Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 1171: Tối nay để cho cậu gặp
/2329
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Giang Yên Nhiên suy nghĩ một chút, nghiêm chỉnh mà nói, chắc là từ lúc mình còn học lớp 12, cũng đã đáp ứng sẽ đi theo Oản Oản rồi.
Vì vậy trả lời, "Thời điểm tôi còn học cấp 3..."
Như vậy tính tới, còn sớm hơn cả Lạc Thần…
Cung Húc nhất thời giống như sấm sét giữa trời quang, "Mẹ nó! Cấp 3? Lúc ấy cô còn vị thành niên mà!"
Nói xong, vô cùng đau đớn hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, giống như đang nhìn một người đàn ông hoa tâm phụ bạc, "Diệp ca ca, làm sao anh lại có thể như vậy!?"
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi, không được quậy nữa! Mặc dù Yên Nhiên biết tôi khá sớm, nhưng lại vào nghề muộn, vẫn là tiểu sư muội, cậu nên có chút dáng vẻ của sư huynh."
Cung Húc cảm thấy tim vỡ thành mảnh vụn, lại bể thành bột phấn.
Diệp ca có niềm vui mới, hắn sắp thất sủng rồi...
Phí Dương nhíu mày, nhìn về phía Cung Húc một cái, tiến tới bên tai Hàn Thiên Vũ nhỏ giọng chê hỏng bét, "Thiên Vũ, cậu nói xem Cung Húc đây là cái phản ứng quỷ quái gì? Có một tiểu sư muội mới tới xinh đẹp như vậy, không phải hẳn là nên cao hứng mới đúng hả? Sao lại nhìn cứ y như là gặp tình địch là thế nào! Người không biết còn tưởng rằng cậu ta và Diệp Bạch là tình nhân nữa đấy!"
Hàn Thiên Vũ nghe vậy nhìn về phía Phí Dương, hơi nhíu mày: "Dương ca, chớ nói nhảm."
Phí Dương thấy được được ánh mắt của Hàn Thiên Vũ, nhất thời sững sờ. Chỉ đùa một chút mà thôi, biểu tình của Thiên Vũ nghiêm túc như vậy để làm gì?
Nhận ra được Hàn Thiên Vũ không vui, Phí Dương vội vàng cười ha hả, "Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút mà thôi!"
Hắn thế nào lại có cảm giác người phản ứng quỷ dị, không chỉ mỗi Cung Húc?
Phí Dương vội xóa đi ý tưởng lung ta lung tung trong đầu, "Vậy còn đợi gì nữa, quẩy lên nào cả nhà! Tối nay không say không về! Nhà hàng tôi đã đặt xong!"
Chỗ cạnh tài xế, Diệp Mộ Phàm thản nhiên lườm Phí Dương một cái, "Anh mới vừa nói cái gì?"
Phí Dương ngơ ngác: "Quẩy lên nào cả nhà…Thì sao?"
Diệp Mộ Phàm: "Không phải là câu này!"
"Híc, không phải là câu này? Vậy là... Không say không về?" Phí Dương sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phản ứng lại, "Trừ Diệp Tổng Thanh tra!!!"
Hàn Thiên Vũ cười khẽ, "Tôi sẽ dặn dò nhân viên phục vụ, bảo cậu ta chuẩn bị nước trái cây."
Diệp Oản Oản: "..."
Có đáng sợ đến vậy không?
Vào lúc này rốt cuộc không còn gì lo lắng nữa, Diệp Oản Oản vội nhắn nhanh một tin nhắn cho Tư Dạ Hàn báo tin mừng, nói cho anh biết kết quả, còn cố ý tăng thêm một câu: Yên tâm, em có vui vẻ mấy cũng sẽ không uống rượu!
Huống chi, nàng coi như là muốn uống cũng vô ích, có được hay không?
Một đám người còn đang nhìn nàng chằm chằm, nghiêm phòng tử thủ đây...
"Chờ... Chờ một chút! Chờ một chút!" Bên trong buồng xe, Cung Húc đột nhiên hét lớn một tiếng: "Tôi là Ảnh Đế rồi! Tôi có phải là Ảnh Đế rồi đúng không?"
Phí Dương xạm mặt lại, nhìn bộ dáng nắng mưa thất thường của hắn, "Chỉ số IQ này của cậu... Rốt cuộc là làm thế nào lấy được Ảnh Đế?"
"Đi sang một bên! Ba cái thứ IQ này là cái gì? Có ăn được không? Diệp ca đã nói rồi, bổn thiếu gia chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là đủ rồi!"
Cung Húc không hề phản ứng lại Phí Dương, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ánh mắt giống như cây đuốc đang bốc cháy: "Diệp ca ca, tôi được Ảnh Đế rồi! Ảnh!! Đế!!"
Diệp Oản Oản nhíu mày, ra vẻ không biết: "Cho nên?"
Cung Húc nóng nảy: "Diệp ca ca, anh không phải là muốn đổi ý đấy chứ? Mứt hoa nhỏ của tôi! Mứt hoa nhỏ của tôi đâu! Anh mau mau, mau mau gọi điện thoại cho nàng đi!"
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm mở miệng: "Gấp cái gì? Tối nay tự nhiên sẽ để cho cậu gặp."
Tối nay liền có thể gặp…
Tối nay liền có thể gặp được mứt hoa nhỏ rồi!!!
Cung Húc cảm giác chính mình quả thật là cứ như trong mơ, trong nháy mắt đem cái gì mà tiểu sư muội, cái gì mà đại thảo nguyên, tất cả đều quên đến sau ót.
Đúng rồi, còn có chuyện trọng yếu hơn...
