Ngày hôm sau Thạch Mai tỉnh lại trong tiếng hót líu lo của chim rừng, chưa tỉnh hẳn đã thấy cổ đau rát, nửa người tê tê.
“Này.”
“Hửm…” Thạch Mai lật người, xoay cổ.
“Đau cổ à?”
“Ừ.” Thạch Mai hừ hừ một tiếng, sau đó cảm thấy có người xoa bóp trên cổ mình.
Cảm giác rất thoải mái, Thạch Mai từ từ mở mắt, chỉ thấy Bạch Xá đang nhìn nàng.
“Tỉnh hẳn chưa? Chân ta tê lắm rồi.”
Lúc này Thạch Mai mới phát hiện mình đang nằm trên đùi Bạch Xá, lập tức cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng ngồi dậy.
Bạch Xá đấm đấm chân, “Có đói bụng không?”
“Có.” Thạch Mai gật đầu, Bạch Xá đã lấy ra một hộp điểm tâm nóng hôi hổi đưa tới.
“Ở đâu ra đấy?” Thạch Mai chạy đến bên dòng suối rửa mặt sau đó mới quay lại cầm.
“Buổi sáng các huynh đệ đi mua, nghe nói ngày hôm qua Tần Điệp bị Diệp Son đuổi đánh từ nhà ra ngoài.”
“Khụ khụ…” Thạch Mai đang uống một ngụm nước sấu, nghe Bạch Xá nói xong liền mắc nghẹn, ho khù khụ, “Tần Điệp thật sự đi trộm Kỳ Lân Lửa sao?”
Bạch Xá cười, vẫy tay một cái, một huynh đệ Quỷ Đao Môn nhảy từ trên cây xuống bên cạnh bọn họ, “Trang chủ.”
“Sáng nay ngươi nghe được cái gì?” Bạch Xá hỏi hắn.
“Ồ, dì Hoắc nói, tối hôm qua lúc nhị đương gia trở về liền tới biệt viện của Diệp cô nương xem Kỳ Lân Lửa, con ngựa kia lại cực kỳ hung mãnh, đuổi nhị đương gia chạy khắp sân, sau đó Diệp Son cô nương phát hiện. Nhưng mà nhị đương gia nói muốn mua ngựa, Diệp Son cô nương nói không bán. Vương cô nương bên cạnh nói đây là đồ cưới của Diệp Son cô nương cho nên không thể bán hay tặng được. Nhị đương gia vừa nghe là đồ cưới, chẳng nghĩ ngợi gì cả liền kéo tay áo Diệp Son cô nương nói muốn kết hôn. Diệp Son cô nương nổi giận, cầm đao đuổi đánh nhị đương gia khắp hai con phố…”
Thạch Mai tức giận dậm chân, “Sao Tần Điệp có thể quá đáng như thế, vì con ngựa mà đòi kết hôn với người ta, hắn coi Diệp Son là cái gì?”
Bạch Xá lắc đầu, đứng dậy ra bờ sông rửa mặt, “Đừng tức nữa, Tần Điệp hơi điên một chút nhưng hẳn là không có ý xấu, để ta về bảo dì Hoắc dạy dỗ lại hắn.”
“Ta cũng phải về khuyên nhủ Diệp Son, đừng nhìn nàng ngày thường tùy tiện, kỳ thật rất hay để ý, lúc này nhất định nàng tức giận lắm rồi.” Thạch Mai ngồi bên cạnh đống lửa đã tắt, vừa ăn vừa hỏi Bạch Xá, “Đúng rồi, bây giờ chúng ta lên núi tìm hả?”
“Ừ…” Bạch Xá vừa muốn gật đầu, đệ tử Quỷ Đao Môn kia đã nói, “Trang chủ, người của Tần Hạng Liên còn đang ở ngoài núi, lần này dẫn theo rất nhiều người, nghe nói còn có nhất bộ phân là Hoàng Thành Quân. Tần Hạng Liên nói ngươi lừa công chúa vào núi, sau đó tạo thành truỵ nhai.” (Ai hiểu giải thích dùm.)
“Nói khá đấy!” Thạch Mai nhíu mày, “Sao hắn có thể đổi trắng thay đen như thế chứ, nếu không phải người của chúng đánh ta trước, chúng ta có thể trụy nhai sao? !”
“Lát nữa chắc họ sẽ rời núi.”
