Lòng cô hiện tại rất rối, hàng ngàn những câu hỏi bỗng xuất hiện lên trong đầu cô. Là anh đã phản bội cô ư? Không, không thể nào, anh là người như thế nào lẽ nào cô lại không hiểu ư?
Nhưng, cô ta bảo rằng anh đang ở trong phòng tắm kia mà? Lẽ nào họ ở khách sạn? Hay là, đang ở công ty? Phòng của anh cũng có phòng nghỉ ngơi riêng của anh kia mà, nó cũng có phòng tắm...
Cô cắn chặt môi lại gọi điện cho Đông Hoa
Lúc này mọi người đang bận họp nên Đông Hoa cũng không thể nào nghe máy của cô được, phải đợi đến khi cuộc họp kết thúc anh ta mới lấy điện thoại ra xem lịch sử cuộc gọi của xem vừa nãy anh gọi tới
Lịch sử cuộc gọi đề cập thời gian cũng như tên của người gọi tới, Đông Hoa có chút ngạc nhiên lẫn lấy làm lạ vì sao cô lại gọi đến cho anh
" Tiểu mỹ nhân thật bất ngờ khi em bỗng nhiên gọi cho anh đấy, có chuyện gì không? "
Đông Hoa mặc dù nói chuyện qua điện thoại với cô nhưng vẫn không nhịn được nói đùa vài câu
" Anh Đông Hoa em có chút chuyện muốn hỏi anh! "
Với tính tình thích đùa như thế của Đông Hoa cô cũng quen rồi nên cũng không để tâm mấy
" Chuyện gì? Em cứ hỏi đi! "
" Anh có còn đang bận chuyện gì không? Vừa nãy em có gọi đến nhưng anh lại không bắt máy! "
Xém chút quên nữa! Lỡ như anh ấy bận việc mà mình lại gọi đến làm phiền người ta thế kia
" Vừa nãy anh bận họp không tiện nghe máy! "
Họp? Nói vậy anh ấy ở cùng một chỗ với Duật Hành ư?
" Họp? Vậy...các anh đã ở cùng chỗ với Duật Hành suốt ư? "
" Đúng vậy! Thân là chủ tịch dĩ nhiên không thể thiếu mặt cậu ta, có chuyện gì sao? "
" Không...không có chuyện gì, em gọi cho anh cũng chỉ có nhiêu đó thôi! Cảm ơn anh, đã làm phiền rồi "
" Không có gì! "
Cuộc gọi kết thúc, Tô Hoan nhìn thấy sắc mặt cô trước sau như một không thay đổi nên lo lắng hơn
" Sao rồi sao rồi? Chuyện rốt cuộc là như thế nào, mau kể cho mình đi! "
" Vừa nãy khi mình gọi điện đến cho Duật Hành nhưng lại không thấy anh ấy bắt máy, lần thứ hai khi gọi điện lại đầu bên kia đã chấp nhận cuộc gọi...đó là giọng nói của một người phụ nữ, là Tống Tử Lam! "
Cô có chút ảm đạm khi kể lại cho Tô Hoan
" Cái gì? Cô ta đã bắt máy của cậu ư? "
Cô trầm mặc không nói gì
" Tại sao cô ta lại có trong tay điện thoại của Cố Duật Hành? "
" Mình không biết, có thể là họ đã ở cùng nhau. "
" Vậy...cô ta đã nói gì với cậu? "
" Cô ta bảo rằng cô ta là vị hôn thê của anh ấy, cô ta cảnh cáo mình vài câu sau đó nói...nói Duật Hành đang tắn không tiện nghe điện thoại nên cô ta đã giúp anh ấy nghe máy! "
Những câu cuối cô đã cố gắng hạ thấp giọng xuống nhất có thể, trong lời nói Tô Hoan có thể mấy phần nhận ra được âm thanh cô có chút nhòe đi
" Cô ta...nói thật ư? Bọn họ... Tĩnh Tĩnh cậu sẽ tin điều cô ta nói chứ? "
" Mình...mình không tin! Có lẽ cô ta đã nói dối nhằm mục đích muốn gây sự hiểu lầm giữa mình và anh ấy, hơn nữa vừa lúc nãy Đông Hoa cũng đã bảo rằng bọn họ đang trong phòng họp! "
" Tĩnh Tĩnh, Đông Hoa và Cố Duật Hành là bạn thân của nhau, mình không nghĩ như cậu! "
Cô khẽ lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười để không phải khiến Tô Hoan thêm lo về chuyện này
" Hoan Hoan sẽ không sao đâu! Mình tin anh ấy chắc chắn sẽ không như vậy với mình "
" Tĩnh Tĩnh...! "
" Mình có chút mệt muốn về trước, hôm khác mới cùng cậu đi chơi tiếp! "
Không đợi Tô Hoan nói thêm, Lâm Tĩnh từ biệt sau đó vội bỏ đi
Trên đường đi cô không ngừng suy nghĩ về chuyện này. Nếu như nói Tống Tử Lam là vị hôn thê của anh vậy vì sao mẹ của anh ngay từ đầu lại muốn cô làm con dâu của bà? Vì sao họ lại hết lần này đến lần khác muốn cô về Cố gia ở cùng anh? Cô không hiểu, vì sao cô ta lại nhận mình là vị hôn thê của anh? Trên mạng tràn đầy tin tức quan hệ của bọn họ, cơ mà hình ảnh đấy cô nhìn vào lại đau lắm, rất đau, cô muốn anh giải thích cho mình, tất cả mọi chuyện...
