" Cậu vừa nói gì cơ? "
Giọng điệu của Cố Duật Hành " có chút " nặng nề lên tiếng hỏi Đông Hoa. Anh ta cười cười, gượng gạo nói:
" Có gì đâu...chỉ nói là cái tên đó làm sao mà bằng cậu được kia chứ hahah, hơn nữa giờ đây cậu luôn cùng cô ấy hạnh phúc bên nhau kia mà. Lo nghĩ mấy thứ đó làm gì! "
Cố Duật Hành " hừ " lạnh một tiếng, bất chợt điện thoại của anh reng lên đúng lúc " cứu vãn " cho Đông Hoa
" Cậu có điện thoại kìa, mau nghe đi! "
Anh không để ý Đông Hoa, động tác lấy điện thoại từ trong túi ra không có gì là gấp gáp. Đôi mắt dừng lại trên màn hình khi thấy hai chữ hiện ra trước mắt " Vợ Yêu ". Cố Duật Hành khéo môi cười nhẹ sau đó nhấn nút tròn nhỏ màu xanh lá trên màn hình
" Sao thế? Nhớ anh à "
" Nhớ cái đầu anh ý! Anh hại em ngay cả xuống giường cũng khó khăn đây này! Đáng ghét mà, bộ anh là trâu hay sao? Ba lần liên tiếp mới chịu buông tha cho em!! "
" Như thế mới gọi là phạt chứ! Nếu như nhẹ nhàng. Thì làm sao mà em chịu ngoan ngoãn nghe lời anh?
" Anh...anh là đồ không biết thương hoa tiếc ngọc! "
" Bây giờ em mới biết điều đó ư? "
" Anh! Hừ, không thèm nói chuyện với anh nữa! "
" Ngoan đừng dỗi, thuốc anh đã cho người đưa cho em. Đã bôi nó rồi chứ? "
Cô có chút giật mình và xen lẫn đỏ mặt khi nghe anh nói thế
" Có ngoan không nào? "
" R...rồi! Em...em bôi thuốc rồi! "
" Ngoan lắm! "
Cố Duật Hành hài lòng khi nghe được câu trả lời của cô
" Tối nay anh muốn ăn đồ ăn do em nấu! "
"... "
" Sao thế? "
" Không...không có gì! "
" Tối nay anh sẽ về sớm vì thế cho nên sau khi về đến nhà anh sẽ nhìn thấy tất cả món ăn em làm có mặt đủ ở trên bàn ăn! "
" Sao lại có thể chứ! Em còn không biết anh đêm nay mấy giờ về! "
" Sáu giờ ba mươi! "
" Được rồi em sẽ làm nhưng mà em không thể làm nhiều món được đâu đấy! "
" Tầm ba, bốn món đi! "
" Biết rồi! Dở thì đừng có mà chê, là anh bắt em là đấy! "
" Được anh biết rồi phu nhân! "
Cô chỉ " hừ " một tiếng đáp lại sau đó cúp máy
Lúc nào cũng phu nhân. Không phu nhân thì bà xã, không bà xã thì vợ vợ chồng chồng
Hừ! Tưởng mình là ai kia chứ? Cô vẫn chưa kết hôn với anh kia mà, lại chưa đồng ý với anh! Và cũng đồng thời anh vẫn chưa cầu hôn cô. Khi nào cầu hôn đi rồi hẵng tính, bà đây không dễ dãi
" Lão bà nhà cậu bị gì mà phải bôi thuốc thế? "
Đông Hoa điềm đạm cầm tách cafe lên uống một hớp
" Bị gì đâu, đêm qua chỉ " lao động " nhiều quá đấy thôi! "
Cố Duật Hành điềm đạm đáp lời Đông Hoa, vừa nghe anh nói xong câu trả lời, người nào kia lại mém một tí vì câu trả lời này của người đối diện mà bị sặc cà phê
" Ăn uống phải thật tao nhã, cẩn thận một chút đi! "
Cố Duật Hành nói nhưng mắt lại không nhìn người đối diện, lãnh đạm uống cafe
"... "
Tao nhã cái đầu cậu!
