Sau một màn ân ái đã qua, cô mệt mỏi đã thiếp đi bên cạnh Cố Duật Hành, nằm bên cạnh cô nghỉ ngơi một chút sau đó anh đi tắm thay đồ rồi ra ngoài tiếp tục công việc
Cô lúc này ngủ rất say sưa, mãi cho tới hai giờ chiều cô mới tỉnh dậy, ngó sang bên cạnh mới không thấy anh. Cô ngồi dậy, tay vẫn cầm cái chăn che đi thân thể trần trụi kia. Cảm thấy bên dưới thật đau a, cái hông cũng đau không kém nữa
" Cố Duật Hành đáng ghét, lại " ăn sạch " mình thế kia. Thật đau! "
Cô gắng gượng đứng dậy và đi tắm cho sạch sẽ một chút. Lâm Tĩnh trên người quấn chiếc khăn lông trắng bước ra phòng tắm, vì trên người cô chỉ quấn khăn nên đồng thời đã lộ ra quai xương xanh quyến rũ và đôi vai trắng ngọc mịn màng. Đôi chân thon dài xinh đẹp cũng lộ ra
" Đã mấy giờ rồi nhỉ? "
Cô bước chân tới bàn kế bên giường, mở điện thoại lên thấy cũng đã khoảng hai giờ mấy: Mình ngủ lâu như vậy rồi sao?
Cạch, đột nhiên cách cửa phòng mở ra theo bản năng nên cô quay lại nhìn bỗng dưng thấy anh. Cố Duật Hành vào đây là vì xem cô gái nhỏ của mình đã thức dậy hay chưa để đưa cô đi ăn. Cô đã ngủ một giấc lâu như vậy chắc hẵng cũng đã đói rồi, vừa bước vào thì anh nhìn thấy cô đang đứng cạnh bàn. Trên người cô không mặc quần áo, chỉ có mỗi chiếc khăn trắng to lớn kia quấn che đi thân hình mảnh khải xinh đẹp của cô lại
" Duật...Duật Hành! "
Toi rồi mình vẫn còn chưa có mặc đồ. Cố Duật Hành nhếch môi cười, đóng cửa lại đi tới chỗ cô. Cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy cái eo nhỏ của cô lại
" Bảo bối, em là muốn câu dẫn anh? "
Cố Duật Hành ghé vào tai cô nói, giọng nói đầy ma mị. Anh còn cắn vành tai của cô khiến cô bất giác đỏ mặt
" Em không có! "
" Vậy đây là gì đây nhỉ? "
Nói rồi bàn tay nghịch ngợm của Cố Duật Hành vuốt ve từ trượt dài từ trên xuống dưới cơ thể của cô
" Em là mới tắm xong nên chưa kịp mặc đồ! "
" Thật vậy sao? "
" Thật mà thật mà! "
" Vậy mà anh lại nghĩ em là muốn anh nữa. Sau đợt ân ái vừa rồi, anh vốn vẫn chưa đủ thỏa mãn em ~ "
" Không không, đủ rồi đủ rồi. Em thấy đủ rồi! "
Thấy biểu hiện của cô như vậy Cố Duật Hành không thể nhịn cười được. Cô thật sự sợ anh trong chuyện XXX đó vậy sao?
" Được rồi là anh đùa em đấy. Đói rồi chứ? "
Cô khẽ gật đầu, quả thật ngủ lâu như vậy sau khi thức dậy cô quả thật rất đói a
" Ngoan, vậy mau mặc đồ đi rồi anh đưa chúng ta cùng đi ăn "
" Nhưng...còn công việc? Không phải là..."