Cố Duật Hành đang cùng Đông Hoa trên đường trở về phòng của mình
Không khí yên tĩnh không lâu cũng bị Đông Hoa mở miệng phá vỡ
" Vừa nãy lão bà nhà cậu gọi cho tôi đó! "
" Gọi cậu để làm gì? "
Cố Duật Hành khẽ nhíu mày hỏi
" Cô ấy hỏi về cậu! "
" Nói cụ thể hơn! "
" Thì, là hỏi tôi đang làm gì và vì sao vừa nãy gọi điện lại không bắt máy. Tôi bảo vì đang họp nên không tiện bắt máy, cô ấy hỏi tôi cậu có ở đó họp không thì tôi bảo có sau đó thì cô ấy cúp máy! "
" Chỉ nhiêu đó? "
" Chứ muốn sao nữa? Người ta nói thế nào thì tôi nói thế nấy thôi! "
Cố Duật Hành không nói gì bắt đầu rơi vào trầm mặc
Chắc là vừa nãy Tĩnh Tĩnh gọi đến! Ban nãy gấp quá cũng quên mang điện thoại, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa...
Cố Duật Hành đưa tay lên mở cửa, cánh cửa lớn vừa được mở ra trong căn phòng lập tức xuất hiện một hình ảnh của một cô gái
Ban đầu anh đã lầm tưởng đó là cô cho đến khi cô ta quay người lại anh cảm thấy trong lòng hụt hẫng lẫn khó chịu
" Duật Hành, anh về rồi! "
Tống Tử Lam thấy anh vào không khỏi vui mừng lao nhanh đến
Đông Hoa có chút ngạc nhiên khi nhận thức được người phụ nữ xuất hiện trong phòng
Đây không phải là Tống Tử Lam hay sao?
" Cô tới đây làm gì? "
Cố Duật Hành phản ứng nhanh nhẹn, đôi chân lập tức lùi ra sau né cái ôm của cô ta. Mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng lên mũi khiến Cố Duật Hành không khỏi nhíu mày khó chịu
" A...không có gì, thật ra em chỉ muốn đến thông báo cho anh một tin mà thôi! "
Bị Cố Duật Hành cự tuyệt hành động của mình ra mặt như thế Tống Tử Lam có chút xấu hổ nhưng trong lòng vẫn cố nhẫn nhịn đè nén cảm xúc
" Là tin gì? "
Cố Duật Hành dường như rất vội nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đây với cô ta
" Sắp tới đây chủ nhật này, vì em vừa về nước nên ông nội sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, không biết đến ngày đó anh có thể tới tham dự được hay không? "
" Tống tiểu thư không cần khách sáo lặn lội đến tận Cố thị tìm tôi như thế, Tống gia sẽ phát thiệp mời! "
Chỉ vì một bữa tiệc vì muốn có sự góp mặt của Cố Duật Hành đến vậy mà người phụ nữ này bất chấp đến tận cửa để mời thôi thì có chút tức cười
Bị nói như thế Tống Tử Lam không khỏi xấu hổ lần nữa trước mặt anh cũng như Đông Hoa
" Không...là em tự đến đây thôi! Ngoài chuyện này ra em còn một chuyện nữa muốn nói! "
Vì không muốn để bọn họ chế nhạo Tống Tử Lam đành lấy thêm cái cớ nữa để cứu vớt lòng tự tôn
" Em muốn mời anh tối nay cùng em đi ăn cơm, có được không? "
Cố Duật Hành chỉ nhíu mày một cái, con người to lớn tỏ vẻ lạnh nhạt lại không thèm để ý đến lời nói cô ta, đôi chân bước nhanh đến bàn lấy chiếc điện thoại xem vừa nãy cô có gọi đến hay không. Ban nãy vì gấp gáp đến phòng họp nên vô tình quên mất điện thoại còn ở đây, anh đã nghĩ rằng chắc chắn sẽ không có ai gọi tới mà giờ họp cũng đã bắt đầu nên cũng không quay trở lại lấy nó
Lịch sử cuộc gọi không thấy có người nào gọi đến cũng như thông báo hiện trên màn hình điện thoại của anh ngoài một tin nhắn lạ ra
Dù không biết là ai và vì sao người kia lại có được số điện thoại của anh nhưng khi đọc những dòng tin nhắn anh cũng biết đối phương lạ kia là ai:
" Cố Duật Hành anh dám làm tổn thương Tĩnh Tĩnh tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh và vị " Hôn thê " kia! "
Cố Duật Hành khẽ nhíu mày
Tin nhắn chỉ vừa gửi đến được ba phút từ khi anh và Đông Hoa vào phòng thôi, Cố Duật Hành không buồn gọi vào số điện thoại lạ
Tô Hoan ở đầu dây bên đây vừa thấy điện thoại rung chuông, số điện thoại hiện rõ trên màn hình lập tức hùng hổ chấp nhận cuộc gọi cũng không để ý rằng anh chính là Boss lớn của cô ấy
" Cố Duật Hành hay cho câu nói anh bảo anh yêu Tĩnh Tĩnh, bây giờ thì sao? Lòi đâu ra vị hôn thê như thế cũng giấu giếm mọi người? "
Cố Duật Hành chưa bao giờ bị người khác to tiếng mắng như thế vậy mà người phụ nữ này lại có cái gan ấy?
" Cô không sợ mất việc? "
" Mất thì mất! Vì Tĩnh Tĩnh tôi sống chết với anh! "
Cố Duật Hành có chút mệt mỏi day day mi tâm
Có phải Tĩnh Tĩnh có tính tình như bây giờ đều là do lây nhiễm bởi người phụ nữ này?
