Edit: Cam
—
Ấn tượng về bữa tối hôm đó còn khắc sâu trong lòng Nguyễn Tĩnh. Thịt bò bít tết, canh hải sản, hai món ăn nguội cộng với một phần salad rau củ và hai phần điểm tâm vị bạch quả, tóm lại là sắc hương vị đều đủ cả. Thành thật mà nói, một người phong nhã như Triệu Khải Ngôn lại khéo tay như thế làm cho Nguyễn Tĩnh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
“Có phải em đang cảm động đến nỗi muốn lấy thân báo đáp phải không?”
“Làm gì có. Chẳng qua em chỉ tự thấy có chút xấu hổ thôi.” Nguyễn Tĩnh uống một ngụm canh hải sản rồi nhịn không được lại hỏi, “Sao anh lại học nấu ăn vậy?”
Khải Ngôn lấy khăn ăn lau lau nước canh còn dính bên khóe miệng của Nguyễn Tĩnh, “Trước đây anh quanh năm ở nước ngoài mà lại khá kén chọn đồ ăn nên không hợp với mấy thứ ở đó, vì vậy chỉ có thể tự học thôi. May mắn là về mặt này thực ra cũng không khó lắm.”
“A, là có thiên phú đấy!”
Khải Ngôn cười, “Em thích là tốt rồi.”
Nguyễn Tĩnh ngây người. Người này hiện tại cứ thỉnh thoảng lại bất ngờ thốt ra một câu đầy tình ý, thế nhưng cô cũng không hề cảm thấy chán ghét, trên thực tế là mỗi lần như vậy thì trong lòng lại mềm hơn một chút. Anh quả thực hiểu rõ cách tiến lùi chừng mực, về việc này thì cô không thể phủ nhận được.
“Anh đã nói những lời này với bao nhiêu cô gái rồi hả?”
“Anh không nhớ, rất nhiều, có…” Khải Ngôn nói xong lại nhìn thoáng qua người đối diện và cười cười, “Em, chỉ có em thôi.”
Nguyễn Tĩnh lắc đầu than thở, “Em nghĩ có lẽ em nên im lặng thì hơn.”
Anh cười lớn, người tựa vào bàn ăn cơm. Sau một lát Khải Ngôn lại ngẩng đầu lên, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng sáng ngời mà thâm thúy. Triệu Khải Ngôn có đôi khi trở nên vô cùng háo hức, giống như lúc này, hai người mới ăn cơm được một nửa thì anh lại kéo Nguyễn Tĩnh đi. Người phía sau có vẻ buồn cười trước hành động trẻ con của Khải Ngôn, “Anh làm gì vậy?”
“Cho em xem cái này.”
Khải Ngôn đẩy cửa thư phòng ở cách vách ra. Bên trong trắng xóa một mảng làm cho Nguyễn Tĩnh ngẩn ngơ. Khải Ngôn đã đi tới kéo tấm vải trắng xuống, mấy bức tranh liền hiện ra trước mặt.
“Tranh của anh vẽ.” Câu nói của Nguyễn Tĩnh chính xác là một câu trần thuật.
“Cũng không chuyên nghiệp gì đâu.”
‘Chuyên nghiệp mà.” Màu sắc được sử dụng rất phóng khoáng, nét vẽ cứng cỏi, rất đẹp, ít nhất là đối với cô. Càng đi sâu tìm hiểu về Triệu Khải Ngôn này thì người ta càng cảm thấy sâu xa không thể lường được. Trên người anh tột cùng còn có bao nhiêu ẩn số nữa. Nguyễn Tĩnh chỉ cảm thấy bản thân mình so với anh sao mà kém cỏi đến thế. Cô trông thấy một bức tranh lồng kính cao khoảng hai mét đặt nơi góc phòng, trên bức tranh hơi lộ ra một góc… một chiếc váy sẫm màu và chữ cái J thanh tú. Không biết vì sao mà Nguyễn Tĩnh bỗng cảm thấy có chút căng thẳng. Khi Triệu Khải Ngôn kéo tấm vải trắng xuống, chỉ thấy anh cười khẽ và nói một câu, “Đây là bức tranh chân dung đầu tiên của anh.”
Đó là một bức tranh chân dung thực sự tinh xảo, mái tóc đen nhánh, đôi mắt khép hờ, cánh tay phải tỳ lên bệ cửa sổ, cùng với ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, mỗi một nét vẽ đều nhìn ra được dụng ý và sự trìu mến của người vẽ tranh.
