Sáng sớm, sơn cốc không còn có vẻ quỷ dị của ban đêm mà cảnh sắc đã trở nên tươi mới thấm đẫm mùi hoa.
“Ban ngày mới hợp lòng người làm sao.” Thạch Mai tán thưởng bốn phía.
“Buổi tối nhiều người, cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ.” Bạch Xá cười, lại nhìn thoáng qua cái vỉ hấp trong tay Thạch Mai, giống như rất để ý.
Thạch Mai không nói lời nào, để cho Bạch Xá nắm tay, đi lên trên núi.
Đường cũng không xa, rất nhanh liền thấy trên sườn núi có hai phần mộ và một tấm bia mộ.
Thạch Mai nghiêng đầu cẩn thận nhìn, chợt nghe Bạch Xá nói, “Sư phụ ở bên giữa, bên cạnh là sư nương.”
“À…” Thạch Mai thực muốn hỏi cái còn lại là của ai, nhưng vừa nghĩ xong, hỏi để làm gì, dù sao cũng chỉ đến cho sư phụ Bạch Xá xem thôi.
“Ai nha.” Thạch Mai vỗ tay một cái, có chút tiếc nuối nói, “Ngươi không nói sớm một câu để ta mang tiền giấy đến, đến gặp lão nhân gia lại không mang lễ vật rồi.”
Lúc này, hai người đã đến trước mộ phần, Bạch Xá nghe xong liền mỉm cười, “Mỗi năm đều đốt rất nhiều, sợ là tiêu không hết.”
Thạch Mai đến trước mộ phần đã muốn quỳ xuống bái lạy, Bạch Xá giữ chặt nàng, hỏi, “Làm gì thế?”
Thạch Mai có chút khó hiểu, “Bái lạy mà.”
“Sư phụ ta nói, không phải ai cũng có thể bái, chỉ có con dâu Bạch gia mới có thể.”
“Thế sao…” Thạch Mai đỏ mặt.
Bạch Xá cười chỉ vào phần mộ, “Bái nữa không?”
Thạch Mai không nói tiếng nào, trong lòng nghĩ còn lâu ta mới để ngươi lừa.
Bạch Xá cười mà không nói, đứng tại chỗ nhìn ra xa, nói với Thạch Mai, “Đi thôi.”
“Đơn giản vậy sao?” Thạch Mai giật mình.
Bạch Xá cười, “Ngươi lại không chịu bái, nếu ngươi bái, như vậy chúng ta ở lại lâu một chút, cùng lão nhân thảo luận sính lễ.”
Mặt Thạch Mai đỏ tới tận tai, đẩy Bạch Xá một cái.
Bạch Xá bị nàng đẩy một phen thật đúng là lắp bắp kinh hãi, nha đầu này đúng là có chút hung dữ đấy.
“Đi.” Thạch Mai thôi xong rồi, thấy bộ dạng Bạch Xá giật mình, quay đi hít không khí trong lành, rồi dắt ngựa trắng đi xuống núi.
Bạch Xá sờ chỗ ngực vừa mới bị Thạch Mai đẩy, mỉm cười… Đi theo nàng xuống núi.
Ra đến đường lớn, Bạch Xá chợt nghe Thạch Mai nói đói muốn chết, vì thế tốc độ trở nên nhanh như gió, đến trà quán tốt nhất trong thành, lên lầu gọi bánh gạch cua và mì vằn thắn Thạch Mai thích ăn nhất.
Hai người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này trong tửu lâu người không ít, mọi người trời Nam đất Bắc, cũng không biết ai nói một câu —— Phó Tứ công tử nên vì mọi người tróc nã Quan Lạc Thiên, vì dân trừ hại.
Thạch Mai khẽ nhíu mày, liếc Bạch Xá.
Bạch Xá bất động thanh sắc, cúi đầu chuyên tâm ăn uống, giống như không nghe thấy gì…
Thạch Mai nghĩ một lát, hơi dựa vào người hắn, nhỏ giọng hỏi, “Nghe thấy không?”
Bạch Xá nhíu mày nhìn nàng, hỏi, “Tiếng bụng ngươi kêu?”
Thạch Mai trừng hắn một cái, Bạch Xá bật cười, “Phó Tứ?”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, “Ngươi không thấy kỳ quái sao? Phó Tứ cầu phấn chỗ ta còn chưa tới tay mà, tại sao lại dám cả gan nói muốn trừng trị Quan Lạc Thiên? ! Mắt Quan Lạc Thiên bị thương còn không nhìn rõ, khẳng định đánh không lại Phó Tứ đâu.”
Bạch Xá gật đầu, “Ồ.”
“Ồ?” Thạch Mai nhìn hắn, “Chỉ có thế thôi à? !”
Bạch Xá bật cười, “Vậy ngươi muốn ta làm gì? Dắt ngựa tìm Phó Tứ đại chiến ba trăm hiệp?”
