Tám người vừa xuất hiện trên lầu Diệm Dương đó là những người như sau :
Hai ông già da nhăn tóc bạc đều mặc áo dài.
Ba vị đạo sĩ trông rất thanh kỳ, lưng cắm phất trần, đều là người trung niên, ăn mặc đạo bào màu xanh.
Còn ba người gầy gò bé nhỏ đều là lão hòa thượng chỉ có da bọc xương thôi.
Nam Quân vừa thấy tám người đó tới, đã cười khẩy và nói :
- Tuệ Quả lão hòa thượng nói rất đúng, đêm nay không hiểu lầu Diệm Dương này được hân hạnh gì mà lại có đủ cao thủ các đại môn phái giá lâm.
Nói tới đó, ông ta nhìn Độc Cô Ngọc và nói tiếp :
- Nhỏ kia có cần lão phu giới thiệu cho ngươi không?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng đáp :
- Không dám cảm phiền.
Ngẩn người ra nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Ngọc Nam Quân nói tiếp :
- Ngươi có biết mấy vị này đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm và cũng là cao nhân nhất đẳng của Vũ nội. Hai vị này là Cống Lai nhị ông, ba vị hòa thượng kia là Nga Mi tam lão với ba vị đạo trưởng là Hoa Sơn tam chân...
Độc Cô Ngọc biết ông ta có ý nhắc nhở cho mình, nhưng tính kiêu ngạo sui nên, hơn nữa lại biết đối phương là kẻ thù của mình, nên chàng không chịu lên tiếng cảm ơn ông ta, mà không chờ đợi Nam Quân nói hết đã cười khẩy đỡ lời :
- Cái gì là tuyệt đỉnh cao thủ, cái gì là nhất đẳng cao nhân? Theo chỗ tại hạ biết chả qua đều là những người ngang tàn, tự phụ, không phân biệt thị phi, không biết nếp tẻ gì cả thôi.
Mọi người thấy chàng nói như thế đều biến sắc mặt, cả Vũ Nội nhị quân cũng không ngờ một hậu sinh trẻ tuổi như thế này mà lại dám táo gan như thế mà cũng phải lo âu hộ chàng toát mồ hôi lạnh ra. Đồng thời cũng phải kính phục chàng là người có can đảm hơn người.
Hoa Diệm, một người trong Cống Lai nhị ông đã giận dữ nói :
- Tiểu bối giỏi thực, ngươi đã chết đến nơi mà còn dám ăn nói vô lễ đến như thế.
Lão phu thử xem một tên tiểu tốt vô danh mồm chưa hết hơi sữa có tài ba như thế nào mà dám nói liều như vậy.
Tính nết của ông già ấy rất nóng nảy, nên khi nào ông ta lại chịu để cho một hậu sinh tiểu bối nói nhục mình ở trước mặt đông đảo như thế, nên vừa nói xong đã ra tay định chụp Độc Cô Ngọc ngay.
- A di đà Phật!
Tuệ Quả lão hòa thượng mồm niệm Phật hiệu và bỗng bước lên một bước chắp tay chào và nói :
- Hoa thí chủ hà tất phải bực mình với một hậu bối như thế làm chi, Tuệ Quả táo gan dám yêu cầu Hoa thí chủ hãy tạm nguôi cơn lôi đình lại, nếu nói không xong rồi hãy ra tay cũng chưa muộn.
Phái Thiếu Lâm xưa nay vẫn đứng đầu của các môn phái trong thiên hạ, Tứ Tôn Giả lại là người oai trấn trong vũ nội, tuy Hoa Diệm không bằng lòng nhưng cũng phải nể mặt, huống hồ trận tuyến của các môn phái đã hợp nhất, Tuệ Quả lại khiêm tốn như thế nên y đành phải nguýt Độc Cô Ngọc, mặt lộ vẻ hậm hực thôi.
Tuệ Quả đại sư đưa mắt liếc nhìn chung quanh một vòng và nói tiếp :
- Tuệ Quả không dám vượt quyền, mời các vị đạo hữu lên tiếng hỏi trước.
Đại Từ thiền sư, người của nhóm Nga Mi tam lão niệm một Phật hiệu và đỡ lời :
- Chúng ta đều có một mục đích chung, là lấy lại vật báu trấn sơn cho bổn phái, đạo hữu hà tất phải khách sáo như thế? Hơn nữa trăm năm nay trong các môn phái vẫn nhường Thiếu Lâm đi trước, vậy việc này xin đại sư cứ đại diện các môn phái mà hành sự đi.
Hoa Sơn tam tử, Võ Đang song thần kiếm với Cống Lai nhị ông đầu gật đầu tán thành.
Tuệ Quả đại sư lại niệm một tiếng Phật hiệu, chắp tay vái một vái và nói tiếp :
- Các vị đã nói như vậy, Tuệ Quả xin cả gan vượt quyền một phen vậy.
Nói tới đó ông ta liếc nhìn Vũ Nội nhị quân một cái rồi mới dõng dạc nói tiếp :
- Tuệ Quả với các vị đạo hữu theo dõi tới đây, mục đích trước tiên là lấy lại vật báu trấn sơn cho các đại môn phái. Hai vị thí chủ đức cao vọng trọng, hiệp danh rất lừng lẫy ai ai cũng biết, chắc hai vị thể nào cũng vui lòng giúp chúng tôi một tay.
Gừng càng già càng cay có khác, Tuệ Quả dùng lời lẽ ấy để Vũ Nội nhị quân đừng có can thiệp vào.
Sự thực, các đại môn phái cao thủ tề tập ở đó không khác gì đã động viên già nửa tinh hoa của võ lâm rồi, cần gì mà phải Vũ Nội nhị quân giúp sức làm chi. Nhưng lão hòa thượng phải nói như thế để hai người kia đừng có xen tay vào làm hỏng hết công việc của mình.
Ngờ đâu, Vũ Nội nhị quân cũng là hai cũ gừng già, nên Mạc Thành tủm tỉm cười đáp :
- Cao thủ của các đại môn phái đã tề tập ở nơi đây hết, tài ba hèn mọn của anh em Mạc Thành này thì có nghĩa lý gì đâu mà dám nói là giúp sức, đại sư nói quá lời đấy thôi. Nhưng xưa nay, anh em Mạc Thành có một cái tật rất quái lạ, hễ thấy việc gì bất bình là cứ phải ra tay can thiệp, vậy mong quý vị nên theo đạo lý chính đáng mà xử sự thì hơn.
Thấy Mạc Thành nói như thế, Nhị ông, Tam lão, Tam chân, Song thần kiếm đều biến sắc mặt. Nhưng Tuệ Quả đại sư cũng không hổ thẹn là một vị cao tăng, chỉ hơi ngơ ngác một chút, liền chắp tay vái chào và nói tiếp :
- A di đà Phật, các phái đòi lại vật báu trấn sơn như thế là danh chính ngôn thuận, ai trái ai phải, thị phi ra sao thực là sáng tỏ như mặt trăng. Tuệ Quả không dám trái ý của hai vị thí chủ.
Vũ Nội nhị quân chỉ tủm tỉm cười chứ không nói năng gì hết.
Tuệ Quả đại sư với vẻ mặt hiền từ nhìn Độc Cô Ngọc và hỏi :
- Ý định của lão tăng các người như thế nào thí chủ đã biết rõ rồi, lão tăng không muốn nói nhiều, thí chủ hãy trả lại cho...
Độc Cô Ngọc cười khẩy một tiếng và đỡ lời :
- Có phải đại sư nói vật báu trấn sơn của các môn phái đấy không?
Tuệ Quả ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
- Chính thế, Tỷ Kim Giáng Ma Chử của Nga Mi, Phong Lôi phổ của Võ Đang, Cửu Đỉnh đồ của Hoa Sơn, Độc Long châu của Cống Lai...
Độc Cô Ngọc gật đầu đỡ lời ngay :
- Quả thực là những vật trọng báu của nhân gian, Đỗ Ngọc được hân hạnh, nghe thấy những cái tên ấy cũng đủ tăng thêm kiến thức rồi. Nhưng Đỗ Ngọc dám xin đại sư giải thích hộ hai chữ trao trả đó!
Tuệ Quả lại càng ngạc nhiên thêm nói tiếp :
- Lời nói này của thí chủ làm cho lão tăng càng thắc mắc không hiểu thêm.
Xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, Độc Cô Ngọc chỉ Võ Đang song thần kiếm mà đáp :
- Đại sư đắc đạo cao tăng của cửa Phật, sao cũng biết nói dối như thế? Chả lẽ hai vị đạo trưởng này chưa nói cho đại sư biết là tại hạ không nhìn nhận việc đó hay sao?
Tuệ Quả đại sư kêu ồ một tiếng đáp :
- Người đi tu không bao giờ nói dối ai cả, hai vị đạo hữu của phái Võ Đang quả có nhắc nhở việc ở Mân Tây cho lão tăng hay, nhưng lão tăng không tin Đỗ thí chủ lại là người dám làm mà không dám nhận như thế. Huống hồ việc này đã rõ ràng như ban ngày ban mặt, monh thí chủ đừng có coi nó là chuyện đùa của trẻ con như thế.
Độc Cô Ngọc cũng phải chịu phục lời của đối phương rất lợi hại, liền tủm tỉm cười và nói tiếp :
- Đại sư nói rất phải, tuy Đỗ Ngọc chỉ là một tên tiểu bối hậu học, nhưng tự tin còn có đôi chút can đảm, nếu việc này quả thực Đỗ Ngọc đã ra tay cướp giật, thì đứng ở trước mặt đông đảo anh hùng như thế này, Đỗ Ngọc tôi cũng gật đầu một cách kiêu ngạo. Nhưng quả thực Đỗ Ngọc tôi không nhúng tay vào những chuyện đó, thì tất nhiên tôi không thể nào...
- Câm mồm!
Hoa Diệm người của Cống Lai bỗng quát bảo như vậy và giận dữ nói tiếp :
- Mồm mép của tiểu bối ngươi sắc sảo lắm, câu chuyện đêm nay không phải dùng lời lẽ mà có thể giải quyết được đâu. Lão phu khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đem những vật báu của các môn phái ra đây. Bằng không...
Xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, Độc Cô Ngọc đỡ lời :
- Bằng không thì sao?
Hoa Diệm nói tiếp :
- Bằng không các đại môn phái không sợ tai tiếng nào cũng ra tay bắt ngươi.
Độc Cô Ngọc nghe nói càng tức giận và nghĩ bụng :
“Lão tặc này bướng bỉnh thực, ta hãy ghi nhớ món nợ của ngươi trước...”
Nhưng Tuệ Quả đại sư đã lớn tiếng niệm Phật hiệu rồi nghiêm nghị đỡ lời :
- Hoa thí chủ nói rất đúng, mong tiểu thí chủ nghĩ kỹ đi, đừng để cho phong cảnh đẹp đẽ này mà lại bỗng dưng nhuộm đầy sát khí.
Độc Cô Ngọc đang định trả lời thì Nam Quân đã đột nhiên xen lời nói :
- Sao lão hòa thượng với các người cứ nhất định đổ riệt cho y đã làm như thế?
Tuệ Quả đại sư đáp :
- Không phải là Tuệ Quả đổ tội cho tiểu thí chủ ấy đâu mà sự thực đã rành rành ra như thế!
Nam Quân kêu ồ một tiếng hỏi tiếp :
- Có bằng cớ gì không?
- Dùng phấn viết lên trên vách như vậy còn không đủ làm bằng cớ hay sao?
- Thế các ngươi đã đích mắt trông thấy y lấy và viết chữ lên vách ư?
Tuệ Quả đại sư mặt đỏ bừng, ngượng nghịu đáp :
- Công lực của Đỗ thí chủ cái thế, nên người của các môn phái không ai được đích mắt trông thấy cả.
Nam Quân cười như điên khùng nói tiếp :
- Không ngờ một cao tăng đắc đạo nổi danh đã lâu năm như vậy mà cũng mơ hồ đến như thế. Lão hòa thượng nên nhớ trên thiên hạ này có không biết bao nhiêu người cùng tên cùng họ, đã không đích mắt trông thấy thì làm sao lại dám đổ riệt cho người ta đã lấy trộm vật báu của mình? Việc quan trọng như thế mà chưa chi các người đã xuất động tất cả các cao thủ ra đi bắt người như vậy, lại còn bảo là danh chính ngôn thuận, thị phi phải trái sáng như trăng? Lão hòa thượng bảo hậu sinh này công lực cái thế lại càng làm cho lão phu tức cười thêm, không phải lão phu nói khoác, y địch không nổi ba thế của lão phu. Nếu bảo người có công lực tầm thường như vậy xông pha vào trọng địa của các đại môn phái mà không một ai hay biết thì lão phu không dám tin. Hơn nữa mắt của lão hòa thượng đâu đến nổi mù quáng, chỉ trông mặt thằng nhỏ này cũng đủ biết nó không phải là đầu trộm đuôi cướp rồi. Chưa rõ nép tẻ ra sao mà các người đã định dùng võ lực ngay, như vậy có phải là tác phong của các đại môn phái và của lãnh tụ trong võ lâm không?
Lời nói của lão già này lợi hại thực, khiến người của các đại môn phái mặt xanh mặt đỏ thay đổi luôn luôn và đứng lẳng lặng không nói được nửa lời.
Lúc ấy trên lầu thượng Diệm Dương yên lặng như tờ, đến tiếng trống ngực đập cũng có thể nghe thấy rõ, khung cảnh yên tĩnh như thế ai dám tin trên lầu đang tụ tập rất nhiều cao thủ thượng thặng của võ lâm như thế.
Độc Cô Ngọc cau mày lại, trong lòng rất hoài nghi và thắc mắc, không hiểu giữa mình với Vũ Nội nhị quân đã là kẻ thù không phải là bạn, tại sao Nhị quân lại cứ trượng nghĩa nói giúp mình như thế, bất chấp cả thất lỗi với các đại môn phái?
Một lát sau, Tuệ Quả đại sư khẽ niệm một câu Phật hiệu rồi nói tiếp :
- Đa tạ Mạc thí chủ đã chỉ giáo cho như vậy, nhưng tại sao thí chủ lại biết rõ Đỗ thí chủ địch không nổi ba thế của thí chủ như vậy?
Nam Quân chưa trả lời thì Phàm Hồng đỡ trợn mắt xen lời nói :
- Có lẽ lão hòa thượng đã bị ma ám chắc, nếu võ nghệ của thằng nhỏ này không thấp kém thì lão hòa thượng ngươi việc gì phải sử dụng tới cái lá khô để cứu giúp y?
Tuệ Quả đại sư mặt đỏ bừng và nghĩ bụng :
“Sao đêm nay ta lại...”
Nhưng Thanh Hư lão đạo của nhóm Võ Đang song thần kiếm đã lạnh lùng đỡ lời :
- Việc này quan trọng lắm, đại sư không thể nghe một đôi lời của người khác mà đã tin ngay như thế được. Phải biết lòng của Tư Mã Siêu ai mà chả biết...
Phàm Hồng bỗng đỡ lời :
- Lão đạo sĩ kia, lão phu hiểu ý của ngươi rồi. Phải, anh em lão phu đến đây là cố ý định cướp vật báu, nhưng anh em lão phu đâu đến nổi hồ đồ như các ngươi. Còn vừa rồi lão phu với thằng nhỏ này tử chiến với nhau như thế chắc mắt của lão đạo sĩ ngươi không mù quáng. Lão phu còn có thể nói cho ngươi biết, anh em lão phu với thằng nhỏ này là kẻ thù địch chứ không phải là bạn.
Thanh Hư mặt đỏ bừng, không thể nào trả lời được.
Tuệ Quả đại sư đảo ngược đôi ngươi một vòng nói tiếp :
- Đã có hai vị thí chủ chỉ giáo cho như vậy, đáng lẽ lão tăng phải buông tay rút lui ngay, nhưng việc này rất quan trọng, lão tăng với các người đây thừa lệnh dụ của chưởng môn mà đi thi hành công việc này, không biết hai vị thí chủ với Đỗ thí chủ có tán thành cho không?
Nam Quân liền hỏi :
- Lão hòa thượng thử nói ra xem?
Độc Cô Ngọc bỗng xen lời nói :
- Khỏi cần phải nói nữa, lại cũng như ý kiến của hai vị đạo trưởng của phái Võ Đang là định giam lỏng tại hạ ở trong các môn phái, chờ bao giờ tìm thấy lại vật báu rồi lúc ấy mới thả tại hạ ra chứ gì?
Tuệ Quả ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
- Đâu dám nói là giam giữ, mà chỉ mời thí chủ khuất giá giáng lâm đấy thôi. Còn tùy thí chủ muốn lựa chọn môn phái nào cũng được.
