Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 47: Chuyện Này Vốn Không Đơn Giản

/87


" Xin lỗi nhé em đến trễ rồi... "

Cô vừa bước vào liền bắt gặp tình cảnh này

Trước mắt cô chính là Cố Duật Hành và người phụ nữ khác

Hình như họ đang vừa nói chuyện

Không khí bên trong căn phòng vẫn chưa hết sự căng thẳng

Tống Tử Lam với ánh mắt sắc bén thăm dò cô từ trên xuống dưới, cô ta vừa nói vừa thân mật khoát tay anh:

" Duật Hành, đây là ai vậy? "

Nhưng khi cô ta chưa chạm vào được người anh, Cố Duật Hành đã nhìn ra ý đồ của cô ta nên né sang một bên

Từ một phía khác bỗng dưng Cố Duật Hành bị một lực kéo nào đó, thân hình to lớn theo đó mà hướng theo phía người kia

Cô rất nhanh đã vươn tay và kéo anh lại về phía mình, con người nhỏ nhắn lập tức vùi mình vào anh, bàn tay nhỏ bé giữ khư khư chặt anh bên người như sợ Tống Tử Lam sẽ cướp mất anh khỏi cô

Lâm Tĩnh nở một nụ cười ngọt ngào nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại không cười, trái lại còn mang theo chút âm lãnh giỏi che giấu, gương mặt nhỏ nhắn ngước nhìn lên người đàn ông nào đó vẫn còn chưa tiêu tan hết sự ngạc nhiên trong đáy mắt trước sự hành động bạo gan vừa rồi của cô

" Anh yêu, cô ấy là bạn của anh hay sao? "

Cô cố ý dùng từ ngữ thân mật với anh để cho Tống Tử Lam nhìn thấy

Thật ra...

Không cần anh nói, cô cũng biết người phụ nữ trước mặt này là ai

Cô ta chính là thiên kim của tập đoàn Tống thị, Tống Tử Lam

Là người phụ nữ trong tin tức đó với anh và cũng là người phụ nữ nói chuyện với cô qua chiếc điện thoại của Cố Duật Hành

Cố Duật Hành dĩ nhiên biết cô muốn giở một màn kịch nhỏ cho Tống Tử Lam nhìn thấy nên cũng vui vẻ cùng cô đóng theo...

" Vị này chính là Tống tiểu thư, là đối tác của anh ".

Cố Duật Hành cố ý nói cô ta là đối tác, chứ không hề nói cô ta là bạn của mình

Tống Tử Lam liếc sơ qua cũng biết đây là trò kịch do họ bày ra nên vô cùng tức giận, nhưng dù có tức giận thì cũng không thể làm được gì bởi vì hiện tại cô ta là người ngoài nên không có tư cách xen vào chuyện này...

" A, ra cô là đối tác của anh ấy sao, xin chào Tống tiểu thư ".

Ngược lại với lời chào hỏi thân thiện cùng với nụ cười ngọt ngào của cô, Tống Tử Lam cứng ngắc có chút gượng gạo nở nụ cười sau gật đầu một cái cho qua

Cô cũng chẳng buồn để ý đến cô ta, quay sang nói với người đàn ông bên cạnh rất tự nhiên, trong lời nói còn mang chút sự có lỗi và áy náy

" Vừa nãy trên đường đến đây, em đột nhiên bị kẹt xe nên đến hơi muộn ".

" Anh sắp vì em mà bao tử cũng muốn quặn đến đau luôn rồi này ".

Cố Duật Hành ra vẻ trách yêu cô, cô mỉm cười hì hì

" Đừng giận nha, đừng giận nha, bây giờ chẳng phải người ta đến rồi hay sao? "

Vừa nói xong, cô đã rất tự nhiên mà nhón chân lên " Moah ~ " một cái lên má của Cố Duật Hành như một món quà nhỏ bù đắp tổn thất cho anh

Cố Duật Hành yêu thương hôn lên chóp mũi của cô một cái, những hành động cùng lời nói của bọn họ giống như đã xem sự hiện diện của người còn lại như vô hình ở đây

Cố Duật Hành hưởng thụ không gian màu hồng không lâu, sau đó gương mặt chuyển sang sự lạnh nhạt khi nhìn Tống Tử Lam nói chuyện:

" Tống tiểu thư, bây giờ là thời gian riêng của vợ chồng chúng tôi...xin mời ".

Ý tứ đuổi người rất rõ ràng và trắng trợn khiến Tống Tử Lam tức đến đỏ mặt

Cô ta tức giận với mọi thứ mà Cố Duật Hành đã nói và làm với mình, kể cả người phụ nữ kia nữa nên cô ta cũng không ở lại mà không nói hai lời lập tức bỏ đi...