" Này anh có nghe tôi nói không đấy? "
Không còn tâm trạng đôi co với Tô Hoan, Cố Duật Hành cũng bắt đầu quay trở về chuyện chính
" Đã xảy ra chuyện gì? Cái gì hôn thê? "
Tống Tử Lam đứng cùng Đông Hoa, cô ta cố nghe cuộc điện thoại của anh bỗng nghe loáng thoáng anh nhắc đến hai từ hôn thê có chút chột dạ
" Anh còn hỏi nữa ư? Tĩnh Tĩnh gọi đến cũng không nhấc máy mà lại để người phụ nữ kia hống hách cảnh báo! "
" Cô ấy đâu rồi? "
" Về rồi! "
Cố Duật Hành tắt máy, qua cuộc điện thoại có lẽ cũng đoán được phần nào đã có chuyện gì vừa xảy ra khi anh đã vô tình để quên chiếc điện thoại của mình ở đây
" Này cậu sao thế? "
Cố Duật Hành không trả lời Đông Hoa, anh tìm số điện thoại của cô sau đó gọi vào, phía đầu dây bên kia bỗng dưng không thấy phản hồi của máy chủ, anh có chút tức giận tắt máy
" Có chuyện gì xảy ra sao? "
Tống Tử Lam nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Cố Duật Hành cũng buộc miệng hỏi
Chỉ thấy Cố Duật Hành không trả lời lại, thay vào đó anh đã ném cho cô ta một cặp mắt sắc lạnh khiến Tống Tử Lam một phen bị dọa sợ sau đó chỉ thấy anh bỏ lại hai con người kia trong phòng một mạch bước đi ra ngoài
" Tên này lại phát hỏa cái gì? "
Đông Hoa buộc miệng nói
Đến lúc này, khi thấy Đông Hoa chuẩn bị rời khỏi Tổng Tử Lam mới bắt đầu mở miệng
" Tiên sinh! "
Đông Hoa theo phản xạ có người gọi nên quay mặt lại nhìn
" Duật Hành, anh ấy có yêu người phụ nữ nào khác hay không? "
Hửm? Là muốn tra hỏi mình đây mà...
" Cô muốn biết, thì đi hỏi cậu ta ấy! "
Đông Hoa cười phong lưu nói sau đó lại bỏ đi ra ngoài để cô ta còn một mình ở lại trong căn phòng...
Cố Duật Hành vừa lái xe trên đường lại vừa gọi điện thoại cho cô nhưng cô lại không bắt máy, gọi về nhà cho quản gia thì ông ấy bảo rằng cô chưa về nhà, điều này càng khiến cho anh lo lắng không ngớt
Rốt cuộc thì cô đang ở đâu và tại sao lại tắt máy của anh?
Tĩnh Tĩnh, em là đang giận anh ư?
Chuyện của Cố Duật Hành và quan hệ của người phụ nữ họ Tống kia đã lan truyền khắp nơi trong thành phố nên đến cả việc dù cho Lâm Giai Ninh và Mạc Thiếu Khanh có biết hay không cũng không có gì là lạ
" Anh, anh biết tin gì rồi chứ? Là quan hệ giữa Cố Duật Hành và thiên kim Tống Tử Lam đó! "
" Ừ anh biết rồi! "
Mạc Thiếu Khanh không chút ấn tượng chỉ nhàn nhạt đáp
" Anh nghĩ có thật không? Nhìn họ rất thân mật nhưng em lại lo lắng cho Tĩnh Tĩnh! "
Lâm Giai Ninh cố tình nhắc đến cô trước mặt Mạc Thiếu Khanh, cô ta thân mật dựa đầu vào vai anh ta
" Anh không quan tâm, mặc kệ cô ta! "
Mạc Thiếu Khanh hình như có chút tức giận khi Lâm Giai Ninh nhắc đến cô trước mặt như thế
" Nhưng mà trước đó thấy quan hệ của Cố tổng và Tĩnh Tĩnh lại rất thân, vì sao mọi chuyện lại xảy ra như thế rồi? "
" Giai Ninh, mặc kệ cô ta! Có phải là em đang muốn thử anh hay là không? "
" Em không có! Nếu như anh không muốn em nhắc đến em ấy nữa thì em sẽ không nhắc đến nữa "
Mạc Thiếu Khanh im lặng không nói gì, thật ra mà nói thì. Ngoài miệng nói không quan tâm cô, nhưng trong lòng của anh ta lại đang nghĩ về cô. Vì không muốn phủ nhận nó nên anh ta luôn làm bộ mặt chán ghét mỗi khi nghe Lâm Giai Ninh nhắc về cô trước mặt mình như thế
Lâm Giai Ninh nhếch môi cười
Cố Duật Hành tự dưng lại lòi đâu ra một cô gái, mà cô ta nghe đâu lại chính là vị hôn thê của anh ta. Xem ra, Lâm Tĩnh lại chính là tiểu tam phá hoại hạnh phúc người khác
Để xem xem sau này nếu như không có Cố Duật Hành chống lưng nữa nó sẽ như thế nào sống qua ngày...
Trời cũng đã tối, mà cô lúc này lại còn chưa về nhà. Gọi điện, nhắn tin nhưng một phản hồi lại không thấy từ cô lại khiến anh lo lắng lại càng tăng thêm. Thật ra thì cô đang đi dạo để muốn mình thư giãn được một chút, không muốn lo lắng hay nghĩ về chuyện này nữa, nhưng phải làm sao đây? Cô không thể không nghĩ tới nó được. Không thể không nghĩ về anh, về hình ảnh đó. Vì muốn yên tĩnh nên cô đã khóa máy, cô hiện đang ngồi ở ngoài công viên. Cô từng nhớ lúc còn nhỏ, lúc mẹ mình còn sống. Bà từng nói, mỗi khi âu lo hay buồn phiền gì. Bà đều ở bên ngoài mà ngắm sao, nó giúp bà thư thả hơn rất nhiều. Mọi buồn phiền âu lo đều không còn, cô cũng đã thử qua nó. Quả thật rất hiệu quả
Cứ như là mình đang bị thất tình vậy. Cô cười khổ, ngồi được một chút lại cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Cô bấy giờ mới mở máy lên, lại thấy thông báo về anh rất nhiều. Anh đã gọi cho cô gần ba mươi cuộc điện thoại, lại còn có mười tin nhắn từ anh
" Tĩnh Tĩnh em đang ở đâu? "
" Vì sao lại không nghe máy của anh? "
" Đừng làm anh lo lắng như thế có được không, em rốt cuộc đang ở đâu? "
"... "
"... "
Là anh lo lắng cho cô ư? Có phải là cô đã sai rồi không? Lại làm anh lo lắng thế kia
Có lẽ cũng đến lúc mình cũng nên về nhà thôi! Nhưng, về nhà rồi thì biết gặp anh mà nói gì đây? Cô liệu có nên hỏi anh hay không? Rằng cô gái ấy là ai, mọi chuyện rốt cuộc diễn ra như thế nào?