" Anh là cấp trên của em, anh bảo sao thì em làm đó, một lát ăn xong thì trở về làm sau cũng được dù sao thì hiện tại anh đã xử lý hết những công việc quan trọng rồi "
Cô cười nhìn anh gật đầu
" Đồ của em trong tủ quần áo. Đều là size của em hết! "
" Cảm ơn anh Duật Hành! "
Cô mỉm cười sau đó nhón chân lên áp môi mình lên môi anh
" Được rồi mau đi thay đồ đi, hay là em muốn anh thay giúp em? "
Cố Duật Hành ranh ma nhìn cô nói
" Em mới không cần, em có thể tự mình thay được! "
Nói rồi cô lật đật lấy đồ trong tủ quần áo rồi đi vào phòng tắm thay đồ. Cố Duật Hành khóe môi cười. Cô thật sự sợ anh trong chuyện đó vậy sao?...lẽ nào anh thật sự rất " dũng mãnh " mỗi khi ở phương diện đó?:))
Trong lòng cô thầm nghĩ. Ngoài mặt của Cố Duật Hành rất cao ngạo, lạnh lùng trước mặt người khác như thế. Nhưng thật chất có trời đất mới biết mỗi khi ở cùng cô, vị chủ tịch này vô cùng cầm thú và lưu manh, phải nói là đại biến thái...
...
Cố Duật Hành đưa cô đi ăn tại nhà hàng
" Nè nè biết gì chưa? Còn ba ngày nữa đó sẽ là đại hôn của đại tiểu thư thiên kim Lâm gia, Lâm Giai Ninh cùng với đại thiếu gia của Mạc gia. Mạc Thiếu Khanh đó "
" Biết sao không, mọi người ở khắp thành phố S này ai mà không biết "
" Chà, xem ra Mạc thiếu này rất thương yêu đại tiểu thư của Lâm gia. Nghe nói hôn lễ đó sẽ lớn lắm cho coi, là đại hôn đó "
" Xì!...nghe nói rằng cô ta đã cướp vị hôn phu của em gái mình. Là nhị tiểu thư Lâm gia đó! "
" Thật sao? Tôi lại không tin, đó là đại minh tinh Lâm Giai Ninh. Ai mà không biết họ yêu nhau? Mà hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ thấy mặt nhị tiểu thư của Lâm gia nhỉ? "
" Thì vốn có ai thấy mặt cô ta đâu, mà cô nói tôi không tin. Cẩn thận cái miệng đó, nếu để người ta nghe thấy được những lời cô nói Lâm Giai Ninh đi giành bạn trai của em gái là cô chết chắc "
" Ầy biết rồi biết rồi! "
Hai người phụ nữ ngồi bên bàn bên kia cũng chỉ cách anh và cô hai, ba bàn. Những gì bọn họ nói vừa nãy dĩ nhiên là cô và anh đã nghe được tất
Đại hôn? Hừ, cũng có gì là to tát đâu? Nếu Tĩnh Tĩnh muốn mình cũng có thể cho người tổ chức hoành tráng và lớn hơn của Lâm Giai Ninh...
Nghĩ rồi Cố Duật Hành đưa mắt liếc nhìn cô, lúc này cô vẫn đang thản nhiên ngồi ăn như chưa hề nghe chuyện gì cả
" Duật Hành, anh sẽ tham dự nó chứ? "
" Tùy nhã hứng, em muốn đến dự? "
Cố Duật Hành thản nhiên đáp lại cô. Anh hỏi cô, ánh mắt sắc bén đưa mắt nhìn lên cô
" Em, em định sẽ không đến! "
" Không đến cũng tốt, mà dù cho có đến cũng không sao "
" Ừm...! "
Ăn cơm xong, cô cùng anh ra khỏi nhà hàng đó thì họ tình cờ gặp " người quen ". Lâm Giai Ninh và Châu Mạn Đình vốn là sau khi đi mua sắm đồ xong liền đi ăn cái gì đó, hai người họ đi vào nhà hàng này vì vốn nó cũng gần đây. Bọn họ vốn không biết rằng cô và anh đến đây à, Lâm Giai Ninh thấy cô đi cùng Cố Duật Hành như vậy, mà Châu Mạn Đình lại vô cùng ghét cô mỗi khi cô ở cạnh anh. Hah lại chạm mặt phải nhau rồi, chắc hẵng là sẽ có chuyện hay để coi
" Tĩnh Tĩnh, Cố tổng thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi. Hai người cùng đi ăn cơm sao? "
" Phải! "
Cố Duật Hành phủ nhận chẳng hề muốn che giấu làm gì. Châu Mạn Đình rất tức giận sau khi thấy cô cùng anh đi ăn với nhau, cô ta rất muốn nhào vô cô để cáu xé gương mặt xinh đẹp này để coi cô còn dám đi câu dẫn người đàn ông của cô ta nữa hay không: Đúng là tiện nhân, không biết xấu hổ là gì!
