Hạ Minh giờ đây không thèm quan tâm gì cả, nếu mà không lấy được chút tiên từ tay người phụ nữ này, anh ta sẽ gạch chữ Hạ ra khỏi tên của mình.
Mộc Mai cười nhếch mép nhìn tên vô lại này, dựa vào tính cách nóng nảy đó, võn dĩ không thể nào vô duyên vô cớ Tìm tới đây, xem ra đã bị ai đó xúi bậy rồi.
Mộc Mai kéo chị An vào nói: “Chị yên tâm, em có thể xử lý được việc này”
Nhìn thấy cô thay đổi nét mặt, Hạ Minh bình tĩnh lại.
Người giàu có thường coi trọng phẩm chất.
Nếu mối quan hệ lúc trước của họ bị: đưa ra ánh sáng, e
rằng ngày tháng sau cô cũng sẽ khó mà sống bên nhà chồng.
“Mộc Mai, dù có nói thế nào, chúng ta đã ở yêu nhau ba năm, không phải sao? Nếu không phải em lấy đi ba năm thanh xuân này của anh, thì anh đã sớm kết hôn, sinh con đẻ cái rồi, cứ coi như là em phải bồi thường một chút phí tổn thất tinh thần, em cũng nên có trách nhiệm một chút nhỉ?”
Hạ Minh vừa nói vừa đưa tay xoa cằm, giống như đang tính toán từng li từng tí một.
Có thể đoán được, lúc này anh ta đưa ra yêu cầu gì, cô cũng sẽ đồng ý.
Mộc Mai nhìn Hạ Minh cảm thấy hắn ta vẫn chẳng thay đổi chút nào cả.
Một người đàn ông không có chí tiến thủ, không hề cầu tiến, làm sao có thể cùng nhau đi hết một quãng đời chứ? Vì vậy lúc đầu Mộc Mai đã nhận ra bản chất đó, nên mới quyết định đá hắn †a đi.
“Mấy năm không gặp, bộ dạng của anh vẫn giống y chang xưa kia”
Mộc Mai không nể mặt hắn chút nào vì hắn ta làm mình khó chịu, dù không còn ở bên nhau nhưng vẫn chúc hắn †a ở nơi đó sóng gió triền miên không yên ngày nào.
Nhưng đáng tiếc Hạ Minh thân là kẻ lưu manh côn đồ, hẳn ta không hề để tâm đến thái độ của Mộc Mai.
Bây giờ, điều quan trọng nhất vẫn là phải lấy được tiền từ tay Mộc Mai.
Những ngày tháng này thật khó khăn với hắn ta, hơn nữa hắn ta đã bị đuổi khỏi công ty rồi.
Có thể tiền bạc đối với những nhà hào phú xưa này là gì cả, nhưng lại có thể cứu được mạng hắn ta.
Chị An nhìn thấy Hạ Minh đáng ghét như vậy, bèn cầm cây chổi đuổi anh ta đi: “Cậu cho rằng nhà họ Cố chúng tôi dễ bị ức hiếp lắm hay sao? Cậu muốn nói gì thì nói, ngược lại tôi lại muốn xem họ sẽ tin tên lưu manh như: cậu hay là tin bà chủ nhà chúng t: “Tôi chỉ là đến đòi tiền, phí đền bù mấy năm thanh xuân đó có là gì so với cô ta chứ, những thứ qua lại xưa kia của chúng ta, mấy đồng tiền lẻ đó tôi không tính toán với cô nữa, hai mươi tỉ tròn, đưa tiền rồi tôi sẽ lập tức đi” Hạ Minh ra giá.
“Không!” Mộc Mai thẳng thừng từ chối.
“Không đưa sao, được thôi, vậy anh đành phải đến công †y em làm loạn, trong công ty nhà họ Cố các người xem như cũng có những nhân vật lớn, đến lúc đó nếu như anh nói ra những thứ không nên nói, thì em cũng đừng trách anh nhé” Hạ Minh không sợ đắc tội với người khác, dù sao thì hắn ta cũng không còn gì để mất, cần gì phải sợ ai chứ.
Chị An thấy Hạ Minh mang vẻ cá chết lưới rách rồi, lập tức lên cơn gi ¡ thấy cậu đúng là đang muốn đi Tìm cái chết” Chị An cầm chổi đuổi hẳn đi.
Mộc Mai thấy vậy liền cản lại: “Không được đánh, nếu có
người bị _ đánh trong nhà chúng ta, nhất định sẽ rước vạ vào thân đấy”.
/370
|