Vẫn đang trong trạng thái lo lắng suy nghĩ thì bất ngờ từ đằng sau có giọng của anh từ đâu cất lên
" Tĩnh Tĩnh! "
Cô quay đầu lại thì đã bị anh ôm chặt vào lòng rồi
" Tĩnh Tĩnh em có sao hay không? Vì sao lại không nghe máy của anh? Có biết là anh đã lo lắng cho em lắm không hả! "
" Em xin lỗi! "
Cô khẽ cụp mắt nói, đưa hai bàn tay lên ôm anh lại
Kỳ thực tìm được cô anh rất vui, nhưng lại có chút tức giận. Cô gái nhỏ này, thật sự là không thể làm người khác bớt lo lắng được ư? Cô biết rằng anh rất tức giận khi chính mình đã làm anh lo lắng
" Sao lại không nghe máy của anh? "
" Là em đã khóa máy, em muốn mình có một chút không gian yên tĩnh! "
Nghe cô nói như thế, đôi mắt lại thoáng chốc buồn khiến anh vừa nhìn thấy lại rất đau lòng
" Chúng ta về nhà thôi, càng ở bên ngoài lâu sẽ bị cảm! "
Anh nói, nắm lấy tay cô xoay lưng định dắt đi nhưng cô rút tay về. Anh ngạc nhiên xoay lại nhìn cô có chút khó hiểu
" Rốt cuộc thì anh khi nào mới chịu giải thích cho em về chuyện của anh và cô ấy? "
Cố Duật Hành im lặng lại không dám lên tiếng trả lời cô
" Vị hôn thê? Em muốn nghe chính miệng anh nói tất cả cho em nghe, toàn bộ sự thật ấy! "
" Tĩnh Tĩnh... "
" Mọi người đồn đại anh và cô ấy rất nhiều nhưng em vẫn không tin, cho đến khi những hình ảnh ấy và em gọi cho anh mà anh không bắt máy, thay vào đó lại là cô ấy. Vị hôn thê? Đi tắm ư?! Rốt cuộc là như thế nào? Mau giải thích tất cả cho em! "
Cô nói, lại không kiềm chế được cảm xúc mà nước mắt lại rơi xuống gương mặt xinh đẹp kia của mình. Cố Duật Hành không nỡ nhìn cô khóc, đưa tay định lau nước mắt cho cô nhưng lại bị cô gạt tay mình ra
" Đừng có động vào người em! "
"...đừng khóc, anh sẽ nói toàn bộ cho em nghe. Những hình ảnh đó của anh và cô ta đúng là thật nhưng những lời bọn họ nói vốn là sai! Anh đã nhận được một cuộc điện thoại làm ăn hợp tác giữa Tống thị, ông ta mời anh đến nhà hàng vừa ăn cơm và bàn chuyện làm ăn. Trên đường tới đó lại bất ngờ gặp Tống Tử Lam, vì bánh xe bị hư nên xin quá giang anh đến đó nào ngờ sắp đến nhà hàng đó thì ông nội của cô ta lại gọi báo đến rằng bận việc nên không thể đến được. Chỉ có thể nhờ cô ta thay ông ta cùng anh bàn chuyện mà thôi "
" Vậy những hình ảnh đó là sao? "
" Là cô ta đi đứng không vững với đôi giày của mình nên đã ngã vào người anh, anh đã trở tay không kịp nhưng sau đó anh cự tuyệt đẩy cô ta ra! "
"...người ta bảo anh và cô ta có hôn ước với nhau từ nhỏ! "
" Là thật! Nhiều lần ông của cô ta có qua xin hỏi cưới nhưng ông của anh đều không đồng ý. Ông nội rất giống mẹ anh, họ tôn trọng suy nghĩ của anh, dù cho ông của anh và ông của cô ta có thân nhau cách mấy thì ông ấy không bao giờ vì việc này mà ép hôn anh, bắt anh lấy người phụ nữ anh vốn không yêu. Còn về vụ việc lúc chiều nay thì anh bận đi họp, vì đi vội nên anh đã để quên điện thoại trong phòng, lúc đó em có gọi cho anh chứ? "
Cô gật đầu
" Là ai bắt máy? "
" Tống Tử Lam! "
" Cô ta đã nói những gì với em? "
" Cô ta bảo cô ta là vị hôn thê của anh, em hỏi anh đang ở đâu vì sao cô ta lại nghe máy của anh thì cô ta bảo là anh đang đi tắm "
" Lúc đó em tưởng thật? "
" Cũng....có chút! "
Cô mặc dù nói nhỏ nhưng anh lại nghe thấy
" Có chút? "
" Em vốn cũng không tin lời của bọn họ mấy, cái em muốn. Chính là anh chính miệng mình giải thích cho em nghe "
" Vậy bây giờ tin anh rồi chứ? "
Cô khẽ gật đầu, Cố Duật Hành ôm cô vào lòng. Cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt xinh đẹp của cô
" Anh sẽ không bao giờ phản bội em cả, tin anh! "
"...em tin anh! "
Cô ngước mặt lên nhìn anh nói. Cố Duật Hành cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn...