Sau khi Tống Tử Lam rời đi thì cũng chính là thời gian riêng của hai vợ chồng Cố gia, cánh cửa phòng vừa đóng lại, Cố Duật Hành nhanh tay nhanh chân ôm cô gái nhỏ vào lòng, tay vòng qua ôm chặt lấy vùng eo nhỏ con kiến của cô

" Bảo bối, vừa nãy em ghen rất đáng yêu ".

Cô không nhớ không để ý thì thôi, Tống Tử Lam vừa rời đi cô đã bị anh chọc như thế, người có da mặt mỏng như cô cũng vì thế mà gò má trở nên ửng hồng

" Em mới không ghen! "

" Hửm? Vậy khi nãy, chuyện là thế nào?

" Chuyện thế nào là thế nào chứ? Em nói rồi, không có ghen! Chỉ là nhìn không thuận mắt thôi. Hơn nữa, anh là người đàn ông của em, bộ anh chiếm hữu em được nhưng em lại không thể chiếm hữu anh được sao? "

" Được, được, bà xã em cứ chiếm hữu anh đi ".

" Mà, vừa nãy hai người ở trong đây đã nói chuyện gì thế? "

Cố Duật Hành yêu thương nhìn cô trong giây lát sau đó anh cúi đầu đặt lên đôi mắt xinh đẹp cùng với chiếc mũi nhỏ nhắn và đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn

" Anh sẽ nói cho em, chỉ là, bà xã có chịu tin tưởng anh hay không? "

Đôi tay mảnh khảnh vươn lên, cô vòng hai tay lên cổ anh ôm, hơi nghiêng đầu nói: " Anh nói đi ".

Cố Duật Hành hôn thêm một cái lên vầng trán cô sau đó chậm rãi tóm tắt câu chuyện cho cô: " Không quan trọng lắm, anh đã giải thích toàn bộ rõ ràng cho cô ta rằng anh là người đã có vợ, vợ anh sẽ không thích anh ở cùng với người phụ nữ khác nên khuyên cô ta từ nay giữ khoảng cách với anh ".

Cô nhướng lông mày, có vẻ như hơi nghi hoặc: " Chỉ nhiêu đó thôi? "

Sao ít thế nhỉ?

Cố Duật Hành thành thật gật đầu, nghĩ nghĩ chút, vài giây sau anh lại bổ sung thêm: " Cô ta mời anh tham dự bữa tiệc ở Tống gia vào chủ nhật này. Em đi cùng anh ".

Cô gật gù chỉ ừ ừ, nói: " Dù anh có không cho em cũng đi. Dạo này em thấy nữ nhân muốn tiếp cận anh rất nhiều...không được, vị trí này của em, anh cũng là của em ".

Ừm, có lẽ mình nên làm cái gì đó để họ tránh xa người đàn ông của mình ra.

Tốt nhất là mãi mãi đừng hòng nghĩ đến người đàn ông của cô!

Vòng eo bỗng dưng bị siết chặt, Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày nhìn người nọ, Cố Duật Hành bỗng dưng trong giây lát nghiêm túc hẵng lên, anh nhìn sâu vào trong đôi mắt cô:

" Tĩnh Tĩnh, nếu như một ngày không xa anh... "

Lời nói còn chưa dứt câu, Cố Duật Hành bỗng bị ánh mắt âm lãnh chứa tà khí của cô làm cho giật mình khựng lại, tiếp đó là giọng nói của cô cất lên khiến anh không tự chủ được lạnh sóng lưng

" Nếu anh ở bên ngoài thật sự có một chân thì... "

Cô dơ hai ngón tay lên, làm động tác của một cây kéo khiến Cố Duật Hành khó khăn nuốt một ngụm nước bọt

" Giải quyết anh xong thì em sẽ đi tìm người đàn ông khác, kết hôn và sinh con với anh ta ".

" Em dám? ". Cố Duật Hành nghe câu này xong cũng khôi phục lại sự lạnh lùng âm lãnh, kèm theo chút đe dọa

Nhưng cô là ai chứ? Cô không sợ Cố Duật Hành!

Lâm Tĩnh hất mặt, kiêu ngạo nói: " Dám! Sao em lại không dám chứ, anh bỏ em theo người khác thì em cũng có quyền làm tương tự. Hơn nữa, nơi nương tựa duy nhất cũng bị mất thì em dĩ nhiên phải nhanh nhanh tìm người khác để nuôi em rồi ".

Nơi nương tựa duy nhất?

Anh sao?