“Hừ…” Thạch Mai không thèm để ý tới hắn nữa, trong lòng mắng hắn là tên ngốc, bị Phó Tứ đùa giỡn ám chiêu cũng không biết.
Bạch Xá đưa tay qua, nhẹ nhàng lau nước canh dính trên khoé miệng Thạch Mai, thấp giọng nói, “Ăn no đi rồi ta đưa ngươi về, đây là chuyện giang hồ, đừng xen vào.”
Thạch Mai nhìn hắn, ánh mắt đáng thương thảm hại.
Bạch Xá nghĩ nàng hiểu lầm mình ngại nàng phiền, nhanh chóng giải thích, “Ý ta không phải thế…”
Thạch Mai nhìn hắn một lát, đột nhiên cười ranh mãnh, hỏi, “Thế ý ngươi là gì?”
Bạch Xá sửng sốt hồi lâu, thấy Thạch Mai cười tủm tỉm tiếp tục ăn mì vằn thắn, đột nhiên hiểu ra, cảm thấy buồn bực, Thạch Mai sao lại bắt đầu đùa mình rồi?
Thạch Mai ăn xong mấy cái bánh gạch cua trước mắt, đưa tay qua lặng lẽ gắp cho Bạch Xá một cái.
Bạch Xá đẩy cái vỉ hấp đến trước mắt nàng, hỏi, “No chưa? Gọi thêm một đĩa nhé?”
Thạch Mai lắc đầu.
Bạch Xá bất đắc dĩ… Dựa theo những lời Tần Điệp từng nói, Thạch Mai không để ý tới hắn là vì có ý với hắn, giờ thì bắt đầu đối nghịch hắn, là sao đây? Tình đầu ý hợp à!
Hai người còn đang ăn, đột nhiên có người đi tới, một người ngồi xuống, người kia lên tiếng chào hỏi, “Bạch huynh, Trần cô nương, sao khéo như vậy?”
Thạch Mai ngẩng đầu nhìn… Tring lòng nghĩ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, người trước mắt không phải là Phó Tứ sao.
Bạch Xá đảo mắt nhìn Phó Tứ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Tứ cười rồi ngồi xuống, ngồi đối diện gã là Phó Dĩnh.
Phó Dĩnh gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, liếc mắt một cái nhìn thấy vỉ hấp trong tay Thạch Mai, khó hiểu hỏi, “Mang cái này làm gì?”
Thạch Mai chớp mắt mấy cái, “À… Ta muốn mang nhiều điểm tâm về.”
“Lấy vỉ hấp đựng sao?” Phó Dĩnh có chút dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ, đầu óc cô nương này thật sự là không tốt lắm nhỉ. Nghĩ xong, nàng ta nâng mắt nhìn Bạch Xá, chỉ thấy hắn gắp cái bánh gạch cua cuối cùng bỏ vào bát Thạch Mai, phất tay gọi tiểu nhị mang thêm mấy đĩa nữa rồi bảo Thạch Mai đựng bánh trong vỉ hấp, mang về cho bọn Diệp Son ăn.
Thạch Mai ăn xong cái bánh bao cuối cùng, liền nhìn thấy Phó Dĩnh vẫn luôn nhìn mình, có chút không được tự nhiên, trong lòng nghĩ thầm, nhìn cái gì thế? Chưa thấy qua mỹ nữ ăn một đĩa bánh không đủ lại ăn nhiều thêm ba đĩa sao? Hả hả hả? !
Tiểu nhị bưng đĩa bánh bao nóng hầm hập tới, xấu hổ cho Thạch Mai đựng trong vỉ hấp, Bạch Xá thanh toán bạc xong liền muốn mang Thạch Mai đi.
Lại nghe Phó Tứ nói, “Bạch huynh, trưa nay rảnh không?”
Bạch Xá nhìn gã, “Chuyện gì?”
“Ồ… Muốn hẹn vài anh hùng hào kiệt bàn bạc chuyện đối phó Quan Lạc Thiên.” Phó Tứ cười, “Nếu có thể được Bạch huynh tương trợ thì thật tốt quá.”
Bạch Xá mỉm cười, “Không rảnh.”
Phó Tứ giống như đã biết trước, gật đầu.
Bạch Xá liền kéo Thạch Mai xuống lầu, lên ngựa… Về hương phấn trạch.
Phó Dĩnh uống canh, thở dài.
“Than thở cái gì ?” Phó Tứ cười hỏi.
“Trần Thức Mi kia có chỗ nào tốt, tuy rằng nhìn rất được, nhưng trông có vẻ ngơ ngác.” Phó Dĩnh bất mãn, “Bình hoa thôi mà.”
Phó Tứ cười, “Nữ nhân các ngươi mới không thích các cô nương xinh đẹp lại thông minh đâu.”
“Cái gì chứ?” Phó Dĩnh nhíu mày.
“Nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp lại ngu ngốc.” Phó Tứ uống ngụm trà, “Nhưng mà Trần Thức Mi cũng không ngốc, nàng không có tiểu thông minh, nhưng thật ra có đại trí tuệ.”
