Chương 49
Nam Chiếu là vương triều thống nhất đầu tiên của khu vực tây nam, cũng là vương triều cường đại nhất trong lịch sử tây nam, biên giới quốc gia kể cả toàn biên giới Vân Nam cùng bộ phận thổ địa của Quý Châu, Tứ Xuyên, Tây Tạng, Việt Nam, Myanmar. Nam Chiếu có ô man là quốc vương, bạch man danh gia làm phụ tá, tập hợp cộng đồng các tộc cảnh nội tạo thành quốc gia thống nhất. Do thủ lĩnh Mông Xá Chiếu là Bì La Các thành lập năm 738, mãi đến năm 937 bị Đoạn Tư Bình tiêu diệt, thành lập Đại Lý.
Mà tòa Hoàng Kim quỷ thành này, chính là đệ ngũ đại chiếu của Mông Xá Chiếu, quốc vương đời thứ nhất của Nam Chiếu quốc con của Thịnh La Bì – Bì La Các, xây dựng vào thời kỳ cường thịnh nhất của Nam Chiếu, cơ hồ kết hợp những kỹ thuật tiên tiến nhất thời ấy.
Khai nguyên hai mươi sáu năm, Bì La Các dưới sự của vương triều Đường đánh bại Điên Chi Thác của Đằng Đạm Chiếu, Sĩ La Quân của Lãng Khung Chiếu, Bàng La Điên của Thi Lãng Chiếu, Vu Tặng của Việt Tích Chiếu, Nguyên La của Mông Tây Chiếu, kết hợp năm chiếu, được triều Đường tiến tước làm vua Vân Nam, ban danh Mông Quy Nghĩa.
Có thể nói vô luận là Nam Chiếu hay Bì La Các, trên lịch sử Trung Quốc đều chiếm địa vị quan trọng.
” . . . . . . .Thậm chí cũng có người nói Bì La Các là quân chủ khai quốc Lào – Khôn Bố Luân, song rốt cuộc là thật hay giả, ai có thể nói rõ ràng được.” Ông chú châm điếu thuốc, dường như sầu muộn kể lịch sử Nam Chiếu, sau đó hỏi chị Tuyền: “Cảm thấy khá hơn chưa?”
Chị Tuyền trả áo lại cho tôi, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tùy thời đều có thể xuất phát.”
Tôi nhận quần áo, thấy sắc mặt chị Tuyền như trước có chút tái nhợt, không khỏi lo lắng nói: “Quần áo này em mặc hay không cũng được, em thấy chị sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, vừa rồi có thể đã bị tổn thương do giá rét, hay là . . . . . . .”
“Trời ơi mấy người phiền muốn chết, đã nói không sao là không sao mà.” Chị Tuyền ngăn tay tôi, trừng mắt liếc tôi một cái, gắt giọng: “Trước kia sao không thấy mấy người quan tâm tôi vậy hả, đừng nói là trước kia mấy người chưa từng coi tôi là phụ nữ, xảy ra vấn đề mới nhớ ra nhé.”
“Khụ. . . . . . . .” Nghe vậy, tôi và chú ăn ý ho vội một tiếng, đều cúi đầu, làm bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ không nghe chị Tuyền nói gì.
Song nói thật ra, bốn chúng tôi đã tính là rất cường lực rồi, dù sao tôi và chú bởi vì thể chất đặc thù, sức chống cự với âm khí đều rất mạnh, chú là thân thể cho dù có ngại, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tinh thần, mà tôi sớm đã quen cảm giác âm khí nhập thể, thế nên thời điểm đích thân ở trong đó còn có chút hưởng thụ.
Đao Phong và Kỷ Tuyền thì hoàn toàn không ổn, loại khí tràng cường đại có thể làm cho người ta rơi vào vực sâu địa ngục này, lực sát thương đối với người thường là chí mạng, cũng may tôi sớm đề phòng trước, hơn nữa Đao Phong và Kỷ Tuyền đều là loại hình ý chí kiên cường dẻo dai, lúc này mới an toàn vượt qua, nếu không hiện giờ hai người họ sợ rằng đều đã mất mạng.
Nghĩ đến việc này, tôi nhịn không được có chút sợ hãi, nếu Đao Phong hoặc Kỷ Tuyền thật sự xảy ra bất trắc, tôi đại khái sẽ hối hận cả đời.