Cố Duật Hành không nhịn được liền nhếch môi cười khẽ một tiếng, anh cúi đầu yêu thương hôn lên môi cô một nụ hôn, nhẹ giọng dỗ dành cô gái nhỏ:

" Bà xã em yên tâm, anh sẽ không tự mình vứt bỏ trái tim mình đâu "

" Hừ! ". Cô hờn dỗi quay mặt sang chỗ khác

Cố Duật Hành như một đứa trẻ lớn xác, anh cọ cọ khuôn mặt vào ngực cô: " Bà xã ~ đừng bỏ anh, ông xã sẽ chết mất ".

Phụt!

Nhìn xem nhìn xem, người đàn ông này đã ba mươi tuổi, hơn nữa còn là một người đứng đầu ở thành phố S này vậy mà bây giờ lại làm nũng như một đứa con nít như thế...

Thật không có tiền đồ!

Cô đẩy đẩy anh ra, giọng nói có chút nghiêm túc và sự đùa giỡn: " Đừng cọ vào người em nữa ".

Lỡ như có người vào nhìn thấy được thì sao? Anh không biết ngại, nhưng cô thì biết!

"A" một tiếng, Cố Duật Hành bỗng dưng cúi người ôm ngang cô lên khiến cô nhất thời giật mình, hoảng hốt vào tay ôm lấy cổ anh

" Bà xã, anh đói rồi, mình đi ăn đi ".

" A, này! Đồ ăn vẫn cò ở đây mà, anh đi vào phòng làm gì? "

Cố Duật Hành cúi đầu hôn "chụt" một cái lên môi cô, nụ cười gian manh nhe ra cười: " Ăn, là ăn trên giường! "

" Không...thả em xuống! "

Mặc cho cô vùng vẫy, Cố Duật Hành vẫn ngang nhiên bế cô về phòng

"Rầm" một tiếng, sói xám bắt đầu mài dao xèn xẹt chén sạch con thỏ trắng nhỏ

...

Ba giờ mười lăm phút chiều tại một quán cafe, một người đàn ông trung niên khoảng độ năm mươi tuổi hơn đang ngồi chễm chệ trên một cái ghế ở góc xa xa của quán cafe

Lúc này, cánh cửa kính bị đẩy ra xuất hiện hai người phụ nữ đi vào, một người phụ nữ tuổi trung niên với nhan sắc được bảo quản tốt và một người phụ nữ trẻ xinh đẹp đi kế bên cùng nhau tiến vào

Người phụ nữ xinh đẹp đi kế bên kia nhìn rất quen thuộc, nếu để ý thấy thì sẽ phát hiện cô ta chính là đại minh tinh Lâm Giai Ninh! Chỉ là nếu không để ý thì sẽ không biết cô ta chính là Lâm Giai Ninh vì chiếc kính râm kia đã che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, trên người cô ta vẫn là một phong thái cao sang, khí chất của một vị đại tiểu thư. Người phụ nữ trung niên còn lại nhìn có nét giống với cô ta, mọi người chắc chắn không cần nói cũng biết bà ta chính là mẹ của Lâm Giai Ninh, Lâm phu nhân!

Giờ hẹn của họ không phải giờ cao điểm nên trong quán cafe rất ít khách, chỉ có vài ba người ngồi mỗi chỗ khác nhau nhưng rất xa

Đảo mắt nhìn xung quanh, Đường Huệ Phi rất nhanh đã tìm thấy một bóng người từ rất lâu đã không gặp lại, đôi mắt bà bỗng tối sầm lại khi nhìn thấy người kia đưa tay lên nhìn về phía bà ta và Lâm Giai Ninh

Lâm Giai Ninh cũng nhìn thấy người đàn ông, trong lòng không khỏi khó chịu giống bà ta, cô ta níu nhẹ tay bà ta, giọng nói đè thấp nói:

" Mẹ, người cũng đã tới rồi, chúng ta qua bên đó xem xem ông ta muốn giở trò gì! "

Lâm Giai Ninh để ý thấy tay bà đã nắm chặt thành một cuộn, những móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt bà, cô ta bất đắc dĩ nói thêm một câu nữa thì bà ta mới chịu đi tới đó ngồi

" Mẹ, có cho ông ta mười lá gan ông ta cũng không dám đem chuyện của chúng ta ra ngoài đâu, chúng ta cứ qua xem đi? "

Chỗ bọn họ ngồi là chỗ góc khuất vắng người nên nói chuyện sẽ không lo có ai nghe thấy, Đường Huệ Phi và Lâm Giai Ninh vừa ngồi xuống ghế, một nhân viên phục vụ đi tới lễ phép chào hỏi:

" Kính chào quý khách, hai vị muốn dùng đồ uống gì? "

Đường Huệ Phi không có tâm trạng đáp lại người nọ nên Lâm Giai Ninh đành lên tiếng thay: " Hai ly cam vắt! "

Nhận được yêu cầu của khách hàng, người phục vụ gật đầu lễ phép nói một tiếng rồi quay người đi vào trong

Mắt thấy người đã đi xa, Đường Huệ Phi bây giờ mới lên tiếng, giọng nói mất kiên nhẫn khó chịu vô cùng: " Chúng tôi sẽ đưa ông một trăm vạn! Lấy tiền xong thì nhanh cút xa ra một chút ".

