Thạch Mai ngồi trong phòng nhỏ giọng nói chuyện với Bạch Xá và giúp hắn bôi thuốc xử lý miệng vết thương. Bạch Xá ôm nàng, nàng cũng nằm trong lòng hắn bất động, thấp giọng nói, “Tiểu Phúc Tử không biết có béo thêm tí nào không.”
“Sao đột nhiên lại nhớ tới Tiểu Phúc Tử?” Bạch Xá nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ngửi mùi huân hương nhè nhẹ, “Mai Tử, ta nói cho ngươi một bí mật nhé.”
“Ừ?”, Thạch Mai ngẩng đầu nhìn Bạch Xá, “Bí mật gì cơ?”
“Ta cũng chưa xác định nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ, nghe xong ngươi phải nhớ kỹ, đừng nói với bất luận kẻ nào.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.
Bạch Xá cúi đầu ghé qua, nói thầm bên tai nàng.
Thạch Mai nghe xong liền giật mình, mở to hai mắt, “Ngươi… Thật sao?”
Bạch Xá gật đầu.
“Làm sao có thể? !” Thạch Mai nhịn không được nhíu mày.
“Ta cũng chỉ nghi ngờ thôi, đừng nói với ai cả, chúng ta tuỳ thời cơ mà làm.”
“Được.” Thạch Mai giật mình.
Hai người đang nhỏ giọng nói thì có người đến gõ cửa, Thạch Mai ấn Bạch Xá ấn nằm xuống, phủ chăn lên. Bạch Xá thấy nàng nghiêm túc, hơi muốn cười, nhẹ nhàng sờ cổ tay nàng, “Lần sau ấn ta lên giường nhớ nhẹ một chút.”
Thạch Mai trừng mắt nhìn hắn một cái, dém chăn xong liền bảo hắn đừng nhúc nhích.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Hồng Diệp đi vào.
“Mai Tử, Phó Tứ và Phó Dĩnh đến, Tần Điệp đang đối phó với bọn họ, ngươi muốn đi không?” Hồng Diệp nói, “Tần Điệp đần độn ta sợ hắn chịu thiệt.”
Thạch Mai vốn không muốn đi nhưng Bạch Xá đã nắm lấy tay nàng, gật đầu ý bảo đi đi —— Thạch Mai cũng hiểu hai người kia rất khó đối phó. Về mặt múa mép khua môi mình có lợi thế hơn, hơn nữa còn biết tình huống cụ thể, thế là nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong đại sảnh Phó Tứ và Phó Dĩnh đã ở đó, có vẻ như Phó Tứ đến bồi tội, còn hỏi tình trạng của Bạch Xá.
Tần Điệp chẳng thèm bận tâm đến hắn ta, vừa thấy Thạch Mai đến liền để nàng ra đối phó, hắn không sợ chân tiểu nhân, chỉ sợ loại ngụy quân tử này.
Tiểu Mai Tử đã nghĩ xong hết cả rồi, vô luận là tốt hay xấu, Phó Tứ chính là kẻ làm hại Bạch Xá, hôm nay không thể để hắn ta vui vẻ rời đi.
“Ôi…” Tiểu Mai vừa mới vào cửa liền bắt đầu than thở, “Tần đại ca, dược liệu còn chưa mua được sao?”
Tần Điệp ngẩn người, không hiểu Thạch Mai đang nói cái gì, nhưng mà hắn cũng không ngốc, chỉ lắc đầu nhìn Thạch Mai. Mai Tử rất vừa lòng, ngồi xuống túm tay áo, giống như rất phiền não.
“Ơ công chúa, có gì khó khăn sao?” Phó Tứ hỏi.
“Ừ!” Thạch Mai nhanh chóng gật đầu, “Để Bạch đại ca trị thương còn cần vài dược liệu, hận khó tìm, mua lại quý.”
“Chúng ta trả bạc là được rồi.” Phó Dĩnh thấy Thạch Mai hẹp hòi, thầm nghĩ ngươi vẫn là công chúa đấy, nghèo như vậy hả, ỷ vào Phó gia mình tài lớn khí thô liền có chút dũng cảm nhận ngay. Về phương diện khác, Phó Dĩnh cũng sợ Bạch Xá hiểu lầm mình thông đồng với đại ca để bày mưu hãm hại hắn.
“Thế thì tốt quá, phiền Phó cô nương rồi .” Thạch Mai như trút được gánh nặng.