“Há.” Phó Dĩnh tưởng Phó Tứ nói đùa, “Thật đúng là quá khoa trương rồi đấy, có đại trí tuệ cũng sẽ không bị Tần Hạng Liên hưu.”
“Điểm ấy ta vẫn rất hoang mang.” Phó Tứ nâng cằm, nhẹ nhàng lắc đầu, “Trần Thức Mi không giống như người sẽ làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy, hay là có ẩn tình gì?”
“Ca.” Phó Dĩnh nhíu mày, “Ngươi không phải cảm thấy hứng thú với ả ta ché? Ta và ả khẳng định không thể ở cùng một chỗ đâu!!”
Phó Tứ mỉm cười, “Không phải ta cảm thấy hứng thú với nàng, ta chỉ cảm thấy hứng thú với việc Bạch Xá thích nàng mà thôi… Chẳng lẽ ngươi không phải?”
Phó Dĩnh hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, cúi đầu không nói lời nào, rầu rĩ không vui ăn bánh bao.
“Như vậy không được .” Phó Tứ lấy một cây đũa nhẹ nhàng gõ lên bát Phó Dĩnh, “Nếu thích thì cướp về đi, Bạch Xá là nhân tài, có muội phu như vậy ta cầu còn không được ấy chứ.”
Phó Dĩnh đỏ mặt lên, “Không hiểu ngươi nói cái gì.”
Phó Tứ cười nhạt tiếp tục ăn bánh.
Phó Dĩnh nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nhìn gã, hỏi, “Ca, ta còn có cơ hội không?”
Phó Tứ nhìn em gái ngốc nhà mình, hỏi, “Vì sao ngươi thích Bạch Xá?”
Phó Dĩnh cười lạnh một tiếng, “Vậy sao ngươi lại ghét Bạch Xá?”
Phó Tứ lắp bắp kinh hãi, thật lâu sau mới cười lắc đầu, “À, mặt này là ý của Phó gia. Bất quá…”
“Cái gì?” Phó Dĩnh nâng cằm nhìn gã.
“Sẽ đối phó với kẻ địch của ngươi.” Phó Tứ cắm chiếc đũa vào giữa cái bánh bao, nhìn nước canh thơm ngậy chậm rãi chảy ra, nhếch miệng, “Tốt nhất là trở thành bằng hữu của hắn.”
“À à…” Phó Dĩnh gật đầu, “Vì vậy ngươi mới cùng Bạch Xá xưng huynh gọi đệ sao? Nhỡ người ta không chú ý tới ngươi thì làm sao bây giờ?”
Phó Tứ lạnh mặt, thấp giọng nói, “Vậy mới nói, người này ngươi không thể bỏ.”
Phó Dĩnh cả kinh, nhìn anh trai mình.
Phó Tứ cười ha hả, gắp cho nàng một cái bánh gạch cua, “Thôi ngoan nào, mau ăn đi, ăn xong có rảnh thì tới cửa hàng hương ngồi chơi, học bộ dáng tiểu thư khuê các của người ta, tốt nhất là học cho đến khi phiêu đãng xinh đẹp rồi gả ra ngoài.”
Phó Dĩnh tức tối, hung hăng liếc mắt một cái rồi cúi đầu ăn bánh bao, vô tình bỏ lỡ một tia ngoan lệ xẹt qua trong mắt Phó Tứ.
Ngựa của Bạch Xá dừng lại trước cổng phòng hương, vẫn đem Thạch Mai ôm thả tới cửa, nói lời từ biệt rồi xoay người về Bạch gia.
Thạch Mai hoan hỉ vui mừng cầm vỉ hấp vào đại môn… Liền nhìn thấy Hương Nhi hối hả chạy đến, “Ối giời ơi Mai Tử tỷ ngươi đã về rồi, nếu muộn tí nữa là chúng ta báo quan đấy! Nói Bạch Xá bắt cóc ngươi!”
Thạch Mai cười, nói, “Chuẩn bị giấy bút cho ta, còn cả một rổ trứng gà và băng gạc!”
“Trứng gà?” Hương Nhi khó hiểu, nhưng nếu là lời Thạch Mai phân phó thì liền vội vã đi làm.
Vào sân, Toản Nguyệt và Diệp Son còn đang ngồi tính sổ, thấy nàng trở về, cũng thở hắt ra.
Diệp Son đứng lên nói, “Bạch Xá hắn có ý gì đây? Còn chưa qua cửa đã mang cô nương nhà người ta qua đêm bên ngoài rồi!”
Thạch Mai nghiêng mặt, lấy bánh gạch cua ra để trên bàn, làm cho hai người kia nguôi giận.
Toản Nguyệt buồn bực, “Vỉ hấp gì đây?”
Thạch Mai cười tủm tỉm cầm vỉ hấp vào nhà, phía sau là Tiểu Phúc Tử kêu meo meo meo meo đi theo.