“Có một khoảng thời gian trong đầu anh luôn nghĩ tới em.” Tầm mắt của Khải Ngôn nhẹ nhàng chậm rãi dịch chuyển từ cô gái trên bức tranh sơn dầu sang người thật đang đứng đó.
Trong lòng Nguyễn Tĩnh bắt đầu nóng lên và có chút hoang mang.
“Em có biết nếu cả khi ngủ mà cũng nhớ về một người thì cho dù cô ấy không ở trước mặt cũng có thể vẽ thành tranh không?”
Lời giải thích đã xua tan nỗi hoài nghi trong cô, cũng làm cho cô càng thêm không biết nên nói gì vào lúc này. Hai người im lặng một lúc lâu, mãi cho tới khi Khải Ngôn dịu dàng mỉm cười, “Em có cho rằng anh đang giở vài thủ đoạn nho nhỏ để tranh thủ càng nhiều tình cảm của em không?”
Lời nói này khiến Nguyễn Tĩnh không biết nên khóc hay nên cười, “Anh là Triệu Khải Ngôn mà.”
Người nào đó âm thầm lắc đầu. Nếu cô biết những mưu tính của anh thì có lẽ sẽ dùng từ đê tiện vô sỉ để hình dung đến ba chữ “Triệu Khải Ngôn” mất. Khải Ngôn nhìn Nguyễn Tĩnh đang đứng cách xa ba bước, thân hình duyên dáng, hơi thở dịu dàng, mỗi một chi tiết đều làm cho người ta chú ý và mê muội.
Khi tầm mắt bị cách trở, khi Nguyễn Tĩnh tránh né cặp mắt đen thẳm phát ra thứ ánh sáng rực rỡ kia, Khải Ngôn kéo cô lại gần. Anh ép trán lên trán cô, tay kia thì nắm chặt ở đằng sau eo, “Em không biết anh nghĩ tới em nhiều thế nào đâu.” Vừa dứt lời, đôi môi đã nhẹ nhàng hôn lên môi Nguyễn Tĩnh, qua hai giây thì tách ra nhưng nhịn không được lại đụng chạm một lần nữa.
Nguyễn Tĩnh có chút xấu hổ, bởi vì ánh mắt của đối phương đã quá lộ liễu rồi. Có điều, Khải Ngôn cuối cùng lại buông tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy được và xoa xoa lên hai má cô rồi kéo cô ra phòng khách để tiếp tục bữa tối còn đang dang dở.
Kỳ thực, có thể gặp được một người như vậy, một người không cần cô phải thay đổi bản tính vốn có, không cần cô phải hứa hẹn điều gì, quả thực là may mắn của cô rồi.
“Triệu Khải Ngôn, tối nay em ngủ ở đây được không?”
Vẻ mặt của Khải Ngôn ngay lúc ấy thật vô cùng phức tạp…
Nếu lần làm tình đầu tiên chỉ là kiềm chế lướt qua thì lúc này đây quả thực là hoàn toàn hoàn toàn trầm luân. Sự non nớt của Nguyễn Tĩnh đã điều động toàn bộ thể xác và tinh thần của Triệu Khải Ngôn. Lý trí hoàn toàn bị đánh mất, dục vọng bị vùi lấp dưới hố sâu giờ đã không thể kiềm chế được nữa, Khải Ngôn thậm chí có chút không chịu nổi cảm giác nóng bỏng này, cảm giác có thể hòa tan cả con người anh ra. Thể xác và tinh thần kết hợp thì ra lại tốt đẹp như vậy.
Khải Ngôn mơ hồ tỉnh dậy lúc bốn giờ sáng. Người trong lồng ngực hơi cử động và ôm anh chặt hơn một chút. Từ trước đến nay anh luôn thính ngủ nên lúc đó đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Mọi chuyện đêm qua lại ùa về trong đầu, toàn thân Khải Ngôn lập tức dâng lên một cảm giác tê dại, dưới bụng cũng bắt đầu trở nên khô nóng. Thành thực mà nói, dục vọng tới nhanh như vậy làm ngay cả Khải Ngôn cũng cảm thấy nóng mặt… Cơ thể này ở trước mặt Nguyễn Tĩnh thật đúng là bị dục vọng thiêu đốt không thể cứu vãn được.