Tôi mặc quần áo tử tế, vô thức nhìn về phía Đao Phong, cậu ấy đang từ trong ba lô lấy đèn pin mắt sói, xem xét đèn pin có hư hỏng gì không, cảm giác được tôi đang nhìn cậu ấy, liền ngẩng đầu cùng tôi đối mắt, sau đó thấp giọng nói: “Đi thôi.”
“Ừ.” Tôi gật đầu, bật đèn pin mắt sói, gọi chú và Kỷ Tuyền, cẩn thận lần tìm vào trong thành.
Vốn tôi tưởng rằng, từ trường nơi này đặc thù sẽ sinh ra ảnh hưởng tới dụng cụ trên người chúng tôi, nhưng hiện giờ xem ra, hoàn toàn không xảy ra chuyện đó.
Trong Hoàng Kim thành ngoài cùng, là hai pho tượng phật dát vàng cao chừng sáu bảy thước, hai pho tượng phật này thần thái an tường, tư thế đoan trang, cùng Hoàng Kim thành quỷ khí âm trầm này hoàn toàn không hợp, nhưng khiến người ta chú ý nhất cũng không phải là thần thái của chúng, mà là hai lỗ tai lớn khoa trương kia.
Theo chú nói, loại phật này tên gọi là An Nhạc, thời Đường hưng thịnh khắp nơi đều có thể thấy được, song rất rõ ràng, hai pho tượng phật An Nhạc nơi này, cùng bình thường hoàn toàn không giống, lỗ tai khoa trương vậy chúng để trên phật đại biểu cho cái gì, điều này làm tôi nghĩ tới ký hiệu lỗ tai trên cửa thành, cùng dấu hiệu lỗ tai trên bản đồ kia, như thế xem chừng, lỗ tai của hai pho tượng phật này cũng là biểu tượng, biểu hiện sùng bái của con dân Nam Chiếu với lỗ tai.
Chúng tôi từ chính giữa hai pho tượng phật này xuyên qua, tiến vào con đường trong Hoàng Kim thành, phát hiện dân cư hai bên đường cũng đều từ vàng đúc thành, nhìn qua hoa lệ mà quỷ dị.
Ngẫm lại lăng mộ cổ đại phần lớn cũng đều như vậy, đem hết thảy phồn hoa mai táng vào dưới đất vàng, mà trong đó không chỉ có vàng bạc tài bảo, càng nhiều chính là mồ hôi và máu của nhân dân lao động cổ đại, thật sự là táng tẫn phồn hoa.
Mà hiện tại, Nam Chiếu quốc vương Bì La Các này cư nhiên dùng cả tòa thành đúc bằng hoàng kim này để làm lăng mộ của mình, có thể thấy được dã tâm to lớn.
“Nếu những thứ này đều làm từ vàng thật, tùy tiện chuyển mấy cái về là có thể bán không ít tiền đâu nhỉ?” Tôi nhìn hoàng kim đầy rẫy trước mắt, trong lòng ngứa ngáy, liền muốn cầm mấy cái về hiếu kính cha mẹ.
Loại đồ vật bằng vàng này vĩnh viễn đều mời gọi người đến nhìn, tôi hiển nhiên cũng không ngoại lệ, nguyện vọng lớn nhất mấy năm qua chính là có tiền, đặt làm cho mẹ một bộ trang sức vàng tinh khiết. Trước kia bạn gái cho rằng vàng tục khí, tôi lại cho rằng thường thường thứ gì càng có vẻ tục khí, mới càng có giá trị kỷ niệm.
“Chưa chắc.” Chú nghe vậy đi tới bên cạnh một gian nhà dân, đưa tay sờ vách tường nọ, sau đó cau mày nói: “Đây không phải là vàng ròng, là mạ vàng, bên trong hẳn là thứ gì đó tương tự xi măng gạch đá, bày biện trong phòng e rằng cũng không phải chính phẩm, một tòa thành lớn như vậy, không có khả năng đồ vật đều dùng vàng ròng để làm, Nam Chiếu cường thịnh mấy cũng không có tài lực này.”
