Tôi đã nghe về chuyện của Lam Anh,cô ta đã mất trí nhớ.Tôi cũng muốn mất trí đây.Quên hết những ngày buồn bã,đau khổ do cô ta mang lại.tại sao lòng tôi lại buồn đến thế?Cứ nghĩ đến việc cô ấy quên tôi,tôi lại buồn.tôi đã không còn yêu Lam Anh nữa mà,tại sao vẫn buồn.
Cứ mỗi lần nhắm mắt lại,tôi lại thấy Lam anh.Cô ta đã không còn là mình nữa,đã thay đổi rồi.Không còn Lam Anh nữa,quên đi....................không,không được.tận đáy lòng,mình vẫn còn yêu Lam Anh.Nhưng mình đã thay đổi như thế nào,lạnh lùng ư?Độc ác ư?Hình ảnh khi Lam Anh nhìn tôi,sâu thẳm trong mắt cô ấy,sự đau khổ.Tại sao?Tôi chỉ là món đồ chơi thôi mà.Có ai hiểu được nỗi đau khổ cùng cực khi bị người mình yêu lợi dụng.Bây giờ cô ta đã quên hết rồi,những kỉ niệm.
Lúc nãy,Tiểu phong đã đưa cho tôi một quyển sách.Nó là gì?Anh ta bảo rằng tôi không xem sẽ hối hận nhưng nó là của Lam Anh.Tôi không muốn xem để rồi bị nói là món đồ chơi vô tri.Không muốn,quăng nó đi là vừa.Cả đời này tôi sẽ không bao giờ yêu,một lần là quá đủ.Đã quá đủ rồi.
Trằn trọc,thao thức,những kỉ niệm bỗng tràn về.Lam Anh cười,nói,khoảng thời gian đó mới đẹp làm sao.Rồi tôi mở mắt ra.Không biết xui khiến thế nào,tôi lại mở quyển sách kia ra.Dòng chữ nhỏ nhắn trong tấm thiệp,đây là của Lam Anh sao?Không,tôi không tin.Lật trang kế tiếp,tôi biết đây là nhật kí.
Ngày...tháng....năm...
Tôi đã không còn là mình,sự thay đổi đến đáng sợ.Tóc này,bàn tay này,khuôn mặt đầy phấn son không phải của tôi.Trong sâu thẳm tâm hồn,tôi vẫn là Lam Anh của ngày nào.Giá như tôi không quá yếu đuối thì đã không như ngày hôm nay.Để bảo vệ một người dù biết rằng ngưới đó không bao giờ yêu tôi.Trong giấc mơ,tôi luôn chạy theo sau bóng hình anh,anh không quay lại.Những giấc mơ cứ tiếp diễn.tôi sợ anh sẽ tổn thương đành phải đẩy anh ra xa khỏi tôi.Sợ anh sẽ ghét con người mới này nhưng phải tiếp tục làm.Tôi đã không thể quay đầu lại.
ngày...tháng...năm...
Đây là tôi sao?Nhìn vào trong gương,tôi đã không còn là mình.lạnh lùng quá,tàn ác quá.Tôi đã tát anh,đau khổ lắm chứ nhưng tôi lại sợ rằng anh ấy sẽ bị tôi làm cho tâm hồn vẩn **c.Nếu tiếp tục yêu tôi,anh sẽ còn đau khổ.thà tôi chịu một mình còn hơn cả hai cùng chịu.Nhưng tôi chỉ là một con bé yếu đuối,giá như có ai đó để tôi dựa vào,có ai đó để thông cảm cho tôi.Không biết tôi sẽ còn chịu được bao lâu.Tôi biết trong người mình có một căn bệnh,tôi sợ rằng mình sẽ chết sẽ gây đau khổ cho người thân.Nếu tôi chết mà bọn họ có thể nói rằng:"Con bé đáng ghét ấy chết rồi"thì tôi sẽ không còn sợ nữa.
Ngày...tháng...năm
hôm nay Minh Hùng đã hỏi tôi một câu mà tôi luôn tìm câu trả lời:tôi là ai?Đã từ lâu tôi không còn là bản thân nữa.Sự đau khổ đang gặm nhắm tôi nhưng tôi đã cười,cười dài trong tiếng khóc.Trái tim vỡ tan,rỉ máu.tại sao tôi có thể nhập vai như thế,chính tôi còn run sợ vì sự lạnh lùng của mình.Không,như thế thì thật tốt,anh đã có thể tránh xa tôi.Ngày càng xa,tôi vẫn sẽ đi trên con đường của mình.Đã không còn ai có thể hiểu được tôi.Đã không còn.