Nhưng mà hiện giờ đối phương đang ngủ. Khải Ngôn nhất thời cũng không dám tùy ý làm càn. Tối hôm qua cô đã bị anh quấn lấy đến sức cùng lực kiệt, lúc này lại làm liều thì chắc chắn sẽ khiến cô khó chịu. Tuy hôm qua là do cô chủ động muốn ngủ lại nhưng truy cứu tận gốc vấn đề thì vẫn là do anh dụ dỗ cô lúc ở trên giường. Thế nhưng, ngoài dự định, trong lúc anh còn đang đấu tranh tư tưởng thì cơ thể của Nguyễn Tĩnh đã vô tức tiến sát lại gần làm cho Triệu Khải Ngôn thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng. Anh rủ mắt xuống nhìn người bên cạnh, trong lòng không khỏi thở than. Khải Ngôn chống khủy tay xuống giường để nửa người nhỏm dậy, đầu ngón tay bắt đầu lướt qua mặt cô… Hành động này hoàn toàn là theo bản năng.
Cảm giác trên môi đang bị người nào đó nhẹ nhàng ve vuốt, Nguyễn Tĩnh mở mắt ra. Trong đầu nhớ lại nỗi hoảng sợ một đêm, ý thức của Nguyễn Tĩnh trong nháy mắt đã tỉnh hơn quá nửa. Cô cựa quậy cơ thể muốn ngăn cản nhưng Triệu Khải Ngôn đã ôm chặt lấy người rồi sau đó hoàn toàn đè lên mà hôn mãnh liệt như thể muốn trút hết mọi thứ mà không kịp nhai nuốt.
Nguyễn Tĩnh còn đang lơ mơ cũng mơ hồ cảm thấy có chút không thoải mái. Khải Ngôn đã muốn cái gì thì anh sẽ tự mình làm loạn… Sức chịu đựng dù tốt đến đâu cũng có lúc không thể chịu nổi. Trong lúc Nguyễn Tĩnh còn đang hết sức phân vân thì Khải Ngôn đã tiến vào cơ thể cô.
Cho dù trước đó đã được thỏa mãn, cho dù trong lòng cực kỳ thương tiếc nhưng Triệu Khải Ngôn vẫn không ngờ mình quá mức nôn nóng. Có điều vào lúc này anh căn bản không thể suy xét được nhiều. Anh run run tách hai khủy chân của Nguyễn Tĩnh ra và đổ người về phía trước. Hai cơ thể nóng bỏng dán chặt vào nhau không còn kẽ hở. Khải Ngôn vô cùng lo lắng và kiên nhẫn mà chậm rãi xâm nhập… Cục diện hiện tại đã không cho phép được lựa chọn, quanh mình đều là hơi thở nam tính chỉ Triệu Khải Ngôn mới có, dịu dàng mà bá đạo, Nguyễn Tĩnh nhấc mông lên, hai mắt lộ rõ sự nuông chiều chẳng còn cách nào khác. Khi bị chạm vào chỗ mẫn cảm, cô nhịn không được than nhẹ một tiếng. Điều này làm cho tốc độ thúc đẩy của Triệu Khải Ngôn càng thêm nôn nóng. Trong không khí lan tỏa những tiếng rên rỉ ẩn nhẫn.
Trên chiếc giường hỗn độn, mọi hành vi buông thả được thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Khi kích tình đã đạt đến độ khó có thể chịu đựng, sóng nhiệt lập tức phá tan phòng tuyến cuối cùng mà phát tiết ra, nhuộm ướt cơ thể, ngấm dần vào tim, lưu lại những dấu vết không thể xóa bỏ… Đó chính là phương thức nguyên thủy nhất trực tiếp nhất.
Khải Ngôn rút ra và giơ tay khẽ vuốt lên vùng trán ẩm ướt của cô rồi tiếp đó vùi đầu vào cổ cô. Nguyễn Tĩnh cảm nhận được rõ ràng hơi thở ẩm ướt đang quét qua cổ và sự dao động của cơ thể ấm áp đó.
“A Tĩnh, em có muốn… dọn đến ở cùng với anh không?” Anh thì thầm và cẩn thận hỏi.
Nguyễn Tĩnh nhắm mắt lại không trả lời.
Khải Ngôn cũng biết mình được voi đòi tiên, “Anh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, nếu em không muốn…”
“… Em cần suy nghĩ một chút.”
Triệu Khải Ngôn chỉ cảm thấy con tim bỗng nảy lên một cái, hình tượng đạm mạc trong mắt tình nhân đã hoàn toàn sụp đổ, anh cũng không biết vì sao lại vậy, hai hốc mắt bỗng dưng hơi đỏ lên.