Châu Mạn Đình rất tức giận nhưng mà hiện tại mình phải kiềm chế lại. Cố Duật Hành anh hiện nay rất là chán ghét cô ta về vụ việc lúc ở phòng anh cô ta đã đánh cô. Vì thế nếu như mình gây sự với cô ta thì đó chẳng khác gì khiến Cố Duật Hành lại tăng độ chán ghét Châu Mạn Đình hơn
" Hành, thật là trùng hợp, anh cũng đến ăn s... "
Cố Duật Hành ngó lơ cô ta. Cùng cô đi lướt qua cô ta, Châu Mạn Đình rất tức giận: Anh ấy vậy mà lại dám ngó lơ mình?
" Hành, lẽ nào anh lại chán ghét em như thế ư?! "
Châu Mạn Đình không nhịn được cảm xúc liền xoay người lại đến chỗ anh, cô ta nắm lấy khủy tay anh. Cố Duật Hành chán ghét hất tay cô ta ra, vì giày cao gót với thêm hành động vô tình hất mình ra, Châu Mạn Đình đứng không vững xém té nhưng cũng may Lâm Giai Ninh đỡ kịp
" Mạn Đình, cậu không sao chứ? "
" Mình...mình không sao. Ah! "
Cô ta đứng dậy nhưng lại té nữa, lí do là vì giày cao gót đã bị gãy một bên. Thấy anh có vẻ đối xử với Châu Mạn Đình tuyệt tình như thế cô đưa mắt nhìn anh. Anh không nói gì cũng không để ý cô ta
" Vào xe, chúng ta đi thôi! "
Cố Duật Hành mở cửa xe bắt cô vào trong, ngoan ngoãn nghe lời cô bước chân vào trong. Anh đóng cửa xe lại, đi vòng qua bên kia. Mở cửa xe anh cũng vào trong
" Hành, ah...anh lại vì cô ta mà tuyệt tình với em như thế? Lẽ nào anh chán ghét em đến như vậy sao? "
Bỏ mặc lời Châu Mạn Đình nói, Cố Duật Hành lái xe đi
" Hành...! "
" Mạn Đình, anh ấy cũng đi rồi. Thôi đi, cậu đang bị thương đó! "
" Lâm Tĩnh!...tất cả đều tại cô ta mà Hành mới đối xử như thế với mình. Giai Ninh, cô ta đã quyến rũ anh ấy! "
" Mình biết...mình đưa cậu về? "
" Ừm, cảm ơn cậu Giai Ninh! "
" Chúng ta đều là bạn cả mà! "
Lâm Giai Ninh nhìn Châu Mạn Đình cười hiền rồi bắt xe đưa Châu Mạn Đình về nhà. Trên xe Châu Mạn Đình rất tức giận, lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó
" Cậu đang làm gì vậy? "
" Mình nhất định sẽ nói toàn bộ chuyện này cho Thiên ca ca biết, anh ấy sẽ đòi lại công bằng cho mình và cho cô ta biết tay! ". Châu Mạn Đình đắc ý nói
" Mạn Đình..."
" Đừng cản mình. Dù sao thì cô ta cũng đâu phải là em ruột cậu? Mẹ cô ta và cô ta đều là hồ ly tinh như nhau, chỉ giỏi việc đi câu dẫn đàn ông và phá hoại hạnh phúc của người khác. Giai Ninh, mẹ cô ta đã cướp ba cậu đó, còn cô ta thì lại ghét cậu? Có bao giờ ả xem cậu là chị mình? "
" Mình..."