“Ăn nhanh lên.” Bạch Xá nói với Thạch Mai, “Chúng ta sẽ hành động trước bọn chúng một bước!”
“Ừ!” Thạch Mai gật đầu, ăn vội mấy miếng rồi dựa theo bản đồ mà lên núi tìm ngọc Phật.
Quả nhiên bà lão sống trong cây kia nói không sai, ngọn núi này địa hình phức tạp, hơn nữa còn trải qua biến động không ít, bình nguyên đã thành đồi núi… Căn bản không biết chỗ nào mà xuống tay.
“Lúc trước có phải từng xảy ra sụt lở không?” Thạch Mai thì thào tự nói, “Thế nào mà địa hình đều thay đổi hết vậy?”
“Chỗ này là mộ phần của đời trước.” Bạch Xá nghĩ, “Có thể vì quá nhiều xương nên mới sụp lở dẫn tới địa hình thay đổi.”
“Vậy chúng ta…”
“Tới Kiềm Trung đi.” Bạch Xá từ xa nhìn thấy binh mã đang xuống núi liền kéo Thạch Mai trốn vào trong rừng, “Không phải ngươi muốn biết chuyện của bà lão trong cây với kẻ thù của bà ta sao? Vừa vặn đi điều tra luôn.”
Thạch Mai nghĩ một lát rồi gật đầu, “Được.”
Mắt thấy đám quan binh cũng sắp lùng tới, Bạch Xá ôm Thạch Mai nhảy xuống đồi, đi theo con đường nhỏ, rời khỏi núi Đại Vũ để trở về cửa hàng hương.
Thạch Mai vừa bước vào cổng đã nghe thấy Diệp Son chửi oang oang, “Gã Tần Điệp kia thật không biết xấu hổ, tức chết ta!”
“Các ngươi về rồi à?” Thạch Mai chạy vào, thấy bọn Toản Nguyệt đang ở đây liền hỏi, “Không phải còn đang ở biệt viện sao?”
“Trời ơi, đừng nói nữa.” Toản Nguyệt lắc đầu, “Tối hôm qua Tần Điệp cưỡi Kỳ Lân Lửa, Kỳ Lân Lửa liền chạy về, Diệp Son đuổi theo, cho nên chúng ta cũng chạy về, loạn đến tận sáng cơ mà.”
“Thật hả? !” Thạch Mai đi qua giữ chặt tay Diệp Son, “Diệp Son ơi ta xin lỗi, ta lỡ miệng mới để cho Tần Điệp kia biết chúng ta có Kỳ Lân Lửa.”
“Không trách ngươi, gã này cứ như bị điên, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.” Diệp Son căm giận nói, “Ta tức quá, thế mà ở giữa đường cái hắn còn dám nói…” Diệp Son nói tới đây liền ngừng lại, tức tối dậm chân.
“Nói cái gì?” Thạch Mai hỏi Toản Nguyệt.
Toản Nguyệt hạ giọng nói, “Ồ… Tần Điệp kia nói muốn cưới Diệp Son, như vậy thì phải lấy Kỳ Lân Lửa ra làm của hồi môn.”
“Quá đáng như vậy à?” Thạch Mai cảm thấy Tần Điệp kia rất kỳ cục.
“Cái gì mà lấy Kỳ Lân Lửa ra làm của hồi môn, rõ ràng là muốn của hồi môn của bà ngươi rồi!” Diệp Son càng nghĩ càng giận, đạp đổ cái ghế bên cạnh, “Khốn nạn, ta còn không bằng một con ngựa, nhục như vậy! Hắn nằm mơ cũng đừng nghĩ, nếu còn để cho ta gặp lại, hừ, bà mày thiến!”
Thạch Mai và Toản Nguyệt đều cả kinh, trong lòng thầm oán Tần Điệp không biết nặng nhẹ, Diệp Son khẳng định là đã tức chết rồi.
Đang nói, chợt thấy Trung bá từ bên ngoài hối hả chạy vào, “Tiểu thư, Bạch gia đưa sính lễ đến.”
“A? !” Thạch Mai và Diệp Son đồng thời mở miệng, “Ai nói phải gả, không lấy chồng! Trả về.”
Toản Nguyệt nhìn Diệp Son rồi lại nhìn Thạch Mai.
Thạch Mai đỏ mặt, nghĩ Bạch Xá chẳng tuỳ tiện thế đâu, khẳng định là Tần Điệp rồi, nàng nhanh chóng kéo tay Diệp Son, nói với Trung bá, “Tần Điệp tự mình đưa tới?”