Phó Tứ lắc đầu… Phó Dĩnh không phải không thông minh, chỉ là ý nghĩ muốn thắng Thạch Mai quá mạnh cho nên mới không phân rõ lợi hại đúng sai.
Thạch Mai đưa đơn thuốc ra, Phó Dĩnh cầm xem, có chút không rõ, những dược liệu này nàng chưa từng nghe qua, liền hỏi, “Loại dược liệu này phải mua ở đâu?”
“Ồ, rất khó mua đấy!” Thạch Mai nói, “Có thứ phải Thiên Sơn hái, có thứ phải tới Nam Hải, còn có ở ngoài biên cương…”
“Được rồi được rồi.” Phó Dĩnh nhanh chóng xua tay, “Công chúa, bằng không ngươi tự đi mua, ta cho ngươi bạc.”
“Ồ… Như thế cũng được, bất quá giá dược liệu rất cao, ta sợ Phó gia… Dù sao cũng là thường gia, ngay cả công chúa ta cũng cảm thấy thuốc kia rất quý.”
“Hô.” Phó Dĩnh cười lạnh một tiếng, “Nực cười, công chúa cũng quá khinh thường Phó gia ta rồi, mấy dược liệu quèn thì có gì mà khó khăn? !”
“Như vậy đi.” Thạch Mai nghĩ một lát, “Bằng không mời vài lang trung đến định giá, ta sợ ta nói sai lại làm các ngươi tổn thất.” Nói xong nàng liền gật đầu với Tần Điệp, Tần Điệp gọi người tìm vài lang trung đến.
Phó Dĩnh cảm thấy Thạch Mai quá phiền phức, sao cứ hẹp hòi như thế, nghe nói trước đây nàng lớn lên ở ngoài cung, khó trách, một chút tôn nghiêm công chúa đều không có.
Không lâu sau liền có vài thầy thuốc chạy vào, đều là ông chủ mấy tiệm thuốc bên ngoài, hiểu nhiều về dược liệu.
Phó Dĩnh đưa phương thuốc cho mọi người xem, nói, “Các ngươi tính xem chỗ này hết bao nhiêu bạc?”
“Được!” Mấy vị chưởng quầy tiếp đơn thuốc, xem thoáng qua liền hai mặt nhìn nhau, tìm giấy đến tính.
Phó Dĩnh khó hiểu, làm cái gì thế?
Phó Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ thấy Thạch Mai buồn bã uống trà, trên mặt không có nét tươi cười mà chỉ âm trầm bình tĩnh, Phó Dĩnh so với nàng vốn không nên kém nhiều như vậy, chỉ là em gái nhà mình bị hai chữ ‘ghen tị’ làm cho mờ mắt rồi.
Rất nhanh đã tính xong, một người đưa cho Phó Dĩnh thẩm tra.
Phó Dĩnh vừa thấy liền cả kinh, thiếu chút nữa không nói ra lời, “Một vạn lượng? !”
Chưởng quầy bổ sung một câu, “Cái kia, tiểu thư, vẫn là hoàng kim.”
“Dược liệu gì mà quý như vậy? !” Phó Dĩnh nhảy dựng lên, “Này không phải lừa người sao?”
Phó Tứ bất đắc dĩ nhìn qua —— giờ mới hiểu hả? Đúng là lừa ngươi đấy!
“Ôi chao, Phó cô nương đừng ngạc nhiên như vậy, thuốc này tuy rằng quý nhưng vẫn chưa phải là quý nhất, có một loại dược liệu, chỉ cần một lạng cũng đáng giá vạn lượng hoàng kim, ta ở trong cung từng thấy rồi.” Thạch Mai buông chén trà, nhìn tuy ngạo mạn nhưng nàng không phải người như thế, chỉ hốt thuốc đúng bệnh mà thôi, Phó Dĩnh sợ nhất chính là thua trong tay mình! Vì Bạch Xá chung tình với mình mà Phó Dĩnh ghi hận thế nào, Thạch Mai đương nhiên biết.
Thạch Mai vốn không phải người thích bỏ đá xuống giếng, chính là huynh muội Phó gia luân phiên hại Bạch Xá, bụng dạ khó lường, Thạch Mai cũng không phải người dễ bắt nạt, có thù là phải báo!