" Cô ta lại còn dám quyến rũ Hành của mình nữa, mình nhất định sẽ cho cô ta một bài học "
Nói rồi Châu Mạn Đình nhắn tin cho Châu Thiên, anh trai của mình. Châu Thiên vốn rất yêu thương cưng chiều Châu Mạn Đình nên bất kể ai dám bắt nạt cô ta thì anh đều sẽ cho kẻ đó biết tay
" Ca! "
" Chuyện gì thế bảo bối của anh? "
" Ca, anh nhất định phải làm chủ cho em! "
" Em sao thế? Có người dám bắt nạt em ư? Nói cho ca nghe, anh nhất định cho hắn một bài học! "
" Là anh nói đó. Lâm Tĩnh, cô ta lại dám làm em bẻ mặt trước đám đông, lại còn khiến cho Hành càng ngày càng chán ghét em! "
" Đình Đình, anh bảo rồi...tất cả là đều tại Cố Duật Hành mà ra, em hà tất gì phải làm tổn thương đến bản thân? Hắn không yêu em! "
" Chúng em hoàn toàn yêu nhau, chỉ tại sự xuất hiện của Lâm Tĩnh vì thế cô ta đã chia rẻ em và anh ấy. Ca phải giúp em! "
" Haiz...được rồi được rồi, anh sẽ giúp em được chứ? "
" Được a!...cảm ơn ca, thương anh nhất! "
" Được rồi anh cũng thương em! "
" Em không làm phiền ca nữa, bye ca! "
" Ừ! "
Nhắn tin xong với anh trai của mình Châu Mạn Đình nghiến răng
" Lâm Tĩnh, cô cứ chờ đó đi! "
Lâm Giai Ninh cũng đã thấy toàn bộ tin nhắn vừa rồi Châu Mạn Đình cùng Châu Thiên nói chuyện. Cô ta cười thầm: Nếu như cô đã thay tôi đối phó với nó rồi, vậy thì đành trông cậy vào cô vậy...!
Cô lúc này ngủ rất say sưa, mãi cho tới hai giờ chiều cô mới tỉnh dậy, ngó sang bên cạnh mới không thấy anh. Cô ngồi dậy, tay vẫn cầm cái chăn che đi thân thể trần trụi kia. Cảm thấy bên dưới thật đau a, cái hông cũng đau không kém nữa
" Cố Duật Hành đáng ghét, lại " ăn sạch " mình thế kia. Thật đau! "
Cô gắng gượng đứng dậy và đi tắm cho sạch sẽ một chút. Lâm Tĩnh trên người quấn chiếc khăn lông trắng bước ra phòng tắm, vì trên người cô chỉ quấn khăn nên đồng thời đã lộ ra quai xương xanh quyến rũ và đôi vai trắng ngọc mịn màng. Đôi chân thon dài xinh đẹp cũng lộ ra
" Đã mấy giờ rồi nhỉ? "
Cô bước chân tới bàn kế bên giường, mở điện thoại lên thấy cũng đã khoảng hai giờ mấy: Mình ngủ lâu như vậy rồi sao?