...
Bốn giờ cô đã bắt đầu xuống bếp, mang tạp dề buộc lại sau đó " tiến hành " công việc nội trợ của mình
Cố Duật Hành hiện đang ngồi ở Cố thị làm việc, thời gian cứ thế mà trôi qua. Mỗi một người ở mỗi hoàn cảnh khác nhau mà bận bịu với công việc của họ. Một tiếng trôi qua, Cố Duật Hành vẫn đang tập trung làm việc, lúc năm giờ bốn mươi lăm phút bất ngờ anh lại có điện thoại, trên màn hình hiện lên hai chữ " Tống tổng "
" Alo? "
" Duật Hành, ta gọi lúc này thật là làm phiền cậu đang bận làm việc rồi! "
" Tống tổng không sao đâu! "
" Ta muốn cùng cậu hợp tác một vụ làm ăn. Không biết chúng ta có thể cùng nhau đi ăn tối và bàn chuyện cùng nhau hay không? "
" Tất nhiên rồi Tống tổng! "
" Vậy thì tốt quá! Vậy hẹn cậu lúc 6h00 tại nhà hàng Almo "
" Được! "
Nói chuyện điện thoại xong với ông ta, anh liền gọi cho cô. Cô hiện đang ở nhà nấu ăn, nhìn đồng hồ cũng đã gần sáu giờ rồi, mà đồng thời. Những món cô nấu cũng đã sắp hoàn thành tất cả rồi, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Cô rửa tay sau đó mới lấy điện thoại ra, trên màn hình lại hiện hai dòng chữ quen thuộc do người đàn ông " nào đó " tự tiện lấy máy của cô mà thay đổi biệt hiệu thành hai chữ " Ông Xã "
" Em nghe? Anh sắp về rồi chứ, đồ ăn em nấu cũng sắp x... "
" Tĩnh Tĩnh xin lỗi em, anh không thể về nhà ăn cơm được rồi! Lát nữa anh còn phải đi gặp đối tác bàn chuyện "
" Vậy sao... "
Nghe anh nói cô có chút buồn, cô đã nấu nhiều món theo yêu cầu của anh lắm mà. Vậy sao bây giờ lại gọi điện bảo rằng không thể về ăn cơm?...thôi, kệ đi. Anh ấy là bận công việc kia mà. Không thể làm khó anh ấy được. Mình phải nghĩ cho anh ấy
Cố Duật Hành cũng thấy rất áy náy và có lỗi với cô. Là anh không tốt, ban trưa còn gọi điện đòi rằng muốn cô nấu cơm để anh về nhà và cùng ăn cơm với cô kia mà? Vậy mà bây giờ lại gọi điện về bảo rằng mình về ăn cơm cùng cô không được
" Em à...! "
" Em không sao...thôi! Anh đi làm đi. Công việc cả mà, đừng lo cho em! Đồ ăn nấu hơi nhiều nên em sẽ cùng mọi người trong nhà cùng ăn! "
" Lần sau anh nhất định sẽ cùng em ăn tối! "
" Được! "
Cô cười nhẹ nói, sau đó là anh tắt máy. Thật ra mà nói cũng có chút tiếc nuối, khẽ thở dài...
...