Để vỉ hấp lên trên bàn, Thạch Mai tiếp nhận trứng gà và băng gạc Hương Nhi mang đến, làm thành thác ấn. Đề bút chấm mực, hơi tô phết lên đây vỉ, nhẹ nhàng đặt lên một tờ giấy Tuyên Thành. Thạch Mai dùng trứng gà lăn nhẹ lăn nhẹ qua… Không bao lâu sau liền có hình in lên giấy.
Thạch Mai cẩn thận làm xong bức tranh ấn, gỡ ra gấp lại rồi để vào phong thư, gọi Tiểu Tịch Tử tới, bảo hắn đưa đến phủ nhà họ Bạch, tự tay giao cho Bạch Xá.
Tiểu Tịch Tử chạy đi, thẳng đến khi trở về báo đã đưa tận tay người, Thạch Mai mới buông lỏng.
“Mai Tử, cái gì đó?” Diệp Son lướt lại xem.
Thạch Mai trái ngó phải nhìn, đóng cửa lại, vài nha đầu ngồi trên giường ăn tai lợn, kể hết toàn bộ sự tình.
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Son và Toản Nguyệt cả kinh trợn mắt, “Bạch Xá nói ngươi là người trong lòng hắn, còn mang ngươi đi bái tế sư phụ?”
Thạch Mai có chút buồn cười, “Sao các ngươi không quan tâm đến tượng Phật tí nào thế…”
“Tượng Phật tính là cái gì nha.” Diệp Son vung tay, một mùi hương tản ra, Thạch Mai ngửi, là huân hương hoa quế, rất dễ ngửi.
“Mai Tử!” Diệp Son hỏi, “Ngươi đồng ý chưa?”
Thạch Mai đỏ mặt sờ đầu, “Ta… Cái gì cũng chưa nói.”
“Làm sao không đồng ý chứ?” Diệp Son đứng lên, “Ăn trước nói sau! Bạch Xá vừa thấy liền sắc hương vị câu toàn!”
Thạch Mai mặt càng đỏ hơn, nóng nảy đập Diệp Son, “Nói bậy bạ gì đó, muốn chết!”
Toản Nguyệt không cùng phe với Diệp Son, đè Diệp Son lại, “Giời ơi, ngươi đừng đùa nàng nữa.” Nói xong liền hỏi Thạch Mai, “Ngươi cảm thấy thế nào? Vừa lòng không?”
Thạch Mai đáp không được, nhưng trong mắt lại chảy ra ý cười làm cho Toản Nguyệt và Diệp Son hiểu được—— có cửa đấy!
“Ôi…” Toản Nguyệt gật đầu, “Cũng tốt, Bạch Xá xem như là con rùa tốt.”
Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử ngẩn người trên giường, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với nam nhân, thật không biết loại chuyện này nên giải quyết thế nào.
Giữa lúc phiền muộn, chợt thấy Hương Nhi hét toáng lên, hùng hổ phá cửa chạy vào, “Mai Tử tỷ!”
Ba nha đầu bị nàng làm hoảng sợ.
“Í trời.” Diệp Son vỗ ngực, “Hương Nhi, làm sao thế? Cứ như đi đánh nhau với người ta ấy.”
“Trà Phúc lại tới nữa!” Hương Nhi dậm chân nói.
Thạch Mai sửng sốt.
“Để ta đuổi nàng đi!” Diệp Son cứ nghĩ đến việc Trà Phúc mặc đồ tang đến cửa hàng hương liền tức giận, “Cho nàng ba phần mặt mũi rồi giờ còn định lên mặt ? !”
“Đợi chút.” Thạch Mai làm sao có thể để Diệp Son đánh Trà Phúc, ngăn cản hỏi Hương Nhi, “Nàng ta tới làm gì?”
“Trà Phúc nói tìm ngươi.” Hương Nhi nói, “Nói là có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thạch Mai nghĩ một chút, gật đầu, “Ngươi mời trà bảo nàng ta đợi một lát, ta đổi xiêm y rồi sẽ ra.”
“Ngươi còn muốn để ý đến nàng ta sao?” Hương Nhi vốn còn đang trông cậy Thạch Mai để cho nàng cầm côn đánh người đấy.
“Không sao đâu.” Thạch Mai cười nói, “Chờ nàng ta khóc lóc om sòm lại đuổi đánh đi cũng được.” Nói xong đã đuổi tất cả mọi người ra ngoài, đóng cửa thay quần áo.
Thạch Mai đóng cửa lại, tìm chỗ giấu vỉ hấp, cuối cùng tìm thấy một hòm gỗ ở góc sáng trong phòng, mở ra giấu vỉ hấp vào dưới đáy, dùng quần áo che khuất.
Sắp xếp xong, vốn định tắm rửa một cái, nhưng khẳng định không kịp, liền lấy một cái váy dài vàng nhạt từ trong tủ ra, vội vàng chạy đi gặp Trà Phúc … Nhìn xem nàng ta lại định gây ra chuyện gì.
