chống đỡ, còn phần lớn nguyên liệu đều là gỗ, bị trọng kiếm vót mất một lớp gỗ, kình lực hai người giằng co nhau, lớp gỗ bị gọt kéo dài không ngừng, nếu có người nhìn kỹ sẽ thấy lớp gỗ đó có bề rộng như nhau từ đầu đến cuối.
Một khắc sau, lớp gỗ vụn bị vót hết, Chu Phỉ quả quyết trở tay, trường đao nâng lên, nàng mượn lực của Lý Cẩn Dung đưa bản thân lên chỗ cao hơn trên cọc gỗ.
Vương lão phu nhân “ồ” một tiếng, nheo mắt lại, thi thoảng lại dùng ngón tay vuốt đầu gậy trong tay.
Trong Tứ Thập Bát Trại, lúc mới nhập môn là mỗi sư phụ tự dạy đệ tử của mình, nhưng đệ tử khi đã học xong cơ sở, bắt đầu chính thức học võ công thì giữa các môn phái đều không có ranh giới, đệ tử chỉ cần còn tinh lực đều có thể chuyển tông học công phu nhà khác bất cứ lúc nào, các trưởng bối đều biết việc này nên chỉ cần có thời gian sẽ đồng ý dạy, do đó tuy Chu Phỉ là do Lý Cẩn Dung dẫn nhập môn, nhưng sơ học chưa chắc đã là do Lý Cẩn Dung dạy.
Đao đầu tiên nàng dùng đẩy ra các phiến đá là “Vãn Sơn Hà” là chiêu thức của một phái trong trại tên là “Thương Hải”, sau đó nàng trốn tránh linh hoạt, thân như ma quỷ, đao pháp quỷ quyệt, lại là một phong cách khác.
Mã Cát Lợi nhỏ giọng nói: Sao ta nhìn thấy thân pháp này của nó có xu hướng của “Minh Phong” nhỉ?
“Minh Phong” là một trại vô cùng đặc thù của Tứ Thập Bát Trại, rất tà môn, người của phái này xưa nay đều xuất quỷ nhập thần, có người nói trước khi nương nhờ Tứ Thập Bát Trại là một nhóm thích khách nổi danh thiên hạ, họ tinh thông cơ quan và đủ loại bí thuật, Khiên Ky trong Tẩy Mặc Giang chính là một tác phẩm của phái Minh Phong.
Có điều vũ khí của thích khách đa số đều là những thứ nhỏ nhắn kỳ dị, hiếm thấy những thứ thông thường như trường đao đại kiếm, bởi vậy phái này không có kiếm phổ hay đao pháp nào ra hồn, không ngờ Chu Phỉ lại có thể lĩnh hội tinh túy trong “quỷ” của Minh Phong, gán vào đao thuật của mình, dùng để khắc chế Lý Cẩn Dung không chê vào đâu được.
Vương lão phu nhân gật gù, trên mặt có chút ý cười: Nha đầu này, thật là…
Lần trước bà chưa kịp ưu sầu, Chu Phỉ đã khiến bà kinh hoảng, lần này bà chưa khen xong lại thấy giữa sân xảy ra biến cố.
Một chiêu kiếm của Lý Cẩn Dung bị Chu Phỉ đỡ được, bà không hề đuổi theo, không màng ngẩng đầu, xoay tay chưởng vào cọc gỗ, quát: Xuống đây!
Mã Cát Lợi như bị Lý đại đương gia đánh một chưởng vào ngực, căng thẳng cắn chặt răng.
Phải, lấy công lực của Lý Cẩn Dung, bà thật sự không cần khoa tay múa chân các chiêu thức với đám tiểu bối này, chỉ cần dốc hết toàn lực đã khó.
Từ xưa có cách nói Cách không đả ngưu , còn Lý Cẩn Dung là đánh qua một cái cọc gỗ hai cánh tay ôm không hết, trực tiếp đánh một chưởng lên cọc gỗ, lại như đang đánh lên người Chu Phỉ.
Chu Phỉ còn chưa kịp thở lấy hơi, bị bà cách một cọc gỗ đánh bay ra ngoài.
Lần này rất tàn nhẫn, ngực nàng khí huyết cuồn cuộn, cổ họng có chút ngòn ngọt. Nàng ngồi dưới đất, không khỏi nghiêng đầu ho khan vài tiếng, có chút không thở nổi.
Lý Cẩn Dung không hề rời khỏi phạm
Nếu một người ngày ngày chui ra chui vào Khiên Ky võng, cọ xát với đống Khiên Ky tuyến có thể gọt vàng chặt ngọc nghiền đá tảng vô số lần, hơn nữa còn có thể tập mãi thành quen… thì thứ có thể khiến nàng hoảng loạn thật sự không nhiều lắm.