Đỗ Ngọc cười khẩy nói tiếp :
- Nói ra thì đại sư thể nào cũng thất vọng, tại hạ không muốn lựa chọn gì hết.
Mạc Thành lại xen lời nói :
- Lão hòa thượng, người lấy trộm vật báu đã không phải là thằng nhỏ này thì các người thị cái gì mà định giam lỏng người ta?
Huyền Phong đạo trưởng, người trong nhóm Hoa Sơn tứ chân bỗng lên tiếng nói :
- Trước khi chưa bắt được thủ phạm, bắt buộc các đại môn phái phải làm như vậy.
- Hừ! Thực là bọn danh môn chính phái mà không coi đạo lý vào đâu hết.
Mạc Thành nói như vậy, cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp :
- Có anh em Mạc Thành ở đây thì đừng có ai hòng đem được thằng nhỏ này đi.
Tuệ Quả đại sư trợn ngược đôi lông mày lên, đang định nổi khùng nhưng lại khẽ niệm một câu Phật hiệu và nói tiếp :
- Bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, mong hai vị thí chủ lượng thứ cho.
Hoa Diệm của phái Cống Lai lại lên tiếng nói :
- Lão già họ Mạc kia, anh em lão đã là kẻ thù mà không phải là bạn của thằng nhỏ, thì hà tất gì một kẻ thù mà anh em lão phải gây thù với các đại môn phái như thế?
Mạc Thành lớn tiếng cười và đáp :
- Hoa Diệm, ngươi đừng có dùng các đại môn phái mà định đè nén lão phu. Anh em mỗ tung hoành trong vũ nội mấy chục năm rồi, có sợ ai bao giờ đâu? Chả lẽ ngươi không nghe thấy Mạc Thành vừa nói hay sao: hễ gặp sự bất bình là phải can thiệp ngay. Mối thù của anh em Mạc Thành đó là việc riêng tư, còn việc này là thuộc công lý. Nếu ai cũng bắt chước tác phong của danh môn chính phái các ngươi thì trong võ lâm này làm gì còn công đạo nữa?
Hoa Diệm biến sắc mặt quát lớn :
- Mạc Thành, chúng ta đã nể mặt người và không muốn tổn thương hoà khí với nhau chứ không phải là sợ ngươi đâu. Người khác thì hãi sợ Vũ Nội nhị quân chứ còn anh em ta thì không coi các người vào đâu hết.
Mạc Thành cả cười nói tiếp :
- Đúng đấy! Đúng đấy! Lão già họ Hoa thực không hổ thẹn là người nhanh nhẩu nói chuyện nhanh nhẩu. Phải, Vũ Nội nhị quân chỉ là hai tên thất phu ở rừng rú thì có nghĩa lý gì đâu, so sánh làm sao được với danh môn chính phái của ngươi? Nhưng đôi lão phu rừng rú này không như danh môn chính phái của các ngươi, không biết phân biệt thị phi phải trái, hồ đồ đến một cách rất đáng thương.
Hoa Diệm không những là người duy nhất còn lại của phái Cống Lai mà ngay ở trong võ lâm cũng ít có người như y. Xưa nay y có tính quái dị và nóng nảy, mắt mọc lên tận trán, không coi ai vào đâu hết. Bấy giờ Mạc Thành nói xấu y ở trước mặt các môn phái như vậy thì y chịu nhịn sao được, nên y nghiến răng kêu cồm cộp và nói tiếp :
- Mạc Thành ngươi đừng có ỷ ba tấc lưỡi múa mồm mép như thế nữa, có giỏi thì lại đây họ Hoa này sẽ đo lường xem ngươi có tài ba tới mức nào mà lại dám gây thù địch với các đại môn phái chúng ta như thế?
Y vừa nói vừa xông lên ngay.
Tuệ Quả lớn tiếng niệm câu Phật hiệu và giơ tay ra ngăn cản Hoa Diệm rồi nói tiếp :
- Hoa thí chủ hãy tạm nguôi cơn giận, để Tuệ Quả này nói một lời đã.
Nói tới đó, y quay lại chắp tay vái chào Nhị quân và nói tiếp :
- Mong hai vị thí chủ nghĩ kỹ lại thì hơn.
Phàm Hồng lạnh lùng đáp :
- Lão hòa thượng nói nhiều chỉ tốn hơi thôi, lão phu đã nghĩ kỹ lắm rồi.
Tuệ Quả đại sư biến sắc mặt nói tiếp :
- A di đà Phật! Thí chủ đừng có hối hận nhé.
Mạc Thành vừa cười vừa đáp :
- Vũ Nội nhị quân xưa nay không biết hối hận là gì hết.
- A di đà Phật!
Tuệ Quả nghiêm nét mặt niệm một câu Phật hiệu rồi hất tay một cái, ra hiệu cho ba tôn giả ở phía sau liền có một người nhảy ra đứng cách Nhị quân chừng một trượng, chắp tay nhắm mắt lại trông rất trang nghiêm.
Mạc Thành tủm tỉm cười, đi tới cạnh Phàm Hồng.
Hai bên đã chuẩn bị đấu với nhau, trận đấu sắp bùng nổ đến nơi nhưng trên lầu Diệm Dương lại yên lặng như tờ, yên lặng đến nổi làm cho người ta rất khó thở.
Đột nhiên Độc Cô Ngọc lớn tiếng quát bảo và đi tới giữa đôi bên, nói với Vũ Nội nhị quân rằng :
- Tại hạ với hai vị là thù chứ không phải là bạn, hai vị không nên vì tại hạ mà kết oán với các đại môn phái như thế. Đồng thời tại hạ cũng không nhận được ơn của hai vị đâu, nếu hai vị muốn nhờ việc này để dẹp mối thù của đôi bên thì thật là người si nói chuyện mơ. Tại hạ chỉ có biết nói như vậy thôi, đi hay ở là tùy ở hai vị.
Nói xong Độc Cô Ngọc lại quay trở về chỗ cũ.
Thấy chàng nói như thế, đôi bên càng ngạc nhiên thêm nhưng Mạc Thành đã lớn tiếng cười ha hả đỡ lời ngay :
- Thằng nhỏ này bướng bỉnh thật, Vũ Nội nhị quân là vì võ lâm chính nghĩa chứ không phải là vì thằng nhỏ ngươi đâu. Hãy ngoan ngoãn đứng sang một bên, chờ việc ở đây xong xuôi anh em lão phu sẽ thanh toán mối thù oán của chúng ta.
Nói xong y kiêu ngạo quay đầu lại, giơ chưởng lên nhằm Thiếu Lâm nhị lão tấn công luôn.
Mạc Thành đã ra tay tất nhiên Phàm Hồng cùng phải ra tay theo.
Hai tôn giả nọ cùng niệm Phật hiệu một tiếng rồi giở tuyệt học của phái Thiếu Lâm oai chấn võ lâm là Đại Ban Nhược chưởng ra chống đỡ chưởng thế vũ bảo của đối phương.
Hai bên đều là những cao thủ nổi danh đã lâu năm nên không người nào dám sơ ý cả. Thế chưởng ấy hai người đều sử dụng đến tám thành công lực rồi, chỉ nghe thấy kêu ùm một tiếng thật lớn, Diệm Dương cũng phải rung chuyển.
Hai bên ngang tài nhau, không hơn không kém. Vũ Nội nhị quân thét lớn một tiếng lại xông lên tiếp.
Tuy lầu Diệm Dương này không lấy gì làm rộng cho lắm, nhưng cũng đủ để cho bốn tay cao thủ so tài với nhau. Một bên là cao thủ của Thiếu Lâm, võ công vẫn đứng đầu võ lâm Trung nguyên từ trước tới nay, còn một bên thì là võ lâm hào khách đã lừng danh vũ nội.
Cả đôi bên đều giở hết tài ba ra đấu với nhau. Trận đầu thật là gây cấn.
Độc Cô Ngọc để ý xem bốn cao thủ đấu với nhau. Chàng vừa xem vừa thắc mắc không hiểu tại sao Vũ Nội nhị quân lại đành gây cấn với các đại môn phái như thế, có đúng như lời họ nói là vì võ lâm chính nghĩa không hay là có dụng ý gì khác?
Điều này chỉ trách chàng hiểu biết về Vũ Nội nhị quân quá ít.