Cố Duật Hành sau khi tắt máy anh cũng rất nhớ cô và cảm thấy mình có lỗi rất nhiều. Vì công việc nên mới không thể cùng cô ăn cơm tối cùng nhau được, nhưng mà cô không giận anh. Cô biết nghĩ cho anh, Cố Duật Hành khẽ cười
Cố Duật Hành lái xe trên đường đi bỗng dưng gặp phải Tống Tử Lam, chiếc xe của cô ta hình như bị trục trặc gì đó lại khiến cho Tống Tử Lam đứng ở ngoài kia mà than thở. Cố Duật Hành dừng xe lại, mở cửa bước xuống xe
" Tống tiểu thư! "
Theo bản năng có người gọi Tổng Tử Lam liền quay lại nhìn, nhìn thấy anh cô ấy cười có chút khó xử
" Cố tổng, thật trùng hợp khi gặp được anh ở đây! "
" Xe của cô làm sao thế? "
" Chắc là dẫm phải đinh rồi, lốp xe bị bể, mà không phải một mà tận hai cái "
Tống Tử Lam nói lại thở dài
" Vậy cô tính làm sao? "
" À đúng rồi, Cố tổng cũng đang trên đường tới nhà hàng Almo mà phải không? Không biết có thể quá giang xe anh có được anh không? Em cũng đang tới đó, hơn nữa cũng gọi người đến sửa rồi nhưng họ khoảng ba mươi phút sau mới tới. Cố tổng, anh có thể giúp em chứ? "
Cố Duật Hành bây giờ lại muốn từ chối lại cũng không được. Tuy rằng Tống thị đối với anh mà nói cũng không phải là đáng lo ngại gì, nhưng mà hai bên gia đình lại có chút thân. Ông của anh và ông của Tống Tử Lam lại rất thân, nhưng ông ấy cũng rất quan tâm anh, không vì chuyện hai bên thân nhau như thế mà tự ý quyết định hôn nhân của anh ra sao
Tống Tử Lam là người cùng anh chơi từ nhỏ, nhưng bọn họ tiếp xúc với nhau không nhiều. Năm anh lên bảy tuổi lúc đó cô ta lên sáu tuổi thì gia đình hai bên mới có chút thân nhau, từ lần đầu gặp mặt anh là cô ta đã thích anh. Cố ý tiếp cận chơi cùng anh nhưng anh lại không để ý đến cô ta, luôn bị anh lạnh nhạt ngó lơ mình. Bất kể có ai đến gần anh cô ta đều nói cô và anh là thanh mai trúc mã của nhau, lớn lên họ sẽ lấy nhau khiến cho mấy bọn con gái đó thất vọng và đều từ bỏ. Sau khi biết được chuyện, anh đã rất tức giận và mắng cô ta
Chưa bao giờ Tống Tử Lam được gọi tên anh cả, anh cũng chẳng hề muốn có bất kỳ sự gần gũi nào của cả hai. Vì thích anh nên cô ta đã xin ông nội của mình qua nhà hỏi cưới anh, bọn họ cũng có từng đề cập qua rất nhiều lần nhưng ông của anh đều từ chối cả. Đâu thể nào vì tình cảm của hai bên gia đình tốt mà bắt anh ép cưới một người anh không yêu? Ông của anh rất giống mẹ anh, họ không ép buộc anh điều gì cả, họ nghe theo suy nghĩ của anh, nếu anh không muốn. Cũng không nên ép buộc anh làm gì. Lên cấp hai đột nhiên ba mẹ lại rước Tống Tử Lam về Anh Quốc, dĩ nhiên là cũng chuyển trường luôn rồi. Cố Duật Hành biết cô ta sẽ sang Anh sống, không biết khi nào mới về vì thế nên cũng không quan tâm. Mãi cho đến bây giờ cô ta mới quay về, là vì anh
Cố Duật Hành miễn cưỡng đồng ý, Tống Tử Lam rất vui khi được đi cùng xe với anh. Cô ta biết anh không tiếp xúc với phụ nữ nhiều nên chắc chắn là cũng không có người phụ nữ nào được đi cùng xe với anh. Có lẽ, mình là người đầu tiên. Ở trên xe yên ắng hẵng đi
Anh ấy thật chẳng bao giờ thay đổi cả...
Không gian yên tĩnh không bao lâu thì ông của Tống Tử Lam gọi đến
" Ông nội con nghe? "
"... "
" Vậy sao? A vậy cũng được ạ! "
"... "
" Không sao đâu! Vâng, con cúp máy đây. Chào ông! "
"... "
Nói chuyện điện thoại xong với ông của mình. Tống Tử Lam quay sang nhìn anh
" Cố tổng thật là ngại, ông nội của em không thể tới được. Em sẽ thay ông ấy cùng anh bàn công việc có được hay không? "
" Ừm! "
...