—
Ấn tượng về bữa tối hôm đó còn khắc sâu trong lòng Nguyễn Tĩnh. Thịt bò bít tết, canh hải sản, hai món ăn nguội cộng với một phần salad rau củ và hai phần điểm tâm vị bạch quả, tóm lại là sắc hương vị đều đủ cả. Thành thật mà nói, một người phong nhã như Triệu Khải Ngôn lại khéo tay như thế làm cho Nguyễn Tĩnh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
“Có phải em đang cảm động đến nỗi muốn lấy thân báo đáp phải không?”
“Làm gì có. Chẳng qua em chỉ tự thấy có chút xấu hổ thôi.” Nguyễn Tĩnh uống một ngụm canh hải sản rồi nhịn không được lại hỏi, “Sao anh lại học nấu ăn vậy?”
Khải Ngôn lấy khăn ăn lau lau nước canh còn dính bên khóe miệng của Nguyễn Tĩnh, “Trước đây anh quanh năm ở nước ngoài mà lại khá kén chọn đồ ăn nên không hợp với mấy thứ ở đó, vì vậy chỉ có thể tự học thôi. May mắn là về mặt này thực ra cũng không khó lắm.”
“A, là có thiên phú đấy!”
Khải Ngôn cười, “Em thích là tốt rồi.”
Nguyễn Tĩnh ngây người. Người này hiện tại cứ thỉnh thoảng lại bất ngờ thốt ra một câu đầy tình ý, thế nhưng cô cũng không hề cảm thấy chán ghét, trên thực tế là mỗi lần như vậy thì trong lòng lại mềm hơn một chút. Anh quả thực hiểu rõ cách tiến lùi chừng mực, về việc này thì cô không thể phủ nhận được.
“Anh đã nói những lời này với bao nhiêu cô gái rồi hả?”
“Anh không nhớ, rất nhiều, có…” Khải Ngôn nói xong lại nhìn thoáng qua người đối diện và cười cười, “Em, chỉ có em thôi.”
Nguyễn Tĩnh lắc đầu than thở, “Em nghĩ có lẽ em nên im lặng thì hơn.”
Anh cười lớn, người tựa vào bàn ăn cơm. Sau một lát Khải Ngôn lại ngẩng đầu lên, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng sáng ngời mà thâm thúy. Triệu Khải Ngôn có đôi khi trở nên vô cùng háo hức, giống như lúc này, hai người mới ăn cơm được một nửa thì anh lại kéo Nguyễn Tĩnh đi. Người phía sau có vẻ buồn cười trước hành động trẻ con của Khải Ngôn, “Anh làm gì vậy?”
“Cho em xem cái này.”
Khải Ngôn đẩy cửa thư phòng ở cách vách ra. Bên trong trắng xóa một mảng làm cho Nguyễn Tĩnh ngẩn ngơ. Khải Ngôn đã đi tới kéo tấm vải trắng xuống, mấy bức tranh liền hiện ra trước mặt.
“Tranh của anh vẽ.” Câu nói của Nguyễn Tĩnh chính xác là một câu trần thuật.
“Cũng không chuyên nghiệp gì đâu.”
‘Chuyên nghiệp mà.” Màu sắc được sử dụng rất phóng khoáng, nét vẽ cứng cỏi, rất đẹp, ít nhất là đối với cô. Càng đi sâu tìm hiểu về Triệu Khải Ngôn này thì người ta càng cảm thấy sâu xa không thể lường được. Trên người anh tột cùng còn có bao nhiêu ẩn số nữa. Nguyễn Tĩnh chỉ cảm thấy bản thân mình so với anh sao mà kém cỏi đến thế. Cô trông thấy một bức tranh lồng kính cao khoảng hai mét đặt nơi góc phòng, trên bức tranh hơi lộ ra một góc… một chiếc váy sẫm màu và chữ cái J thanh tú. Không biết vì sao mà Nguyễn Tĩnh bỗng cảm thấy có chút căng thẳng. Khi Triệu Khải Ngôn kéo tấm vải trắng xuống, chỉ thấy anh cười khẽ và nói một câu, “Đây là bức tranh chân dung đầu tiên của anh.”
Đó là một bức tranh chân dung thực sự tinh xảo, mái tóc đen nhánh, đôi mắt khép hờ, cánh tay phải tỳ lên bệ cửa sổ, cùng với ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, mỗi một nét vẽ đều nhìn ra được dụng ý và sự trìu mến của người vẽ tranh.