“Quả nhiên.” Tôi thở dài, khó nén thất vọng nhìn trong phòng một chút, phát hiện nhà dân này cũng không có vẻ gì như từng có người ở, hoàn toàn cùng một kiểu bày biện, đi mấy nhà, trong mỗi căn nhà đều trống không, ngược lại càng như là dùng để tế điện.
Không hề nghi ngờ, thành trì Hoàng Kim khổng lồ to lớn trước mắt này, là tòa tử thành danh xứng với thực.
Ý nghĩa xây lên nó chỉ có một, đó chính là để an táng Vân Nam vương Bì La Các.
Chúng tôi dạo trên đường thật lâu, biết nơi này cũng không có thứ gì quá đáng giá, liền chuẩn bị trực tiếp tiến vào địa cung đặt quan tài Vân Nam vương, dù sao nơi đó mới là mục tiêu chính lần này chúng tôi mạo hiểm đến đây.
“Có biết vị trí cụ thể của địa cung hay không?” Chị Tuyền khép chặt quần áo, xoa hai tay mắng: “Con mẹ nó sao càng đi càng lạnh?”
“Tôi cũng cảm thấy có chút lạnh.” Tôi rùng mình một cái, phát hiện cái lạnh nơi này cũng không phải vì âm khí, mà là loại rét lạnh trên ý nghĩa chân chính, không khỏi thở dài nói: “Đừng nói còn chưa tiến vào địa cung, chúng ta đã chết cóng bên ngoài này rồi nha.”
Chú liếc mắt nhìn chúng tôi, tiện đà nhìn quanh bốn phía nói: “Muốn tìm được địa cung e rằng không dễ dàng như vậy, vừa rồi đi con đường này, chẳng lẽ các cậu không phát hiện, con đường ở đây không hề thẳng tắp, kiến trúc dân cư chung quanh, cũng đều dựa theo một loại sắp xếp quy luật đặc thù, chúng ta nhìn không được bản vẽ mặt phẳng, thân ở trong đó càng khó phá giải bí mật nơi này, hiện tại chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, chậm rãi tìm kiếm cách thức bên trong.”
“Đúng vậy, có thể làm cho những người năm đó thất bại, nơi này nhất định có thứ gì đó khác khó bề tưởng tượng hơn nữa tồn tại.” Đao Phong tiếp lời ông chú, trong thần sắc có chút bất an, con ngươi u tối lóe hai cái, ngược lại nhìn sâu bên trong con đường.
Tôi phỏng chừng cậu ấy đại khái là nhớ đến đại ca đã mất tích của mình, con người có vướng bận, thường sẽ lộ ra loại vẻ mặt yếu ớt này, đương nhiên đối với Đao Phong mà nói, loại yếu đuối này cũng chỉ là nhất thời, như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, chợt lóe rồi qua, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta dễ dàng bắt được.
Song cậu ấy càng như vậy, tôi ngược lại càng cảm thấy cậu ấy có tình có nghĩa, mà không phải ngoài mặt biểu hiện lạnh lùng thế thôi, nếu tôi đoán không lầm, cậu ấy đến tìm kiếm chân tướng bảy mươi năm trước, nguyên nhân rất lớn chính là vì đại ca cậu ấy. Đao Phong như vậy, khiến tôi càng thêm muốn đến gần, muốn đến chạm vào, muốn biết suy nghĩ thật sự trong lòng cậu ấy.
Đi trong Hoàng Kim quỷ thành mấy giờ, chúng tôi dần dần phát hiện nhà cửa nơi này sắp xếp chia làm hai loại hình thức, một loại là bên trái đường cái, toàn bộ quay mặt về phía bên phải, một loại là bên phải đường cái, toàn bộ mặt hướng bên trái, cùng nhà cửa bên trái hai mặt đối lập nhau, cái này giống như hai phe bất đồng, mà con đường chính giữa chính là đường phân cách.
Không chỉ như thế, chúng tôi trong khu vực bất đồng xếp đặt hai bên trái phải, còn lần lượt tìm được một tòa tháp vàng địa thế kết cấu hoàn toàn giống nhau, tháp vàng này không cao, tổng cộng chỉ có ba tầng, tầng thứ nhất bày trí chính là tượng phật An Nhạc, tầng thứ hai đặt chính là lỗ tai, tầng thứ ba lại trống không.