Vì chuyện đó, tuyệt đối không thể để nó lọt ra ngoài dù chỉ nữa chữ.

Một trăm vạn thôi mà! Cùng lắm thì bà ta cùng Lâm Giai Ninh góp lại chút ít cũng đủ số tiền đó đưa cho ông ta.

Người đàn ông không để ý đến hai mẹ con họ, ông ta thản nhiên ngồi dựa lưng vào chiếc ghế, lười biếng nói:

" Tôi đổi ý rồi....ba trăm vạn! Tôi muốn ba trăm vạn ".

Lâm Giai Ninh vừa nghe người nọ đòi số tiền ba trăm vạn, cô ta tức giận xém đập bàn đứng dậy mắng người nọ, nhưng rất nhanh cô ta đã loại bỏ ý định đó vì nơi đây là nơi công cộng

Người đàn ông vẫn giữ thái độ đó, ông ta cười ngả ngớt, giọng nói có chút châm chọc: " Lâm đại tiểu thư, phải xem tình cảnh hiện tại là như thế nào chứ? Muốn tức giận mắng tôi như thế thì cũng phải để ý hình tượng nha, cô không chỉ là đại tiểu thư của Lâm gia, mà còn là Mạc phu nhân và một đại minh tinh đó ".

Lâm Giai Ninh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người nọ, hận không thể mắng chửi ông ta một trận

Đường Huệ Phi ngồi bên cạnh cũng có chút tức giận khi nghe ông ta dùng giọng điệu đó để nói chuyện với con gái, bàn tay đặt dưới gầm bàn vỗ nhẹ vài cái vào tay cô ta ý bảo bình tĩnh

Lâm Giai Ninh cố áp chế cơn giận lại, gầm gừ nói: " Ba trăm vạn quá nhiều, muốn tiền thì cũng chỉ có mười vạn! "

" Quá ít! Lão tử đây cần ba mươi vạn, một là ba mươi vạn, hai là các người sẽ vào tù! "

" Ông... "

" Ba mươi vạn cũng không có, số tiền đó đối với các người chẳng phải nhỏ hay sao? Cô chẳng những là đại tiểu thư của Lâm gia, là một đại minh tinh nổi tiếng mà cô còn là Mạc phu nhân của Mạc gia kia mà? Sao lại nói không có tiền là không có tiền? Cô tưởng tôi là một đứa con nít lên ba sao? "

Lâm Giai Ninh tức đến nỗi nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, những móng tay sắc nhọn vì thế cũng đâm vào trong da thịt

Đường Huệ Phi ngồi bên cạnh sa sầm mặt nhìn người đàn ông

Trình Minh: "Các người cũng thấy rồi đó, tôi bây giờ cũng chẳng còn gì ngoài cái mạng này ra "

Ngừng một chút, ông ta liếc mắt nhìn hai mẹ con nọ ngồi đối diện mình, nhếch miệng cười một cái, giọng nói giễu cợt nhưng lại mang tính đe dọa, " Đừng nghĩ tôi không biết các người đang muốn làm gì, các người định giết người diệt khẩu chứ gì? Tôi nói này, dẹp bỏ cái ý tưởng ngu ngốc đó đi vì tôi là người giữ bím tóc của các người. Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi, Trình Minh tôi không thể nào chết mà để hai mẹ con các người tự do tự tại được ".