“Ồ, cũng không phải.”
“Ta đi dạy dỗ hắn!” Thạch Mai xách váy đi ra ngoài, Diệp Son hầm hừ trở về phòng.
Vừa ra tới cửa liền thấy Tần Điệp đứng cách đó không xa, cạnh cửa nhà họ Bạch, Bạch Xá ôm tay tựa cửa, xung quanh cũng có rất nhiều huynh đệ trong Quỷ Đao Môn chờ xem chuyện hay.
Thạch Mai tức giận, không đợi Tần Điệp mở miệng liền nói trước, “Ngươi có ý tứ gì?”
“Ta đến cầu hôn.” Tần Điệp nói, “Ta muốn lấy Diệp Son.”
“Diệp Son có thể lấy nhưng Kỳ Lân Lửa không thể cho.”
“Như vậy sao được?” Tần Điệp nhanh chóng lắc đầu.
Thạch Mai nhướng mày, lạnh lùng nhìn Tần Điệp, “Tần Điệp, ngươi có ý gì?”
“Ớ…”
Thạch Mai bình thường hay cười tủm tỉm, trừ bỏ ngẫu nhiên giận mặt với Bạch Xá thì nàng đối xử với ai cũng không quá khách khí, đây là lần đầu tiên Tần Điệp thấy nàng biến sắc.
Ở phía sau, Bạch Xá lắc đầu cười rồi đi vào nhà.
“Tần Điệp, ngươi khinh thường người của phòng hương ta sao? !” Thạch Mai cao giọng chất vấn, “Kỳ Lân Lửa cho dù quý báu thì nó cũng chỉ là một con ngựa, là súc sinh, ngươi lại vì một con ngựa mà cầu hôn với Diệp Son, ngươi nghĩ thế nào? Nuôi ngựa trong chuồng hay là nuôi Diệp Son trong chuồng?”
“Ơ, ta không phải…” Tần Điệp xấu hổ, nhất thời không biết nên làm cái gì, trong lòng nghĩ, xong rồi, hình như là không hiểu rõ.
Lại nhìn sang mấy huynh đệ Quỷ Đao Môn đang xem trò hay, vèo một cái liền biến mất tăm.
“Ta kính trọng Quỷ Đao Môn các ngươi vì đều là đại hiệp, thế nhưng việc này ngươi quả thật rất quá đáng rồi!” Thạch Mai nói, “Ngươi cứ gióng trống khua chiêng như vậy, làm cho hàng xóm láng giềng thấy thì thế nào? Truyền ra ngoài, ngươi nghĩ xem về sau làm sao Diệp Son có thể ngẩng mặt làm người đây? Ở trong mắt ngươi nàng còn không bằng một con ngựa thôi sao?”
“Ta…”
“Người đâu!” Thạch Mai hô một tiếng, “Đánh đuổi ra ngoài cho ta.”
…
Vì thế, Tần Điệp xám xịt bị người ta đuổi ra ngoài, lòng ảo não, sao lại không nghĩ tới điểm ấy chứ, thật sự là vì Kỳ Lân Lửa mà thành hôn.
Vừa về Bạch gia đã bị dì Hoắc nhéo lỗ tai, “Ngươi muốn chết à, loại chuyện này ngươi cũng nghĩ ra được, đánh chết ngươi còn sợ bẩn tay, ta phải thay trang chủ trừng trị ngươi, ngươi mau cõng bó củi đến chỗ Diệp Son cô nương cúi đầu nhận tội đi!”
“Được rồi đừng đánh đừng đánh… Ôi.” Tần Điệp liên tục xua tay, “Ta có nói nàng không bằng ngựa đâu, ta cũng cảm thấy nàng rất tốt, muốn cưới nàng về, lại được thêm Kỳ Lân Lửa, không phải là một công đôi việc sao?”
“Ôi trời, thằng nhãi ngươi không đánh không được mà!” Dì Hoắc chạy theo đuổi đánh Tần Điệp, Tần Điệp chạy tót vào phòng, không dám xuất môn.
Ở trong phòng nghĩ lại, Tần Điệp cảm thấy chuyện này nếu đổi là Thạch Mai hoặc là Toản Nguyệt, người khác chắc chắn không dám.
Ngày thường trông Diệp Son rất tùy tiện, thoạt nhìn hào sảng như nữ nhân giang hồ cho nên mọi người khó tránh khỏi hơi xem nhẹ nàng chút ít, nay suy nghĩ lại, mình làm thế quả là bất nhã.
