Chương 17- Tôi không có, tôi không phải, đừng nói bừa !
Cả cỗ xe đều im lặng.
Khi giọng người con gái dễ thương mắng ra cũng có khí chất như cầu vồng, trong tầm mắt của những người khác đang kinh ngạc quay lại, Đường Trì đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính .
Với hướng đi rõ ràng như vậy cộng thêm những lời mắng mỏ của cô ấy, những người khác vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Đặc biệt khi nhìn thấy khuôn mặt Đường Trì, trên xe rất nhiều người đã chú ý đến rồi, hấp dẫn thành tay heo cũng không có gì là lạ cả…..
Lúc này tàu điện ngầm vừa lúc báo dừng, cỗ xe rung nhẹ rồi dừng lại, người đàn ông đeo kính đỏ mặt bước xuống cùng đám đông.
Đường Trì trợn tròn mắt, càng ngày càng đến gần thị trấn đại học, người thì càng ít đi, xung quanh vẫn còn những vị trí trống cùng với những lời nói cứng rắn của cô ban nãy thì không có người ngu dốt nào lại tìm đến Đường Trì nữa đâu.
“oh…..hình như có chút quen quen…”
“em gái xinh đẹp đến từ trường đại học của chúng ta đúng không?”
“Đường Trì của thiết kế mĩ thuật sân vườn, hoa viên à……tôi dựa vào như thế có hùng dũng không?
………………
Xung quanh có người xì xào bàn tán nhưng tàu điện ngầm không yên tĩnh nên Đường Trì không nghe thấy.
Lúc này, cô lại lấy điện thoại di động ra, gọi lại cho Cố Lâm Tranh, đợi cho đến khi bên kia kết nối, giọng nhẹ nhàng mềm mại hơn:” xin lỗi nhé, vừa có chút chuyện gấp, em đã xử lý xong rồi.”
Mặc kệ thế nào đi nữa cũng không thể để lộ rằng linh hồn đã bị thay thế bởi một người khác trước mặt 'người chồng thỏa thuận' này.
Giọng điệu của cô ấy quá xa so với vừa rồi, sắc mặt sách giáo khoa lật nhanh hơn trang sách khiến người gần đó nhìn có chút choáng váng.
Điện thoại bên kia nhất định là của bạn trai cô ấy !
“uhmmm, Lâm Diệp nói, hôm nay cô và anh ấy cãi nhau à.”
Về việc cúp điện thoại của Đường Trì, Cố Lâm Tranh không để ý cho lắm, mặc dù đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy bị người khác cúp điện thoại.
Anh ấy nói xong câu này, Cố Lâm Diệp ở bên cạnh giận dữ nói thêm: “ không, là chị ta đơn phương mắng nhiếc em !”
Đường Trì hơi nhướn mày khi nghe thấy Cố Lâm Diệp kêu vậy.
Tiểu bụi đời vẫn còn cáo trạng?
Quả thực cũng chỉ làm mới kiến thức của cô ấy !
Nhưng là, cáo trạng, ai mà không biết chứ ?
Cố Lâm Tranh ở bên này của tòa nhà văn phòng, nhấc điện thoại lên và lắng nghe tiếng thì thầm nhẹ nhàng của cô gái bên kia đầu dây, đôi mắt lạnh lùng của anh ta quét qua Cố Lâm Diệp, cuộc trò chuyện ngày càng kéo dài, sự ớn lạnh trong mắt anh ngày càng sâu.
Cố Lâm Diệp rùng mình, anh ta nghĩ, Đường Trì không nên tạo ra vài tin đồn qua điện thoại?
Cố Hằng Tiêu cũng nhướn cái cổ để nghe trộm nhưng điện thoại di động của con trai lớn đến mức khó nghe thấy gì, biểu cảm của con trai cả có thể nhìn thấy bằng mắt thường là đang bắt đầu thay đổi rõ rệt.
Ông biết ngay rằng đứa con trai thứ hai của mình sẽ gặp xui xẻo
“được, ta biết rồi.”
Cố Lâm Tranh kết thúc bằng câu nói này, anh cúp điện thoại nhìn Cố Lâm Diệp, ánh mắt dường như băng giá: “Cố Lâm Diệp, chị dâu của em nói rằng ở nhà em bắt nạt cô ấy đấy.”
Cố Lâm Diệp:”……..”
Wow..vãi……???
Nima thật sự cáo trạng sao?
Còn có thể được hay không !
Anh ta vốn tưởng rằng một người như Đường Trì sẽ không có gan đi kiện nhưng làm sao có thể biết Đường Trì thật sự làm như vậy?
Vẻ mặt của Cố Hằng Tiêu khi đang xem vở kịch bỗng trở nên nghiêm nghị: “thằng nhãi, con ở nhà thường bắt nạt chị dâu con sao?”
‘………” Cố Lâm Diệp nắm lấy cổ và ném ra ba lời từ chối liên tiếp: “Con không có, không phải, đừng có nói bừa !”
“ ý của em là chị dâu em nói bừa ?”
Cố Lâm Tranh nheo mắt lại, trong mắt hiện ra sự lạnh lẽo.
Khóe mắt hẹp và dài khiến anh ta càng lộ ra vẻ lạnh lùng, sắc bén khiến người ta có cảm giác bị áp bức.
Cố Lâm Diệp: “…..”
Hình như……cũng không nói bừa.
/817
|