Lâm Giai Ninh: " Ông dám? "

Trình Minh nhếch lông mày: " Tại sao cô lại nghĩ tôi không dám? Hai mẹ con các người có danh phận cao quý như thế, còn tôi thì cũng chỉ là một người bình thường vô danh vô phận, sự tình năm đó một khi được tung ra ngoài tôi tất nhiên sẽ đi tù nhưng là nhẹ hơn các người, hai người chẳng những mất tất cả mà còn là đầu xỏ cho sự việc đó....đến lúc đó sẽ sao đây nhỉ? "

Đường Huệ Phi tức đến run người, thật không ngờ kẻ tay sai của mình lại quay trở về uy hiếp ngược lại bà như thế

Hắn nói không sai! Bây giờ cả bà và Lâm Giai Ninh danh phận ai nấy đều rất cao quý, còn hắn chỉ là một kẻ bình thường, cho dù chuyện này được tung ra ngoài thì kẻ chịu thiệt nhiều nhất cũng chính là hai mẹ con mà

Đường Huệ Phi bất giác lo âu nhìn con gái bên cạnh, bây giờ con gái bà là Lâm đại tiểu thư được người người kính nể, sự nghiệp của nó cũng đang rất tốt đẹp, hơn nữa nó còn mới gả vào danh môn như Mạc gia làm Mạc phu nhân như thế, nếu để chuyện năm đó loan truyền ra ngoài thì coi như tiền đồ lẫn tương lai của nó sẽ mất sạch

Bà có thể chịu được nhưng con bà thì phải làm sao?

Đúng như câu: Cây to thì đón gió lớn, bây giờ thì hay rồi! Con gái bà đang có tiền đồ như thế...

Trình Minh thấy được sự lo lắng trên gương mặt của Đường Huệ Phi khi bà nhìn Lâm Giai Ninh, ông ta nhếch môi cười

Phải! Con gái bà ta mới chính là điểm yếu duy nhất của bà ta.

Chỉ cần nói vài câu, bà ta chắc chắn sẽ đống ý tôi!

Trình Minh: " Không nói đến bà, con gái bà, đại tiểu thư Lâm Giai Ninh của Lâm gia cao quý như thế, bây giờ danh phận càng tôn quý hơn khi được gả vào Mạc gia. Chuyện năm đó một khi phanh khui hết thảy, cô ta sẽ là người đón gió to nhất ".

Lâm Giai Ninh tức giận muốn nghiến nát hàm răng: " Ông câm miệng! "

Trình Minh: " Cô Lâm, chú ý hình tượng một chút, bây giờ đang là nơi công cộng, nếu để fan của cô nhìn thấy sẽ không hay! Còn nếu xui xẻo để gặp được antifan á, thì... "

Ông ta cố ý kéo dài chữ cuối càng khiến cô ta hận không thể cho ông ta một cát bạt tai ngay mặt rõ đau

Đường Huệ Phi nghe Trình Minh nói như thế cũng hồi phục tinh thần lại

Tốt nhất là nên đàm phán cho xong chuyện này, Giai Ninh nếu để fan hay antifan của nó nhìn thấy đúng là một chuyện không hay!

Trình Minh: " Ba trăm vạn hoặc là mọi chuyện sẽ được phanh khui tất cả ".

Vì chỗ ngồi là ở gốc khuất nên sẽ không có ai để ý cũng như quan tâm đến bọn họ, ba người này cũng rất có chừng có mực, nói cũng không quá to để những người khác nghe mà chỉ nói vừa đủ cho bọn họ nghe. Trong tiệm cafe này, một nữ nhân viên vừa mới được tuyển vào không bao lâu tên là Tiêu Chỉ Phương, Tiêu Chỉ Phương là bạn của Tô Hoan, ngày thường khi được nghỉ hai người cũng rất hay cùng nhau đi chơi, đôi lúc lại có thêm Lâm Tĩnh đi cùng nên Tiêu Chỉ Phương cũng có quen biết đến cô

Xui thay cho Lâm Giai Ninh vì gặp phải Tiêu Chỉ Phương, vì Tiêu Chỉ Phương chính là một trong số những antifan của Lâm Giai Ninh, vì là antifan của cô ta nên không mấy quan tâm đến thông tin cô ta huống hồ là biết thông tin cá nhân cặn kẽ nhất như việc cô ta có em gái hay không, cũng chính vì điều đó mà Tiêu Chỉ Phương hoàn toàn không biết rằng Lâm Giai Ninh còn có một người em gái cùng cha khác mẹ chính là Lâm Tĩnh mà ngày thường mình hay cô với Tô Hoan đi chơi

Tiêu Chỉ Phương không thích Lâm Giai Ninh cũng có rất nhiều lý do, vì cô thấy cô ta quá chi là giả tạo cũng như cái hình tượng được tạo dựng lên ấy nên đã tham gia vào nhóm anti Lâm Giai Ninh, khi cô ta vừa cùng Đường Huệ Phi bước chân vào tiệm mọi người ai nấy đều không mấy quan tâm chỉ chuyên tâm làm việc của mình, lúc vô tình Tiêu Chỉ Phương đảo mắt đã phát hiện ra Lâm Giai Ninh đi cùng với một người phụ nữ

Nhìn bà ta như thế, phỏng đoán là mẹ của Lâm Giai Ninh, Lâm phu nhân đi!