Cùng nhau ăn cơm tối bỗng dưng Tô Hoan gọi điện cho cô
" Mình nghe? "
" Mình nhớ cậu quá, ngày mai chúng ta lại đi chơi đi! "
" Được! "
" Mà cậu đang làm gì thế? "
" Mình đang ngồi ăn cơm tối cùng mọi người! "
" Mọi người? "
" Phải! Vì hôm nay Duật Hành không thể về ăn cơm được và đồ ăn lỡ làm cũng nhiều nên mình cùng mọi người trong nhà cùng nhau ngồi xuống ăn cơm chung cho vui "
" Vậy à? Hiếm khi thấy chủ tịch bận bịu như vậy, mà lại còn không ở bên cậu nữa chứ. Nhất là bữa cơm! "
" Có sao đâu, công việc cả mà! "
" Cậu không giận chứ? "
" Không giận! Mình sao lại phải giận được chứ. Anh ấy là bận bịu công việc, mình phải nghĩ cho anh ấy "
" Vợ vợ chồng chồng quan tâm nhau ghê nha. Tĩnh Tĩnh nhà ta biết yêu thật rồi! "
" Mình lúc nào cũng vậy hết mà, cậu lúc nào cũng chọc mình! "
" Hahaha không chọc cậu nữa được chưa nào, đừng giậm đừng giận! "
" Mà cậu đang ở nhà sao? "
" Không, mình đang ở ngoài đi dạo đó mà, hơn n... "
Bỗng dưng Tô Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ chợt khựng người lại
" Bác à, bác chạy chậm lại một chút! "
" Dạ tiểu thư! "
Trước cửa nhà hàng Almo, Tô Hoan nhìn thấy anh bước ra từ trong xe. Theo sau đó là một người phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ không may " bất cẩn " đi vấp phải đá mà té, rất nhanh bám vào anh mà làm trụ. Cố Duật Hành có chút ngạc nhiên vì hành động này, họ cũng thật quá gần nhau rồi
Là Cố Duật Hành?
Chiếc xe của Tô Hoan chạy đi dần dần cứ thế mà đi xa mất
" Em...em xin lỗi, là em bất cẩn r... "
Cố Duật Hành có chút chán ghét mà nhanh chóng đẩy Tống Tử Lam ra khiến cô ta rất ngạc nhiên lại có chút chật vật sau đó mới có thể đứng thẳng lại bình thường
" Em...Hành à em không cố ý! "
" Tống tiểu thư, tôi cũng mong là cô không " cố ý "! "
Cố Duật Hành bỏ mặc cô tầm quay lưng bước vào trong. Dĩ nhiên vừa rồi là " ai kia " đã vờ như bất cẩn để có thể té nhào vào lòng anh, cứ ngỡ anh sẽ đỡ nào ngờ đâu lại không. Cố Duật Hành lại vẫn cứ như xưa mà lạnh nhạt như thế với Tống Tử Lam, những hành động vừa rồi của cả hai đã được người của báo chí " vô tình " mà chụp được tất cả
Tin này mà được đăng lên chắc chắn sẽ rất là hot đây!
...