Nhưng, cô ta bảo rằng anh đang ở trong phòng tắm kia mà? Lẽ nào họ ở khách sạn? Hay là, đang ở công ty? Phòng của anh cũng có phòng nghỉ ngơi riêng của anh kia mà, nó cũng có phòng tắm...
Cô cắn chặt môi lại gọi điện cho Đông Hoa
Lúc này mọi người đang bận họp nên Đông Hoa cũng không thể nào nghe máy của cô được, phải đợi đến khi cuộc họp kết thúc anh ta mới lấy điện thoại ra xem lịch sử cuộc gọi của xem vừa nãy anh gọi tới
Lịch sử cuộc gọi đề cập thời gian cũng như tên của người gọi tới, Đông Hoa có chút ngạc nhiên lẫn lấy làm lạ vì sao cô lại gọi đến cho anh
" Tiểu mỹ nhân thật bất ngờ khi em bỗng nhiên gọi cho anh đấy, có chuyện gì không? "
Đông Hoa mặc dù nói chuyện qua điện thoại với cô nhưng vẫn không nhịn được nói đùa vài câu
" Anh Đông Hoa em có chút chuyện muốn hỏi anh! "
Với tính tình thích đùa như thế của Đông Hoa cô cũng quen rồi nên cũng không để tâm mấy
" Chuyện gì? Em cứ hỏi đi! "
" Anh có còn đang bận chuyện gì không? Vừa nãy em có gọi đến nhưng anh lại không bắt máy! "
Xém chút quên nữa! Lỡ như anh ấy bận việc mà mình lại gọi đến làm phiền người ta thế kia
" Vừa nãy anh bận họp không tiện nghe máy! "
Họp? Nói vậy anh ấy ở cùng một chỗ với Duật Hành ư?
" Họp? Vậy...các anh đã ở cùng chỗ với Duật Hành suốt ư? "
" Đúng vậy! Thân là chủ tịch dĩ nhiên không thể thiếu mặt cậu ta, có chuyện gì sao? "
" Không...không có chuyện gì, em gọi cho anh cũng chỉ có nhiêu đó thôi! Cảm ơn anh, đã làm phiền rồi "
" Không có gì! "
Cuộc gọi kết thúc, Tô Hoan nhìn thấy sắc mặt cô trước sau như một không thay đổi nên lo lắng hơn
" Sao rồi sao rồi? Chuyện rốt cuộc là như thế nào, mau kể cho mình đi! "
" Vừa nãy khi mình gọi điện đến cho Duật Hành nhưng lại không thấy anh ấy bắt máy, lần thứ hai khi gọi điện lại đầu bên kia đã chấp nhận cuộc gọi...đó là giọng nói của một người phụ nữ, là Tống Tử Lam! "
Cô có chút ảm đạm khi kể lại cho Tô Hoan
" Cái gì? Cô ta đã bắt máy của cậu ư? "
Cô trầm mặc không nói gì
" Tại sao cô ta lại có trong tay điện thoại của Cố Duật Hành? "
" Mình không biết, có thể là họ đã ở cùng nhau. "
" Vậy...cô ta đã nói gì với cậu? "
" Cô ta bảo rằng cô ta là vị hôn thê của anh ấy, cô ta cảnh cáo mình vài câu sau đó nói...nói Duật Hành đang tắn không tiện nghe điện thoại nên cô ta đã giúp anh ấy nghe máy! "
Những câu cuối cô đã cố gắng hạ thấp giọng xuống nhất có thể, trong lời nói Tô Hoan có thể mấy phần nhận ra được âm thanh cô có chút nhòe đi
" Cô ta...nói thật ư? Bọn họ... Tĩnh Tĩnh cậu sẽ tin điều cô ta nói chứ? "
" Mình...mình không tin! Có lẽ cô ta đã nói dối nhằm mục đích muốn gây sự hiểu lầm giữa mình và anh ấy, hơn nữa vừa lúc nãy Đông Hoa cũng đã bảo rằng bọn họ đang trong phòng họp! "
" Tĩnh Tĩnh, Đông Hoa và Cố Duật Hành là bạn thân của nhau, mình không nghĩ như cậu! "
Cô khẽ lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười để không phải khiến Tô Hoan thêm lo về chuyện này
" Hoan Hoan sẽ không sao đâu! Mình tin anh ấy chắc chắn sẽ không như vậy với mình "
" Tĩnh Tĩnh...! "
" Mình có chút mệt muốn về trước, hôm khác mới cùng cậu đi chơi tiếp! "
Không đợi Tô Hoan nói thêm, Lâm Tĩnh từ biệt sau đó vội bỏ đi
Trên đường đi cô không ngừng suy nghĩ về chuyện này. Nếu như nói Tống Tử Lam là vị hôn thê của anh vậy vì sao mẹ của anh ngay từ đầu lại muốn cô làm con dâu của bà? Vì sao họ lại hết lần này đến lần khác muốn cô về Cố gia ở cùng anh? Cô không hiểu, vì sao cô ta lại nhận mình là vị hôn thê của anh? Trên mạng tràn đầy tin tức quan hệ của bọn họ, cơ mà hình ảnh đấy cô nhìn vào lại đau lắm, rất đau, cô muốn anh giải thích cho mình, tất cả mọi chuyện...