Tôi và chú nghiên cứu thật lâu, cũng không làm rõ ràng được tầng thứ ba này có ý nghĩa gì.
” . . . . . . . . Phật tổ, sùng bái và biểu tượng. . . . . . . .Chẳng lẽ tầng thứ ba ý là mọi sự đều là hư không?” Tôi sờ cằm, nghĩ phân tích của mình rất có đạo lý, “Không phải có một câu nói sắc tức là không, không tức là sắc sao, đây hẳn không khác biệt so với cái kia lắm, không chừng chính là báo cho mọi người đừng quá mức để ý đến lợi ích vật chất, thế gian hết thảy đều là hư không. . . . . . . .”
“Không cái đầu cậu!” Ông chú giơ tay đánh tôi một cái, thì thầm nói: “Quốc vương nào dùng hoàng kim đúc thành mà tin loại chuyện nhảm nhí mọi sự chỉ là hư không này chứ? Tầng thứ ba này có lẽ chính là mấu chốt tìm được địa cung, ngẫm cho kỹ lại, đừng đoán mò.”
“Đây không phải là chịu thiên triều độc hại quá nghiêm trọng sao, lúc đến trường đều là mấy thứ này.” Tôi vội ho một tiếng, tĩnh tâm lại cẩn thận quan sát thạch đài tầng thứ ba này, nhìn thấy phía trên có một dấu vết lõm vào, chứng tỏ ban đầu kiến tạo nơi này đích thật có cái gì đó, nhưng thứ này tới cùng tại sao biến mất, mới là câu đố khó giải nhất.
Chúng tôi ở trong tháp vàng tìm tòi thật lâu, cũng không thể tìm được thứ bí mật phá giải tầng thứ ba, đang lúc chúng tôi chuẩn bị đến nơi khác xem xét, trong tòa thành hoàng kim lại xảy ra biến hóa kỳ quái.
Chúng tôi ở trên đường, lại lạ lùng bắt đầu nghe được có tiếng người nói chuyện, mà ngay cả tiếng bước đi, tiếng vật phẩm ma sát, cũng càng thêm rõ ràng hẳn, loại thanh âm này phảng phất như chỉ ở bên tai, tôi thậm chí có thể cảm giác được những người đó ngay trước mắt tôi, nhưng trong lòng bốn chúng tôi đều hiểu rất rõ, tòa thành này trừ chúng tôi, không có bất cứ người sống nào tồn tại.
Chúng tôi nhìn nhau, đối với khí tức hắc ám đột ngột xuất hiện trong thành cảm thấy không biết làm thế nào, áp lực nặng nề nọ khiến chúng tôi tâm trạng không yên.
Thanh âm nghe vào tai càng ngày càng ầm ĩ huyên náo, tôi dần dần bắt đầu cáu kỉnh, hai mắt không ngừng tìm bốn phía, muốn từ những gian nhà dân tử khí trầm trầm này nhìn ra một tia sơ hở.
Rốt cuộc, tôi nhìn thấy trong không khí bắt đầu xuất hiện một vài thứ quỷ dị, đó là tay người chân người và quần áo ngẫu nhiên để lộ ra, mặc dù không đầy đủ lắm, lại khiến tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện ông nội từng kể.
“Không ổn!” Tôi thầm kêu một tiếng, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nói: “Nơi này sao lại xuất hiện thứ đó, xong rồi, mau chóng tìm chỗ trốn đi, trễ nữa sẽ không kịp đâu.”
Đao Phong nhìn thấy bộ dáng lo lắng của tôi, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Tôi khoát tay ý bảo cậu ấy trước không nên hỏi, chỉ nhà bên cạnh nói: “Mau, chúng ta vào đó tránh trước, rồi tôi sẽ nói cho các cậu biết chuyện gì xảy ra ngay.”
“Vậy đừng nói nhảm nữa, đi mau.” Chú vung tay lên, mang chúng tôi nhanh chóng tiến vào một gian nhà dân.