" Hoan Hoan cậu sao thế? Sao vừa nãy lại không nói gì cả? "
" Tĩnh Tĩnh, Cố Duật Hành đã gọi điện báo cho cậu và nói những gì vào lúc đó? "
" Ơ... anh ấy bảo rằng sẽ không thể về nhà ăn cơm được cùng mình vì sẽ cùng đối tác đi bàn chuyện làm ăn. Sao thế Hoan Hoan? Đột nhiên lại... "
" Anh ta có nói là đi đâu hay đối tác gặp là ai hay không? "
" Anh ấy không có nói! Chẳng phải chỉ là đi gặp đối tác thôi sao? Cậu làm gì mà lại hỏi nhiều như thế kia? "
" Vừa nãy mình vừa nhìn thấy anh ta bước xuống xe cùng với một người phụ nữ ở trước cửa nhà hàng Almo đó...! "
Giọng điệu của Cố Duật Hành " có chút " nặng nề lên tiếng hỏi Đông Hoa. Anh ta cười cười, gượng gạo nói:
" Có gì đâu...chỉ nói là cái tên đó làm sao mà bằng cậu được kia chứ hahah, hơn nữa giờ đây cậu luôn cùng cô ấy hạnh phúc bên nhau kia mà. Lo nghĩ mấy thứ đó làm gì! "
Cố Duật Hành " hừ " lạnh một tiếng, bất chợt điện thoại của anh reng lên đúng lúc " cứu vãn " cho Đông Hoa
" Cậu có điện thoại kìa, mau nghe đi! "
Anh không để ý Đông Hoa, động tác lấy điện thoại từ trong túi ra không có gì là gấp gáp. Đôi mắt dừng lại trên màn hình khi thấy hai chữ hiện ra trước mắt " Vợ Yêu ". Cố Duật Hành khéo môi cười nhẹ sau đó nhấn nút tròn nhỏ màu xanh lá trên màn hình
" Sao thế? Nhớ anh à "
" Nhớ cái đầu anh ý! Anh hại em ngay cả xuống giường cũng khó khăn đây này! Đáng ghét mà, bộ anh là trâu hay sao? Ba lần liên tiếp mới chịu buông tha cho em!! "
" Như thế mới gọi là phạt chứ! Nếu như nhẹ nhàng. Thì làm sao mà em chịu ngoan ngoãn nghe lời anh?
" Anh...anh là đồ không biết thương hoa tiếc ngọc! "
" Bây giờ em mới biết điều đó ư? "
" Anh! Hừ, không thèm nói chuyện với anh nữa! "
" Ngoan đừng dỗi, thuốc anh đã cho người đưa cho em. Đã bôi nó rồi chứ? "
Cô có chút giật mình và xen lẫn đỏ mặt khi nghe anh nói thế
" Có ngoan không nào? "
" R...rồi! Em...em bôi thuốc rồi! "
" Ngoan lắm! "
Cố Duật Hành hài lòng khi nghe được câu trả lời của cô
" Tối nay anh muốn ăn đồ ăn do em nấu! "
"... "
" Sao thế? "
" Không...không có gì! "
" Tối nay anh sẽ về sớm vì thế cho nên sau khi về đến nhà anh sẽ nhìn thấy tất cả món ăn em làm có mặt đủ ở trên bàn ăn! "
" Sao lại có thể chứ! Em còn không biết anh đêm nay mấy giờ về! "
" Sáu giờ ba mươi! "
" Được rồi em sẽ làm nhưng mà em không thể làm nhiều món được đâu đấy! "
" Tầm ba, bốn món đi! "
" Biết rồi! Dở thì đừng có mà chê, là anh bắt em là đấy! "
" Được anh biết rồi phu nhân! "
Cô chỉ " hừ " một tiếng đáp lại sau đó cúp máy
Lúc nào cũng phu nhân. Không phu nhân thì bà xã, không bà xã thì vợ vợ chồng chồng
Hừ! Tưởng mình là ai kia chứ? Cô vẫn chưa kết hôn với anh kia mà, lại chưa đồng ý với anh! Và cũng đồng thời anh vẫn chưa cầu hôn cô. Khi nào cầu hôn đi rồi hẵng tính, bà đây không dễ dãi
" Lão bà nhà cậu bị gì mà phải bôi thuốc thế? "
Đông Hoa điềm đạm cầm tách cafe lên uống một hớp
" Bị gì đâu, đêm qua chỉ " lao động " nhiều quá đấy thôi! "
Cố Duật Hành điềm đạm đáp lời Đông Hoa, vừa nghe anh nói xong câu trả lời, người nào kia lại mém một tí vì câu trả lời này của người đối diện mà bị sặc cà phê
" Ăn uống phải thật tao nhã, cẩn thận một chút đi! "
Cố Duật Hành nói nhưng mắt lại không nhìn người đối diện, lãnh đạm uống cafe
"... "
Tao nhã cái đầu cậu!