Những trang nhật kí vẫn còn dài,thấm đẫm nước mắt.Tôi là một kẻ vô tâm,tôi đã không hiểu được nỗi đau của cô ấy.Tôi đã biết rằng tôi vẫn còn yêu Lam Anh....
Cứ mỗi lần nhắm mắt lại,tôi lại thấy Lam anh.Cô ta đã không còn là mình nữa,đã thay đổi rồi.Không còn Lam Anh nữa,quên đi....................không,không được.tận đáy lòng,mình vẫn còn yêu Lam Anh.Nhưng mình đã thay đổi như thế nào,lạnh lùng ư?Độc ác ư?Hình ảnh khi Lam Anh nhìn tôi,sâu thẳm trong mắt cô ấy,sự đau khổ.Tại sao?Tôi chỉ là món đồ chơi thôi mà.Có ai hiểu được nỗi đau khổ cùng cực khi bị người mình yêu lợi dụng.Bây giờ cô ta đã quên hết rồi,những kỉ niệm.
Lúc nãy,Tiểu phong đã đưa cho tôi một quyển sách.Nó là gì?Anh ta bảo rằng tôi không xem sẽ hối hận nhưng nó là của Lam Anh.Tôi không muốn xem để rồi bị nói là món đồ chơi vô tri.Không muốn,quăng nó đi là vừa.Cả đời này tôi sẽ không bao giờ yêu,một lần là quá đủ.Đã quá đủ rồi.
Trằn trọc,thao thức,những kỉ niệm bỗng tràn về.Lam Anh cười,nói,khoảng thời gian đó mới đẹp làm sao.Rồi tôi mở mắt ra.Không biết xui khiến thế nào,tôi lại mở quyển sách kia ra.Dòng chữ nhỏ nhắn trong tấm thiệp,đây là của Lam Anh sao?Không,tôi không tin.Lật trang kế tiếp,tôi biết đây là nhật kí.
Ngày...tháng....năm...
Tôi đã không còn là mình,sự thay đổi đến đáng sợ.Tóc này,bàn tay này,khuôn mặt đầy phấn son không phải của tôi.Trong sâu thẳm tâm hồn,tôi vẫn là Lam Anh của ngày nào.Giá như tôi không quá yếu đuối thì đã không như ngày hôm nay.Để bảo vệ một người dù biết rằng ngưới đó không bao giờ yêu tôi.Trong giấc mơ,tôi luôn chạy theo sau bóng hình anh,anh không quay lại.Những giấc mơ cứ tiếp diễn.tôi sợ anh sẽ tổn thương đành phải đẩy anh ra xa khỏi tôi.Sợ anh sẽ ghét con người mới này nhưng phải tiếp tục làm.Tôi đã không thể quay đầu lại.
ngày...tháng...năm...
Đây là tôi sao?Nhìn vào trong gương,tôi đã không còn là mình.lạnh lùng quá,tàn ác quá.Tôi đã tát anh,đau khổ lắm chứ nhưng tôi lại sợ rằng anh ấy sẽ bị tôi làm cho tâm hồn vẩn **c.Nếu tiếp tục yêu tôi,anh sẽ còn đau khổ.thà tôi chịu một mình còn hơn cả hai cùng chịu.Nhưng tôi chỉ là một con bé yếu đuối,giá như có ai đó để tôi dựa vào,có ai đó để thông cảm cho tôi.Không biết tôi sẽ còn chịu được bao lâu.Tôi biết trong người mình có một căn bệnh,tôi sợ rằng mình sẽ chết sẽ gây đau khổ cho người thân.Nếu tôi chết mà bọn họ có thể nói rằng:"Con bé đáng ghét ấy chết rồi"thì tôi sẽ không còn sợ nữa.
Ngày...tháng...năm
hôm nay Minh Hùng đã hỏi tôi một câu mà tôi luôn tìm câu trả lời:tôi là ai?Đã từ lâu tôi không còn là bản thân nữa.Sự đau khổ đang gặm nhắm tôi nhưng tôi đã cười,cười dài trong tiếng khóc.Trái tim vỡ tan,rỉ máu.tại sao tôi có thể nhập vai như thế,chính tôi còn run sợ vì sự lạnh lùng của mình.Không,như thế thì thật tốt,anh đã có thể tránh xa tôi.Ngày càng xa,tôi vẫn sẽ đi trên con đường của mình.Đã không còn ai có thể hiểu được tôi.Đã không còn.
Những trang nhật kí vẫn còn dài,thấm đẫm nước mắt.Tôi là một kẻ vô tâm,tôi đã không hiểu được nỗi đau của cô ấy.Tôi đã biết rằng tôi vẫn còn yêu Lam Anh....
/33
|