Chúng tôi trở ra, tôi cùng Đao Phong hợp lực đóng cảnh cửa mạ vàng lại, tôi ở bên trong phòng đánh hai vòng, thấy nơi này cũng không có quỷ quái gì ẩn trốn, liền yên lòng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi những tên kia xuất hiện. Đăng bởi: admin
Nam Chiếu là vương triều thống nhất đầu tiên của khu vực tây nam, cũng là vương triều cường đại nhất trong lịch sử tây nam, biên giới quốc gia kể cả toàn biên giới Vân Nam cùng bộ phận thổ địa của Quý Châu, Tứ Xuyên, Tây Tạng, Việt Nam, Myanmar. Nam Chiếu có ô man là quốc vương, bạch man danh gia làm phụ tá, tập hợp cộng đồng các tộc cảnh nội tạo thành quốc gia thống nhất. Do thủ lĩnh Mông Xá Chiếu là Bì La Các thành lập năm 738, mãi đến năm 937 bị Đoạn Tư Bình tiêu diệt, thành lập Đại Lý.
Mà tòa Hoàng Kim quỷ thành này, chính là đệ ngũ đại chiếu của Mông Xá Chiếu, quốc vương đời thứ nhất của Nam Chiếu quốc con của Thịnh La Bì – Bì La Các, xây dựng vào thời kỳ cường thịnh nhất của Nam Chiếu, cơ hồ kết hợp những kỹ thuật tiên tiến nhất thời ấy.
Khai nguyên hai mươi sáu năm, Bì La Các dưới sự của vương triều Đường đánh bại Điên Chi Thác của Đằng Đạm Chiếu, Sĩ La Quân của Lãng Khung Chiếu, Bàng La Điên của Thi Lãng Chiếu, Vu Tặng của Việt Tích Chiếu, Nguyên La của Mông Tây Chiếu, kết hợp năm chiếu, được triều Đường tiến tước làm vua Vân Nam, ban danh Mông Quy Nghĩa.
Có thể nói vô luận là Nam Chiếu hay Bì La Các, trên lịch sử Trung Quốc đều chiếm địa vị quan trọng.
” . . . . . . .Thậm chí cũng có người nói Bì La Các là quân chủ khai quốc Lào – Khôn Bố Luân, song rốt cuộc là thật hay giả, ai có thể nói rõ ràng được.” Ông chú châm điếu thuốc, dường như sầu muộn kể lịch sử Nam Chiếu, sau đó hỏi chị Tuyền: “Cảm thấy khá hơn chưa?”
Chị Tuyền trả áo lại cho tôi, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tùy thời đều có thể xuất phát.”
Tôi nhận quần áo, thấy sắc mặt chị Tuyền như trước có chút tái nhợt, không khỏi lo lắng nói: “Quần áo này em mặc hay không cũng được, em thấy chị sắc mặt vẫn chưa tốt lắm, vừa rồi có thể đã bị tổn thương do giá rét, hay là . . . . . . .”
“Trời ơi mấy người phiền muốn chết, đã nói không sao là không sao mà.” Chị Tuyền ngăn tay tôi, trừng mắt liếc tôi một cái, gắt giọng: “Trước kia sao không thấy mấy người quan tâm tôi vậy hả, đừng nói là trước kia mấy người chưa từng coi tôi là phụ nữ, xảy ra vấn đề mới nhớ ra nhé.”
“Khụ. . . . . . . .” Nghe vậy, tôi và chú ăn ý ho vội một tiếng, đều cúi đầu, làm bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ không nghe chị Tuyền nói gì.
Song nói thật ra, bốn chúng tôi đã tính là rất cường lực rồi, dù sao tôi và chú bởi vì thể chất đặc thù, sức chống cự với âm khí đều rất mạnh, chú là thân thể cho dù có ngại, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tinh thần, mà tôi sớm đã quen cảm giác âm khí nhập thể, thế nên thời điểm đích thân ở trong đó còn có chút hưởng thụ.
Đao Phong và Kỷ Tuyền thì hoàn toàn không ổn, loại khí tràng cường đại có thể làm cho người ta rơi vào vực sâu địa ngục này, lực sát thương đối với người thường là chí mạng, cũng may tôi sớm đề phòng trước, hơn nữa Đao Phong và Kỷ Tuyền đều là loại hình ý chí kiên cường dẻo dai, lúc này mới an toàn vượt qua, nếu không hiện giờ hai người họ sợ rằng đều đã mất mạng.
Nghĩ đến việc này, tôi nhịn không được có chút sợ hãi, nếu Đao Phong hoặc Kỷ Tuyền thật sự xảy ra bất trắc, tôi đại khái sẽ hối hận cả đời.