Thạch Mai ném gậy sai người đóng cửa, căm giận trở về, Diệp Son thấy Thạch Mai thực sự bảo người đuổi đánh Tần Điệp, tức giận đã sớm tiêu, chẳng dỗi nữa, nghe nói bọn Thạch Mai muốn đi Kiềm Trung, nghĩ một lát rồi nói muốn đi theo.
Thạch Mai nghĩ nàng ở đây cũng buồn, có khi lại cùng đám Tần Điệp làm nháo, liền gật đầu đáp ứng, “Để một mình Toản Nguyệt ở lại có sao không?”
“Không có việc gì đâu.” Toản Nguyệt nói, “Dì Hoắc tới chơi với ta, hoặc ta qua đó cũng được mà.”
“Đúng vậy Mai Tử tỷ.” Hương Nhi cười tủm tỉm, “Ta cũng có thể chơi cùng Toản Nguyệt tỷ tỷ mà.”
Thạch Mai sửng sốt, nheo mắt nhìn nàng,”Cô gái nhỏ, ngươi không muốn theo ta đi chơi như trước nữa rồi, sao có cơ hội xuất môn tốt như vậy lại không đi hả?”
“Hi hi.” Mặt Hương Nhi đỏ lên.
Thạch Mai không hiểu, chỉ thấy Toản Nguyệt bên cạnh đánh mắt với nàng, nhìn Tiểu Tịch Tử đang nghiêm túc phía xa.
“À…” Thạch Mai hiểu ra, chuyện tốt nha.
Không lâu sau Bạch Xá đã đến, nói cho Thạch Mai vì tránh tai mắt người khác cho nên đêm nay gặp ở cửa sau phòng hương, lặng lẽ đi thôi.
Mà đi phía sau Bạch Xá là Tần Điệp đang cúi đầu ủ rũ.
Diệp Son xoay người bỏ đi.
“Này, đợi chút.” Tần Điệp đi qua, thi lễ với Diệp Son rồi nói, “Diệp Son tiểu thư, Tần Điệp ta ngày thường không câu nệ tiểu tiết, nhưng lần này xác thực có hơi quá đáng, ta đã hối lỗi rồi, bị đánh mắng là đáng đời, ngươi… Đừng tức giận nữa, ta xin nhận tội với ngươi.”
Thạch Mai gật đầu, trong lòng nghĩ, làm đúng rồi đấy.
Diệp Son lé mắt nhìn hắn, thấy hắn thực lòng nhận lỗi nên đã hết giận từ sớm, hơn nữa Tần Điệp là nhị đương gia của Quỷ Đao Môn, hắn xin lỗi cũng coi như nể mặt mình.
Tần Điệp thấy Diệp Son thản nhiên, tưởng nàng còn giận, nhanh chóng nói, “Thực ra thì, ta không nói ngươi không bằng ngựa… Cho dù không có Kỳ Lân Lửa, ta cũng sẽ cưới ngươi, ngươi xinh đẹp như vậy đương nhiên lấy được ngươi là phúc của ta rồi.”
“Ngươi…” Diệp Son đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra, “Ngươi mau cút!” Nói xong liền xoay người chạy vào nhà.
Tần Điệp đứng trong sân sờ đầu nhìn mọi người, “Nói nàng xinh đẹp cũng không đúng sao?”
Thạch Mai lắc đầu, chợt nghe Bạch Xá tâm sự nặng nề nói, “Nguy rồi.”
“Làm sao?” Thạch Mai đảo mắt nhìn hắn, muốn hỏi hắn cái gì nguy rồi.
Bạch Xá lo lắng nói, “Chuyện của mình Tần Điệp còn chưa lo xong, mà ta vẫn luôn nghe hắn, khó trách ngươi không chịu gả cho ta.”
Tiếng của Bạch Xá không nhỏ, Hương Nhi bên cạnh liền nghe thấy, hít vào một ngụm khí lạnh.
Thạch Mai đỏ mặt, đẩy Bạch Xá, “Đám người Bạch gia các ngươi đều có bệnh.” Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Bạch Xá bị đẩy lùi lại vài bước, quay đầu oán hận nhìn Tần Điệp —— xem đi, đều là do ngươi đấy!