Cố Duật Hành đang cùng Đông Hoa trên đường trở về phòng của mình
Không khí yên tĩnh không lâu cũng bị Đông Hoa mở miệng phá vỡ
" Vừa nãy lão bà nhà cậu gọi cho tôi đó! "
" Gọi cậu để làm gì? "
Cố Duật Hành khẽ nhíu mày hỏi
" Cô ấy hỏi về cậu! "
" Nói cụ thể hơn! "
" Thì, là hỏi tôi đang làm gì và vì sao vừa nãy gọi điện lại không bắt máy. Tôi bảo vì đang họp nên không tiện bắt máy, cô ấy hỏi tôi cậu có ở đó họp không thì tôi bảo có sau đó thì cô ấy cúp máy! "
" Chỉ nhiêu đó? "
" Chứ muốn sao nữa? Người ta nói thế nào thì tôi nói thế nấy thôi! "
Cố Duật Hành không nói gì bắt đầu rơi vào trầm mặc
Chắc là vừa nãy Tĩnh Tĩnh gọi đến! Ban nãy gấp quá cũng quên mang điện thoại, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa...
Cố Duật Hành đưa tay lên mở cửa, cánh cửa lớn vừa được mở ra trong căn phòng lập tức xuất hiện một hình ảnh của một cô gái
Ban đầu anh đã lầm tưởng đó là cô cho đến khi cô ta quay người lại anh cảm thấy trong lòng hụt hẫng lẫn khó chịu
" Duật Hành, anh về rồi! "
Tống Tử Lam thấy anh vào không khỏi vui mừng lao nhanh đến
Đông Hoa có chút ngạc nhiên khi nhận thức được người phụ nữ xuất hiện trong phòng
Đây không phải là Tống Tử Lam hay sao?
" Cô tới đây làm gì? "
Cố Duật Hành phản ứng nhanh nhẹn, đôi chân lập tức lùi ra sau né cái ôm của cô ta. Mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng lên mũi khiến Cố Duật Hành không khỏi nhíu mày khó chịu
" A...không có gì, thật ra em chỉ muốn đến thông báo cho anh một tin mà thôi! "
Bị Cố Duật Hành cự tuyệt hành động của mình ra mặt như thế Tống Tử Lam có chút xấu hổ nhưng trong lòng vẫn cố nhẫn nhịn đè nén cảm xúc
" Là tin gì? "
Cố Duật Hành dường như rất vội nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đây với cô ta
" Sắp tới đây chủ nhật này, vì em vừa về nước nên ông nội sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, không biết đến ngày đó anh có thể tới tham dự được hay không? "
" Tống tiểu thư không cần khách sáo lặn lội đến tận Cố thị tìm tôi như thế, Tống gia sẽ phát thiệp mời! "
Chỉ vì một bữa tiệc vì muốn có sự góp mặt của Cố Duật Hành đến vậy mà người phụ nữ này bất chấp đến tận cửa để mời thôi thì có chút tức cười
Bị nói như thế Tống Tử Lam không khỏi xấu hổ lần nữa trước mặt anh cũng như Đông Hoa
" Không...là em tự đến đây thôi! Ngoài chuyện này ra em còn một chuyện nữa muốn nói! "
Vì không muốn để bọn họ chế nhạo Tống Tử Lam đành lấy thêm cái cớ nữa để cứu vớt lòng tự tôn
" Em muốn mời anh tối nay cùng em đi ăn cơm, có được không? "
Cố Duật Hành chỉ nhíu mày một cái, con người to lớn tỏ vẻ lạnh nhạt lại không thèm để ý đến lời nói cô ta, đôi chân bước nhanh đến bàn lấy chiếc điện thoại xem vừa nãy cô có gọi đến hay không. Ban nãy vì gấp gáp đến phòng họp nên vô tình quên mất điện thoại còn ở đây, anh đã nghĩ rằng chắc chắn sẽ không có ai gọi tới mà giờ họp cũng đã bắt đầu nên cũng không quay trở lại lấy nó
Lịch sử cuộc gọi không thấy có người nào gọi đến cũng như thông báo hiện trên màn hình điện thoại của anh ngoài một tin nhắn lạ ra
Dù không biết là ai và vì sao người kia lại có được số điện thoại của anh nhưng khi đọc những dòng tin nhắn anh cũng biết đối phương lạ kia là ai:
" Cố Duật Hành anh dám làm tổn thương Tĩnh Tĩnh tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh và vị " Hôn thê " kia! "
Cố Duật Hành khẽ nhíu mày
Tin nhắn chỉ vừa gửi đến được ba phút từ khi anh và Đông Hoa vào phòng thôi, Cố Duật Hành không buồn gọi vào số điện thoại lạ
Tô Hoan ở đầu dây bên đây vừa thấy điện thoại rung chuông, số điện thoại hiện rõ trên màn hình lập tức hùng hổ chấp nhận cuộc gọi cũng không để ý rằng anh chính là Boss lớn của cô ấy
" Cố Duật Hành hay cho câu nói anh bảo anh yêu Tĩnh Tĩnh, bây giờ thì sao? Lòi đâu ra vị hôn thê như thế cũng giấu giếm mọi người? "
Cố Duật Hành chưa bao giờ bị người khác to tiếng mắng như thế vậy mà người phụ nữ này lại có cái gan ấy?
" Cô không sợ mất việc? "
" Mất thì mất! Vì Tĩnh Tĩnh tôi sống chết với anh! "
Cố Duật Hành có chút mệt mỏi day day mi tâm
Có phải Tĩnh Tĩnh có tính tình như bây giờ đều là do lây nhiễm bởi người phụ nữ này?