Tiêu Chỉ Phương có chút thắc mắc với những suy nghĩ trong đầu về bọn họ thì cô bỗng tròn mắt khi thấy họ đi tới góc khuất kia và ngồi cùng bàn với một người đàn ông lạ

Ngửi thấy mùi tình nghi! Tiêu Chỉ Phương lẹ tay nhắn tin khoe với Tô Hoan, còn không quên chụp lén bọn họ một bức rồi gửi qua cho Tô Hoan làm bằng chứng xác thực

[Tiêu Chỉ Phương: Hoan Hoan, mình bắt gặp Lâm Giai Ninh cùng mẹ cô ta đến quán cafe chỗ mình đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông xa lạ!]

Tô Hoan sau khi nhận được tin nhắn của Tiêu Chỉ Phương kèm theo bức ảnh được chụp lén kia thì tròn mắt

Đúng là Lâm Giai Ninh và mẹ cô ta này! Nhưng mà người đàn ông còn lại kia là ai? Sao nhìn thần thần bí bí như thế, lại chọn ngồi góc khuất nữa!

Bí bí ẩn ẩn như thế chắc chắn là làm chuyện xấu không muốn để người khác biết! Hơn nữa bọn nó nói chuyện, trăm phần trăm có liên quan đến Tĩnh Tĩnh.

Hừ, các ngươi càng không muốn để người khác biết thì ta càng muốn biết!

Tô Hoan thừa biết Tiêu Chỉ Phương là antifan của Lâm Giai Ninh, Tiêu Chỉ Phương chỉ muốn bát quái với Tô Hoan về chuyện này, nhưng có đánh chết thì cô cũng thật không ngờ chuyện mình bát quát với Tô Hoan chính là chuyện tuyệt mật!

[Tô Hoan: Phương Phương, cậu có thể theo dõi bọn họ giúp mình được không? Mình còn muốn nghe xem xem bọn họ muốn làm gì!]

Tiêu Chỉ Phương rất tốt với bạn bè, nhất là Tô Hoan và Lâm Tĩnh, Tô Hoan cũng đã giúp cô rất nhiều chuyện nên khi Tô Hoan xin nhờ giúp đỡ cô tất nhiên sẽ không từ chối!

[Tiêu Chỉ Phương: Được! Cậu cứ để việc này cho mình]

Tin nhắn của Tiêu Chỉ Phương vừa phản hồi lại, Tô Hoan cũng không đáp lại gì, chỉ đơn giản ngồi suy nghĩ một lát sau đó mới quyết định gọi điện cho Lâm Tĩnh, dù sao đây cũng là chuyện liên quan chính đến Lâm Tĩnh, nếu như không để Lâm Tĩnh biết mà giấu giếm như thế cũng không hay cho lắm

Trong khi Tô Hoan chờ đợi cuộc gọi của Lâm Tĩnh, cô cùng Cố Duật Hành đang "vui vẻ " với nhau trong căn phòng nghỉ

" Duật Hành...dừng lại! Em...em có điện thoại. Có điện thoại a! "

Cô chống hai tay lên ngực anh, gương mặt nhỏ nhắn phiến hồng, đôi mắt nhiễm sắc xuân trở nên mơ hồ quyến rũ, Cố Duật Hành cũng không vì vậy mà tránh, anh dùng sức thúc vào một cái khiến cô trở tay không kịp, miệng nhỏ bất giác cất tiếng rên kiều mị

Cố Duật Hành: " Em cứ nghe đi ".

Lâm Tĩnh: " Không...như thế sẽ không được đâu, mau dừng lại đi ".

Cố Duật Hành cứng đầu, một chút nhượng bộ cũng không có, anh cúi đầu nghịch nghịch vành tai cô, giọng nói trầm khàn như mật ngọt nóng hổi rót vào tai cô không sót một chữ, " Anh sẽ không nhượng bộ với em, một là nghe điện thoại trong lúc làm chính sự với anh, hai là không nghe thì tắt máy và tập trung vào việc cần làm ".

Nghe anh nói như thế, cô cũng bắt đầu nổi sùng lên, dáng vẻ cũng bắt đầu giống với con mèo nhỏ xù lông, móng vuốt thì đưa lên múa loạn xạ, " Vậy em cũng cho hai anh sự lựa chọn! Một là thả em ra để yên cho em nghe máy, còn hai là nếu anh cứ tiếp tục làm loạn thì từ ngày mai trở đi đừng bao giờ nói chuyện với em nữa ".