Tần Điệp đứng trong viện, nghĩ thầm, quên đi, theo Bạch Xá tới Kiềm Trung vậy, ở đây đáng sợ quá!
“Này.”
“Hửm…” Thạch Mai lật người, xoay cổ.
“Đau cổ à?”
“Ừ.” Thạch Mai hừ hừ một tiếng, sau đó cảm thấy có người xoa bóp trên cổ mình.
Cảm giác rất thoải mái, Thạch Mai từ từ mở mắt, chỉ thấy Bạch Xá đang nhìn nàng.
“Tỉnh hẳn chưa? Chân ta tê lắm rồi.”
Lúc này Thạch Mai mới phát hiện mình đang nằm trên đùi Bạch Xá, lập tức cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng ngồi dậy.
Bạch Xá đấm đấm chân, “Có đói bụng không?”
“Có.” Thạch Mai gật đầu, Bạch Xá đã lấy ra một hộp điểm tâm nóng hôi hổi đưa tới.
“Ở đâu ra đấy?” Thạch Mai chạy đến bên dòng suối rửa mặt sau đó mới quay lại cầm.
“Buổi sáng các huynh đệ đi mua, nghe nói ngày hôm qua Tần Điệp bị Diệp Son đuổi đánh từ nhà ra ngoài.”
“Khụ khụ…” Thạch Mai đang uống một ngụm nước sấu, nghe Bạch Xá nói xong liền mắc nghẹn, ho khù khụ, “Tần Điệp thật sự đi trộm Kỳ Lân Lửa sao?”
Bạch Xá cười, vẫy tay một cái, một huynh đệ Quỷ Đao Môn nhảy từ trên cây xuống bên cạnh bọn họ, “Trang chủ.”
“Sáng nay ngươi nghe được cái gì?” Bạch Xá hỏi hắn.
“Ồ, dì Hoắc nói, tối hôm qua lúc nhị đương gia trở về liền tới biệt viện của Diệp cô nương xem Kỳ Lân Lửa, con ngựa kia lại cực kỳ hung mãnh, đuổi nhị đương gia chạy khắp sân, sau đó Diệp Son cô nương phát hiện. Nhưng mà nhị đương gia nói muốn mua ngựa, Diệp Son cô nương nói không bán. Vương cô nương bên cạnh nói đây là đồ cưới của Diệp Son cô nương cho nên không thể bán hay tặng được. Nhị đương gia vừa nghe là đồ cưới, chẳng nghĩ ngợi gì cả liền kéo tay áo Diệp Son cô nương nói muốn kết hôn. Diệp Son cô nương nổi giận, cầm đao đuổi đánh nhị đương gia khắp hai con phố…”
Thạch Mai tức giận dậm chân, “Sao Tần Điệp có thể quá đáng như thế, vì con ngựa mà đòi kết hôn với người ta, hắn coi Diệp Son là cái gì?”
Bạch Xá lắc đầu, đứng dậy ra bờ sông rửa mặt, “Đừng tức nữa, Tần Điệp hơi điên một chút nhưng hẳn là không có ý xấu, để ta về bảo dì Hoắc dạy dỗ lại hắn.”
“Ta cũng phải về khuyên nhủ Diệp Son, đừng nhìn nàng ngày thường tùy tiện, kỳ thật rất hay để ý, lúc này nhất định nàng tức giận lắm rồi.” Thạch Mai ngồi bên cạnh đống lửa đã tắt, vừa ăn vừa hỏi Bạch Xá, “Đúng rồi, bây giờ chúng ta lên núi tìm hả?”
“Ừ…” Bạch Xá vừa muốn gật đầu, đệ tử Quỷ Đao Môn kia đã nói, “Trang chủ, người của Tần Hạng Liên còn đang ở ngoài núi, lần này dẫn theo rất nhiều người, nghe nói còn có nhất bộ phân là Hoàng Thành Quân. Tần Hạng Liên nói ngươi lừa công chúa vào núi, sau đó tạo thành truỵ nhai.” (Ai hiểu giải thích dùm.)
“Nói khá đấy!” Thạch Mai nhíu mày, “Sao hắn có thể đổi trắng thay đen như thế chứ, nếu không phải người của chúng đánh ta trước, chúng ta có thể trụy nhai sao? !”
“Lát nữa chắc họ sẽ rời núi.”
“Ăn nhanh lên.” Bạch Xá nói với Thạch Mai, “Chúng ta sẽ hành động trước bọn chúng một bước!”