Hoa Diệm, người của phái Hoa Sơn thấy thái độ của Độc Cô Ngọc như vậy liền nở một nụ cười rất nham hiểm và khẽ nói rằng :
- Đại sư, lúc này ra tay bắt người rất thuận tiện, chớ nên bỏ lỡ dịp may.
- A di đà Phật! Hoa thí chủ chớ nên đường đột như thế, vì chúng ta đều là danh môn chính phái, không nên nhân lúc người ta nguy nan mà ra tay như vậy. Hãy đợi chờ trận đấu này thắng bại ra sao đã.
- Đại sư sao lại bảo là thừa lúc người ta nguy nan được? đối với một tên trộm cắp ta chả cần phải e ngại gì hết. Huống hồ các tên ma đầu sắp tới nơi rồi, nếu chậm trễ thì thể nào cũng xảy ra tai biến. Đại sư tự thị thân phận không chịu ra tay còn Hoa Diệm này thì bất chấp những vấn đề ấy.
Y vừa nói vừa vẩy tay gọi Liễu Bạt lẳng lặng nhảy xổ đến bắt Độc Cô Ngọc.
Nhưng hành động của y che mắt sao nổi Vũ Nội nhị quân, Mạc Thành đã quát lớn :
- Thế mà cũng tự nhận là danh môn chính phái! Anh em lão phu phải thí mạng với các ngươi. Hoa Diệm, ngươi có đứng yên hay không?
Tuy y có lòng muốn cứu Độc Cô Ngọc nhưng hoàn cảnh không cho phép, vì cao thủ đấu với nhau không thể phân tâm được. Hễ phân tâm một chút là có khi nguy hiểm đến tính mạng cũng nên. Chỉ nghe thấy có tiếng kêu “soẹt”, mọi người liền nhìn vào trận đấu. Thì ra Mạc Thành đã bị Tuệ Chân đại sư sử dụng thế Phục Hổ Giáng Long đã đánh rách cánh tay áo từ chỗ đầu vai trở xuống.
Mạc Thành mặt đỏ bừng, lại thét lớn một tiếng, giở toàn lực xông lên tấn công tiếp.
Lúc ấy Độc Cô Ngọc mới cảnh giác, vội quay đầu nhìn đã thấy Hoa Diệm giơ song chưởng lên đang nhằm Kiên Tỉnh huyệt của mình tấn công xuống. Thời gian và hoàn cảnh không cho phép chàng tránh né.
Sự thực thì với tài ba sở trường của chàng lúc bấy giờ dù có phát giác sớm hơn một chút cũng không làm gì nổi.
Trong lòng rất tức giận và cũng rất kinh hãi nữa, Độc Cô Ngọc là người kiêu ngạo hơn ai, khi nào chàng chịu thúc thủ bị trói, nên chàng nghiến răng mím môi giở thế võ Hồi Phong Thất Toàn Trảm ra định phản công lại.
Bên ngoài lâu trong bóng tối đột nhiên có tiếng cười khẩy rất lạnh lùng và rất đinh tai vọng tới. Tiếp theo đó lại có tiếng người quát bảo :
- Bước về đi!
Tiếng nói vừa dứt, một luồng âm kình ở ngoài lâu đưa vào, nhắm người của Hoa Sơn nhị ông tấn công luôn.
Hoa Sơn nhị ông ngoan ngoãn thật. Cả hai đều hự một tiếng và nghe lời người đó lui ngay về phía sau năm thước. Tuy không bị thương gì hết nhưng Hoa Diệm với Liễu Bạt đều đã biến sắc mặt, vừa kinh hãi vừa tức giận khôn tả.
Nhị ông vừa rút lui thì bên cạnh người của Độc Cô Ngọc đã có một cái bóng đen lù lù như bóng ma ở đâu phi tới. Không, phải nói đó là một quái nhân mặc áo bào đen mới đúng. Người đó rất cao và gầy như que củi, mặt dài như mặt ngựa, nhợt nhạt không có sắc máu gì cả, lông mày chữ bát trông không khác gì con ma thắt cổ, tóc dài xõa xuống hai vai. Móng tay dài hơn tấc, trông không có vẻ gì là người sống cả, tựa như là quỷ nhập tràng vừa ở Bắc Mang quỷ vực tới vậy. Người kiêu ngạo và liều lĩnh như Độc Cô Ngọc trông thấy người đó cũng phải rùng mình đến phắt một cái.
Quái nhân áo bào đen vừa nhảy xuống tới mặt đất, Vũ Nội nhị quân với hai vị tôn giả của phái Thiếu Lâm cùng ngừng tay lại ngay. Người của các đại môn phái cũng đều hoảng sợ đến biến sắc mặt. Hoa Diệm còn thất kinh la lớn :
- Âm Sơn Nhân Đồ Hoạt Cương Thi!
Quái nhân mặc áo bào đen ấy chính là Âm Sơn Nhân Đồ Hoạt Cương Thi Lê Hạo mà người trong võ lâm hễ nghe thấy tên của y đã hoảng sợ đến mất hết hồn vía rồi.
Công lực của y rất quái dị và ác độc. Y với Thương Sơn tứ hạo là mấy tên ma đầu ngạo thị võ lâm, đứng đầu tà đạo. Những ma đầu lợi hại nhất võ lâm chỉ còn lại y với Thương Sơn tứ hạo là còn sống sót thôi.
Năm xưa y đã hoành hành khắp giang hồ, sau bị Liễu Vô Kỵ đánh bại, chạy về Âm Sơn ẩn núp luôn mười năm, không ngờ đêm nay y lại tái xuất hiện võ lâm và xuất hiện ở trên lầu Diệm Dương này.
Hoa Diệm vừa la xong, Lê Hạo đã nhìn y cười và hỏi :
- Hoa Diệm, ngươi đã phạm phải kỵ húy của lão phu, ngươi muốn chết chắc?
Y vừa nói vừa giơ chưởng ra, cách không nhằm Hoa Diệm khẽ đè một cái.
Mọi người đã thấy Hoa Diệm kêu la thảm khốc và giơ tay lên ôm mặt, máu tươi ở trong kẻ tay y rỉ ra, người run lẩy bẩy mấy cái, té lăn ra đất luôn.
Liễu Bạt thấy sư huynh của mình bị chết một cách thảm khốc như vậy không sao nhịn được, rống lên một tiếng, phi thân nhảy tới tấn công Lê Hạo ngay.
Mọi người lại nghe thấy Lê Hạo cười the thé nghe rất rùng rợn và nói :
- Phải đấy, xưa nay Hoa Sơn nhị ông đi đâu cũng có nhau, chả lẽ bây giờ lão phu giúp cho ngươi đi theo Hoa Diệm cho có đôi vậy.
Y vừa nói vừa giơ tay lên hướng về phía Liễu Bạt đang phi tới chộp hờ một cái.
Lại có tiếng kêu la thảm khốc nổi lên, trên đầu tóc bạc rất rậm của Liễu Bạt đã có năm cái lỗ hổng, máu và óc phọt ra như suối. Thế là Liễu Bạt cũng đi theo Hoa Diệm xuống dưới cõi âm luôn.
Âm Sơn Nhân Đồ vừa mới hiện thân ra đã giết chết hai tay cao thủ một cách dễ dàng như đùa giỡn vậy. Thế là tất cả mọi người đều hoảng sợ vô cùng. Cao thủ của các phái, kể cả Vũ Nội nhị quân cũng đều biến sắc mặt, các hòa thượng của phái Thiếu Lâm với phái Nga Mi đều nhắm mắt, chắp tay lên trước ngực, mồm khẽ niệm Phật hiệu hoài.
Những sự biến hóa xảy ra trong chớp mắt ấy dù cao thủ các môn phái có muốn ra tay cứu hai người của phái Hoa Sơn cũng không sao kịp được.
Lê Hạo lại cười the thé, chìa hai bàn tay ra, trong tay của y đã có hai vật gì dính đầy máu tươi. Chỉ thấy y đưa mắt liếc nhìn mọi người một cái, bỏ luôn hai vật ấy vào mồm nuốt chửng.
Sau đó, y lại lầm lì nói tiếp :
- Các ngươi ai dám động tới một cái lông chân của thằng nhỏ này sẽ bị như hai tên của phái Hoa Sơn kia luôn.
Mọi người im lặng không nói năng gì hết, Tuệ Quả đại sư đang định lên tiếng nói, Độc Cô Ngọc đã đột nhiên thét lớn một tiếng, đưa chưởng lên, nhằm sau lưng Lê Hạo tấn công luôn.