...
Bốn giờ cô đã bắt đầu xuống bếp, mang tạp dề buộc lại sau đó " tiến hành " công việc nội trợ của mình
Cố Duật Hành hiện đang ngồi ở Cố thị làm việc, thời gian cứ thế mà trôi qua. Mỗi một người ở mỗi hoàn cảnh khác nhau mà bận bịu với công việc của họ. Một tiếng trôi qua, Cố Duật Hành vẫn đang tập trung làm việc, lúc năm giờ bốn mươi lăm phút bất ngờ anh lại có điện thoại, trên màn hình hiện lên hai chữ " Tống tổng "
" Alo? "
" Duật Hành, ta gọi lúc này thật là làm phiền cậu đang bận làm việc rồi! "
" Tống tổng không sao đâu! "
" Ta muốn cùng cậu hợp tác một vụ làm ăn. Không biết chúng ta có thể cùng nhau đi ăn tối và bàn chuyện cùng nhau hay không? "
" Tất nhiên rồi Tống tổng! "
" Vậy thì tốt quá! Vậy hẹn cậu lúc 6h00 tại nhà hàng Almo "
" Được! "
Nói chuyện điện thoại xong với ông ta, anh liền gọi cho cô. Cô hiện đang ở nhà nấu ăn, nhìn đồng hồ cũng đã gần sáu giờ rồi, mà đồng thời. Những món cô nấu cũng đã sắp hoàn thành tất cả rồi, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Cô rửa tay sau đó mới lấy điện thoại ra, trên màn hình lại hiện hai dòng chữ quen thuộc do người đàn ông " nào đó " tự tiện lấy máy của cô mà thay đổi biệt hiệu thành hai chữ " Ông Xã "
" Em nghe? Anh sắp về rồi chứ, đồ ăn em nấu cũng sắp x... "
" Tĩnh Tĩnh xin lỗi em, anh không thể về nhà ăn cơm được rồi! Lát nữa anh còn phải đi gặp đối tác bàn chuyện "
" Vậy sao... "
Nghe anh nói cô có chút buồn, cô đã nấu nhiều món theo yêu cầu của anh lắm mà. Vậy sao bây giờ lại gọi điện bảo rằng không thể về ăn cơm?...thôi, kệ đi. Anh ấy là bận công việc kia mà. Không thể làm khó anh ấy được. Mình phải nghĩ cho anh ấy
Cố Duật Hành cũng thấy rất áy náy và có lỗi với cô. Là anh không tốt, ban trưa còn gọi điện đòi rằng muốn cô nấu cơm để anh về nhà và cùng ăn cơm với cô kia mà? Vậy mà bây giờ lại gọi điện về bảo rằng mình về ăn cơm cùng cô không được
" Em à...! "
" Em không sao...thôi! Anh đi làm đi. Công việc cả mà, đừng lo cho em! Đồ ăn nấu hơi nhiều nên em sẽ cùng mọi người trong nhà cùng ăn! "
" Lần sau anh nhất định sẽ cùng em ăn tối! "
" Được! "
Cô cười nhẹ nói, sau đó là anh tắt máy. Thật ra mà nói cũng có chút tiếc nuối, khẽ thở dài...
...