“Ừ!” Thạch Mai gật đầu, ăn vội mấy miếng rồi dựa theo bản đồ mà lên núi tìm ngọc Phật.
Quả nhiên bà lão sống trong cây kia nói không sai, ngọn núi này địa hình phức tạp, hơn nữa còn trải qua biến động không ít, bình nguyên đã thành đồi núi… Căn bản không biết chỗ nào mà xuống tay.
“Lúc trước có phải từng xảy ra sụt lở không?” Thạch Mai thì thào tự nói, “Thế nào mà địa hình đều thay đổi hết vậy?”
“Chỗ này là mộ phần của đời trước.” Bạch Xá nghĩ, “Có thể vì quá nhiều xương nên mới sụp lở dẫn tới địa hình thay đổi.”
“Vậy chúng ta…”
“Tới Kiềm Trung đi.” Bạch Xá từ xa nhìn thấy binh mã đang xuống núi liền kéo Thạch Mai trốn vào trong rừng, “Không phải ngươi muốn biết chuyện của bà lão trong cây với kẻ thù của bà ta sao? Vừa vặn đi điều tra luôn.”
Thạch Mai nghĩ một lát rồi gật đầu, “Được.”
Mắt thấy đám quan binh cũng sắp lùng tới, Bạch Xá ôm Thạch Mai nhảy xuống đồi, đi theo con đường nhỏ, rời khỏi núi Đại Vũ để trở về cửa hàng hương.
Thạch Mai vừa bước vào cổng đã nghe thấy Diệp Son chửi oang oang, “Gã Tần Điệp kia thật không biết xấu hổ, tức chết ta!”
“Các ngươi về rồi à?” Thạch Mai chạy vào, thấy bọn Toản Nguyệt đang ở đây liền hỏi, “Không phải còn đang ở biệt viện sao?”
“Trời ơi, đừng nói nữa.” Toản Nguyệt lắc đầu, “Tối hôm qua Tần Điệp cưỡi Kỳ Lân Lửa, Kỳ Lân Lửa liền chạy về, Diệp Son đuổi theo, cho nên chúng ta cũng chạy về, loạn đến tận sáng cơ mà.”
“Thật hả? !” Thạch Mai đi qua giữ chặt tay Diệp Son, “Diệp Son ơi ta xin lỗi, ta lỡ miệng mới để cho Tần Điệp kia biết chúng ta có Kỳ Lân Lửa.”
“Không trách ngươi, gã này cứ như bị điên, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.” Diệp Son căm giận nói, “Ta tức quá, thế mà ở giữa đường cái hắn còn dám nói…” Diệp Son nói tới đây liền ngừng lại, tức tối dậm chân.
“Nói cái gì?” Thạch Mai hỏi Toản Nguyệt.
Toản Nguyệt hạ giọng nói, “Ồ… Tần Điệp kia nói muốn cưới Diệp Son, như vậy thì phải lấy Kỳ Lân Lửa ra làm của hồi môn.”
“Quá đáng như vậy à?” Thạch Mai cảm thấy Tần Điệp kia rất kỳ cục.
“Cái gì mà lấy Kỳ Lân Lửa ra làm của hồi môn, rõ ràng là muốn của hồi môn của bà ngươi rồi!” Diệp Son càng nghĩ càng giận, đạp đổ cái ghế bên cạnh, “Khốn nạn, ta còn không bằng một con ngựa, nhục như vậy! Hắn nằm mơ cũng đừng nghĩ, nếu còn để cho ta gặp lại, hừ, bà mày thiến!”
Thạch Mai và Toản Nguyệt đều cả kinh, trong lòng thầm oán Tần Điệp không biết nặng nhẹ, Diệp Son khẳng định là đã tức chết rồi.
Đang nói, chợt thấy Trung bá từ bên ngoài hối hả chạy vào, “Tiểu thư, Bạch gia đưa sính lễ đến.”
“A? !” Thạch Mai và Diệp Son đồng thời mở miệng, “Ai nói phải gả, không lấy chồng! Trả về.”
Toản Nguyệt nhìn Diệp Son rồi lại nhìn Thạch Mai.
Thạch Mai đỏ mặt, nghĩ Bạch Xá chẳng tuỳ tiện thế đâu, khẳng định là Tần Điệp rồi, nàng nhanh chóng kéo tay Diệp Son, nói với Trung bá, “Tần Điệp tự mình đưa tới?”
“Ồ, cũng không phải.”
