Sau khi Tô Hoan ra ngoài, trong căn phòng chỉ còn mỗi hai con người
Cái cảm giác yên lặng và ở một chỗ với đàn ông như thế khiến cô có cảm giác khó chịu vô cùng...có gì thì nói đi! Cứ im im đứng đó nhìn là sao chứ
" Chủ tịch, xin hỏi anh có chuyện gì cần tìm tôi ư? ". Cô phải mở lời trước để hắn nói thôi!
" Lâm tiểu thư, nhìn cô có vẻ như là đang muốn trốn tránh tôi vậy! "
Anh nói, từng bước tiến tới chỗ cô ngồi
" Làm gì có, tôi không có...vừa nãy cảm ơn anh. Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước "
Cô đứng dậy rời đi, đi ngang qua anh thì bị một lực kéo cô lại, anh nắm lấy tay cô, sau đó đẩy cô vào tường
Thân hình to lớn nhốt cô vào lòng, hoàn toàn không cho cô thoát
" Lâm tiểu thư, cô cần gì vội? Cô đang bị thương kia mà! ". Cố Duật Hành nêu ra lí do muốn cô phải ở lại bên cạnh anh
" Phải! Tôi bị thương nhưng chỉ ở tay không phải ở chân. Chủ tịch, xin anh hãy tự trọng một chút với tôi! ". Tên đàn ông biến thái này! Nói chuyện thì cứ nói, làm gì phải động tay động chân với cô?
" Tự trọng? Cô gái...em có phải muốn cố tình quên tôi? Tôi và em, đêm đó thế nào chẳng lẽ quên rồi ư? ". Cố Duật Hành nghe mà muốn bật cười...muốn anh tự trọng? Đêm đó không biết là ai lại rất nhiệt tình nha!
" Chủ tịch, anh nói cái gì. Tôi nghe không hiểu ". Cô vờ như không biết gì, cố ý hỏi lại
" Tôi nói gì em nghe không hiểu? Vậy hay là để tôi ngay tại đây giúp em nhớ lại "
Cố Duật Hành nói, câu nói vừa dứt thì anh đã đưa bàn tay của mình bắt đầu sờ đùi cô. Cô giật mình dùng sức đẩy anh ra khỏi người mình
" Xin anh giữ tự trọng một chút có được hay không? Ở đây là công ty đấy! Cho dù trước kia tôi nhận nhầm anh là trai bao, nhưng anh cũng không cần làm khó tôi như vậy chứ? "
" Hah, cuối cùng em cũng nhớ ra tôi rồi nhỉ? ". Cố Duật Hành rời tay khỏi đùi cô, anh bắt đầu đưa ngón tay nghịch những ngọn tóc của cô: " Đêm đó em nhầm lẫn tôi là trai bao, hơn nữa lúc trước lại để tôi leo cây tận một tiếng. Em có biết, trên đời này không có người phụ nữ nào to gan như em hay không? "
Anh ta nói cái gì vậy chứ? Cô đúng thật là có nhầm anh là trai bao nhưng cho anh ta leo cây một tiếng? Có sao?
" Anh rốt cuộc là muốn cái gì mới buông tha cho tôi? "
Cô né đầu sang chỗ khác, Cố Duật Hành nhếch môi cười, anh chính là đang đợi cô nói ra câu này. Cố Duật Hành ghét sát vào tai cô thủ thỉ: " kết hôn cùng tôi...tôi tha cho em! "
Nghe anh nói thế. Cô ngạc nhiên đẩy anh ra
" Kết hôn? Không thể nào, chúng ta gặp nhau cũng chưa quá năm lần lí nào anh lại muốn tôi cùng anh kết hôn? "
Nghe cô bảo không muốn kết hôn cùng mình, Cố Duật Hành sầm mặt nhìn cô:
" Chẳng lẽ em đã cùng tôi lên giường chỉ với mấy đồng bạc đó mà muốn phủi bỏ trách nhiệm với tôi? ". Anh nói, càng ngày tiến gần tới cô: " Ở quán bar lúc đó em đã nói gì chẳng lẽ đã quên sạch? "
Cô nhìn anh cũng tỏ vẻ khó hiểu. rốt cuộc lúc đó mình say rượu đã nói ra những gì với tên đàn ông này?