Cố Duật Hành sau khi tắt máy anh cũng rất nhớ cô và cảm thấy mình có lỗi rất nhiều. Vì công việc nên mới không thể cùng cô ăn cơm tối cùng nhau được, nhưng mà cô không giận anh. Cô biết nghĩ cho anh, Cố Duật Hành khẽ cười
Cố Duật Hành lái xe trên đường đi bỗng dưng gặp phải Tống Tử Lam, chiếc xe của cô ta hình như bị trục trặc gì đó lại khiến cho Tống Tử Lam đứng ở ngoài kia mà than thở. Cố Duật Hành dừng xe lại, mở cửa bước xuống xe
" Tống tiểu thư! "
Theo bản năng có người gọi Tổng Tử Lam liền quay lại nhìn, nhìn thấy anh cô ấy cười có chút khó xử
" Cố tổng, thật trùng hợp khi gặp được anh ở đây! "
" Xe của cô làm sao thế? "
" Chắc là dẫm phải đinh rồi, lốp xe bị bể, mà không phải một mà tận hai cái "
Tống Tử Lam nói lại thở dài
" Vậy cô tính làm sao? "
" À đúng rồi, Cố tổng cũng đang trên đường tới nhà hàng Almo mà phải không? Không biết có thể quá giang xe anh có được anh không? Em cũng đang tới đó, hơn nữa cũng gọi người đến sửa rồi nhưng họ khoảng ba mươi phút sau mới tới. Cố tổng, anh có thể giúp em chứ? "
Cố Duật Hành bây giờ lại muốn từ chối lại cũng không được. Tuy rằng Tống thị đối với anh mà nói cũng không phải là đáng lo ngại gì, nhưng mà hai bên gia đình lại có chút thân. Ông của anh và ông của Tống Tử Lam lại rất thân, nhưng ông ấy cũng rất quan tâm anh, không vì chuyện hai bên thân nhau như thế mà tự ý quyết định hôn nhân của anh ra sao
Tống Tử Lam là người cùng anh chơi từ nhỏ, nhưng bọn họ tiếp xúc với nhau không nhiều. Năm anh lên bảy tuổi lúc đó cô ta lên sáu tuổi thì gia đình hai bên mới có chút thân nhau, từ lần đầu gặp mặt anh là cô ta đã thích anh. Cố ý tiếp cận chơi cùng anh nhưng anh lại không để ý đến cô ta, luôn bị anh lạnh nhạt ngó lơ mình. Bất kể có ai đến gần anh cô ta đều nói cô và anh là thanh mai trúc mã của nhau, lớn lên họ sẽ lấy nhau khiến cho mấy bọn con gái đó thất vọng và đều từ bỏ. Sau khi biết được chuyện, anh đã rất tức giận và mắng cô ta
Chưa bao giờ Tống Tử Lam được gọi tên anh cả, anh cũng chẳng hề muốn có bất kỳ sự gần gũi nào của cả hai. Vì thích anh nên cô ta đã xin ông nội của mình qua nhà hỏi cưới anh, bọn họ cũng có từng đề cập qua rất nhiều lần nhưng ông của anh đều từ chối cả. Đâu thể nào vì tình cảm của hai bên gia đình tốt mà bắt anh ép cưới một người anh không yêu? Ông của anh rất giống mẹ anh, họ không ép buộc anh điều gì cả, họ nghe theo suy nghĩ của anh, nếu anh không muốn. Cũng không nên ép buộc anh làm gì. Lên cấp hai đột nhiên ba mẹ lại rước Tống Tử Lam về Anh Quốc, dĩ nhiên là cũng chuyển trường luôn rồi. Cố Duật Hành biết cô ta sẽ sang Anh sống, không biết khi nào mới về vì thế nên cũng không quan tâm. Mãi cho đến bây giờ cô ta mới quay về, là vì anh
Cố Duật Hành miễn cưỡng đồng ý, Tống Tử Lam rất vui khi được đi cùng xe với anh. Cô ta biết anh không tiếp xúc với phụ nữ nhiều nên chắc chắn là cũng không có người phụ nữ nào được đi cùng xe với anh. Có lẽ, mình là người đầu tiên. Ở trên xe yên ắng hẵng đi
Anh ấy thật chẳng bao giờ thay đổi cả...
Không gian yên tĩnh không bao lâu thì ông của Tống Tử Lam gọi đến
" Ông nội con nghe? "
"... "
" Vậy sao? A vậy cũng được ạ! "
"... "
" Không sao đâu! Vâng, con cúp máy đây. Chào ông! "
"... "
Nói chuyện điện thoại xong với ông của mình. Tống Tử Lam quay sang nhìn anh
" Cố tổng thật là ngại, ông nội của em không thể tới được. Em sẽ thay ông ấy cùng anh bàn công việc có được hay không? "
" Ừm! "
...
