Chương 15 Gọi điện cho Đường Trì
Vì giọng nói to này, ban đầu màn hình đã sáng lên, sau khi chủ nhân của nó không thao tác gì, mấy giây sau nó liền tắt đi.
Chủ nhân của nó nhìn về phía người đạp cửa xông vào với vẻ mặt không vui. Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên nhỏ bé.
Dường như một luồng khí lạnh lẽo nào đó bắt đầu xuất hiện, lơ lửng trong không khí, từng chút từng chút xuyên vào mỗi một tấc của cơ thể. Khiến Cố Lâm Diệp khí thế hung hồn không sợ gì bước vào tố cáo cũng phải rùng mình.
Cố Hằng Tiêu nhìn Cố Lâm Diệp và mắng: "Cái gì mà ăn ở hai lòng, tôi và anh trai của anh đang bàn chuyện công việc, anh đến chút phép lịch sự tối thiểu cũng không có, vào phòng không gõ cửa sao?"
Thư ký bên cạnh: "..."
Anh ta rõ ràng đang muốn thúc giục vị đại thiếu gia gọi điện cho vợ mình.
Cố Lâm Diệp bị mắng một hồi, trong lòng cô vô cùng tức giận. Nhưng nghĩ lại quả thực là bản thân đã xông vào một cách vô lý, dùng ánh mắt lên án nhìn Cố Lâm Tranh: "Anh, anh nghe em nói. Hôm nay Đường Trì, chị ý mắng em! Em có lòng, có ý tốt muốn đưa chị ấy đến trường, chị ấy tự nhiên lại mắng em, như vậy có phải là quá đáng rồi không?”.
Lời nói của Cố lâm Diệp khiến lông mày của Cố Lâm Tranh lại càng nhíu lại lần nữa chặt hơn: "Cô ấy mắng em?"
Trong ấn trượng của anh, điều này là hoàn toàn không thể.
Đặc biệt, không phải anh không biết đức tính của người em ruột mình.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Cố Lâm Tranh dường như có chút nghi hoặc, điều này khiến Cố Lâm Diệp cảm thấy như một loại sỉ nhục: "Anh không tin những gì em trai ruột nói?"
“Thực sự không thể tin được.
Cố Hằng Tiêu lên tiếng mắng: "Đức tính của anh như thế nào anh nên biết rõ, Đường Trì mắng anh? Anh mắng nó còn nghe được, nó là chị dâu của anh, anh một tiếng, hai tiếng Đường Trì này, giống cái gì? Còn để anh trai mình trong mắt nữa hay không?."
Cố Lâm Diệp: “…….”
Chết tiệt, anh ta không quản gọi Đường Trì là cái gì và có quan hệ gì với anh trai mình, bố đã biết và cho rằng anh ta quy chụp linh tinh!
Sự nghi ngờ của người nhà khiến Cố Lâm Diệp cảm thấy xấu hổ và tức giận. Anh cảm thấy mình không thể dung túng cho chuyện này xảy ra, vẫn cố gắng hết sức phản bác, gân cổ lên cãi: "Cô ấy thực sự mắng em rồi, anh, không tin anh gọi điện hỏi cô ấy!”
Bất chấp sự có mặt của thư ký, anh ta nói chuyện vẫn không che đạy gì cả.
Cố Lâm Tranh rời ánh mắt khỏi cậu em trai gây phiền lòng này, suy nghĩ một lúc, lại mở điện thoại lên, từ điện thoại có một vài người lạ, lật tìm cái tên đó.
【Đường Trì】
Một ghi chú khách sáo, chỉ để thông báo cho Cố Lâm Tranh người đứng sau điện thoại là ai.
Anh chỉ chủ động gọi điện cho Đường Trì một lần, nghe theo lời ông nội, khi hẹn Đường Trì ra ngoài gặp mặt lần đầu tiên.
Dường như vẫn còn nhớ câu đầu tiên mà cô gái đó nói qua điện thoại: "Xin chào?”
Lời chào đơn giản, giọng nói nhẹ nhàng rất khác với cô gái mà anh cảm thấy ông nội sẽ giới thiệu với anh.
Tuy nhiên, cũng chỉ vỏn vẹn có ấn tượng tương đối ngạc nhiên này.
Ngoài ra, anh đối với Đường Trì cũng đủ xa lạ.
Sau khi cân nhắc trong hai giây, Cố Lâm Tranh phát sóng gọi đi.
Thấy anh đang gọi, Cố Lâm Diệp hét lên và nói thêm: "Anh, anh hỏi tỉ mỉ, nếu cô ấy dám nói dối, hôm nay tôi phải đối đầu với cô ấy ba trăm lần!"
Cố Lâm Tranh thờ ơ liếc nhìn anh ta, Cố Lâm Diệp nuốt những lời còn lại vào bụng.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh. Tuy nhìn thấy con trai thứ hai không chịu thua kém, nhưng nhìn thấy Cố Lâm Tranh chủ động gọi điện cho Đường Trì, Cố Hằng Tiêu cũng hơi vươn cổ ra, muốn cẩn thận lắng nghe.
Chuông reo ba tiếng, điện thoại được kết nối, là một giọng nữ nhẹ nhàng, nghi hoặc: "Cố ... Lâm Tranh?"
Dường như có một chút xưng hô không quen.
/817
|