Hai ông già da nhăn tóc bạc đều mặc áo dài.
Ba vị đạo sĩ trông rất thanh kỳ, lưng cắm phất trần, đều là người trung niên, ăn mặc đạo bào màu xanh.
Còn ba người gầy gò bé nhỏ đều là lão hòa thượng chỉ có da bọc xương thôi.
Nam Quân vừa thấy tám người đó tới, đã cười khẩy và nói :
- Tuệ Quả lão hòa thượng nói rất đúng, đêm nay không hiểu lầu Diệm Dương này được hân hạnh gì mà lại có đủ cao thủ các đại môn phái giá lâm.
Nói tới đó, ông ta nhìn Độc Cô Ngọc và nói tiếp :
- Nhỏ kia có cần lão phu giới thiệu cho ngươi không?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng đáp :
- Không dám cảm phiền.
Ngẩn người ra nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Ngọc Nam Quân nói tiếp :
- Ngươi có biết mấy vị này đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm và cũng là cao nhân nhất đẳng của Vũ nội. Hai vị này là Cống Lai nhị ông, ba vị hòa thượng kia là Nga Mi tam lão với ba vị đạo trưởng là Hoa Sơn tam chân...
Độc Cô Ngọc biết ông ta có ý nhắc nhở cho mình, nhưng tính kiêu ngạo sui nên, hơn nữa lại biết đối phương là kẻ thù của mình, nên chàng không chịu lên tiếng cảm ơn ông ta, mà không chờ đợi Nam Quân nói hết đã cười khẩy đỡ lời :
- Cái gì là tuyệt đỉnh cao thủ, cái gì là nhất đẳng cao nhân? Theo chỗ tại hạ biết chả qua đều là những người ngang tàn, tự phụ, không phân biệt thị phi, không biết nếp tẻ gì cả thôi.
Mọi người thấy chàng nói như thế đều biến sắc mặt, cả Vũ Nội nhị quân cũng không ngờ một hậu sinh trẻ tuổi như thế này mà lại dám táo gan như thế mà cũng phải lo âu hộ chàng toát mồ hôi lạnh ra. Đồng thời cũng phải kính phục chàng là người có can đảm hơn người.
Hoa Diệm, một người trong Cống Lai nhị ông đã giận dữ nói :
- Tiểu bối giỏi thực, ngươi đã chết đến nơi mà còn dám ăn nói vô lễ đến như thế.
Lão phu thử xem một tên tiểu tốt vô danh mồm chưa hết hơi sữa có tài ba như thế nào mà dám nói liều như vậy.
Tính nết của ông già ấy rất nóng nảy, nên khi nào ông ta lại chịu để cho một hậu sinh tiểu bối nói nhục mình ở trước mặt đông đảo như thế, nên vừa nói xong đã ra tay định chụp Độc Cô Ngọc ngay.
- A di đà Phật!
Tuệ Quả lão hòa thượng mồm niệm Phật hiệu và bỗng bước lên một bước chắp tay chào và nói :
- Hoa thí chủ hà tất phải bực mình với một hậu bối như thế làm chi, Tuệ Quả táo gan dám yêu cầu Hoa thí chủ hãy tạm nguôi cơn lôi đình lại, nếu nói không xong rồi hãy ra tay cũng chưa muộn.
Phái Thiếu Lâm xưa nay vẫn đứng đầu của các môn phái trong thiên hạ, Tứ Tôn Giả lại là người oai trấn trong vũ nội, tuy Hoa Diệm không bằng lòng nhưng cũng phải nể mặt, huống hồ trận tuyến của các môn phái đã hợp nhất, Tuệ Quả lại khiêm tốn như thế nên y đành phải nguýt Độc Cô Ngọc, mặt lộ vẻ hậm hực thôi.
Tuệ Quả đại sư đưa mắt liếc nhìn chung quanh một vòng và nói tiếp :
- Tuệ Quả không dám vượt quyền, mời các vị đạo hữu lên tiếng hỏi trước.
Đại Từ thiền sư, người của nhóm Nga Mi tam lão niệm một Phật hiệu và đỡ lời :
- Chúng ta đều có một mục đích chung, là lấy lại vật báu trấn sơn cho bổn phái, đạo hữu hà tất phải khách sáo như thế? Hơn nữa trăm năm nay trong các môn phái vẫn nhường Thiếu Lâm đi trước, vậy việc này xin đại sư cứ đại diện các môn phái mà hành sự đi.
Hoa Sơn tam tử, Võ Đang song thần kiếm với Cống Lai nhị ông đầu gật đầu tán thành.
Tuệ Quả đại sư lại niệm một tiếng Phật hiệu, chắp tay vái một vái và nói tiếp :
- Các vị đã nói như vậy, Tuệ Quả xin cả gan vượt quyền một phen vậy.
Nói tới đó ông ta liếc nhìn Vũ Nội nhị quân một cái rồi mới dõng dạc nói tiếp :
- Tuệ Quả với các vị đạo hữu theo dõi tới đây, mục đích trước tiên là lấy lại vật báu trấn sơn cho các đại môn phái. Hai vị thí chủ đức cao vọng trọng, hiệp danh rất lừng lẫy ai ai cũng biết, chắc hai vị thể nào cũng vui lòng giúp chúng tôi một tay.
Gừng càng già càng cay có khác, Tuệ Quả dùng lời lẽ ấy để Vũ Nội nhị quân đừng có can thiệp vào.
Sự thực, các đại môn phái cao thủ tề tập ở đó không khác gì đã động viên già nửa tinh hoa của võ lâm rồi, cần gì mà phải Vũ Nội nhị quân giúp sức làm chi. Nhưng lão hòa thượng phải nói như thế để hai người kia đừng có xen tay vào làm hỏng hết công việc của mình.
Ngờ đâu, Vũ Nội nhị quân cũng là hai cũ gừng già, nên Mạc Thành tủm tỉm cười đáp :
- Cao thủ của các đại môn phái đã tề tập ở nơi đây hết, tài ba hèn mọn của anh em Mạc Thành này thì có nghĩa lý gì đâu mà dám nói là giúp sức, đại sư nói quá lời đấy thôi. Nhưng xưa nay, anh em Mạc Thành có một cái tật rất quái lạ, hễ thấy việc gì bất bình là cứ phải ra tay can thiệp, vậy mong quý vị nên theo đạo lý chính đáng mà xử sự thì hơn.
Thấy Mạc Thành nói như thế, Nhị ông, Tam lão, Tam chân, Song thần kiếm đều biến sắc mặt. Nhưng Tuệ Quả đại sư cũng không hổ thẹn là một vị cao tăng, chỉ hơi ngơ ngác một chút, liền chắp tay vái chào và nói tiếp :
- A di đà Phật, các phái đòi lại vật báu trấn sơn như thế là danh chính ngôn thuận, ai trái ai phải, thị phi ra sao thực là sáng tỏ như mặt trăng. Tuệ Quả không dám trái ý của hai vị thí chủ.
Vũ Nội nhị quân chỉ tủm tỉm cười chứ không nói năng gì hết.
Tuệ Quả đại sư với vẻ mặt hiền từ nhìn Độc Cô Ngọc và hỏi :
- Ý định của lão tăng các người như thế nào thí chủ đã biết rõ rồi, lão tăng không muốn nói nhiều, thí chủ hãy trả lại cho...
Độc Cô Ngọc cười khẩy một tiếng và đỡ lời :
- Có phải đại sư nói vật báu trấn sơn của các môn phái đấy không?
Tuệ Quả ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
- Chính thế, Tỷ Kim Giáng Ma Chử của Nga Mi, Phong Lôi phổ của Võ Đang, Cửu Đỉnh đồ của Hoa Sơn, Độc Long châu của Cống Lai...
Độc Cô Ngọc gật đầu đỡ lời ngay :
- Quả thực là những vật trọng báu của nhân gian, Đỗ Ngọc được hân hạnh, nghe thấy những cái tên ấy cũng đủ tăng thêm kiến thức rồi. Nhưng Đỗ Ngọc dám xin đại sư giải thích hộ hai chữ trao trả đó!
Tuệ Quả lại càng ngạc nhiên thêm nói tiếp :
- Lời nói này của thí chủ làm cho lão tăng càng thắc mắc không hiểu thêm.
Xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, Độc Cô Ngọc chỉ Võ Đang song thần kiếm mà đáp :
- Đại sư đắc đạo cao tăng của cửa Phật, sao cũng biết nói dối như thế? Chả lẽ hai vị đạo trưởng này chưa nói cho đại sư biết là tại hạ không nhìn nhận việc đó hay sao?
Tuệ Quả đại sư kêu ồ một tiếng đáp :
- Người đi tu không bao giờ nói dối ai cả, hai vị đạo hữu của phái Võ Đang quả có nhắc nhở việc ở Mân Tây cho lão tăng hay, nhưng lão tăng không tin Đỗ thí chủ lại là người dám làm mà không dám nhận như thế. Huống hồ việc này đã rõ ràng như ban ngày ban mặt, monh thí chủ đừng có coi nó là chuyện đùa của trẻ con như thế.
Độc Cô Ngọc cũng phải chịu phục lời của đối phương rất lợi hại, liền tủm tỉm cười và nói tiếp :
- Đại sư nói rất phải, tuy Đỗ Ngọc chỉ là một tên tiểu bối hậu học, nhưng tự tin còn có đôi chút can đảm, nếu việc này quả thực Đỗ Ngọc đã ra tay cướp giật, thì đứng ở trước mặt đông đảo anh hùng như thế này, Đỗ Ngọc tôi cũng gật đầu một cách kiêu ngạo. Nhưng quả thực Đỗ Ngọc tôi không nhúng tay vào những chuyện đó, thì tất nhiên tôi không thể nào...
- Câm mồm!
Hoa Diệm người của Cống Lai bỗng quát bảo như vậy và giận dữ nói tiếp :
- Mồm mép của tiểu bối ngươi sắc sảo lắm, câu chuyện đêm nay không phải dùng lời lẽ mà có thể giải quyết được đâu. Lão phu khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đem những vật báu của các môn phái ra đây. Bằng không...
Xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, Độc Cô Ngọc đỡ lời :
- Bằng không thì sao?
Hoa Diệm nói tiếp :
- Bằng không các đại môn phái không sợ tai tiếng nào cũng ra tay bắt ngươi.
Độc Cô Ngọc nghe nói càng tức giận và nghĩ bụng :
“Lão tặc này bướng bỉnh thực, ta hãy ghi nhớ món nợ của ngươi trước...”
Nhưng Tuệ Quả đại sư đã lớn tiếng niệm Phật hiệu rồi nghiêm nghị đỡ lời :
- Hoa thí chủ nói rất đúng, mong tiểu thí chủ nghĩ kỹ đi, đừng để cho phong cảnh đẹp đẽ này mà lại bỗng dưng nhuộm đầy sát khí.
Độc Cô Ngọc đang định trả lời thì Nam Quân đã đột nhiên xen lời nói :
- Sao lão hòa thượng với các người cứ nhất định đổ riệt cho y đã làm như thế?
Tuệ Quả đại sư đáp :
- Không phải là Tuệ Quả đổ tội cho tiểu thí chủ ấy đâu mà sự thực đã rành rành ra như thế!
Nam Quân kêu ồ một tiếng hỏi tiếp :
- Có bằng cớ gì không?
- Dùng phấn viết lên trên vách như vậy còn không đủ làm bằng cớ hay sao?
- Thế các ngươi đã đích mắt trông thấy y lấy và viết chữ lên vách ư?
Tuệ Quả đại sư mặt đỏ bừng, ngượng nghịu đáp :
- Công lực của Đỗ thí chủ cái thế, nên người của các môn phái không ai được đích mắt trông thấy cả.
Nam Quân cười như điên khùng nói tiếp :
- Không ngờ một cao tăng đắc đạo nổi danh đã lâu năm như vậy mà cũng mơ hồ đến như thế. Lão hòa thượng nên nhớ trên thiên hạ này có không biết bao nhiêu người cùng tên cùng họ, đã không đích mắt trông thấy thì làm sao lại dám đổ riệt cho người ta đã lấy trộm vật báu của mình? Việc quan trọng như thế mà chưa chi các người đã xuất động tất cả các cao thủ ra đi bắt người như vậy, lại còn bảo là danh chính ngôn thuận, thị phi phải trái sáng như trăng? Lão hòa thượng bảo hậu sinh này công lực cái thế lại càng làm cho lão phu tức cười thêm, không phải lão phu nói khoác, y địch không nổi ba thế của lão phu. Nếu bảo người có công lực tầm thường như vậy xông pha vào trọng địa của các đại môn phái mà không một ai hay biết thì lão phu không dám tin. Hơn nữa mắt của lão hòa thượng đâu đến nổi mù quáng, chỉ trông mặt thằng nhỏ này cũng đủ biết nó không phải là đầu trộm đuôi cướp rồi. Chưa rõ nép tẻ ra sao mà các người đã định dùng võ lực ngay, như vậy có phải là tác phong của các đại môn phái và của lãnh tụ trong võ lâm không?
Lời nói của lão già này lợi hại thực, khiến người của các đại môn phái mặt xanh mặt đỏ thay đổi luôn luôn và đứng lẳng lặng không nói được nửa lời.
Lúc ấy trên lầu thượng Diệm Dương yên lặng như tờ, đến tiếng trống ngực đập cũng có thể nghe thấy rõ, khung cảnh yên tĩnh như thế ai dám tin trên lầu đang tụ tập rất nhiều cao thủ thượng thặng của võ lâm như thế.
Độc Cô Ngọc cau mày lại, trong lòng rất hoài nghi và thắc mắc, không hiểu giữa mình với Vũ Nội nhị quân đã là kẻ thù không phải là bạn, tại sao Nhị quân lại cứ trượng nghĩa nói giúp mình như thế, bất chấp cả thất lỗi với các đại môn phái?
Một lát sau, Tuệ Quả đại sư khẽ niệm một câu Phật hiệu rồi nói tiếp :
- Đa tạ Mạc thí chủ đã chỉ giáo cho như vậy, nhưng tại sao thí chủ lại biết rõ Đỗ thí chủ địch không nổi ba thế của thí chủ như vậy?
Nam Quân chưa trả lời thì Phàm Hồng đỡ trợn mắt xen lời nói :
- Có lẽ lão hòa thượng đã bị ma ám chắc, nếu võ nghệ của thằng nhỏ này không thấp kém thì lão hòa thượng ngươi việc gì phải sử dụng tới cái lá khô để cứu giúp y?
Tuệ Quả đại sư mặt đỏ bừng và nghĩ bụng :
“Sao đêm nay ta lại...”
Nhưng Thanh Hư lão đạo của nhóm Võ Đang song thần kiếm đã lạnh lùng đỡ lời :
- Việc này quan trọng lắm, đại sư không thể nghe một đôi lời của người khác mà đã tin ngay như thế được. Phải biết lòng của Tư Mã Siêu ai mà chả biết...
Phàm Hồng bỗng đỡ lời :
- Lão đạo sĩ kia, lão phu hiểu ý của ngươi rồi. Phải, anh em lão phu đến đây là cố ý định cướp vật báu, nhưng anh em lão phu đâu đến nổi hồ đồ như các ngươi. Còn vừa rồi lão phu với thằng nhỏ này tử chiến với nhau như thế chắc mắt của lão đạo sĩ ngươi không mù quáng. Lão phu còn có thể nói cho ngươi biết, anh em lão phu với thằng nhỏ này là kẻ thù địch chứ không phải là bạn.
Thanh Hư mặt đỏ bừng, không thể nào trả lời được.
Tuệ Quả đại sư đảo ngược đôi ngươi một vòng nói tiếp :
- Đã có hai vị thí chủ chỉ giáo cho như vậy, đáng lẽ lão tăng phải buông tay rút lui ngay, nhưng việc này rất quan trọng, lão tăng với các người đây thừa lệnh dụ của chưởng môn mà đi thi hành công việc này, không biết hai vị thí chủ với Đỗ thí chủ có tán thành cho không?
Nam Quân liền hỏi :
- Lão hòa thượng thử nói ra xem?
Độc Cô Ngọc bỗng xen lời nói :
- Khỏi cần phải nói nữa, lại cũng như ý kiến của hai vị đạo trưởng của phái Võ Đang là định giam lỏng tại hạ ở trong các môn phái, chờ bao giờ tìm thấy lại vật báu rồi lúc ấy mới thả tại hạ ra chứ gì?
Tuệ Quả ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
- Đâu dám nói là giam giữ, mà chỉ mời thí chủ khuất giá giáng lâm đấy thôi. Còn tùy thí chủ muốn lựa chọn môn phái nào cũng được.