“Có một khoảng thời gian trong đầu anh luôn nghĩ tới em.” Tầm mắt của Khải Ngôn nhẹ nhàng chậm rãi dịch chuyển từ cô gái trên bức tranh sơn dầu sang người thật đang đứng đó.
Trong lòng Nguyễn Tĩnh bắt đầu nóng lên và có chút hoang mang.
“Em có biết nếu cả khi ngủ mà cũng nhớ về một người thì cho dù cô ấy không ở trước mặt cũng có thể vẽ thành tranh không?”
Lời giải thích đã xua tan nỗi hoài nghi trong cô, cũng làm cho cô càng thêm không biết nên nói gì vào lúc này. Hai người im lặng một lúc lâu, mãi cho tới khi Khải Ngôn dịu dàng mỉm cười, “Em có cho rằng anh đang giở vài thủ đoạn nho nhỏ để tranh thủ càng nhiều tình cảm của em không?”
Lời nói này khiến Nguyễn Tĩnh không biết nên khóc hay nên cười, “Anh là Triệu Khải Ngôn mà.”
Người nào đó âm thầm lắc đầu. Nếu cô biết những mưu tính của anh thì có lẽ sẽ dùng từ đê tiện vô sỉ để hình dung đến ba chữ “Triệu Khải Ngôn” mất. Khải Ngôn nhìn Nguyễn Tĩnh đang đứng cách xa ba bước, thân hình duyên dáng, hơi thở dịu dàng, mỗi một chi tiết đều làm cho người ta chú ý và mê muội.
Khi tầm mắt bị cách trở, khi Nguyễn Tĩnh tránh né cặp mắt đen thẳm phát ra thứ ánh sáng rực rỡ kia, Khải Ngôn kéo cô lại gần. Anh ép trán lên trán cô, tay kia thì nắm chặt ở đằng sau eo, “Em không biết anh nghĩ tới em nhiều thế nào đâu.” Vừa dứt lời, đôi môi đã nhẹ nhàng hôn lên môi Nguyễn Tĩnh, qua hai giây thì tách ra nhưng nhịn không được lại đụng chạm một lần nữa.
Nguyễn Tĩnh có chút xấu hổ, bởi vì ánh mắt của đối phương đã quá lộ liễu rồi. Có điều, Khải Ngôn cuối cùng lại buông tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy được và xoa xoa lên hai má cô rồi kéo cô ra phòng khách để tiếp tục bữa tối còn đang dang dở.
Kỳ thực, có thể gặp được một người như vậy, một người không cần cô phải thay đổi bản tính vốn có, không cần cô phải hứa hẹn điều gì, quả thực là may mắn của cô rồi.
“Triệu Khải Ngôn, tối nay em ngủ ở đây được không?”
Vẻ mặt của Khải Ngôn ngay lúc ấy thật vô cùng phức tạp…
Nếu lần làm tình đầu tiên chỉ là kiềm chế lướt qua thì lúc này đây quả thực là hoàn toàn hoàn toàn trầm luân. Sự non nớt của Nguyễn Tĩnh đã điều động toàn bộ thể xác và tinh thần của Triệu Khải Ngôn. Lý trí hoàn toàn bị đánh mất, dục vọng bị vùi lấp dưới hố sâu giờ đã không thể kiềm chế được nữa, Khải Ngôn thậm chí có chút không chịu nổi cảm giác nóng bỏng này, cảm giác có thể hòa tan cả con người anh ra. Thể xác và tinh thần kết hợp thì ra lại tốt đẹp như vậy.
Khải Ngôn mơ hồ tỉnh dậy lúc bốn giờ sáng. Người trong lồng ngực hơi cử động và ôm anh chặt hơn một chút. Từ trước đến nay anh luôn thính ngủ nên lúc đó đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Mọi chuyện đêm qua lại ùa về trong đầu, toàn thân Khải Ngôn lập tức dâng lên một cảm giác tê dại, dưới bụng cũng bắt đầu trở nên khô nóng. Thành thực mà nói, dục vọng tới nhanh như vậy làm ngay cả Khải Ngôn cũng cảm thấy nóng mặt… Cơ thể này ở trước mặt Nguyễn Tĩnh thật đúng là bị dục vọng thiêu đốt không thể cứu vãn được.