Cố Duật Hành bắt đầu âm trầm nheo mắt, a, dám ra điều kiện uy hiếp anh luôn kia à? Xem ra ngày thường con mèo nhỏ này rất được nuông chiều nên đâm ra sinh hư!

" Em dám? "

" Anh cứ thử liền biết! "

Nhìn thấy cô cứng rắn nói như thế, Cố Duật Hành trong lòng cũng có chút do dự, nếu như anh làm thật sự vậy thì ngày mai có thật là cô sẽ tuyệt ngôn với anh luôn hay không?

Ở chung với nhau tuy cũng chỉ có bao nhiêu thời gian, nhưng cũng không phải ngày một ngày hai để anh không biết cô là người như thế nào

Nghĩ nghĩ muốn gần cả nửa buổi trời, Cố Duật Hành cũng đành phải xuống nước nhượng bộ, nếu như thật sự anh vì chuyện giường chiếu này mà sang ngày mai trở đi cùng cô không nói chuyện, chắc chắn chuyện sau này đem vợ về nhà vào tương lai sẽ nhảy ra thêm một dấu ngoặc, chứ nói chi là mai mốt không được cùng cô XX nữa

Thôi thì nhượng bộ một chút! Một bước lùi là hai bước tiến, chuyện tốt đẹp bị cắt ngang chắc chắn sẽ còn có thể bù lại nhiều lần vào sau này!

Cố Duật Hành quả quyết rút người ra khỏi cô, cô cũng không quan tâm anh nghĩ gì liền vội ôm chăn che lấy người, cánh tay trắng nõn vươn ra bàn bên cạnh lấy chiếc thoại lên nhấc máy

Vừa nãy khi cầm điện thoại, liếc mắt cô liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện ra hai chữ " Hoan Hoan ", khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, mặc kệ người nào đó đen mặt ngồi phía sau cũng chấp nhận cuộc gọi

Tô Hoan?

Hừm, xem ra lương tháng này mình phải cắt bớt một chút rồi! Vậy mà lại dám gọi vào lúc này, phá hỏng chuyện tốt của mình và bà xã.

"Alo, Hoan Hoan? "

" Tĩnh Tĩnh, xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhưng mình có chuyện gấp, không thể không nói được với cậu ".

Lông mày đẹp khẽ nhíu lại tỏ ý nghi hoặc khi nghe Tô Hoan nói như thế, bàn tay cầm điện thoại bất giác đưa ra trước mặt nhìn một lát

Có chuyện gì lại khiến cho Hoan Hoan gấp đến độ như thế?

Lâm Tĩnh: "Chuyện gì sao Hoan Hoan...."

Tô Hoan ở đầu dây bên kia nghe xong lời cô nói cũng nghe thấy một tiếng động rất lạ phía bên kia, nhưng vì chuyện gấp quá nên cũng không để ý

"Cậu có còn nhớ Phương Phương hay không? Là Tiêu Chỉ Phương đấy, cậu ấy làm việc tại quán cafe tên StarDrop thì vô tình bắt gặp hai mẹ con của Lâm Giai Ninh! "

Lâm Tĩnh ở đầu dây bên kia khi vừa vặn nói xong câu với Tô Hoan, Cố Duật Hành ngồi phía sau lưng vì không nhịn được tay chân ngứa ngáy nên đã nhích lại gần cô, bàn tay biến thái bắt đầu sờ soạng cơ thể, ngón tay nắn nhẹ nụ hồng khiến cô khẽ nhíu mày cố nhịn phát ra tiếng

Hàm răng nhỏ cắn chặt đôi môi nhẫn nhịn sau đó cũng quay sang hung dữ trừng mắt với anh như một lời cảnh cáo ngầm: Còn làm bậy nữa là coi chừng cái chân thứ ba của anh!

Cố Duật Hành trong lòng cười khẽ, không để tâm thái độ của cô, chỉ thấy hành động lẫn thái độ của cô rất dễ thương, Lâm Tĩnh tuy đang nghiêm khắc ngầm "dạy dỗ " anh cũng không có mất tập trung khi nghe điện thoại với Tô Hoan, khi nghe Tô Hoan nhắc đến hai mẹ con Lâm Giai Ninh liền lập tức bỏ anh ra sau ót

" Cậu nói cái gì? Hai mẹ con Lâm Giai Ninh ư? "

" Phải! Phương Phương nhìn thấy bọn họ gặp mặt một người đàn ông lạ mặt nào đó, ông ta tầm tuổi trung niên, cậu ấy cũng có gửi hình sang cho mình. Tĩnh Tĩnh, mình ngửi thấy có mùi khả nghi ".