Phó Dĩnh nhất thời sống sượng, Thạch Mai lắc đầu thở dài, “Ôi, khó nghĩ quá… Quên đi! Tần đại ca, phiền ngươi nói với người đưa thuốc là chúng ta chỉ có thể trả một nửa bạc, nửa còn lại, phỏng chừng hết chỗ mượn rồi, ta hồi cung cùng hoàng nương thương thương lượng. Bất quá chỉ tội Bạch đại ca mang bệnh thêm nhiều ngày.”
Tần Điệp gật đầu.
“Đúng rồi, việc Bạch đại ca muốn làm đành phải hoãn lại thôi, thương gia kia nếu muốn lấy tiền thì bảo bọn họ chờ ta trở về thanh toán đi.” Thạch Mai làm ra vẻ mặt ‘ôi ta khổ quá Bạch Xá đáng thương quá tên khốn kia ti bỉ quá’.
Phó Dĩnh thật sự nuốt không trôi, nhìn đại ca nhà mình, Phó Tứ cũng bất đắc dĩ, dù sao hắn ta cũng là người có địa vị giang hồ, làm sao có thể vì vài đồng bạc mà lớn tiếng tranh luận với nữ nhân.
Phó Dĩnh cắn môi, “Phó gia chúng ta cũng chẳng nghèo, công chúa ra bao nhiêu, bọn ta trả một nửa, dù sao bạc cũng là cho Bạch Xá .”
Thạch Mai ngạc nhiên nhìn Phó Dĩnh, “Phó cô nương cũng ghê gớm quá.”
“Đương nhiên.” Phó Dĩnh đứng lên, “Ta đi xem Bạch Xá.”
“Bạch đại ca không thoải mái, nói không muốn gặp người.” Thạch Mai cố ý gọi thân mật cho tức chết nàng ta!
“Bạch huynh bị thương thế nào?” Phó Tứ không còn tùy ý như vừa rồi mà nghiêm túc hẳn lên.
Thạch Mai xem thường nhìn quá, “Phó Tứ công tử tự mình hiểu là được rồi.”
“Thật sự chỉ là độc bình thường.” Vẻ mặt Phó Tứ hối hận, “Ta dùng để chế địch, bình thường đều không dùng! Hôm nay thật là không nghĩ tới! Không bằng để ta đi xem Bạch huynh?”
“Không được, Bạch đại ca cần được nghỉ ngơi.” Thạch Mai lắc đầu cự tuyệt, trên mặt đầy vẻ khó chịu.
“Nếu như vậy…” Phó Tứ đứng lên, “Chúng ta cũng không quấy rầy, không biết công chúa định tính như thế nào?”
“Còn có thể như thế nào?” Thạch Mai không hờn giận, “Bạch Xá bị người hàm oan, lại có giao hẹn với Đoan gia, các ngươi hại hắn làm hắn chậm trễ, đến lúc đó người giang hồ bàn tán thì làm sao bây giờ? ! Phó công tử nếu thật sự hối hận thì đừng ở chỗ này giả từ giả bi nữa mà mau đi giúp Bạch Xá tra án đi.”
Phó Tứ gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy… Chúng ta cáo từ.”
“Đi thong thả không tiễn.” Thạch Mai chẳng thèm liếc mắt một cái.
Phó Dĩnh thấy Thạch Mai tức giận như thế liền cho rằng Bạch Xá thật sự bị thương nặng, thầm oán đại ca nhà mình, nhân tiện nói, “Bạc ta lập tức phái người đưa tới!”
Thạch Mai mỉm cười, “Không vội, Phó tiểu thư hẳn là sẽ không quỵt nợ.”
“Đương nhiên.” Phó Dĩnh lúc trước còn đầy bụng tức giận nhưng không còn cách nào khác đành phải cùng Phó Tứ rời đi.
Chờ hai người đi rồi, Mai Tử đưa tay chà mặt, nhăn mặt với Tần Điệp còn đang há hốc mồm, “Gì?”
Tần Điệp cười lắc đầu, “Tiểu Mai, ngươi cố ý lửa bạc bọn họ à?”
Thạch Mai hừ một tiếng, “Ta để hai người chúng nôn máu ra, cũng coi như cho chúng biết lợi hại!” Nói xong, đứng lên nhìn bốn phía, “Hơn nữa số tiền Hồng Diệp tích cóp tiền đã lâu rồi nhưng chửa đủ cho đại tẩu một căn nhà mới, bọn nhỏ cũng nhanh lớn. Số tiền này chúng ta cho họ xây nhà, sau đó để bọn nhỏ đi học ở trường tốt, còn lại để dành cho chúng làm đồ cưới, thế nào?”