" Này anh có nghe tôi nói không đấy? "
Không còn tâm trạng đôi co với Tô Hoan, Cố Duật Hành cũng bắt đầu quay trở về chuyện chính
" Đã xảy ra chuyện gì? Cái gì hôn thê? "
Tống Tử Lam đứng cùng Đông Hoa, cô ta cố nghe cuộc điện thoại của anh bỗng nghe loáng thoáng anh nhắc đến hai từ hôn thê có chút chột dạ
" Anh còn hỏi nữa ư? Tĩnh Tĩnh gọi đến cũng không nhấc máy mà lại để người phụ nữ kia hống hách cảnh báo! "
" Cô ấy đâu rồi? "
" Về rồi! "
Cố Duật Hành tắt máy, qua cuộc điện thoại có lẽ cũng đoán được phần nào đã có chuyện gì vừa xảy ra khi anh đã vô tình để quên chiếc điện thoại của mình ở đây
" Này cậu sao thế? "
Cố Duật Hành không trả lời Đông Hoa, anh tìm số điện thoại của cô sau đó gọi vào, phía đầu dây bên kia bỗng dưng không thấy phản hồi của máy chủ, anh có chút tức giận tắt máy
" Có chuyện gì xảy ra sao? "
Tống Tử Lam nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Cố Duật Hành cũng buộc miệng hỏi
Chỉ thấy Cố Duật Hành không trả lời lại, thay vào đó anh đã ném cho cô ta một cặp mắt sắc lạnh khiến Tống Tử Lam một phen bị dọa sợ sau đó chỉ thấy anh bỏ lại hai con người kia trong phòng một mạch bước đi ra ngoài
" Tên này lại phát hỏa cái gì? "
Đông Hoa buộc miệng nói
Đến lúc này, khi thấy Đông Hoa chuẩn bị rời khỏi Tổng Tử Lam mới bắt đầu mở miệng
" Tiên sinh! "
Đông Hoa theo phản xạ có người gọi nên quay mặt lại nhìn
" Duật Hành, anh ấy có yêu người phụ nữ nào khác hay không? "
Hửm? Là muốn tra hỏi mình đây mà...
" Cô muốn biết, thì đi hỏi cậu ta ấy! "
Đông Hoa cười phong lưu nói sau đó lại bỏ đi ra ngoài để cô ta còn một mình ở lại trong căn phòng...
Cố Duật Hành vừa lái xe trên đường lại vừa gọi điện thoại cho cô nhưng cô lại không bắt máy, gọi về nhà cho quản gia thì ông ấy bảo rằng cô chưa về nhà, điều này càng khiến cho anh lo lắng không ngớt
Rốt cuộc thì cô đang ở đâu và tại sao lại tắt máy của anh?
Tĩnh Tĩnh, em là đang giận anh ư?
Chuyện của Cố Duật Hành và quan hệ của người phụ nữ họ Tống kia đã lan truyền khắp nơi trong thành phố nên đến cả việc dù cho Lâm Giai Ninh và Mạc Thiếu Khanh có biết hay không cũng không có gì là lạ
" Anh, anh biết tin gì rồi chứ? Là quan hệ giữa Cố Duật Hành và thiên kim Tống Tử Lam đó! "
" Ừ anh biết rồi! "
Mạc Thiếu Khanh không chút ấn tượng chỉ nhàn nhạt đáp
" Anh nghĩ có thật không? Nhìn họ rất thân mật nhưng em lại lo lắng cho Tĩnh Tĩnh! "
Lâm Giai Ninh cố tình nhắc đến cô trước mặt Mạc Thiếu Khanh, cô ta thân mật dựa đầu vào vai anh ta
" Anh không quan tâm, mặc kệ cô ta! "
Mạc Thiếu Khanh hình như có chút tức giận khi Lâm Giai Ninh nhắc đến cô trước mặt như thế
" Nhưng mà trước đó thấy quan hệ của Cố tổng và Tĩnh Tĩnh lại rất thân, vì sao mọi chuyện lại xảy ra như thế rồi? "
" Giai Ninh, mặc kệ cô ta! Có phải là em đang muốn thử anh hay là không? "
" Em không có! Nếu như anh không muốn em nhắc đến em ấy nữa thì em sẽ không nhắc đến nữa "
Mạc Thiếu Khanh im lặng không nói gì, thật ra mà nói thì. Ngoài miệng nói không quan tâm cô, nhưng trong lòng của anh ta lại đang nghĩ về cô. Vì không muốn phủ nhận nó nên anh ta luôn làm bộ mặt chán ghét mỗi khi nghe Lâm Giai Ninh nhắc về cô trước mặt mình như thế
Lâm Giai Ninh nhếch môi cười
Cố Duật Hành tự dưng lại lòi đâu ra một cô gái, mà cô ta nghe đâu lại chính là vị hôn thê của anh ta. Xem ra, Lâm Tĩnh lại chính là tiểu tam phá hoại hạnh phúc người khác
Để xem xem sau này nếu như không có Cố Duật Hành chống lưng nữa nó sẽ như thế nào sống qua ngày...
Trời cũng đã tối, mà cô lúc này lại còn chưa về nhà. Gọi điện, nhắn tin nhưng một phản hồi lại không thấy từ cô lại khiến anh lo lắng lại càng tăng thêm. Thật ra thì cô đang đi dạo để muốn mình thư giãn được một chút, không muốn lo lắng hay nghĩ về chuyện này nữa, nhưng phải làm sao đây? Cô không thể không nghĩ tới nó được. Không thể không nghĩ về anh, về hình ảnh đó. Vì muốn yên tĩnh nên cô đã khóa máy, cô hiện đang ngồi ở ngoài công viên. Cô từng nhớ lúc còn nhỏ, lúc mẹ mình còn sống. Bà từng nói, mỗi khi âu lo hay buồn phiền gì. Bà đều ở bên ngoài mà ngắm sao, nó giúp bà thư thả hơn rất nhiều. Mọi buồn phiền âu lo đều không còn, cô cũng đã thử qua nó. Quả thật rất hiệu quả
Cứ như là mình đang bị thất tình vậy. Cô cười khổ, ngồi được một chút lại cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Cô bấy giờ mới mở máy lên, lại thấy thông báo về anh rất nhiều. Anh đã gọi cho cô gần ba mươi cuộc điện thoại, lại còn có mười tin nhắn từ anh
" Tĩnh Tĩnh em đang ở đâu? "
" Vì sao lại không nghe máy của anh? "
" Đừng làm anh lo lắng như thế có được không, em rốt cuộc đang ở đâu? "
"... "
"... "
Là anh lo lắng cho cô ư? Có phải là cô đã sai rồi không? Lại làm anh lo lắng thế kia
Có lẽ cũng đến lúc mình cũng nên về nhà thôi! Nhưng, về nhà rồi thì biết gặp anh mà nói gì đây? Cô liệu có nên hỏi anh hay không? Rằng cô gái ấy là ai, mọi chuyện rốt cuộc diễn ra như thế nào?