Một người đàn ông lạ mặt tuổi trung niên sao? Lâm Giai Ninh lại cùng Đường Huệ Phi đi gặp người đó....trong chuyện này chắc chắn không đơn giản, chuyện này có vấn đề!

Cố Duật Hành ngồi phía sau ôm cô cũng có thể nghe thấy những đoạn hội thoại của cô bên này và Tô Hoan bên kia, nhìn thấy gương mặt của cô bắt đầu trở nên âm trầm suy nghĩ, trong đôi mắt màu hổ phách như mặt hồ yên ắng cũng nhẹ nhàng gợn chút sóng

" Lâm Tĩnh, mình sẽ gửi hình ảnh mà Phương Phương chụp qua cho cậu, mình lo sợ chuyện này chắc chắn sẽ liên quan đến cậu, Lâm Giai Ninh không phải người tốt lành, cậu chắc chắn phải cẩn thận, mẹ của cô ta cũng như thế! Mình có nhờ Phương Phương quan sát bọn họ, một lát có tin gì mình lập tức thông báo cho cậu ".

Biết được Tô Hoan quan tâm mình thật tâm thật lòng như thế, trong lòng bỗng ấm áp hẵng lên

" Được, mình biết rồi ".

...

Tiêu Chỉ Phương lén lút bật ghi âm trong điện thoại sau đó bỏ vào túi mình, cô ấy còn lấy cả tai nghe đeo lên tai vốn để cho bọn họ nghĩ rằng mình đang đeo tai nghe, hoàn toàn không để ý bọn họ đang nói gì. Tiêu Chỉ Phương vờ đi ra ngoài lau dọn bàn ghế theo sự chỉ định của chủ quán, cô ấy tỏ ra bình thường như mình không quan tâm đến bọn họ mà chỉ chuyên tâm vào công việc của mình và nghe nhạc

Tiêu Chỉ Phương đứng sau lưng Lâm Giai Ninh cùng Đường Huệ Phi cách đó không xa, Trình Minh nhìn thấy Tiêu Chỉ Phương cũng có chút đề phòng, nhưng rồi quan sát kỹ thì thấy Tiêu Chỉ Phương đang chăm chú nghe nhạc và làm việc, ông ta cũng đang bận đàm phán với hai mẹ con nhà này nên buông xuôi không đếm xỉa đến cô

- đưa ông số tiền đó cũng được. Nhưng làm giúp tôi một chuyện nữa

- Lâm đại tiểu thư, cô quá tham lam rồi. Nếu như còn làm nữa, tiền tôi muốn thêm là một trăm vạn

- Giai Ninh, hay thôi đi đừng làm nữa

- mẹ à, con tiện nhân Lâm Tĩnh đó khi nào còn sống đều khiến con tức giận không thôi, Thiếu Khanh có lẽ vẫn chưa quên được cô ta. Con muốn trừ khử cô ta, chúng ta cũng chưa phải là chưa từng làm qua. Làm thêm một lần nữa cũng không sao!, phải diệt cỏ tận gốc. Nếu như không, mai này hai mẹ con mình sống không yên đâu

- cứ để đó đi! Mọi việc còn đâu vào đó. Chuyện này lâu như vậy, bọn họ cũng không ai thèm đếm xỉa nó đâu!. Cứ đưa cho ông ta tiền, sau khi ông ta không còn ở đây nữa cũng sẽ không ai tiết lộ nó ra đâu

- mẹ cô nói đúng

Lâm Giai Ninh suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, điều quan trọng hơn nhất chính là phải giữ chặt Mạc Thiếu Khanh, không thể buông tay anh ta được. Còn phải tránh để cho con tiện nhân kia tiếp xúc với anh ấy. Lâm Giai Ninh vốn biết rằng, Mạc Thiếu Khanh ngoài miệng nói như thế thôi nhưng thật ra sâu trong lòng vẫn còn nhớ đến cô! Nếu như mọi việc ngoài dự đoán. Cứ thế mà cho người xử lý cô ta là xong

- được! Ông cứ về đi, tôi sẽ chuyển khoản qua cho ông sau

- được, là cô nói đó!

Lâm Giai Ninh không nói gì chỉ gật đầu. Thỏa thuận xong với nhau Lâm Giai Ninh cùng mẹ của mình cũng lập tức đi về tránh báo chí chụp được. Họ không ngờ những gì tất cả họ nói chuyện ban nãy đều đã có người thu âm được tất cả

- " Lâm Tĩnh, tao sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế! Thiếu Khanh sẽ mãi là của tao, và cả vị trí đại tiểu thư Lâm gia ấy nữa. Đừng hòng cướp đi tất cả của tao!.... "

- ------------------

- Hết Chap 47

❤❤❤

/87

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status