Nhìn cô ngây ngốc như vậy anh nhếch môi cười ghé vào tai cô thì thầm
" Em nói chỉ cần ở với em một đêm, muốn gì em đều có thể cho tôi tất, tôi muốn kết hôn cùng em. Và em đã đồng ý. Đã nhớ chưa? "
Cô đẩy anh ra
" Thật xin lỗi, lúc đó vì say rượu nên tôi mới nói những lời như thế với anh. Anh cũng xem như đó là thật ư? Tôi nghĩ người như anh hoàn hảo như thế sớm sẽ kiếm được một người phụ nữ xinh đẹp lại còn tốt hơn tôi gấp trăm lần! "
" Cố Duật Hành tôi đã nhìn trúng em, thì em chính là Cố phu nhân của tôi. Ngoài em ra không ai vốn có thể thích hợp làm phu nhân của tôi! "
" Vì cái gì lại chọn tôi cơ chứ? Tôi hoàn toàn không có gì đáng để anh lợi dụng cả! Hơn nữa...chuyện kết hôn là chuyện đại sự, không phải trò đùa! " Phải! Kết hôn không phải là trò đùa, nếu như anh ta không xem trọng kết hôn, chỉ muốn lấy cô về như thế thôi thì cô thật sẽ không chấp nhận!
Chuyện kết hôn là chuyện quan trọng, hơn nữa nó cũng rất quan trọng đối với người phụ nữ. Người ta nói...đời người con gái chỉ có thể làm cô dâu được một lần! Vì thế cho nên nó rất quan trọng!
Cô cũng thế, dĩ nhiên sẽ trở thành cô dâu một lần trong tương lai...nhưng chú rể của cô sẽ là người cô yêu!
" Tôi có nói rằng tôi đùa giỡn với chuyện này sao? Tôi là nghiêm túc!...tôi hỏi em, có vô số người phụ nữ ngoài kia muốn làm vợ tôi vậy vì sao em lại không muốn còn từ chối tôi? " Dĩ nhiên là ngoài việc em bảo tôi đùa giỡn với chuyện kết hôn ra!
" Bởi vì anh không phải mẫu người tôi thích! "
Nghe cô nói Cố Duật Hành bật cười. Anh chính là người đàn ông độc thân hoàng kim của Trung Quốc. Ai ai mà không ao ước anh sẽ là chồng của họ kia chứ. Vậy mà cô gái này có cho cũng không cần?
" Cô gái, em không có quyền lựa chọn tôi mà chỉ có tôi mới có quyền lựa chọn em! "
Tên đàn ông bá đạo này! Đừng nghĩ hắn có tiền đồ như thế thì muốn ép buộc ai thì ép buộc!...nhất là ép cô kết hôn cùng hắn!
Ngón tay thon dài nâng khuôn mặt cô lên: " Kết hôn với tôi, em muốn cái gì. Tôi đều có thể cho em tất cả, kể cả việc giúp em trả thù những người trước kia ức hiếp em ". Trong ánh mắt của Cố Duật Hành bỗng nhiên chứa đầy sự ôn nhu đối với cô
"... "
" Em yên tâm đi, đó vốn chỉ là cuộc giao dịch mà thôi. Hai bên đều có lợi cả. Nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi! "
Nói xong Cố Duật Hành mở cửa đi ra ngoài, vừa ra khỏi không lâu thì Tô Hoan đi vào
" Tĩnh Tĩnh cậu không sao chứ? Anh ta có làm gì cậu hay không "
" Hoan Hoan, không. Anh ta không làm gì mình cả "
Kết hôn cùng anh ta ư...?
...
" Đi tìm con mèo nhỏ đó sao? "
" Là thỏ con "
"... ". Rõ ràng như tiểu mèo hoang, vậy mà còn luôn miệng gọi rằng tiểu bạch thỏ?: " Khụ...là thỏ con. Vậy cậu lại tìm con thỏ nhỏ đó có việc gì thế? "
" Có chút chuyện thôi! "
" Chuyện gì cơ? "
Cố Duật Hành đút tay vào túi quần đi vào thang máy. Đông Hoa vào theo, nhớ đến cô ban nãy. Khóe môi cười
" Cậu không cần phải biết đâu! "
" Lẽ nào cậu động lòng với tiểu nha đầu đó rồi hay sao? "
Động lòng?...ngay cả chính bản thân anh cũng đang phân vân
Ở trong phòng làm việc của Châu Mạn Đình, cô ta hiện đang rất tức giận
" Đáng ghét! Vì một con nha đầu nhân viên nhỏ đó mà Hành lại tức giận với mình! "
Nắm chặt lấy lòng bàn tay, cô ta nghiến răng
" Đó giờ không phải gần nữ sắc? Bọn họ làm gì anh ấy đều không quan tâm hay sao? Tại sao bây giờ lại giúp cô ta? "
Không đúng, không được! Mình không thể để con tiện nhân đó qua mặt được mình. Cố Duật Hành chỉ có thể là của một mình Châu Mạn Đình này mà thôi!