Cạch, đột nhiên cách cửa phòng mở ra theo bản năng nên cô quay lại nhìn bỗng dưng thấy anh. Cố Duật Hành vào đây là vì xem cô gái nhỏ của mình đã thức dậy hay chưa để đưa cô đi ăn. Cô đã ngủ một giấc lâu như vậy chắc hẵng cũng đã đói rồi, vừa bước vào thì anh nhìn thấy cô đang đứng cạnh bàn. Trên người cô không mặc quần áo, chỉ có mỗi chiếc khăn trắng to lớn kia quấn che đi thân hình mảnh khải xinh đẹp của cô lại
" Duật...Duật Hành! "
Toi rồi mình vẫn còn chưa có mặc đồ. Cố Duật Hành nhếch môi cười, đóng cửa lại đi tới chỗ cô. Cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy cái eo nhỏ của cô lại
" Bảo bối, em là muốn câu dẫn anh? "
Cố Duật Hành ghé vào tai cô nói, giọng nói đầy ma mị. Anh còn cắn vành tai của cô khiến cô bất giác đỏ mặt
" Em không có! "
" Vậy đây là gì đây nhỉ? "
Nói rồi bàn tay nghịch ngợm của Cố Duật Hành vuốt ve từ trượt dài từ trên xuống dưới cơ thể của cô
" Em là mới tắm xong nên chưa kịp mặc đồ! "
" Thật vậy sao? "
" Thật mà thật mà! "
" Vậy mà anh lại nghĩ em là muốn anh nữa. Sau đợt ân ái vừa rồi, anh vốn vẫn chưa đủ thỏa mãn em ~ "
" Không không, đủ rồi đủ rồi. Em thấy đủ rồi! "
Thấy biểu hiện của cô như vậy Cố Duật Hành không thể nhịn cười được. Cô thật sự sợ anh trong chuyện XXX đó vậy sao?
" Được rồi là anh đùa em đấy. Đói rồi chứ? "
Cô khẽ gật đầu, quả thật ngủ lâu như vậy sau khi thức dậy cô quả thật rất đói a
" Ngoan, vậy mau mặc đồ đi rồi anh đưa chúng ta cùng đi ăn "
" Nhưng...còn công việc? Không phải là..."
" Anh là cấp trên của em, anh bảo sao thì em làm đó, một lát ăn xong thì trở về làm sau cũng được dù sao thì hiện tại anh đã xử lý hết những công việc quan trọng rồi "
Cô cười nhìn anh gật đầu
" Đồ của em trong tủ quần áo. Đều là size của em hết! "
" Cảm ơn anh Duật Hành! "
Cô mỉm cười sau đó nhón chân lên áp môi mình lên môi anh
" Được rồi mau đi thay đồ đi, hay là em muốn anh thay giúp em? "
Cố Duật Hành ranh ma nhìn cô nói
" Em mới không cần, em có thể tự mình thay được! "
Nói rồi cô lật đật lấy đồ trong tủ quần áo rồi đi vào phòng tắm thay đồ. Cố Duật Hành khóe môi cười. Cô thật sự sợ anh trong chuyện đó vậy sao?...lẽ nào anh thật sự rất " dũng mãnh " mỗi khi ở phương diện đó?:))
Trong lòng cô thầm nghĩ. Ngoài mặt của Cố Duật Hành rất cao ngạo, lạnh lùng trước mặt người khác như thế. Nhưng thật chất có trời đất mới biết mỗi khi ở cùng cô, vị chủ tịch này vô cùng cầm thú và lưu manh, phải nói là đại biến thái...
...
Cố Duật Hành đưa cô đi ăn tại nhà hàng
" Nè nè biết gì chưa? Còn ba ngày nữa đó sẽ là đại hôn của đại tiểu thư thiên kim Lâm gia, Lâm Giai Ninh cùng với đại thiếu gia của Mạc gia. Mạc Thiếu Khanh đó "
" Biết sao không, mọi người ở khắp thành phố S này ai mà không biết "
" Chà, xem ra Mạc thiếu này rất thương yêu đại tiểu thư của Lâm gia. Nghe nói hôn lễ đó sẽ lớn lắm cho coi, là đại hôn đó "
" Xì!...nghe nói rằng cô ta đã cướp vị hôn phu của em gái mình. Là nhị tiểu thư Lâm gia đó! "
" Thật sao? Tôi lại không tin, đó là đại minh tinh Lâm Giai Ninh. Ai mà không biết họ yêu nhau? Mà hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ thấy mặt nhị tiểu thư của Lâm gia nhỉ? "
" Thì vốn có ai thấy mặt cô ta đâu, mà cô nói tôi không tin. Cẩn thận cái miệng đó, nếu để người ta nghe thấy được những lời cô nói Lâm Giai Ninh đi giành bạn trai của em gái là cô chết chắc "
" Ầy biết rồi biết rồi! "
Hai người phụ nữ ngồi bên bàn bên kia cũng chỉ cách anh và cô hai, ba bàn. Những gì bọn họ nói vừa nãy dĩ nhiên là cô và anh đã nghe được tất
Đại hôn? Hừ, cũng có gì là to tát đâu? Nếu Tĩnh Tĩnh muốn mình cũng có thể cho người tổ chức hoành tráng và lớn hơn của Lâm Giai Ninh...