Tôi mặc quần áo tử tế, vô thức nhìn về phía Đao Phong, cậu ấy đang từ trong ba lô lấy đèn pin mắt sói, xem xét đèn pin có hư hỏng gì không, cảm giác được tôi đang nhìn cậu ấy, liền ngẩng đầu cùng tôi đối mắt, sau đó thấp giọng nói: “Đi thôi.”
“Ừ.” Tôi gật đầu, bật đèn pin mắt sói, gọi chú và Kỷ Tuyền, cẩn thận lần tìm vào trong thành.
Vốn tôi tưởng rằng, từ trường nơi này đặc thù sẽ sinh ra ảnh hưởng tới dụng cụ trên người chúng tôi, nhưng hiện giờ xem ra, hoàn toàn không xảy ra chuyện đó.
Trong Hoàng Kim thành ngoài cùng, là hai pho tượng phật dát vàng cao chừng sáu bảy thước, hai pho tượng phật này thần thái an tường, tư thế đoan trang, cùng Hoàng Kim thành quỷ khí âm trầm này hoàn toàn không hợp, nhưng khiến người ta chú ý nhất cũng không phải là thần thái của chúng, mà là hai lỗ tai lớn khoa trương kia.
Theo chú nói, loại phật này tên gọi là An Nhạc, thời Đường hưng thịnh khắp nơi đều có thể thấy được, song rất rõ ràng, hai pho tượng phật An Nhạc nơi này, cùng bình thường hoàn toàn không giống, lỗ tai khoa trương vậy chúng để trên phật đại biểu cho cái gì, điều này làm tôi nghĩ tới ký hiệu lỗ tai trên cửa thành, cùng dấu hiệu lỗ tai trên bản đồ kia, như thế xem chừng, lỗ tai của hai pho tượng phật này cũng là biểu tượng, biểu hiện sùng bái của con dân Nam Chiếu với lỗ tai.
Chúng tôi từ chính giữa hai pho tượng phật này xuyên qua, tiến vào con đường trong Hoàng Kim thành, phát hiện dân cư hai bên đường cũng đều từ vàng đúc thành, nhìn qua hoa lệ mà quỷ dị.
Ngẫm lại lăng mộ cổ đại phần lớn cũng đều như vậy, đem hết thảy phồn hoa mai táng vào dưới đất vàng, mà trong đó không chỉ có vàng bạc tài bảo, càng nhiều chính là mồ hôi và máu của nhân dân lao động cổ đại, thật sự là táng tẫn phồn hoa.
Mà hiện tại, Nam Chiếu quốc vương Bì La Các này cư nhiên dùng cả tòa thành đúc bằng hoàng kim này để làm lăng mộ của mình, có thể thấy được dã tâm to lớn.
“Nếu những thứ này đều làm từ vàng thật, tùy tiện chuyển mấy cái về là có thể bán không ít tiền đâu nhỉ?” Tôi nhìn hoàng kim đầy rẫy trước mắt, trong lòng ngứa ngáy, liền muốn cầm mấy cái về hiếu kính cha mẹ.
Loại đồ vật bằng vàng này vĩnh viễn đều mời gọi người đến nhìn, tôi hiển nhiên cũng không ngoại lệ, nguyện vọng lớn nhất mấy năm qua chính là có tiền, đặt làm cho mẹ một bộ trang sức vàng tinh khiết. Trước kia bạn gái cho rằng vàng tục khí, tôi lại cho rằng thường thường thứ gì càng có vẻ tục khí, mới càng có giá trị kỷ niệm.
“Chưa chắc.” Chú nghe vậy đi tới bên cạnh một gian nhà dân, đưa tay sờ vách tường nọ, sau đó cau mày nói: “Đây không phải là vàng ròng, là mạ vàng, bên trong hẳn là thứ gì đó tương tự xi măng gạch đá, bày biện trong phòng e rằng cũng không phải chính phẩm, một tòa thành lớn như vậy, không có khả năng đồ vật đều dùng vàng ròng để làm, Nam Chiếu cường thịnh mấy cũng không có tài lực này.”