Tần Điệp gật đầu, “Đương nhiên rất tốt.” Nói xong liền hỏi, “Nhạ, quỷ nha đầu ta hỏi ngươi, ngươi thành thật nói cho ta biết, Bạch Xá không sao đúng không?”
“Vừa rồi đại phu cũng nói mà.” Thạch Mai nhìn qua nơi khác, “Còn phải hao nội lực để trừ độc.”
“Chậc.” Tần Điệp nhíu mày, “Nói như vậy thì thật sự trúng độc? Ta còn tưởng tiểu tử này có biện pháp làm ai cũng không gây thương tổn được hắn chứ, ai ngờ…” Nói xong liền vỗ vai Thạch Mai, “Ngươi phải chú ý chăm sóc Bạch Xá nhé, ta đi tra án.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, trong lòng rất áy náy, Tần Điệp là bạn tốt mà lại gạt hắn.
Tần Điệp nhìn thần sắc Thạch Mai cũng tự nắm chắc vài phần, lắc đầu bất đắc dĩ —— đúng như Bạch Xá nói, hắn bị lừa thành quen, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
Thạch Mai về tới phòng Bạch Xá, chỉ thấy hắn đang ngồi ôm một con mèo nhỏ có vằn hổ bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài.
Thạch Mai đi qua xoa đầu con mèo, “Ngươi đáng chết như vậy Tiểu Phúc Tử sẽ ghen đấy.”
Bạch Xá cười, kéo tay nàng, “Vậy còn ngươi, có ghen không?”
Thạch Mai không nói lời nào, ngồi bên cạnh nhìn tay hắn, đột nhiên Bạch Xá nhỏ giọng nói, “Đêm nay có thể sẽ có người tập kích, ta muốn giả vờ như đang bị thương, ngươi nhớ đừng rời khỏi ta, bọn chúng nhất định sẽ tập kích ngươi để thử ta.”
Thạch Mai căng thẳng, “Ta biết, nhưng ngươi giả vờ cũng đừng để thực sự bị thương, ta sẽ không vui.”
“Được, ta sẽ cẩn thận.”
“Sao đột nhiên lại nhớ tới Tiểu Phúc Tử?” Bạch Xá nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ngửi mùi huân hương nhè nhẹ, “Mai Tử, ta nói cho ngươi một bí mật nhé.”
“Ừ?”, Thạch Mai ngẩng đầu nhìn Bạch Xá, “Bí mật gì cơ?”
“Ta cũng chưa xác định nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ, nghe xong ngươi phải nhớ kỹ, đừng nói với bất luận kẻ nào.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.
Bạch Xá cúi đầu ghé qua, nói thầm bên tai nàng.
Thạch Mai nghe xong liền giật mình, mở to hai mắt, “Ngươi… Thật sao?”
Bạch Xá gật đầu.
“Làm sao có thể? !” Thạch Mai nhịn không được nhíu mày.
“Ta cũng chỉ nghi ngờ thôi, đừng nói với ai cả, chúng ta tuỳ thời cơ mà làm.”
“Được.” Thạch Mai giật mình.
Hai người đang nhỏ giọng nói thì có người đến gõ cửa, Thạch Mai ấn Bạch Xá ấn nằm xuống, phủ chăn lên. Bạch Xá thấy nàng nghiêm túc, hơi muốn cười, nhẹ nhàng sờ cổ tay nàng, “Lần sau ấn ta lên giường nhớ nhẹ một chút.”
Thạch Mai trừng mắt nhìn hắn một cái, dém chăn xong liền bảo hắn đừng nhúc nhích.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Hồng Diệp đi vào.
“Mai Tử, Phó Tứ và Phó Dĩnh đến, Tần Điệp đang đối phó với bọn họ, ngươi muốn đi không?” Hồng Diệp nói, “Tần Điệp đần độn ta sợ hắn chịu thiệt.”