Nghĩ rồi Cố Duật Hành đưa mắt liếc nhìn cô, lúc này cô vẫn đang thản nhiên ngồi ăn như chưa hề nghe chuyện gì cả
" Duật Hành, anh sẽ tham dự nó chứ? "
" Tùy nhã hứng, em muốn đến dự? "
Cố Duật Hành thản nhiên đáp lại cô. Anh hỏi cô, ánh mắt sắc bén đưa mắt nhìn lên cô
" Em, em định sẽ không đến! "
" Không đến cũng tốt, mà dù cho có đến cũng không sao "
" Ừm...! "
Ăn cơm xong, cô cùng anh ra khỏi nhà hàng đó thì họ tình cờ gặp " người quen ". Lâm Giai Ninh và Châu Mạn Đình vốn là sau khi đi mua sắm đồ xong liền đi ăn cái gì đó, hai người họ đi vào nhà hàng này vì vốn nó cũng gần đây. Bọn họ vốn không biết rằng cô và anh đến đây à, Lâm Giai Ninh thấy cô đi cùng Cố Duật Hành như vậy, mà Châu Mạn Đình lại vô cùng ghét cô mỗi khi cô ở cạnh anh. Hah lại chạm mặt phải nhau rồi, chắc hẵng là sẽ có chuyện hay để coi
" Tĩnh Tĩnh, Cố tổng thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi. Hai người cùng đi ăn cơm sao? "
" Phải! "
Cố Duật Hành phủ nhận chẳng hề muốn che giấu làm gì. Châu Mạn Đình rất tức giận sau khi thấy cô cùng anh đi ăn với nhau, cô ta rất muốn nhào vô cô để cáu xé gương mặt xinh đẹp này để coi cô còn dám đi câu dẫn người đàn ông của cô ta nữa hay không: Đúng là tiện nhân, không biết xấu hổ là gì!
Châu Mạn Đình rất tức giận nhưng mà hiện tại mình phải kiềm chế lại. Cố Duật Hành anh hiện nay rất là chán ghét cô ta về vụ việc lúc ở phòng anh cô ta đã đánh cô. Vì thế nếu như mình gây sự với cô ta thì đó chẳng khác gì khiến Cố Duật Hành lại tăng độ chán ghét Châu Mạn Đình hơn
" Hành, thật là trùng hợp, anh cũng đến ăn s... "
Cố Duật Hành ngó lơ cô ta. Cùng cô đi lướt qua cô ta, Châu Mạn Đình rất tức giận: Anh ấy vậy mà lại dám ngó lơ mình?