“Ban ngày mới hợp lòng người làm sao.” Thạch Mai tán thưởng bốn phía.
“Buổi tối nhiều người, cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ.” Bạch Xá cười, lại nhìn thoáng qua cái vỉ hấp trong tay Thạch Mai, giống như rất để ý.
Thạch Mai không nói lời nào, để cho Bạch Xá nắm tay, đi lên trên núi.
Đường cũng không xa, rất nhanh liền thấy trên sườn núi có hai phần mộ và một tấm bia mộ.
Thạch Mai nghiêng đầu cẩn thận nhìn, chợt nghe Bạch Xá nói, “Sư phụ ở bên giữa, bên cạnh là sư nương.”
“À…” Thạch Mai thực muốn hỏi cái còn lại là của ai, nhưng vừa nghĩ xong, hỏi để làm gì, dù sao cũng chỉ đến cho sư phụ Bạch Xá xem thôi.
“Ai nha.” Thạch Mai vỗ tay một cái, có chút tiếc nuối nói, “Ngươi không nói sớm một câu để ta mang tiền giấy đến, đến gặp lão nhân gia lại không mang lễ vật rồi.”
Lúc này, hai người đã đến trước mộ phần, Bạch Xá nghe xong liền mỉm cười, “Mỗi năm đều đốt rất nhiều, sợ là tiêu không hết.”
Thạch Mai đến trước mộ phần đã muốn quỳ xuống bái lạy, Bạch Xá giữ chặt nàng, hỏi, “Làm gì thế?”
Thạch Mai có chút khó hiểu, “Bái lạy mà.”
“Sư phụ ta nói, không phải ai cũng có thể bái, chỉ có con dâu Bạch gia mới có thể.”
“Thế sao…” Thạch Mai đỏ mặt.
Bạch Xá cười chỉ vào phần mộ, “Bái nữa không?”
Thạch Mai không nói tiếng nào, trong lòng nghĩ còn lâu ta mới để ngươi lừa.
Bạch Xá cười mà không nói, đứng tại chỗ nhìn ra xa, nói với Thạch Mai, “Đi thôi.”
“Đơn giản vậy sao?” Thạch Mai giật mình.
Bạch Xá cười, “Ngươi lại không chịu bái, nếu ngươi bái, như vậy chúng ta ở lại lâu một chút, cùng lão nhân thảo luận sính lễ.”
Mặt Thạch Mai đỏ tới tận tai, đẩy Bạch Xá một cái.
Bạch Xá bị nàng đẩy một phen thật đúng là lắp bắp kinh hãi, nha đầu này đúng là có chút hung dữ đấy.
“Đi.” Thạch Mai thôi xong rồi, thấy bộ dạng Bạch Xá giật mình, quay đi hít không khí trong lành, rồi dắt ngựa trắng đi xuống núi.
Bạch Xá sờ chỗ ngực vừa mới bị Thạch Mai đẩy, mỉm cười… Đi theo nàng xuống núi.
Ra đến đường lớn, Bạch Xá chợt nghe Thạch Mai nói đói muốn chết, vì thế tốc độ trở nên nhanh như gió, đến trà quán tốt nhất trong thành, lên lầu gọi bánh gạch cua và mì vằn thắn Thạch Mai thích ăn nhất.
Hai người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này trong tửu lâu người không ít, mọi người trời Nam đất Bắc, cũng không biết ai nói một câu —— Phó Tứ công tử nên vì mọi người tróc nã Quan Lạc Thiên, vì dân trừ hại.
Thạch Mai khẽ nhíu mày, liếc Bạch Xá.
Bạch Xá bất động thanh sắc, cúi đầu chuyên tâm ăn uống, giống như không nghe thấy gì…
Thạch Mai nghĩ một lát, hơi dựa vào người hắn, nhỏ giọng hỏi, “Nghe thấy không?”
Bạch Xá nhíu mày nhìn nàng, hỏi, “Tiếng bụng ngươi kêu?”
Thạch Mai trừng hắn một cái, Bạch Xá bật cười, “Phó Tứ?”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, “Ngươi không thấy kỳ quái sao? Phó Tứ cầu phấn chỗ ta còn chưa tới tay mà, tại sao lại dám cả gan nói muốn trừng trị Quan Lạc Thiên? ! Mắt Quan Lạc Thiên bị thương còn không nhìn rõ, khẳng định đánh không lại Phó Tứ đâu.”
Bạch Xá gật đầu, “Ồ.”
“Ồ?” Thạch Mai nhìn hắn, “Chỉ có thế thôi à? !”
Bạch Xá bật cười, “Vậy ngươi muốn ta làm gì? Dắt ngựa tìm Phó Tứ đại chiến ba trăm hiệp?”
“Hừ…” Thạch Mai không thèm để ý tới hắn nữa, trong lòng mắng hắn là tên ngốc, bị Phó Tứ đùa giỡn ám chiêu cũng không biết.