“Quả nhiên.” Tôi thở dài, khó nén thất vọng nhìn trong phòng một chút, phát hiện nhà dân này cũng không có vẻ gì như từng có người ở, hoàn toàn cùng một kiểu bày biện, đi mấy nhà, trong mỗi căn nhà đều trống không, ngược lại càng như là dùng để tế điện.
Không hề nghi ngờ, thành trì Hoàng Kim khổng lồ to lớn trước mắt này, là tòa tử thành danh xứng với thực.
Ý nghĩa xây lên nó chỉ có một, đó chính là để an táng Vân Nam vương Bì La Các.
Chúng tôi dạo trên đường thật lâu, biết nơi này cũng không có thứ gì quá đáng giá, liền chuẩn bị trực tiếp tiến vào địa cung đặt quan tài Vân Nam vương, dù sao nơi đó mới là mục tiêu chính lần này chúng tôi mạo hiểm đến đây.
“Có biết vị trí cụ thể của địa cung hay không?” Chị Tuyền khép chặt quần áo, xoa hai tay mắng: “Con mẹ nó sao càng đi càng lạnh?”
“Tôi cũng cảm thấy có chút lạnh.” Tôi rùng mình một cái, phát hiện cái lạnh nơi này cũng không phải vì âm khí, mà là loại rét lạnh trên ý nghĩa chân chính, không khỏi thở dài nói: “Đừng nói còn chưa tiến vào địa cung, chúng ta đã chết cóng bên ngoài này rồi nha.”
Chú liếc mắt nhìn chúng tôi, tiện đà nhìn quanh bốn phía nói: “Muốn tìm được địa cung e rằng không dễ dàng như vậy, vừa rồi đi con đường này, chẳng lẽ các cậu không phát hiện, con đường ở đây không hề thẳng tắp, kiến trúc dân cư chung quanh, cũng đều dựa theo một loại sắp xếp quy luật đặc thù, chúng ta nhìn không được bản vẽ mặt phẳng, thân ở trong đó càng khó phá giải bí mật nơi này, hiện tại chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, chậm rãi tìm kiếm cách thức bên trong.”
“Đúng vậy, có thể làm cho những người năm đó thất bại, nơi này nhất định có thứ gì đó khác khó bề tưởng tượng hơn nữa tồn tại.” Đao Phong tiếp lời ông chú, trong thần sắc có chút bất an, con ngươi u tối lóe hai cái, ngược lại nhìn sâu bên trong con đường.
Tôi phỏng chừng cậu ấy đại khái là nhớ đến đại ca đã mất tích của mình, con người có vướng bận, thường sẽ lộ ra loại vẻ mặt yếu ớt này, đương nhiên đối với Đao Phong mà nói, loại yếu đuối này cũng chỉ là nhất thời, như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, chợt lóe rồi qua, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta dễ dàng bắt được.
Song cậu ấy càng như vậy, tôi ngược lại càng cảm thấy cậu ấy có tình có nghĩa, mà không phải ngoài mặt biểu hiện lạnh lùng thế thôi, nếu tôi đoán không lầm, cậu ấy đến tìm kiếm chân tướng bảy mươi năm trước, nguyên nhân rất lớn chính là vì đại ca cậu ấy. Đao Phong như vậy, khiến tôi càng thêm muốn đến gần, muốn đến chạm vào, muốn biết suy nghĩ thật sự trong lòng cậu ấy.
Đi trong Hoàng Kim quỷ thành mấy giờ, chúng tôi dần dần phát hiện nhà cửa nơi này sắp xếp chia làm hai loại hình thức, một loại là bên trái đường cái, toàn bộ quay mặt về phía bên phải, một loại là bên phải đường cái, toàn bộ mặt hướng bên trái, cùng nhà cửa bên trái hai mặt đối lập nhau, cái này giống như hai phe bất đồng, mà con đường chính giữa chính là đường phân cách.
Không chỉ như thế, chúng tôi trong khu vực bất đồng xếp đặt hai bên trái phải, còn lần lượt tìm được một tòa tháp vàng địa thế kết cấu hoàn toàn giống nhau, tháp vàng này không cao, tổng cộng chỉ có ba tầng, tầng thứ nhất bày trí chính là tượng phật An Nhạc, tầng thứ hai đặt chính là lỗ tai, tầng thứ ba lại trống không.