---
Giang Yên Nhiên suy nghĩ một chút, nghiêm chỉnh mà nói, chắc là từ lúc mình còn học lớp 12, cũng đã đáp ứng sẽ đi theo Oản Oản rồi.
Vì vậy trả lời, "Thời điểm tôi còn học cấp 3..."
Như vậy tính tới, còn sớm hơn cả Lạc Thần…
Cung Húc nhất thời giống như sấm sét giữa trời quang, "Mẹ nó! Cấp 3? Lúc ấy cô còn vị thành niên mà!"
Nói xong, vô cùng đau đớn hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, giống như đang nhìn một người đàn ông hoa tâm phụ bạc, "Diệp ca ca, làm sao anh lại có thể như vậy!?"
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi, không được quậy nữa! Mặc dù Yên Nhiên biết tôi khá sớm, nhưng lại vào nghề muộn, vẫn là tiểu sư muội, cậu nên có chút dáng vẻ của sư huynh."
Cung Húc cảm thấy tim vỡ thành mảnh vụn, lại bể thành bột phấn.
Diệp ca có niềm vui mới, hắn sắp thất sủng rồi...
Phí Dương nhíu mày, nhìn về phía Cung Húc một cái, tiến tới bên tai Hàn Thiên Vũ nhỏ giọng chê hỏng bét, "Thiên Vũ, cậu nói xem Cung Húc đây là cái phản ứng quỷ quái gì? Có một tiểu sư muội mới tới xinh đẹp như vậy, không phải hẳn là nên cao hứng mới đúng hả? Sao lại nhìn cứ y như là gặp tình địch là thế nào! Người không biết còn tưởng rằng cậu ta và Diệp Bạch là tình nhân nữa đấy!"
Hàn Thiên Vũ nghe vậy nhìn về phía Phí Dương, hơi nhíu mày: "Dương ca, chớ nói nhảm."
Phí Dương thấy được được ánh mắt của Hàn Thiên Vũ, nhất thời sững sờ. Chỉ đùa một chút mà thôi, biểu tình của Thiên Vũ nghiêm túc như vậy để làm gì?
Nhận ra được Hàn Thiên Vũ không vui, Phí Dương vội vàng cười ha hả, "Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút mà thôi!"
Hắn thế nào lại có cảm giác người phản ứng quỷ dị, không chỉ mỗi Cung Húc?
Phí Dương vội xóa đi ý tưởng lung ta lung tung trong đầu, "Vậy còn đợi gì nữa, quẩy lên nào cả nhà! Tối nay không say không về! Nhà hàng tôi đã đặt xong!"
Chỗ cạnh tài xế, Diệp Mộ Phàm thản nhiên lườm Phí Dương một cái, "Anh mới vừa nói cái gì?"
Phí Dương ngơ ngác: "Quẩy lên nào cả nhà…Thì sao?"
Diệp Mộ Phàm: "Không phải là câu này!"
"Híc, không phải là câu này? Vậy là... Không say không về?" Phí Dương sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên phản ứng lại, "Trừ Diệp Tổng Thanh tra!!!"
Hàn Thiên Vũ cười khẽ, "Tôi sẽ dặn dò nhân viên phục vụ, bảo cậu ta chuẩn bị nước trái cây."
Diệp Oản Oản: "..."
Có đáng sợ đến vậy không?
Vào lúc này rốt cuộc không còn gì lo lắng nữa, Diệp Oản Oản vội nhắn nhanh một tin nhắn cho Tư Dạ Hàn báo tin mừng, nói cho anh biết kết quả, còn cố ý tăng thêm một câu: Yên tâm, em có vui vẻ mấy cũng sẽ không uống rượu!
Huống chi, nàng coi như là muốn uống cũng vô ích, có được hay không?
Một đám người còn đang nhìn nàng chằm chằm, nghiêm phòng tử thủ đây...
"Chờ... Chờ một chút! Chờ một chút!" Bên trong buồng xe, Cung Húc đột nhiên hét lớn một tiếng: "Tôi là Ảnh Đế rồi! Tôi có phải là Ảnh Đế rồi đúng không?"
Phí Dương xạm mặt lại, nhìn bộ dáng nắng mưa thất thường của hắn, "Chỉ số IQ này của cậu... Rốt cuộc là làm thế nào lấy được Ảnh Đế?"
"Đi sang một bên! Ba cái thứ IQ này là cái gì? Có ăn được không? Diệp ca đã nói rồi, bổn thiếu gia chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là đủ rồi!"
Cung Húc không hề phản ứng lại Phí Dương, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ánh mắt giống như cây đuốc đang bốc cháy: "Diệp ca ca, tôi được Ảnh Đế rồi! Ảnh!! Đế!!"
Diệp Oản Oản nhíu mày, ra vẻ không biết: "Cho nên?"
Cung Húc nóng nảy: "Diệp ca ca, anh không phải là muốn đổi ý đấy chứ? Mứt hoa nhỏ của tôi! Mứt hoa nhỏ của tôi đâu! Anh mau mau, mau mau gọi điện thoại cho nàng đi!"
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm mở miệng: "Gấp cái gì? Tối nay tự nhiên sẽ để cho cậu gặp."
Tối nay liền có thể gặp…
Tối nay liền có thể gặp được mứt hoa nhỏ rồi!!!
Cung Húc cảm giác chính mình quả thật là cứ như trong mơ, trong nháy mắt đem cái gì mà tiểu sư muội, cái gì mà đại thảo nguyên, tất cả đều quên đến sau ót.
Đúng rồi, còn có chuyện trọng yếu hơn...
/2329
|