Chu Phỉ không cần kiên trì đỡ chiêu kiếm này của Lý Cẩn Dung, nàng xem cọc gỗ như một hòn đá tảng, nghiêng người né thoát một góc phù hợp, vô cùng “tránh nặng tìm nhẹ” giơ thanh đao nát rỉ sét lên trên, đứng một bên đỡ lấy trọng kiếm của Lý Cẩn Dung, hẳn vỏ đao đã bị cắt xén bớt nguyên vật liệu, chỉ có một lớp sắt chống đỡ, còn phần lớn nguyên liệu đều là gỗ, bị trọng kiếm vót mất một lớp gỗ, kình lực hai người giằng co nhau, lớp gỗ bị gọt kéo dài không ngừng, nếu có người nhìn kỹ sẽ thấy lớp gỗ đó có bề rộng như nhau từ đầu đến cuối.
Một khắc sau, lớp gỗ vụn bị vót hết, Chu Phỉ quả quyết trở tay, trường đao nâng lên, nàng mượn lực của Lý Cẩn Dung đưa bản thân lên chỗ cao hơn trên cọc gỗ.
Vương lão phu nhân “ồ” một tiếng, nheo mắt lại, thi thoảng lại dùng ngón tay vuốt đầu gậy trong tay.
Trong Tứ Thập Bát Trại, lúc mới nhập môn là mỗi sư phụ tự dạy đệ tử của mình, nhưng đệ tử khi đã học xong cơ sở, bắt đầu chính thức học võ công thì giữa các môn phái đều không có ranh giới, đệ tử chỉ cần còn tinh lực đều có thể chuyển tông học công phu nhà khác bất cứ lúc nào, các trưởng bối đều biết việc này nên chỉ cần có thời gian sẽ đồng ý dạy, do đó tuy Chu Phỉ là do Lý Cẩn Dung dẫn nhập môn, nhưng sơ học chưa chắc đã là do Lý Cẩn Dung dạy.
Đao đầu tiên nàng dùng đẩy ra các phiến đá là “Vãn Sơn Hà” là chiêu thức của một phái trong trại tên là “Thương Hải”, sau đó nàng trốn tránh linh hoạt, thân như ma quỷ, đao pháp quỷ quyệt, lại là một phong cách khác.
Mã Cát Lợi nhỏ giọng nói: Sao ta nhìn thấy thân pháp này của nó có xu hướng của “Minh Phong” nhỉ?
“Minh Phong” là một trại vô cùng đặc thù của Tứ Thập Bát Trại, rất tà môn, người của phái này xưa nay đều xuất quỷ nhập thần, có người nói trước khi nương nhờ Tứ Thập Bát Trại là một nhóm thích khách nổi danh thiên hạ, họ tinh thông cơ quan và đủ loại bí thuật, Khiên Ky trong Tẩy Mặc Giang chính là một tác phẩm của phái Minh Phong.
Có điều vũ khí của thích khách đa số đều là những thứ nhỏ nhắn kỳ dị, hiếm thấy những thứ thông thường như trường đao đại kiếm, bởi vậy phái này không có kiếm phổ hay đao pháp nào ra hồn, không ngờ Chu Phỉ lại có thể lĩnh hội tinh túy trong “quỷ” của Minh Phong, gán vào đao thuật của mình, dùng để khắc chế Lý Cẩn Dung không chê vào đâu được.
Vương lão phu nhân gật gù, trên mặt có chút ý cười: Nha đầu này, thật là…
Lần trước bà chưa kịp ưu sầu, Chu Phỉ đã khiến bà kinh hoảng, lần này bà chưa khen xong lại thấy giữa sân xảy ra biến cố.
Một chiêu kiếm của Lý Cẩn Dung bị Chu Phỉ đỡ được, bà không hề đuổi theo, không màng ngẩng đầu, xoay tay chưởng vào cọc gỗ, quát: Xuống đây!
Mã Cát Lợi như bị Lý đại đương gia đánh một chưởng vào ngực, căng thẳng cắn chặt răng.
Phải, lấy công lực của Lý Cẩn Dung, bà thật sự không cần khoa tay múa chân các chiêu thức với đám tiểu bối này, chỉ cần dốc hết toàn lực đã khó.
Từ xưa có cách nói Cách không đả ngưu , còn Lý Cẩn Dung là đánh qua một cái cọc gỗ hai cánh tay ôm không hết, trực tiếp đánh một chưởng lên cọc gỗ, lại như đang đánh lên người Chu Phỉ.
Chu Phỉ còn chưa kịp thở lấy hơi, bị bà cách một cọc gỗ đánh bay ra ngoài.
Lần này rất tàn nhẫn, ngực nàng khí huyết cuồn cuộn, cổ họng có chút ngòn ngọt. Nàng ngồi dưới đất, không khỏi nghiêng đầu ho khan vài tiếng, có chút không thở nổi.
Lý Cẩn Dung không hề rời khỏi phạm
/15
|