Bạch Xá đưa tay qua, nhẹ nhàng lau nước canh dính trên khoé miệng Thạch Mai, thấp giọng nói, “Ăn no đi rồi ta đưa ngươi về, đây là chuyện giang hồ, đừng xen vào.”
Thạch Mai nhìn hắn, ánh mắt đáng thương thảm hại.
Bạch Xá nghĩ nàng hiểu lầm mình ngại nàng phiền, nhanh chóng giải thích, “Ý ta không phải thế…”
Thạch Mai nhìn hắn một lát, đột nhiên cười ranh mãnh, hỏi, “Thế ý ngươi là gì?”
Bạch Xá sửng sốt hồi lâu, thấy Thạch Mai cười tủm tỉm tiếp tục ăn mì vằn thắn, đột nhiên hiểu ra, cảm thấy buồn bực, Thạch Mai sao lại bắt đầu đùa mình rồi?
Thạch Mai ăn xong mấy cái bánh gạch cua trước mắt, đưa tay qua lặng lẽ gắp cho Bạch Xá một cái.
Bạch Xá đẩy cái vỉ hấp đến trước mắt nàng, hỏi, “No chưa? Gọi thêm một đĩa nhé?”
Thạch Mai lắc đầu.
Bạch Xá bất đắc dĩ… Dựa theo những lời Tần Điệp từng nói, Thạch Mai không để ý tới hắn là vì có ý với hắn, giờ thì bắt đầu đối nghịch hắn, là sao đây? Tình đầu ý hợp à!
Hai người còn đang ăn, đột nhiên có người đi tới, một người ngồi xuống, người kia lên tiếng chào hỏi, “Bạch huynh, Trần cô nương, sao khéo như vậy?”
Thạch Mai ngẩng đầu nhìn… Tring lòng nghĩ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, người trước mắt không phải là Phó Tứ sao.
Bạch Xá đảo mắt nhìn Phó Tứ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Tứ cười rồi ngồi xuống, ngồi đối diện gã là Phó Dĩnh.
Phó Dĩnh gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, liếc mắt một cái nhìn thấy vỉ hấp trong tay Thạch Mai, khó hiểu hỏi, “Mang cái này làm gì?”
Thạch Mai chớp mắt mấy cái, “À… Ta muốn mang nhiều điểm tâm về.”
“Lấy vỉ hấp đựng sao?” Phó Dĩnh có chút dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ, đầu óc cô nương này thật sự là không tốt lắm nhỉ. Nghĩ xong, nàng ta nâng mắt nhìn Bạch Xá, chỉ thấy hắn gắp cái bánh gạch cua cuối cùng bỏ vào bát Thạch Mai, phất tay gọi tiểu nhị mang thêm mấy đĩa nữa rồi bảo Thạch Mai đựng bánh trong vỉ hấp, mang về cho bọn Diệp Son ăn.
Thạch Mai ăn xong cái bánh bao cuối cùng, liền nhìn thấy Phó Dĩnh vẫn luôn nhìn mình, có chút không được tự nhiên, trong lòng nghĩ thầm, nhìn cái gì thế? Chưa thấy qua mỹ nữ ăn một đĩa bánh không đủ lại ăn nhiều thêm ba đĩa sao? Hả hả hả? !
Tiểu nhị bưng đĩa bánh bao nóng hầm hập tới, xấu hổ cho Thạch Mai đựng trong vỉ hấp, Bạch Xá thanh toán bạc xong liền muốn mang Thạch Mai đi.
Lại nghe Phó Tứ nói, “Bạch huynh, trưa nay rảnh không?”
Bạch Xá nhìn gã, “Chuyện gì?”
“Ồ… Muốn hẹn vài anh hùng hào kiệt bàn bạc chuyện đối phó Quan Lạc Thiên.” Phó Tứ cười, “Nếu có thể được Bạch huynh tương trợ thì thật tốt quá.”
Bạch Xá mỉm cười, “Không rảnh.”
Phó Tứ giống như đã biết trước, gật đầu.
Bạch Xá liền kéo Thạch Mai xuống lầu, lên ngựa… Về hương phấn trạch.
Phó Dĩnh uống canh, thở dài.
“Than thở cái gì ?” Phó Tứ cười hỏi.
“Trần Thức Mi kia có chỗ nào tốt, tuy rằng nhìn rất được, nhưng trông có vẻ ngơ ngác.” Phó Dĩnh bất mãn, “Bình hoa thôi mà.”
Phó Tứ cười, “Nữ nhân các ngươi mới không thích các cô nương xinh đẹp lại thông minh đâu.”
“Cái gì chứ?” Phó Dĩnh nhíu mày.
“Nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp lại ngu ngốc.” Phó Tứ uống ngụm trà, “Nhưng mà Trần Thức Mi cũng không ngốc, nàng không có tiểu thông minh, nhưng thật ra có đại trí tuệ.”