Thạch Mai vốn không muốn đi nhưng Bạch Xá đã nắm lấy tay nàng, gật đầu ý bảo đi đi —— Thạch Mai cũng hiểu hai người kia rất khó đối phó. Về mặt múa mép khua môi mình có lợi thế hơn, hơn nữa còn biết tình huống cụ thể, thế là nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong đại sảnh Phó Tứ và Phó Dĩnh đã ở đó, có vẻ như Phó Tứ đến bồi tội, còn hỏi tình trạng của Bạch Xá.
Tần Điệp chẳng thèm bận tâm đến hắn ta, vừa thấy Thạch Mai đến liền để nàng ra đối phó, hắn không sợ chân tiểu nhân, chỉ sợ loại ngụy quân tử này.
Tiểu Mai Tử đã nghĩ xong hết cả rồi, vô luận là tốt hay xấu, Phó Tứ chính là kẻ làm hại Bạch Xá, hôm nay không thể để hắn ta vui vẻ rời đi.
“Ôi…” Tiểu Mai vừa mới vào cửa liền bắt đầu than thở, “Tần đại ca, dược liệu còn chưa mua được sao?”
Tần Điệp ngẩn người, không hiểu Thạch Mai đang nói cái gì, nhưng mà hắn cũng không ngốc, chỉ lắc đầu nhìn Thạch Mai. Mai Tử rất vừa lòng, ngồi xuống túm tay áo, giống như rất phiền não.
“Ơ công chúa, có gì khó khăn sao?” Phó Tứ hỏi.
“Ừ!” Thạch Mai nhanh chóng gật đầu, “Để Bạch đại ca trị thương còn cần vài dược liệu, hận khó tìm, mua lại quý.”
“Chúng ta trả bạc là được rồi.” Phó Dĩnh thấy Thạch Mai hẹp hòi, thầm nghĩ ngươi vẫn là công chúa đấy, nghèo như vậy hả, ỷ vào Phó gia mình tài lớn khí thô liền có chút dũng cảm nhận ngay. Về phương diện khác, Phó Dĩnh cũng sợ Bạch Xá hiểu lầm mình thông đồng với đại ca để bày mưu hãm hại hắn.
“Thế thì tốt quá, phiền Phó cô nương rồi .” Thạch Mai như trút được gánh nặng.
Phó Tứ lắc đầu… Phó Dĩnh không phải không thông minh, chỉ là ý nghĩ muốn thắng Thạch Mai quá mạnh cho nên mới không phân rõ lợi hại đúng sai.
Thạch Mai đưa đơn thuốc ra, Phó Dĩnh cầm xem, có chút không rõ, những dược liệu này nàng chưa từng nghe qua, liền hỏi, “Loại dược liệu này phải mua ở đâu?”
“Ồ, rất khó mua đấy!” Thạch Mai nói, “Có thứ phải Thiên Sơn hái, có thứ phải tới Nam Hải, còn có ở ngoài biên cương…”
“Được rồi được rồi.” Phó Dĩnh nhanh chóng xua tay, “Công chúa, bằng không ngươi tự đi mua, ta cho ngươi bạc.”
“Ồ… Như thế cũng được, bất quá giá dược liệu rất cao, ta sợ Phó gia… Dù sao cũng là thường gia, ngay cả công chúa ta cũng cảm thấy thuốc kia rất quý.”
“Hô.” Phó Dĩnh cười lạnh một tiếng, “Nực cười, công chúa cũng quá khinh thường Phó gia ta rồi, mấy dược liệu quèn thì có gì mà khó khăn? !”
“Như vậy đi.” Thạch Mai nghĩ một lát, “Bằng không mời vài lang trung đến định giá, ta sợ ta nói sai lại làm các ngươi tổn thất.” Nói xong nàng liền gật đầu với Tần Điệp, Tần Điệp gọi người tìm vài lang trung đến.
Phó Dĩnh cảm thấy Thạch Mai quá phiền phức, sao cứ hẹp hòi như thế, nghe nói trước đây nàng lớn lên ở ngoài cung, khó trách, một chút tôn nghiêm công chúa đều không có.
Không lâu sau liền có vài thầy thuốc chạy vào, đều là ông chủ mấy tiệm thuốc bên ngoài, hiểu nhiều về dược liệu.
Phó Dĩnh đưa phương thuốc cho mọi người xem, nói, “Các ngươi tính xem chỗ này hết bao nhiêu bạc?”
“Được!” Mấy vị chưởng quầy tiếp đơn thuốc, xem thoáng qua liền hai mặt nhìn nhau, tìm giấy đến tính.