Đỗ Ngọc cười khẩy nói tiếp :
- Nói ra thì đại sư thể nào cũng thất vọng, tại hạ không muốn lựa chọn gì hết.
Mạc Thành lại xen lời nói :
- Lão hòa thượng, người lấy trộm vật báu đã không phải là thằng nhỏ này thì các người thị cái gì mà định giam lỏng người ta?
Huyền Phong đạo trưởng, người trong nhóm Hoa Sơn tứ chân bỗng lên tiếng nói :
- Trước khi chưa bắt được thủ phạm, bắt buộc các đại môn phái phải làm như vậy.
- Hừ! Thực là bọn danh môn chính phái mà không coi đạo lý vào đâu hết.
Mạc Thành nói như vậy, cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp :
- Có anh em Mạc Thành ở đây thì đừng có ai hòng đem được thằng nhỏ này đi.
Tuệ Quả đại sư trợn ngược đôi lông mày lên, đang định nổi khùng nhưng lại khẽ niệm một câu Phật hiệu và nói tiếp :
- Bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, mong hai vị thí chủ lượng thứ cho.
Hoa Diệm của phái Cống Lai lại lên tiếng nói :
- Lão già họ Mạc kia, anh em lão đã là kẻ thù mà không phải là bạn của thằng nhỏ, thì hà tất gì một kẻ thù mà anh em lão phải gây thù với các đại môn phái như thế?
Mạc Thành lớn tiếng cười và đáp :
- Hoa Diệm, ngươi đừng có dùng các đại môn phái mà định đè nén lão phu. Anh em mỗ tung hoành trong vũ nội mấy chục năm rồi, có sợ ai bao giờ đâu? Chả lẽ ngươi không nghe thấy Mạc Thành vừa nói hay sao: hễ gặp sự bất bình là phải can thiệp ngay. Mối thù của anh em Mạc Thành đó là việc riêng tư, còn việc này là thuộc công lý. Nếu ai cũng bắt chước tác phong của danh môn chính phái các ngươi thì trong võ lâm này làm gì còn công đạo nữa?
Hoa Diệm biến sắc mặt quát lớn :
- Mạc Thành, chúng ta đã nể mặt người và không muốn tổn thương hoà khí với nhau chứ không phải là sợ ngươi đâu. Người khác thì hãi sợ Vũ Nội nhị quân chứ còn anh em ta thì không coi các người vào đâu hết.
Mạc Thành cả cười nói tiếp :
- Đúng đấy! Đúng đấy! Lão già họ Hoa thực không hổ thẹn là người nhanh nhẩu nói chuyện nhanh nhẩu. Phải, Vũ Nội nhị quân chỉ là hai tên thất phu ở rừng rú thì có nghĩa lý gì đâu, so sánh làm sao được với danh môn chính phái của ngươi? Nhưng đôi lão phu rừng rú này không như danh môn chính phái của các ngươi, không biết phân biệt thị phi phải trái, hồ đồ đến một cách rất đáng thương.
Hoa Diệm không những là người duy nhất còn lại của phái Cống Lai mà ngay ở trong võ lâm cũng ít có người như y. Xưa nay y có tính quái dị và nóng nảy, mắt mọc lên tận trán, không coi ai vào đâu hết. Bấy giờ Mạc Thành nói xấu y ở trước mặt các môn phái như vậy thì y chịu nhịn sao được, nên y nghiến răng kêu cồm cộp và nói tiếp :
- Mạc Thành ngươi đừng có ỷ ba tấc lưỡi múa mồm mép như thế nữa, có giỏi thì lại đây họ Hoa này sẽ đo lường xem ngươi có tài ba tới mức nào mà lại dám gây thù địch với các đại môn phái chúng ta như thế?
Y vừa nói vừa xông lên ngay.
Tuệ Quả lớn tiếng niệm câu Phật hiệu và giơ tay ra ngăn cản Hoa Diệm rồi nói tiếp :
- Hoa thí chủ hãy tạm nguôi cơn giận, để Tuệ Quả này nói một lời đã.
Nói tới đó, y quay lại chắp tay vái chào Nhị quân và nói tiếp :
- Mong hai vị thí chủ nghĩ kỹ lại thì hơn.
Phàm Hồng lạnh lùng đáp :
- Lão hòa thượng nói nhiều chỉ tốn hơi thôi, lão phu đã nghĩ kỹ lắm rồi.
Tuệ Quả đại sư biến sắc mặt nói tiếp :
- A di đà Phật! Thí chủ đừng có hối hận nhé.
Mạc Thành vừa cười vừa đáp :
- Vũ Nội nhị quân xưa nay không biết hối hận là gì hết.
- A di đà Phật!
Tuệ Quả nghiêm nét mặt niệm một câu Phật hiệu rồi hất tay một cái, ra hiệu cho ba tôn giả ở phía sau liền có một người nhảy ra đứng cách Nhị quân chừng một trượng, chắp tay nhắm mắt lại trông rất trang nghiêm.
Mạc Thành tủm tỉm cười, đi tới cạnh Phàm Hồng.
Hai bên đã chuẩn bị đấu với nhau, trận đấu sắp bùng nổ đến nơi nhưng trên lầu Diệm Dương lại yên lặng như tờ, yên lặng đến nổi làm cho người ta rất khó thở.
Đột nhiên Độc Cô Ngọc lớn tiếng quát bảo và đi tới giữa đôi bên, nói với Vũ Nội nhị quân rằng :
- Tại hạ với hai vị là thù chứ không phải là bạn, hai vị không nên vì tại hạ mà kết oán với các đại môn phái như thế. Đồng thời tại hạ cũng không nhận được ơn của hai vị đâu, nếu hai vị muốn nhờ việc này để dẹp mối thù của đôi bên thì thật là người si nói chuyện mơ. Tại hạ chỉ có biết nói như vậy thôi, đi hay ở là tùy ở hai vị.
Nói xong Độc Cô Ngọc lại quay trở về chỗ cũ.
Thấy chàng nói như thế, đôi bên càng ngạc nhiên thêm nhưng Mạc Thành đã lớn tiếng cười ha hả đỡ lời ngay :
- Thằng nhỏ này bướng bỉnh thật, Vũ Nội nhị quân là vì võ lâm chính nghĩa chứ không phải là vì thằng nhỏ ngươi đâu. Hãy ngoan ngoãn đứng sang một bên, chờ việc ở đây xong xuôi anh em lão phu sẽ thanh toán mối thù oán của chúng ta.
Nói xong y kiêu ngạo quay đầu lại, giơ chưởng lên nhằm Thiếu Lâm nhị lão tấn công luôn.
Mạc Thành đã ra tay tất nhiên Phàm Hồng cùng phải ra tay theo.
Hai tôn giả nọ cùng niệm Phật hiệu một tiếng rồi giở tuyệt học của phái Thiếu Lâm oai chấn võ lâm là Đại Ban Nhược chưởng ra chống đỡ chưởng thế vũ bảo của đối phương.
Hai bên đều là những cao thủ nổi danh đã lâu năm nên không người nào dám sơ ý cả. Thế chưởng ấy hai người đều sử dụng đến tám thành công lực rồi, chỉ nghe thấy kêu ùm một tiếng thật lớn, Diệm Dương cũng phải rung chuyển.
Hai bên ngang tài nhau, không hơn không kém. Vũ Nội nhị quân thét lớn một tiếng lại xông lên tiếp.
Tuy lầu Diệm Dương này không lấy gì làm rộng cho lắm, nhưng cũng đủ để cho bốn tay cao thủ so tài với nhau. Một bên là cao thủ của Thiếu Lâm, võ công vẫn đứng đầu võ lâm Trung nguyên từ trước tới nay, còn một bên thì là võ lâm hào khách đã lừng danh vũ nội.
Cả đôi bên đều giở hết tài ba ra đấu với nhau. Trận đầu thật là gây cấn.
Độc Cô Ngọc để ý xem bốn cao thủ đấu với nhau. Chàng vừa xem vừa thắc mắc không hiểu tại sao Vũ Nội nhị quân lại đành gây cấn với các đại môn phái như thế, có đúng như lời họ nói là vì võ lâm chính nghĩa không hay là có dụng ý gì khác?
Điều này chỉ trách chàng hiểu biết về Vũ Nội nhị quân quá ít.