" Chỉ có mình mới có thể làm Cố phu nhân. Ngoài mình ra, tất cả đều không thể được... "
Cái cảm giác yên lặng và ở một chỗ với đàn ông như thế khiến cô có cảm giác khó chịu vô cùng...có gì thì nói đi! Cứ im im đứng đó nhìn là sao chứ
" Chủ tịch, xin hỏi anh có chuyện gì cần tìm tôi ư? ". Cô phải mở lời trước để hắn nói thôi!
" Lâm tiểu thư, nhìn cô có vẻ như là đang muốn trốn tránh tôi vậy! "
Anh nói, từng bước tiến tới chỗ cô ngồi
" Làm gì có, tôi không có...vừa nãy cảm ơn anh. Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước "
Cô đứng dậy rời đi, đi ngang qua anh thì bị một lực kéo cô lại, anh nắm lấy tay cô, sau đó đẩy cô vào tường
Thân hình to lớn nhốt cô vào lòng, hoàn toàn không cho cô thoát
" Lâm tiểu thư, cô cần gì vội? Cô đang bị thương kia mà! ". Cố Duật Hành nêu ra lí do muốn cô phải ở lại bên cạnh anh
" Phải! Tôi bị thương nhưng chỉ ở tay không phải ở chân. Chủ tịch, xin anh hãy tự trọng một chút với tôi! ". Tên đàn ông biến thái này! Nói chuyện thì cứ nói, làm gì phải động tay động chân với cô?
" Tự trọng? Cô gái...em có phải muốn cố tình quên tôi? Tôi và em, đêm đó thế nào chẳng lẽ quên rồi ư? ". Cố Duật Hành nghe mà muốn bật cười...muốn anh tự trọng? Đêm đó không biết là ai lại rất nhiệt tình nha!
" Chủ tịch, anh nói cái gì. Tôi nghe không hiểu ". Cô vờ như không biết gì, cố ý hỏi lại
" Tôi nói gì em nghe không hiểu? Vậy hay là để tôi ngay tại đây giúp em nhớ lại "
Cố Duật Hành nói, câu nói vừa dứt thì anh đã đưa bàn tay của mình bắt đầu sờ đùi cô. Cô giật mình dùng sức đẩy anh ra khỏi người mình
" Xin anh giữ tự trọng một chút có được hay không? Ở đây là công ty đấy! Cho dù trước kia tôi nhận nhầm anh là trai bao, nhưng anh cũng không cần làm khó tôi như vậy chứ? "
" Hah, cuối cùng em cũng nhớ ra tôi rồi nhỉ? ". Cố Duật Hành rời tay khỏi đùi cô, anh bắt đầu đưa ngón tay nghịch những ngọn tóc của cô: " Đêm đó em nhầm lẫn tôi là trai bao, hơn nữa lúc trước lại để tôi leo cây tận một tiếng. Em có biết, trên đời này không có người phụ nữ nào to gan như em hay không? "
Anh ta nói cái gì vậy chứ? Cô đúng thật là có nhầm anh là trai bao nhưng cho anh ta leo cây một tiếng? Có sao?
" Anh rốt cuộc là muốn cái gì mới buông tha cho tôi? "
Cô né đầu sang chỗ khác, Cố Duật Hành nhếch môi cười, anh chính là đang đợi cô nói ra câu này. Cố Duật Hành ghét sát vào tai cô thủ thỉ: " kết hôn cùng tôi...tôi tha cho em! "
Nghe anh nói thế. Cô ngạc nhiên đẩy anh ra
" Kết hôn? Không thể nào, chúng ta gặp nhau cũng chưa quá năm lần lí nào anh lại muốn tôi cùng anh kết hôn? "
Nghe cô bảo không muốn kết hôn cùng mình, Cố Duật Hành sầm mặt nhìn cô:
" Chẳng lẽ em đã cùng tôi lên giường chỉ với mấy đồng bạc đó mà muốn phủi bỏ trách nhiệm với tôi? ". Anh nói, càng ngày tiến gần tới cô: " Ở quán bar lúc đó em đã nói gì chẳng lẽ đã quên sạch? "
Cô nhìn anh cũng tỏ vẻ khó hiểu. rốt cuộc lúc đó mình say rượu đã nói ra những gì với tên đàn ông này?