“Há.” Phó Dĩnh tưởng Phó Tứ nói đùa, “Thật đúng là quá khoa trương rồi đấy, có đại trí tuệ cũng sẽ không bị Tần Hạng Liên hưu.”
“Điểm ấy ta vẫn rất hoang mang.” Phó Tứ nâng cằm, nhẹ nhàng lắc đầu, “Trần Thức Mi không giống như người sẽ làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy, hay là có ẩn tình gì?”
“Ca.” Phó Dĩnh nhíu mày, “Ngươi không phải cảm thấy hứng thú với ả ta ché? Ta và ả khẳng định không thể ở cùng một chỗ đâu!!”
Phó Tứ mỉm cười, “Không phải ta cảm thấy hứng thú với nàng, ta chỉ cảm thấy hứng thú với việc Bạch Xá thích nàng mà thôi… Chẳng lẽ ngươi không phải?”
Phó Dĩnh hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, cúi đầu không nói lời nào, rầu rĩ không vui ăn bánh bao.
“Như vậy không được .” Phó Tứ lấy một cây đũa nhẹ nhàng gõ lên bát Phó Dĩnh, “Nếu thích thì cướp về đi, Bạch Xá là nhân tài, có muội phu như vậy ta cầu còn không được ấy chứ.”
Phó Dĩnh đỏ mặt lên, “Không hiểu ngươi nói cái gì.”
Phó Tứ cười nhạt tiếp tục ăn bánh.
Phó Dĩnh nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nhìn gã, hỏi, “Ca, ta còn có cơ hội không?”
Phó Tứ nhìn em gái ngốc nhà mình, hỏi, “Vì sao ngươi thích Bạch Xá?”
Phó Dĩnh cười lạnh một tiếng, “Vậy sao ngươi lại ghét Bạch Xá?”
Phó Tứ lắp bắp kinh hãi, thật lâu sau mới cười lắc đầu, “À, mặt này là ý của Phó gia. Bất quá…”
“Cái gì?” Phó Dĩnh nâng cằm nhìn gã.
“Sẽ đối phó với kẻ địch của ngươi.” Phó Tứ cắm chiếc đũa vào giữa cái bánh bao, nhìn nước canh thơm ngậy chậm rãi chảy ra, nhếch miệng, “Tốt nhất là trở thành bằng hữu của hắn.”
“À à…” Phó Dĩnh gật đầu, “Vì vậy ngươi mới cùng Bạch Xá xưng huynh gọi đệ sao? Nhỡ người ta không chú ý tới ngươi thì làm sao bây giờ?”
Phó Tứ lạnh mặt, thấp giọng nói, “Vậy mới nói, người này ngươi không thể bỏ.”
Phó Dĩnh cả kinh, nhìn anh trai mình.
Phó Tứ cười ha hả, gắp cho nàng một cái bánh gạch cua, “Thôi ngoan nào, mau ăn đi, ăn xong có rảnh thì tới cửa hàng hương ngồi chơi, học bộ dáng tiểu thư khuê các của người ta, tốt nhất là học cho đến khi phiêu đãng xinh đẹp rồi gả ra ngoài.”
Phó Dĩnh tức tối, hung hăng liếc mắt một cái rồi cúi đầu ăn bánh bao, vô tình bỏ lỡ một tia ngoan lệ xẹt qua trong mắt Phó Tứ.
Ngựa của Bạch Xá dừng lại trước cổng phòng hương, vẫn đem Thạch Mai ôm thả tới cửa, nói lời từ biệt rồi xoay người về Bạch gia.
Thạch Mai hoan hỉ vui mừng cầm vỉ hấp vào đại môn… Liền nhìn thấy Hương Nhi hối hả chạy đến, “Ối giời ơi Mai Tử tỷ ngươi đã về rồi, nếu muộn tí nữa là chúng ta báo quan đấy! Nói Bạch Xá bắt cóc ngươi!”
Thạch Mai cười, nói, “Chuẩn bị giấy bút cho ta, còn cả một rổ trứng gà và băng gạc!”
“Trứng gà?” Hương Nhi khó hiểu, nhưng nếu là lời Thạch Mai phân phó thì liền vội vã đi làm.
Vào sân, Toản Nguyệt và Diệp Son còn đang ngồi tính sổ, thấy nàng trở về, cũng thở hắt ra.
Diệp Son đứng lên nói, “Bạch Xá hắn có ý gì đây? Còn chưa qua cửa đã mang cô nương nhà người ta qua đêm bên ngoài rồi!”
Thạch Mai nghiêng mặt, lấy bánh gạch cua ra để trên bàn, làm cho hai người kia nguôi giận.
Toản Nguyệt buồn bực, “Vỉ hấp gì đây?”
Thạch Mai cười tủm tỉm cầm vỉ hấp vào nhà, phía sau là Tiểu Phúc Tử kêu meo meo meo meo đi theo.