Nhưng mà hiện giờ đối phương đang ngủ. Khải Ngôn nhất thời cũng không dám tùy ý làm càn. Tối hôm qua cô đã bị anh quấn lấy đến sức cùng lực kiệt, lúc này lại làm liều thì chắc chắn sẽ khiến cô khó chịu. Tuy hôm qua là do cô chủ động muốn ngủ lại nhưng truy cứu tận gốc vấn đề thì vẫn là do anh dụ dỗ cô lúc ở trên giường. Thế nhưng, ngoài dự định, trong lúc anh còn đang đấu tranh tư tưởng thì cơ thể của Nguyễn Tĩnh đã vô tức tiến sát lại gần làm cho Triệu Khải Ngôn thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng. Anh rủ mắt xuống nhìn người bên cạnh, trong lòng không khỏi thở than. Khải Ngôn chống khủy tay xuống giường để nửa người nhỏm dậy, đầu ngón tay bắt đầu lướt qua mặt cô… Hành động này hoàn toàn là theo bản năng.
Cảm giác trên môi đang bị người nào đó nhẹ nhàng ve vuốt, Nguyễn Tĩnh mở mắt ra. Trong đầu nhớ lại nỗi hoảng sợ một đêm, ý thức của Nguyễn Tĩnh trong nháy mắt đã tỉnh hơn quá nửa. Cô cựa quậy cơ thể muốn ngăn cản nhưng Triệu Khải Ngôn đã ôm chặt lấy người rồi sau đó hoàn toàn đè lên mà hôn mãnh liệt như thể muốn trút hết mọi thứ mà không kịp nhai nuốt.
Nguyễn Tĩnh còn đang lơ mơ cũng mơ hồ cảm thấy có chút không thoải mái. Khải Ngôn đã muốn cái gì thì anh sẽ tự mình làm loạn… Sức chịu đựng dù tốt đến đâu cũng có lúc không thể chịu nổi. Trong lúc Nguyễn Tĩnh còn đang hết sức phân vân thì Khải Ngôn đã tiến vào cơ thể cô.
Cho dù trước đó đã được thỏa mãn, cho dù trong lòng cực kỳ thương tiếc nhưng Triệu Khải Ngôn vẫn không ngờ mình quá mức nôn nóng. Có điều vào lúc này anh căn bản không thể suy xét được nhiều. Anh run run tách hai khủy chân của Nguyễn Tĩnh ra và đổ người về phía trước. Hai cơ thể nóng bỏng dán chặt vào nhau không còn kẽ hở. Khải Ngôn vô cùng lo lắng và kiên nhẫn mà chậm rãi xâm nhập… Cục diện hiện tại đã không cho phép được lựa chọn, quanh mình đều là hơi thở nam tính chỉ Triệu Khải Ngôn mới có, dịu dàng mà bá đạo, Nguyễn Tĩnh nhấc mông lên, hai mắt lộ rõ sự nuông chiều chẳng còn cách nào khác. Khi bị chạm vào chỗ mẫn cảm, cô nhịn không được than nhẹ một tiếng. Điều này làm cho tốc độ thúc đẩy của Triệu Khải Ngôn càng thêm nôn nóng. Trong không khí lan tỏa những tiếng rên rỉ ẩn nhẫn.
Trên chiếc giường hỗn độn, mọi hành vi buông thả được thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Khi kích tình đã đạt đến độ khó có thể chịu đựng, sóng nhiệt lập tức phá tan phòng tuyến cuối cùng mà phát tiết ra, nhuộm ướt cơ thể, ngấm dần vào tim, lưu lại những dấu vết không thể xóa bỏ… Đó chính là phương thức nguyên thủy nhất trực tiếp nhất.
Khải Ngôn rút ra và giơ tay khẽ vuốt lên vùng trán ẩm ướt của cô rồi tiếp đó vùi đầu vào cổ cô. Nguyễn Tĩnh cảm nhận được rõ ràng hơi thở ẩm ướt đang quét qua cổ và sự dao động của cơ thể ấm áp đó.
“A Tĩnh, em có muốn… dọn đến ở cùng với anh không?” Anh thì thầm và cẩn thận hỏi.
Nguyễn Tĩnh nhắm mắt lại không trả lời.
Khải Ngôn cũng biết mình được voi đòi tiên, “Anh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, nếu em không muốn…”
“… Em cần suy nghĩ một chút.”
Triệu Khải Ngôn chỉ cảm thấy con tim bỗng nảy lên một cái, hình tượng đạm mạc trong mắt tình nhân đã hoàn toàn sụp đổ, anh cũng không biết vì sao lại vậy, hai hốc mắt bỗng dưng hơi đỏ lên.
/43
|