“Ta đi dạy dỗ hắn!” Thạch Mai xách váy đi ra ngoài, Diệp Son hầm hừ trở về phòng.
Vừa ra tới cửa liền thấy Tần Điệp đứng cách đó không xa, cạnh cửa nhà họ Bạch, Bạch Xá ôm tay tựa cửa, xung quanh cũng có rất nhiều huynh đệ trong Quỷ Đao Môn chờ xem chuyện hay.
Thạch Mai tức giận, không đợi Tần Điệp mở miệng liền nói trước, “Ngươi có ý tứ gì?”
“Ta đến cầu hôn.” Tần Điệp nói, “Ta muốn lấy Diệp Son.”
“Diệp Son có thể lấy nhưng Kỳ Lân Lửa không thể cho.”
“Như vậy sao được?” Tần Điệp nhanh chóng lắc đầu.
Thạch Mai nhướng mày, lạnh lùng nhìn Tần Điệp, “Tần Điệp, ngươi có ý gì?”
“Ớ…”
Thạch Mai bình thường hay cười tủm tỉm, trừ bỏ ngẫu nhiên giận mặt với Bạch Xá thì nàng đối xử với ai cũng không quá khách khí, đây là lần đầu tiên Tần Điệp thấy nàng biến sắc.
Ở phía sau, Bạch Xá lắc đầu cười rồi đi vào nhà.
“Tần Điệp, ngươi khinh thường người của phòng hương ta sao? !” Thạch Mai cao giọng chất vấn, “Kỳ Lân Lửa cho dù quý báu thì nó cũng chỉ là một con ngựa, là súc sinh, ngươi lại vì một con ngựa mà cầu hôn với Diệp Son, ngươi nghĩ thế nào? Nuôi ngựa trong chuồng hay là nuôi Diệp Son trong chuồng?”
“Ơ, ta không phải…” Tần Điệp xấu hổ, nhất thời không biết nên làm cái gì, trong lòng nghĩ, xong rồi, hình như là không hiểu rõ.
Lại nhìn sang mấy huynh đệ Quỷ Đao Môn đang xem trò hay, vèo một cái liền biến mất tăm.
“Ta kính trọng Quỷ Đao Môn các ngươi vì đều là đại hiệp, thế nhưng việc này ngươi quả thật rất quá đáng rồi!” Thạch Mai nói, “Ngươi cứ gióng trống khua chiêng như vậy, làm cho hàng xóm láng giềng thấy thì thế nào? Truyền ra ngoài, ngươi nghĩ xem về sau làm sao Diệp Son có thể ngẩng mặt làm người đây? Ở trong mắt ngươi nàng còn không bằng một con ngựa thôi sao?”
“Ta…”
“Người đâu!” Thạch Mai hô một tiếng, “Đánh đuổi ra ngoài cho ta.”
…
Vì thế, Tần Điệp xám xịt bị người ta đuổi ra ngoài, lòng ảo não, sao lại không nghĩ tới điểm ấy chứ, thật sự là vì Kỳ Lân Lửa mà thành hôn.
Vừa về Bạch gia đã bị dì Hoắc nhéo lỗ tai, “Ngươi muốn chết à, loại chuyện này ngươi cũng nghĩ ra được, đánh chết ngươi còn sợ bẩn tay, ta phải thay trang chủ trừng trị ngươi, ngươi mau cõng bó củi đến chỗ Diệp Son cô nương cúi đầu nhận tội đi!”
“Được rồi đừng đánh đừng đánh… Ôi.” Tần Điệp liên tục xua tay, “Ta có nói nàng không bằng ngựa đâu, ta cũng cảm thấy nàng rất tốt, muốn cưới nàng về, lại được thêm Kỳ Lân Lửa, không phải là một công đôi việc sao?”
“Ôi trời, thằng nhãi ngươi không đánh không được mà!” Dì Hoắc chạy theo đuổi đánh Tần Điệp, Tần Điệp chạy tót vào phòng, không dám xuất môn.
Ở trong phòng nghĩ lại, Tần Điệp cảm thấy chuyện này nếu đổi là Thạch Mai hoặc là Toản Nguyệt, người khác chắc chắn không dám.
Ngày thường trông Diệp Son rất tùy tiện, thoạt nhìn hào sảng như nữ nhân giang hồ cho nên mọi người khó tránh khỏi hơi xem nhẹ nàng chút ít, nay suy nghĩ lại, mình làm thế quả là bất nhã.