Để vỉ hấp lên trên bàn, Thạch Mai tiếp nhận trứng gà và băng gạc Hương Nhi mang đến, làm thành thác ấn. Đề bút chấm mực, hơi tô phết lên đây vỉ, nhẹ nhàng đặt lên một tờ giấy Tuyên Thành. Thạch Mai dùng trứng gà lăn nhẹ lăn nhẹ qua… Không bao lâu sau liền có hình in lên giấy.
Thạch Mai cẩn thận làm xong bức tranh ấn, gỡ ra gấp lại rồi để vào phong thư, gọi Tiểu Tịch Tử tới, bảo hắn đưa đến phủ nhà họ Bạch, tự tay giao cho Bạch Xá.
Tiểu Tịch Tử chạy đi, thẳng đến khi trở về báo đã đưa tận tay người, Thạch Mai mới buông lỏng.
“Mai Tử, cái gì đó?” Diệp Son lướt lại xem.
Thạch Mai trái ngó phải nhìn, đóng cửa lại, vài nha đầu ngồi trên giường ăn tai lợn, kể hết toàn bộ sự tình.
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Son và Toản Nguyệt cả kinh trợn mắt, “Bạch Xá nói ngươi là người trong lòng hắn, còn mang ngươi đi bái tế sư phụ?”
Thạch Mai có chút buồn cười, “Sao các ngươi không quan tâm đến tượng Phật tí nào thế…”
“Tượng Phật tính là cái gì nha.” Diệp Son vung tay, một mùi hương tản ra, Thạch Mai ngửi, là huân hương hoa quế, rất dễ ngửi.
“Mai Tử!” Diệp Son hỏi, “Ngươi đồng ý chưa?”
Thạch Mai đỏ mặt sờ đầu, “Ta… Cái gì cũng chưa nói.”
“Làm sao không đồng ý chứ?” Diệp Son đứng lên, “Ăn trước nói sau! Bạch Xá vừa thấy liền sắc hương vị câu toàn!”
Thạch Mai mặt càng đỏ hơn, nóng nảy đập Diệp Son, “Nói bậy bạ gì đó, muốn chết!”
Toản Nguyệt không cùng phe với Diệp Son, đè Diệp Son lại, “Giời ơi, ngươi đừng đùa nàng nữa.” Nói xong liền hỏi Thạch Mai, “Ngươi cảm thấy thế nào? Vừa lòng không?”
Thạch Mai đáp không được, nhưng trong mắt lại chảy ra ý cười làm cho Toản Nguyệt và Diệp Son hiểu được—— có cửa đấy!
“Ôi…” Toản Nguyệt gật đầu, “Cũng tốt, Bạch Xá xem như là con rùa tốt.”
Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử ngẩn người trên giường, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với nam nhân, thật không biết loại chuyện này nên giải quyết thế nào.
Giữa lúc phiền muộn, chợt thấy Hương Nhi hét toáng lên, hùng hổ phá cửa chạy vào, “Mai Tử tỷ!”
Ba nha đầu bị nàng làm hoảng sợ.
“Í trời.” Diệp Son vỗ ngực, “Hương Nhi, làm sao thế? Cứ như đi đánh nhau với người ta ấy.”
“Trà Phúc lại tới nữa!” Hương Nhi dậm chân nói.
Thạch Mai sửng sốt.
“Để ta đuổi nàng đi!” Diệp Son cứ nghĩ đến việc Trà Phúc mặc đồ tang đến cửa hàng hương liền tức giận, “Cho nàng ba phần mặt mũi rồi giờ còn định lên mặt ? !”
“Đợi chút.” Thạch Mai làm sao có thể để Diệp Son đánh Trà Phúc, ngăn cản hỏi Hương Nhi, “Nàng ta tới làm gì?”
“Trà Phúc nói tìm ngươi.” Hương Nhi nói, “Nói là có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thạch Mai nghĩ một chút, gật đầu, “Ngươi mời trà bảo nàng ta đợi một lát, ta đổi xiêm y rồi sẽ ra.”
“Ngươi còn muốn để ý đến nàng ta sao?” Hương Nhi vốn còn đang trông cậy Thạch Mai để cho nàng cầm côn đánh người đấy.
“Không sao đâu.” Thạch Mai cười nói, “Chờ nàng ta khóc lóc om sòm lại đuổi đánh đi cũng được.” Nói xong đã đuổi tất cả mọi người ra ngoài, đóng cửa thay quần áo.
Thạch Mai đóng cửa lại, tìm chỗ giấu vỉ hấp, cuối cùng tìm thấy một hòm gỗ ở góc sáng trong phòng, mở ra giấu vỉ hấp vào dưới đáy, dùng quần áo che khuất.
Sắp xếp xong, vốn định tắm rửa một cái, nhưng khẳng định không kịp, liền lấy một cái váy dài vàng nhạt từ trong tủ ra, vội vàng chạy đi gặp Trà Phúc … Nhìn xem nàng ta lại định gây ra chuyện gì.
/66
|