Phó Dĩnh khó hiểu, làm cái gì thế?
Phó Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ thấy Thạch Mai buồn bã uống trà, trên mặt không có nét tươi cười mà chỉ âm trầm bình tĩnh, Phó Dĩnh so với nàng vốn không nên kém nhiều như vậy, chỉ là em gái nhà mình bị hai chữ ‘ghen tị’ làm cho mờ mắt rồi.
Rất nhanh đã tính xong, một người đưa cho Phó Dĩnh thẩm tra.
Phó Dĩnh vừa thấy liền cả kinh, thiếu chút nữa không nói ra lời, “Một vạn lượng? !”
Chưởng quầy bổ sung một câu, “Cái kia, tiểu thư, vẫn là hoàng kim.”
“Dược liệu gì mà quý như vậy? !” Phó Dĩnh nhảy dựng lên, “Này không phải lừa người sao?”
Phó Tứ bất đắc dĩ nhìn qua —— giờ mới hiểu hả? Đúng là lừa ngươi đấy!
“Ôi chao, Phó cô nương đừng ngạc nhiên như vậy, thuốc này tuy rằng quý nhưng vẫn chưa phải là quý nhất, có một loại dược liệu, chỉ cần một lạng cũng đáng giá vạn lượng hoàng kim, ta ở trong cung từng thấy rồi.” Thạch Mai buông chén trà, nhìn tuy ngạo mạn nhưng nàng không phải người như thế, chỉ hốt thuốc đúng bệnh mà thôi, Phó Dĩnh sợ nhất chính là thua trong tay mình! Vì Bạch Xá chung tình với mình mà Phó Dĩnh ghi hận thế nào, Thạch Mai đương nhiên biết.
Thạch Mai vốn không phải người thích bỏ đá xuống giếng, chính là huynh muội Phó gia luân phiên hại Bạch Xá, bụng dạ khó lường, Thạch Mai cũng không phải người dễ bắt nạt, có thù là phải báo!
Phó Dĩnh nhất thời sống sượng, Thạch Mai lắc đầu thở dài, “Ôi, khó nghĩ quá… Quên đi! Tần đại ca, phiền ngươi nói với người đưa thuốc là chúng ta chỉ có thể trả một nửa bạc, nửa còn lại, phỏng chừng hết chỗ mượn rồi, ta hồi cung cùng hoàng nương thương thương lượng. Bất quá chỉ tội Bạch đại ca mang bệnh thêm nhiều ngày.”
Tần Điệp gật đầu.
“Đúng rồi, việc Bạch đại ca muốn làm đành phải hoãn lại thôi, thương gia kia nếu muốn lấy tiền thì bảo bọn họ chờ ta trở về thanh toán đi.” Thạch Mai làm ra vẻ mặt ‘ôi ta khổ quá Bạch Xá đáng thương quá tên khốn kia ti bỉ quá’.
Phó Dĩnh thật sự nuốt không trôi, nhìn đại ca nhà mình, Phó Tứ cũng bất đắc dĩ, dù sao hắn ta cũng là người có địa vị giang hồ, làm sao có thể vì vài đồng bạc mà lớn tiếng tranh luận với nữ nhân.
Phó Dĩnh cắn môi, “Phó gia chúng ta cũng chẳng nghèo, công chúa ra bao nhiêu, bọn ta trả một nửa, dù sao bạc cũng là cho Bạch Xá .”
Thạch Mai ngạc nhiên nhìn Phó Dĩnh, “Phó cô nương cũng ghê gớm quá.”
“Đương nhiên.” Phó Dĩnh đứng lên, “Ta đi xem Bạch Xá.”
“Bạch đại ca không thoải mái, nói không muốn gặp người.” Thạch Mai cố ý gọi thân mật cho tức chết nàng ta!
“Bạch huynh bị thương thế nào?” Phó Tứ không còn tùy ý như vừa rồi mà nghiêm túc hẳn lên.
Thạch Mai xem thường nhìn quá, “Phó Tứ công tử tự mình hiểu là được rồi.”
“Thật sự chỉ là độc bình thường.” Vẻ mặt Phó Tứ hối hận, “Ta dùng để chế địch, bình thường đều không dùng! Hôm nay thật là không nghĩ tới! Không bằng để ta đi xem Bạch huynh?”
“Không được, Bạch đại ca cần được nghỉ ngơi.” Thạch Mai lắc đầu cự tuyệt, trên mặt đầy vẻ khó chịu.