Tôi và chú nghiên cứu thật lâu, cũng không làm rõ ràng được tầng thứ ba này có ý nghĩa gì.
” . . . . . . . . Phật tổ, sùng bái và biểu tượng. . . . . . . .Chẳng lẽ tầng thứ ba ý là mọi sự đều là hư không?” Tôi sờ cằm, nghĩ phân tích của mình rất có đạo lý, “Không phải có một câu nói sắc tức là không, không tức là sắc sao, đây hẳn không khác biệt so với cái kia lắm, không chừng chính là báo cho mọi người đừng quá mức để ý đến lợi ích vật chất, thế gian hết thảy đều là hư không. . . . . . . .”
“Không cái đầu cậu!” Ông chú giơ tay đánh tôi một cái, thì thầm nói: “Quốc vương nào dùng hoàng kim đúc thành mà tin loại chuyện nhảm nhí mọi sự chỉ là hư không này chứ? Tầng thứ ba này có lẽ chính là mấu chốt tìm được địa cung, ngẫm cho kỹ lại, đừng đoán mò.”
“Đây không phải là chịu thiên triều độc hại quá nghiêm trọng sao, lúc đến trường đều là mấy thứ này.” Tôi vội ho một tiếng, tĩnh tâm lại cẩn thận quan sát thạch đài tầng thứ ba này, nhìn thấy phía trên có một dấu vết lõm vào, chứng tỏ ban đầu kiến tạo nơi này đích thật có cái gì đó, nhưng thứ này tới cùng tại sao biến mất, mới là câu đố khó giải nhất.
Chúng tôi ở trong tháp vàng tìm tòi thật lâu, cũng không thể tìm được thứ bí mật phá giải tầng thứ ba, đang lúc chúng tôi chuẩn bị đến nơi khác xem xét, trong tòa thành hoàng kim lại xảy ra biến hóa kỳ quái.
Chúng tôi ở trên đường, lại lạ lùng bắt đầu nghe được có tiếng người nói chuyện, mà ngay cả tiếng bước đi, tiếng vật phẩm ma sát, cũng càng thêm rõ ràng hẳn, loại thanh âm này phảng phất như chỉ ở bên tai, tôi thậm chí có thể cảm giác được những người đó ngay trước mắt tôi, nhưng trong lòng bốn chúng tôi đều hiểu rất rõ, tòa thành này trừ chúng tôi, không có bất cứ người sống nào tồn tại.
Chúng tôi nhìn nhau, đối với khí tức hắc ám đột ngột xuất hiện trong thành cảm thấy không biết làm thế nào, áp lực nặng nề nọ khiến chúng tôi tâm trạng không yên.
Thanh âm nghe vào tai càng ngày càng ầm ĩ huyên náo, tôi dần dần bắt đầu cáu kỉnh, hai mắt không ngừng tìm bốn phía, muốn từ những gian nhà dân tử khí trầm trầm này nhìn ra một tia sơ hở.
Rốt cuộc, tôi nhìn thấy trong không khí bắt đầu xuất hiện một vài thứ quỷ dị, đó là tay người chân người và quần áo ngẫu nhiên để lộ ra, mặc dù không đầy đủ lắm, lại khiến tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện ông nội từng kể.
“Không ổn!” Tôi thầm kêu một tiếng, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nói: “Nơi này sao lại xuất hiện thứ đó, xong rồi, mau chóng tìm chỗ trốn đi, trễ nữa sẽ không kịp đâu.”
Đao Phong nhìn thấy bộ dáng lo lắng của tôi, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Tôi khoát tay ý bảo cậu ấy trước không nên hỏi, chỉ nhà bên cạnh nói: “Mau, chúng ta vào đó tránh trước, rồi tôi sẽ nói cho các cậu biết chuyện gì xảy ra ngay.”
“Vậy đừng nói nhảm nữa, đi mau.” Chú vung tay lên, mang chúng tôi nhanh chóng tiến vào một gian nhà dân.
Chúng tôi trở ra, tôi cùng Đao Phong hợp lực đóng cảnh cửa mạ vàng lại, tôi ở bên trong phòng đánh hai vòng, thấy nơi này cũng không có quỷ quái gì ẩn trốn, liền yên lòng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi những tên kia xuất hiện. Đăng bởi: admin
/112
|