Thạch Mai ném gậy sai người đóng cửa, căm giận trở về, Diệp Son thấy Thạch Mai thực sự bảo người đuổi đánh Tần Điệp, tức giận đã sớm tiêu, chẳng dỗi nữa, nghe nói bọn Thạch Mai muốn đi Kiềm Trung, nghĩ một lát rồi nói muốn đi theo.
Thạch Mai nghĩ nàng ở đây cũng buồn, có khi lại cùng đám Tần Điệp làm nháo, liền gật đầu đáp ứng, “Để một mình Toản Nguyệt ở lại có sao không?”
“Không có việc gì đâu.” Toản Nguyệt nói, “Dì Hoắc tới chơi với ta, hoặc ta qua đó cũng được mà.”
“Đúng vậy Mai Tử tỷ.” Hương Nhi cười tủm tỉm, “Ta cũng có thể chơi cùng Toản Nguyệt tỷ tỷ mà.”
Thạch Mai sửng sốt, nheo mắt nhìn nàng,”Cô gái nhỏ, ngươi không muốn theo ta đi chơi như trước nữa rồi, sao có cơ hội xuất môn tốt như vậy lại không đi hả?”
“Hi hi.” Mặt Hương Nhi đỏ lên.
Thạch Mai không hiểu, chỉ thấy Toản Nguyệt bên cạnh đánh mắt với nàng, nhìn Tiểu Tịch Tử đang nghiêm túc phía xa.
“À…” Thạch Mai hiểu ra, chuyện tốt nha.
Không lâu sau Bạch Xá đã đến, nói cho Thạch Mai vì tránh tai mắt người khác cho nên đêm nay gặp ở cửa sau phòng hương, lặng lẽ đi thôi.
Mà đi phía sau Bạch Xá là Tần Điệp đang cúi đầu ủ rũ.
Diệp Son xoay người bỏ đi.
“Này, đợi chút.” Tần Điệp đi qua, thi lễ với Diệp Son rồi nói, “Diệp Son tiểu thư, Tần Điệp ta ngày thường không câu nệ tiểu tiết, nhưng lần này xác thực có hơi quá đáng, ta đã hối lỗi rồi, bị đánh mắng là đáng đời, ngươi… Đừng tức giận nữa, ta xin nhận tội với ngươi.”
Thạch Mai gật đầu, trong lòng nghĩ, làm đúng rồi đấy.
Diệp Son lé mắt nhìn hắn, thấy hắn thực lòng nhận lỗi nên đã hết giận từ sớm, hơn nữa Tần Điệp là nhị đương gia của Quỷ Đao Môn, hắn xin lỗi cũng coi như nể mặt mình.
Tần Điệp thấy Diệp Son thản nhiên, tưởng nàng còn giận, nhanh chóng nói, “Thực ra thì, ta không nói ngươi không bằng ngựa… Cho dù không có Kỳ Lân Lửa, ta cũng sẽ cưới ngươi, ngươi xinh đẹp như vậy đương nhiên lấy được ngươi là phúc của ta rồi.”
“Ngươi…” Diệp Son đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra, “Ngươi mau cút!” Nói xong liền xoay người chạy vào nhà.
Tần Điệp đứng trong sân sờ đầu nhìn mọi người, “Nói nàng xinh đẹp cũng không đúng sao?”
Thạch Mai lắc đầu, chợt nghe Bạch Xá tâm sự nặng nề nói, “Nguy rồi.”
“Làm sao?” Thạch Mai đảo mắt nhìn hắn, muốn hỏi hắn cái gì nguy rồi.
Bạch Xá lo lắng nói, “Chuyện của mình Tần Điệp còn chưa lo xong, mà ta vẫn luôn nghe hắn, khó trách ngươi không chịu gả cho ta.”
Tiếng của Bạch Xá không nhỏ, Hương Nhi bên cạnh liền nghe thấy, hít vào một ngụm khí lạnh.
Thạch Mai đỏ mặt, đẩy Bạch Xá, “Đám người Bạch gia các ngươi đều có bệnh.” Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Bạch Xá bị đẩy lùi lại vài bước, quay đầu oán hận nhìn Tần Điệp —— xem đi, đều là do ngươi đấy!
Tần Điệp đứng trong viện, nghĩ thầm, quên đi, theo Bạch Xá tới Kiềm Trung vậy, ở đây đáng sợ quá!
/66
|