Vẫn đang trong trạng thái lo lắng suy nghĩ thì bất ngờ từ đằng sau có giọng của anh từ đâu cất lên
" Tĩnh Tĩnh! "
Cô quay đầu lại thì đã bị anh ôm chặt vào lòng rồi
" Tĩnh Tĩnh em có sao hay không? Vì sao lại không nghe máy của anh? Có biết là anh đã lo lắng cho em lắm không hả! "
" Em xin lỗi! "
Cô khẽ cụp mắt nói, đưa hai bàn tay lên ôm anh lại
Kỳ thực tìm được cô anh rất vui, nhưng lại có chút tức giận. Cô gái nhỏ này, thật sự là không thể làm người khác bớt lo lắng được ư? Cô biết rằng anh rất tức giận khi chính mình đã làm anh lo lắng
" Sao lại không nghe máy của anh? "
" Là em đã khóa máy, em muốn mình có một chút không gian yên tĩnh! "
Nghe cô nói như thế, đôi mắt lại thoáng chốc buồn khiến anh vừa nhìn thấy lại rất đau lòng
" Chúng ta về nhà thôi, càng ở bên ngoài lâu sẽ bị cảm! "
Anh nói, nắm lấy tay cô xoay lưng định dắt đi nhưng cô rút tay về. Anh ngạc nhiên xoay lại nhìn cô có chút khó hiểu
" Rốt cuộc thì anh khi nào mới chịu giải thích cho em về chuyện của anh và cô ấy? "
Cố Duật Hành im lặng lại không dám lên tiếng trả lời cô
" Vị hôn thê? Em muốn nghe chính miệng anh nói tất cả cho em nghe, toàn bộ sự thật ấy! "
" Tĩnh Tĩnh... "
" Mọi người đồn đại anh và cô ấy rất nhiều nhưng em vẫn không tin, cho đến khi những hình ảnh ấy và em gọi cho anh mà anh không bắt máy, thay vào đó lại là cô ấy. Vị hôn thê? Đi tắm ư?! Rốt cuộc là như thế nào? Mau giải thích tất cả cho em! "
Cô nói, lại không kiềm chế được cảm xúc mà nước mắt lại rơi xuống gương mặt xinh đẹp kia của mình. Cố Duật Hành không nỡ nhìn cô khóc, đưa tay định lau nước mắt cho cô nhưng lại bị cô gạt tay mình ra
" Đừng có động vào người em! "
"...đừng khóc, anh sẽ nói toàn bộ cho em nghe. Những hình ảnh đó của anh và cô ta đúng là thật nhưng những lời bọn họ nói vốn là sai! Anh đã nhận được một cuộc điện thoại làm ăn hợp tác giữa Tống thị, ông ta mời anh đến nhà hàng vừa ăn cơm và bàn chuyện làm ăn. Trên đường tới đó lại bất ngờ gặp Tống Tử Lam, vì bánh xe bị hư nên xin quá giang anh đến đó nào ngờ sắp đến nhà hàng đó thì ông nội của cô ta lại gọi báo đến rằng bận việc nên không thể đến được. Chỉ có thể nhờ cô ta thay ông ta cùng anh bàn chuyện mà thôi "
" Vậy những hình ảnh đó là sao? "
" Là cô ta đi đứng không vững với đôi giày của mình nên đã ngã vào người anh, anh đã trở tay không kịp nhưng sau đó anh cự tuyệt đẩy cô ta ra! "
"...người ta bảo anh và cô ta có hôn ước với nhau từ nhỏ! "
" Là thật! Nhiều lần ông của cô ta có qua xin hỏi cưới nhưng ông của anh đều không đồng ý. Ông nội rất giống mẹ anh, họ tôn trọng suy nghĩ của anh, dù cho ông của anh và ông của cô ta có thân nhau cách mấy thì ông ấy không bao giờ vì việc này mà ép hôn anh, bắt anh lấy người phụ nữ anh vốn không yêu. Còn về vụ việc lúc chiều nay thì anh bận đi họp, vì đi vội nên anh đã để quên điện thoại trong phòng, lúc đó em có gọi cho anh chứ? "
Cô gật đầu
" Là ai bắt máy? "
" Tống Tử Lam! "
" Cô ta đã nói những gì với em? "
" Cô ta bảo cô ta là vị hôn thê của anh, em hỏi anh đang ở đâu vì sao cô ta lại nghe máy của anh thì cô ta bảo là anh đang đi tắm "
" Lúc đó em tưởng thật? "
" Cũng....có chút! "
Cô mặc dù nói nhỏ nhưng anh lại nghe thấy
" Có chút? "
" Em vốn cũng không tin lời của bọn họ mấy, cái em muốn. Chính là anh chính miệng mình giải thích cho em nghe "
" Vậy bây giờ tin anh rồi chứ? "
Cô khẽ gật đầu, Cố Duật Hành ôm cô vào lòng. Cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt xinh đẹp của cô
" Anh sẽ không bao giờ phản bội em cả, tin anh! "
"...em tin anh! "
Cô ngước mặt lên nhìn anh nói. Cố Duật Hành cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn...
/87
|