" Hành, lẽ nào anh lại chán ghét em như thế ư?! "
Châu Mạn Đình không nhịn được cảm xúc liền xoay người lại đến chỗ anh, cô ta nắm lấy khủy tay anh. Cố Duật Hành chán ghét hất tay cô ta ra, vì giày cao gót với thêm hành động vô tình hất mình ra, Châu Mạn Đình đứng không vững xém té nhưng cũng may Lâm Giai Ninh đỡ kịp
" Mạn Đình, cậu không sao chứ? "
" Mình...mình không sao. Ah! "
Cô ta đứng dậy nhưng lại té nữa, lí do là vì giày cao gót đã bị gãy một bên. Thấy anh có vẻ đối xử với Châu Mạn Đình tuyệt tình như thế cô đưa mắt nhìn anh. Anh không nói gì cũng không để ý cô ta
" Vào xe, chúng ta đi thôi! "
Cố Duật Hành mở cửa xe bắt cô vào trong, ngoan ngoãn nghe lời cô bước chân vào trong. Anh đóng cửa xe lại, đi vòng qua bên kia. Mở cửa xe anh cũng vào trong
" Hành, ah...anh lại vì cô ta mà tuyệt tình với em như thế? Lẽ nào anh chán ghét em đến như vậy sao? "
Bỏ mặc lời Châu Mạn Đình nói, Cố Duật Hành lái xe đi
" Hành...! "
" Mạn Đình, anh ấy cũng đi rồi. Thôi đi, cậu đang bị thương đó! "
" Lâm Tĩnh!...tất cả đều tại cô ta mà Hành mới đối xử như thế với mình. Giai Ninh, cô ta đã quyến rũ anh ấy! "
" Mình biết...mình đưa cậu về? "
" Ừm, cảm ơn cậu Giai Ninh! "
" Chúng ta đều là bạn cả mà! "
Lâm Giai Ninh nhìn Châu Mạn Đình cười hiền rồi bắt xe đưa Châu Mạn Đình về nhà. Trên xe Châu Mạn Đình rất tức giận, lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó
" Cậu đang làm gì vậy? "
" Mình nhất định sẽ nói toàn bộ chuyện này cho Thiên ca ca biết, anh ấy sẽ đòi lại công bằng cho mình và cho cô ta biết tay! ". Châu Mạn Đình đắc ý nói
" Mạn Đình..."
" Đừng cản mình. Dù sao thì cô ta cũng đâu phải là em ruột cậu? Mẹ cô ta và cô ta đều là hồ ly tinh như nhau, chỉ giỏi việc đi câu dẫn đàn ông và phá hoại hạnh phúc của người khác. Giai Ninh, mẹ cô ta đã cướp ba cậu đó, còn cô ta thì lại ghét cậu? Có bao giờ ả xem cậu là chị mình? "
" Mình..."
" Cô ta lại còn dám quyến rũ Hành của mình nữa, mình nhất định sẽ cho cô ta một bài học "
Nói rồi Châu Mạn Đình nhắn tin cho Châu Thiên, anh trai của mình. Châu Thiên vốn rất yêu thương cưng chiều Châu Mạn Đình nên bất kể ai dám bắt nạt cô ta thì anh đều sẽ cho kẻ đó biết tay
" Ca! "
" Chuyện gì thế bảo bối của anh? "
" Ca, anh nhất định phải làm chủ cho em! "
" Em sao thế? Có người dám bắt nạt em ư? Nói cho ca nghe, anh nhất định cho hắn một bài học! "
" Là anh nói đó. Lâm Tĩnh, cô ta lại dám làm em bẻ mặt trước đám đông, lại còn khiến cho Hành càng ngày càng chán ghét em! "
" Đình Đình, anh bảo rồi...tất cả là đều tại Cố Duật Hành mà ra, em hà tất gì phải làm tổn thương đến bản thân? Hắn không yêu em! "
" Chúng em hoàn toàn yêu nhau, chỉ tại sự xuất hiện của Lâm Tĩnh vì thế cô ta đã chia rẻ em và anh ấy. Ca phải giúp em! "
" Haiz...được rồi được rồi, anh sẽ giúp em được chứ? "
" Được a!...cảm ơn ca, thương anh nhất! "
" Được rồi anh cũng thương em! "
" Em không làm phiền ca nữa, bye ca! "
" Ừ! "
Nhắn tin xong với anh trai của mình Châu Mạn Đình nghiến răng
" Lâm Tĩnh, cô cứ chờ đó đi! "
Lâm Giai Ninh cũng đã thấy toàn bộ tin nhắn vừa rồi Châu Mạn Đình cùng Châu Thiên nói chuyện. Cô ta cười thầm: Nếu như cô đã thay tôi đối phó với nó rồi, vậy thì đành trông cậy vào cô vậy...!
/87
|