“Nếu như vậy…” Phó Tứ đứng lên, “Chúng ta cũng không quấy rầy, không biết công chúa định tính như thế nào?”
“Còn có thể như thế nào?” Thạch Mai không hờn giận, “Bạch Xá bị người hàm oan, lại có giao hẹn với Đoan gia, các ngươi hại hắn làm hắn chậm trễ, đến lúc đó người giang hồ bàn tán thì làm sao bây giờ? ! Phó công tử nếu thật sự hối hận thì đừng ở chỗ này giả từ giả bi nữa mà mau đi giúp Bạch Xá tra án đi.”
Phó Tứ gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy… Chúng ta cáo từ.”
“Đi thong thả không tiễn.” Thạch Mai chẳng thèm liếc mắt một cái.
Phó Dĩnh thấy Thạch Mai tức giận như thế liền cho rằng Bạch Xá thật sự bị thương nặng, thầm oán đại ca nhà mình, nhân tiện nói, “Bạc ta lập tức phái người đưa tới!”
Thạch Mai mỉm cười, “Không vội, Phó tiểu thư hẳn là sẽ không quỵt nợ.”
“Đương nhiên.” Phó Dĩnh lúc trước còn đầy bụng tức giận nhưng không còn cách nào khác đành phải cùng Phó Tứ rời đi.
Chờ hai người đi rồi, Mai Tử đưa tay chà mặt, nhăn mặt với Tần Điệp còn đang há hốc mồm, “Gì?”
Tần Điệp cười lắc đầu, “Tiểu Mai, ngươi cố ý lửa bạc bọn họ à?”
Thạch Mai hừ một tiếng, “Ta để hai người chúng nôn máu ra, cũng coi như cho chúng biết lợi hại!” Nói xong, đứng lên nhìn bốn phía, “Hơn nữa số tiền Hồng Diệp tích cóp tiền đã lâu rồi nhưng chửa đủ cho đại tẩu một căn nhà mới, bọn nhỏ cũng nhanh lớn. Số tiền này chúng ta cho họ xây nhà, sau đó để bọn nhỏ đi học ở trường tốt, còn lại để dành cho chúng làm đồ cưới, thế nào?”
Tần Điệp gật đầu, “Đương nhiên rất tốt.” Nói xong liền hỏi, “Nhạ, quỷ nha đầu ta hỏi ngươi, ngươi thành thật nói cho ta biết, Bạch Xá không sao đúng không?”
“Vừa rồi đại phu cũng nói mà.” Thạch Mai nhìn qua nơi khác, “Còn phải hao nội lực để trừ độc.”
“Chậc.” Tần Điệp nhíu mày, “Nói như vậy thì thật sự trúng độc? Ta còn tưởng tiểu tử này có biện pháp làm ai cũng không gây thương tổn được hắn chứ, ai ngờ…” Nói xong liền vỗ vai Thạch Mai, “Ngươi phải chú ý chăm sóc Bạch Xá nhé, ta đi tra án.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, trong lòng rất áy náy, Tần Điệp là bạn tốt mà lại gạt hắn.
Tần Điệp nhìn thần sắc Thạch Mai cũng tự nắm chắc vài phần, lắc đầu bất đắc dĩ —— đúng như Bạch Xá nói, hắn bị lừa thành quen, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
Thạch Mai về tới phòng Bạch Xá, chỉ thấy hắn đang ngồi ôm một con mèo nhỏ có vằn hổ bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài.
Thạch Mai đi qua xoa đầu con mèo, “Ngươi đáng chết như vậy Tiểu Phúc Tử sẽ ghen đấy.”
Bạch Xá cười, kéo tay nàng, “Vậy còn ngươi, có ghen không?”
Thạch Mai không nói lời nào, ngồi bên cạnh nhìn tay hắn, đột nhiên Bạch Xá nhỏ giọng nói, “Đêm nay có thể sẽ có người tập kích, ta muốn giả vờ như đang bị thương, ngươi nhớ đừng rời khỏi ta, bọn chúng nhất định sẽ tập kích ngươi để thử ta.”
Thạch Mai căng thẳng, “Ta biết, nhưng ngươi giả vờ cũng đừng để thực sự bị thương, ta sẽ không vui.”
“Được, ta sẽ cẩn thận.”
/66
|