Hoa Diệm, người của phái Hoa Sơn thấy thái độ của Độc Cô Ngọc như vậy liền nở một nụ cười rất nham hiểm và khẽ nói rằng :
- Đại sư, lúc này ra tay bắt người rất thuận tiện, chớ nên bỏ lỡ dịp may.
- A di đà Phật! Hoa thí chủ chớ nên đường đột như thế, vì chúng ta đều là danh môn chính phái, không nên nhân lúc người ta nguy nan mà ra tay như vậy. Hãy đợi chờ trận đấu này thắng bại ra sao đã.
- Đại sư sao lại bảo là thừa lúc người ta nguy nan được? đối với một tên trộm cắp ta chả cần phải e ngại gì hết. Huống hồ các tên ma đầu sắp tới nơi rồi, nếu chậm trễ thì thể nào cũng xảy ra tai biến. Đại sư tự thị thân phận không chịu ra tay còn Hoa Diệm này thì bất chấp những vấn đề ấy.
Y vừa nói vừa vẩy tay gọi Liễu Bạt lẳng lặng nhảy xổ đến bắt Độc Cô Ngọc.
Nhưng hành động của y che mắt sao nổi Vũ Nội nhị quân, Mạc Thành đã quát lớn :
- Thế mà cũng tự nhận là danh môn chính phái! Anh em lão phu phải thí mạng với các ngươi. Hoa Diệm, ngươi có đứng yên hay không?
Tuy y có lòng muốn cứu Độc Cô Ngọc nhưng hoàn cảnh không cho phép, vì cao thủ đấu với nhau không thể phân tâm được. Hễ phân tâm một chút là có khi nguy hiểm đến tính mạng cũng nên. Chỉ nghe thấy có tiếng kêu “soẹt”, mọi người liền nhìn vào trận đấu. Thì ra Mạc Thành đã bị Tuệ Chân đại sư sử dụng thế Phục Hổ Giáng Long đã đánh rách cánh tay áo từ chỗ đầu vai trở xuống.
Mạc Thành mặt đỏ bừng, lại thét lớn một tiếng, giở toàn lực xông lên tấn công tiếp.
Lúc ấy Độc Cô Ngọc mới cảnh giác, vội quay đầu nhìn đã thấy Hoa Diệm giơ song chưởng lên đang nhằm Kiên Tỉnh huyệt của mình tấn công xuống. Thời gian và hoàn cảnh không cho phép chàng tránh né.
Sự thực thì với tài ba sở trường của chàng lúc bấy giờ dù có phát giác sớm hơn một chút cũng không làm gì nổi.
Trong lòng rất tức giận và cũng rất kinh hãi nữa, Độc Cô Ngọc là người kiêu ngạo hơn ai, khi nào chàng chịu thúc thủ bị trói, nên chàng nghiến răng mím môi giở thế võ Hồi Phong Thất Toàn Trảm ra định phản công lại.
Bên ngoài lâu trong bóng tối đột nhiên có tiếng cười khẩy rất lạnh lùng và rất đinh tai vọng tới. Tiếp theo đó lại có tiếng người quát bảo :
- Bước về đi!
Tiếng nói vừa dứt, một luồng âm kình ở ngoài lâu đưa vào, nhắm người của Hoa Sơn nhị ông tấn công luôn.
Hoa Sơn nhị ông ngoan ngoãn thật. Cả hai đều hự một tiếng và nghe lời người đó lui ngay về phía sau năm thước. Tuy không bị thương gì hết nhưng Hoa Diệm với Liễu Bạt đều đã biến sắc mặt, vừa kinh hãi vừa tức giận khôn tả.
Nhị ông vừa rút lui thì bên cạnh người của Độc Cô Ngọc đã có một cái bóng đen lù lù như bóng ma ở đâu phi tới. Không, phải nói đó là một quái nhân mặc áo bào đen mới đúng. Người đó rất cao và gầy như que củi, mặt dài như mặt ngựa, nhợt nhạt không có sắc máu gì cả, lông mày chữ bát trông không khác gì con ma thắt cổ, tóc dài xõa xuống hai vai. Móng tay dài hơn tấc, trông không có vẻ gì là người sống cả, tựa như là quỷ nhập tràng vừa ở Bắc Mang quỷ vực tới vậy. Người kiêu ngạo và liều lĩnh như Độc Cô Ngọc trông thấy người đó cũng phải rùng mình đến phắt một cái.
Quái nhân áo bào đen vừa nhảy xuống tới mặt đất, Vũ Nội nhị quân với hai vị tôn giả của phái Thiếu Lâm cùng ngừng tay lại ngay. Người của các đại môn phái cũng đều hoảng sợ đến biến sắc mặt. Hoa Diệm còn thất kinh la lớn :
- Âm Sơn Nhân Đồ Hoạt Cương Thi!
Quái nhân mặc áo bào đen ấy chính là Âm Sơn Nhân Đồ Hoạt Cương Thi Lê Hạo mà người trong võ lâm hễ nghe thấy tên của y đã hoảng sợ đến mất hết hồn vía rồi.
Công lực của y rất quái dị và ác độc. Y với Thương Sơn tứ hạo là mấy tên ma đầu ngạo thị võ lâm, đứng đầu tà đạo. Những ma đầu lợi hại nhất võ lâm chỉ còn lại y với Thương Sơn tứ hạo là còn sống sót thôi.
Năm xưa y đã hoành hành khắp giang hồ, sau bị Liễu Vô Kỵ đánh bại, chạy về Âm Sơn ẩn núp luôn mười năm, không ngờ đêm nay y lại tái xuất hiện võ lâm và xuất hiện ở trên lầu Diệm Dương này.
Hoa Diệm vừa la xong, Lê Hạo đã nhìn y cười và hỏi :
- Hoa Diệm, ngươi đã phạm phải kỵ húy của lão phu, ngươi muốn chết chắc?
Y vừa nói vừa giơ chưởng ra, cách không nhằm Hoa Diệm khẽ đè một cái.
Mọi người đã thấy Hoa Diệm kêu la thảm khốc và giơ tay lên ôm mặt, máu tươi ở trong kẻ tay y rỉ ra, người run lẩy bẩy mấy cái, té lăn ra đất luôn.
Liễu Bạt thấy sư huynh của mình bị chết một cách thảm khốc như vậy không sao nhịn được, rống lên một tiếng, phi thân nhảy tới tấn công Lê Hạo ngay.
Mọi người lại nghe thấy Lê Hạo cười the thé nghe rất rùng rợn và nói :
- Phải đấy, xưa nay Hoa Sơn nhị ông đi đâu cũng có nhau, chả lẽ bây giờ lão phu giúp cho ngươi đi theo Hoa Diệm cho có đôi vậy.
Y vừa nói vừa giơ tay lên hướng về phía Liễu Bạt đang phi tới chộp hờ một cái.
Lại có tiếng kêu la thảm khốc nổi lên, trên đầu tóc bạc rất rậm của Liễu Bạt đã có năm cái lỗ hổng, máu và óc phọt ra như suối. Thế là Liễu Bạt cũng đi theo Hoa Diệm xuống dưới cõi âm luôn.
Âm Sơn Nhân Đồ vừa mới hiện thân ra đã giết chết hai tay cao thủ một cách dễ dàng như đùa giỡn vậy. Thế là tất cả mọi người đều hoảng sợ vô cùng. Cao thủ của các phái, kể cả Vũ Nội nhị quân cũng đều biến sắc mặt, các hòa thượng của phái Thiếu Lâm với phái Nga Mi đều nhắm mắt, chắp tay lên trước ngực, mồm khẽ niệm Phật hiệu hoài.
Những sự biến hóa xảy ra trong chớp mắt ấy dù cao thủ các môn phái có muốn ra tay cứu hai người của phái Hoa Sơn cũng không sao kịp được.
Lê Hạo lại cười the thé, chìa hai bàn tay ra, trong tay của y đã có hai vật gì dính đầy máu tươi. Chỉ thấy y đưa mắt liếc nhìn mọi người một cái, bỏ luôn hai vật ấy vào mồm nuốt chửng.
Sau đó, y lại lầm lì nói tiếp :
- Các ngươi ai dám động tới một cái lông chân của thằng nhỏ này sẽ bị như hai tên của phái Hoa Sơn kia luôn.
Mọi người im lặng không nói năng gì hết, Tuệ Quả đại sư đang định lên tiếng nói, Độc Cô Ngọc đã đột nhiên thét lớn một tiếng, đưa chưởng lên, nhằm sau lưng Lê Hạo tấn công luôn.
/90
|