Cùng nhau ăn cơm tối bỗng dưng Tô Hoan gọi điện cho cô
" Mình nghe? "
" Mình nhớ cậu quá, ngày mai chúng ta lại đi chơi đi! "
" Được! "
" Mà cậu đang làm gì thế? "
" Mình đang ngồi ăn cơm tối cùng mọi người! "
" Mọi người? "
" Phải! Vì hôm nay Duật Hành không thể về ăn cơm được và đồ ăn lỡ làm cũng nhiều nên mình cùng mọi người trong nhà cùng nhau ngồi xuống ăn cơm chung cho vui "
" Vậy à? Hiếm khi thấy chủ tịch bận bịu như vậy, mà lại còn không ở bên cậu nữa chứ. Nhất là bữa cơm! "
" Có sao đâu, công việc cả mà! "
" Cậu không giận chứ? "
" Không giận! Mình sao lại phải giận được chứ. Anh ấy là bận bịu công việc, mình phải nghĩ cho anh ấy "
" Vợ vợ chồng chồng quan tâm nhau ghê nha. Tĩnh Tĩnh nhà ta biết yêu thật rồi! "
" Mình lúc nào cũng vậy hết mà, cậu lúc nào cũng chọc mình! "
" Hahaha không chọc cậu nữa được chưa nào, đừng giậm đừng giận! "
" Mà cậu đang ở nhà sao? "
" Không, mình đang ở ngoài đi dạo đó mà, hơn n... "
Bỗng dưng Tô Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ chợt khựng người lại
" Bác à, bác chạy chậm lại một chút! "
" Dạ tiểu thư! "
Trước cửa nhà hàng Almo, Tô Hoan nhìn thấy anh bước ra từ trong xe. Theo sau đó là một người phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ không may " bất cẩn " đi vấp phải đá mà té, rất nhanh bám vào anh mà làm trụ. Cố Duật Hành có chút ngạc nhiên vì hành động này, họ cũng thật quá gần nhau rồi
Là Cố Duật Hành?
Chiếc xe của Tô Hoan chạy đi dần dần cứ thế mà đi xa mất
" Em...em xin lỗi, là em bất cẩn r... "
Cố Duật Hành có chút chán ghét mà nhanh chóng đẩy Tống Tử Lam ra khiến cô ta rất ngạc nhiên lại có chút chật vật sau đó mới có thể đứng thẳng lại bình thường
" Em...Hành à em không cố ý! "
" Tống tiểu thư, tôi cũng mong là cô không " cố ý "! "
Cố Duật Hành bỏ mặc cô tầm quay lưng bước vào trong. Dĩ nhiên vừa rồi là " ai kia " đã vờ như bất cẩn để có thể té nhào vào lòng anh, cứ ngỡ anh sẽ đỡ nào ngờ đâu lại không. Cố Duật Hành lại vẫn cứ như xưa mà lạnh nhạt như thế với Tống Tử Lam, những hành động vừa rồi của cả hai đã được người của báo chí " vô tình " mà chụp được tất cả
Tin này mà được đăng lên chắc chắn sẽ rất là hot đây!
...
" Hoan Hoan cậu sao thế? Sao vừa nãy lại không nói gì cả? "
" Tĩnh Tĩnh, Cố Duật Hành đã gọi điện báo cho cậu và nói những gì vào lúc đó? "
" Ơ... anh ấy bảo rằng sẽ không thể về nhà ăn cơm được cùng mình vì sẽ cùng đối tác đi bàn chuyện làm ăn. Sao thế Hoan Hoan? Đột nhiên lại... "
" Anh ta có nói là đi đâu hay đối tác gặp là ai hay không? "
" Anh ấy không có nói! Chẳng phải chỉ là đi gặp đối tác thôi sao? Cậu làm gì mà lại hỏi nhiều như thế kia? "
" Vừa nãy mình vừa nhìn thấy anh ta bước xuống xe cùng với một người phụ nữ ở trước cửa nhà hàng Almo đó...! "
/87
|