Nhìn cô ngây ngốc như vậy anh nhếch môi cười ghé vào tai cô thì thầm
" Em nói chỉ cần ở với em một đêm, muốn gì em đều có thể cho tôi tất, tôi muốn kết hôn cùng em. Và em đã đồng ý. Đã nhớ chưa? "
Cô đẩy anh ra
" Thật xin lỗi, lúc đó vì say rượu nên tôi mới nói những lời như thế với anh. Anh cũng xem như đó là thật ư? Tôi nghĩ người như anh hoàn hảo như thế sớm sẽ kiếm được một người phụ nữ xinh đẹp lại còn tốt hơn tôi gấp trăm lần! "
" Cố Duật Hành tôi đã nhìn trúng em, thì em chính là Cố phu nhân của tôi. Ngoài em ra không ai vốn có thể thích hợp làm phu nhân của tôi! "
" Vì cái gì lại chọn tôi cơ chứ? Tôi hoàn toàn không có gì đáng để anh lợi dụng cả! Hơn nữa...chuyện kết hôn là chuyện đại sự, không phải trò đùa! " Phải! Kết hôn không phải là trò đùa, nếu như anh ta không xem trọng kết hôn, chỉ muốn lấy cô về như thế thôi thì cô thật sẽ không chấp nhận!
Chuyện kết hôn là chuyện quan trọng, hơn nữa nó cũng rất quan trọng đối với người phụ nữ. Người ta nói...đời người con gái chỉ có thể làm cô dâu được một lần! Vì thế cho nên nó rất quan trọng!
Cô cũng thế, dĩ nhiên sẽ trở thành cô dâu một lần trong tương lai...nhưng chú rể của cô sẽ là người cô yêu!
" Tôi có nói rằng tôi đùa giỡn với chuyện này sao? Tôi là nghiêm túc!...tôi hỏi em, có vô số người phụ nữ ngoài kia muốn làm vợ tôi vậy vì sao em lại không muốn còn từ chối tôi? " Dĩ nhiên là ngoài việc em bảo tôi đùa giỡn với chuyện kết hôn ra!
" Bởi vì anh không phải mẫu người tôi thích! "
Nghe cô nói Cố Duật Hành bật cười. Anh chính là người đàn ông độc thân hoàng kim của Trung Quốc. Ai ai mà không ao ước anh sẽ là chồng của họ kia chứ. Vậy mà cô gái này có cho cũng không cần?
" Cô gái, em không có quyền lựa chọn tôi mà chỉ có tôi mới có quyền lựa chọn em! "
Tên đàn ông bá đạo này! Đừng nghĩ hắn có tiền đồ như thế thì muốn ép buộc ai thì ép buộc!...nhất là ép cô kết hôn cùng hắn!
Ngón tay thon dài nâng khuôn mặt cô lên: " Kết hôn với tôi, em muốn cái gì. Tôi đều có thể cho em tất cả, kể cả việc giúp em trả thù những người trước kia ức hiếp em ". Trong ánh mắt của Cố Duật Hành bỗng nhiên chứa đầy sự ôn nhu đối với cô
"... "
" Em yên tâm đi, đó vốn chỉ là cuộc giao dịch mà thôi. Hai bên đều có lợi cả. Nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi! "
Nói xong Cố Duật Hành mở cửa đi ra ngoài, vừa ra khỏi không lâu thì Tô Hoan đi vào
" Tĩnh Tĩnh cậu không sao chứ? Anh ta có làm gì cậu hay không "
" Hoan Hoan, không. Anh ta không làm gì mình cả "
Kết hôn cùng anh ta ư...?
...
" Đi tìm con mèo nhỏ đó sao? "
" Là thỏ con "
"... ". Rõ ràng như tiểu mèo hoang, vậy mà còn luôn miệng gọi rằng tiểu bạch thỏ?: " Khụ...là thỏ con. Vậy cậu lại tìm con thỏ nhỏ đó có việc gì thế? "
" Có chút chuyện thôi! "
" Chuyện gì cơ? "
Cố Duật Hành đút tay vào túi quần đi vào thang máy. Đông Hoa vào theo, nhớ đến cô ban nãy. Khóe môi cười
" Cậu không cần phải biết đâu! "
" Lẽ nào cậu động lòng với tiểu nha đầu đó rồi hay sao? "
Động lòng?...ngay cả chính bản thân anh cũng đang phân vân
Ở trong phòng làm việc của Châu Mạn Đình, cô ta hiện đang rất tức giận
" Đáng ghét! Vì một con nha đầu nhân viên nhỏ đó mà Hành lại tức giận với mình! "
Nắm chặt lấy lòng bàn tay, cô ta nghiến răng
" Đó giờ không phải gần nữ sắc? Bọn họ làm gì anh ấy đều không quan tâm hay sao? Tại sao bây giờ lại giúp cô ta? "
Không đúng, không được! Mình không thể để con tiện nhân đó qua mặt được mình. Cố Duật Hành chỉ có thể là của một mình Châu Mạn Đình này mà thôi!
" Chỉ có mình mới có thể làm Cố phu nhân. Ngoài mình ra, tất cả đều không thể được... "
/87
|