Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 1216: Muốn cùng với cha mẹ ở chung một chỗ
/2329
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Tư Dạ Hàn: "Yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng."
Lời này của Tư Dạ Hàn... Không khác nào dao đâm vào tim...
Quả nhiên, cậu bé đều đã tức muốn khóc!
Diệp Oản Oản nhéo Tư Dạ Hàn một cái, nhanh chóng đi sang dỗ Đường Đường, "Bảo bối ngoan nào, không cần lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ sống thật tốt! Con cũng phải đáp ứng với mẹ, nhất định phải tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt, luôn nghe lời của ông bà ngoại, không được tiếp tục làm chuyện nguy hiểm, không thể lại để cho người khác lo lắng, có được không?"
Thấy cậu bé vẫn trầm mặc không nói lời nào, Diệp Oản Oản lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bầu bầu của bé, "Đường Đường vĩnh viễn là bảo bối mẹ yêu thích nhất!"
Nghe nói như vậy, sắc mặt của tiểu gia hỏa lúc này mới dịu đi một chút, tức giận nhìn về phía Tư Dạ Hàn, sau đó dính ở trong ngực Diệp Oản Oản, buồn buồn gật gật đầu.
Ở bên ngoài bãi đất trống của khu biệt thự.
Lăng Phong và Lăng Vân toàn thân đều là màu đen, thần thái cung kính đi tới trước mặt Đường Đường.
"Tiểu thiếu gia, đã đến lúc nên lên đường."
Diệp Oản Oản ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm cậu bé một cái, ngay sau đó buông nhóc ra, xoa xoa đầu của bé, "Đi thôi!"
Đại khái là sợ mẹ khó xử và thương tâm, Đường Đường nhu thuận gật đầu, trên mặt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trấn định.
Cậu bé thần sắc trịnh trọng, mở miệng: "Mẹ, gặp lại sau..."
Sau khi tạm biệt cùng Diệp Oản Oản, cậu bé lại hơi có chút do dự hướng về nam nhân bên người Diệp Oản Oản nhìn lại.
Lúc này, Tư Dạ Hàn vẫn không hề mở miệng, lại chủ động hơi hơi cúi người xuống, giang tay ra hướng về phía cậu bé.
Cậu bé thần sắc kinh ngạc, nhìn nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt mình, cuối cùng, từng bước từng bước chậm rãi đi tới trước mặt anh.
Tư Dạ Hàn đưa tay ra, ôm Đường Đường một cái, đôi bàn tay rộng lớn mà ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu của tiểu gia hỏa.
Thân thể của tiểu gia hỏa khẽ run, bên trong con ngươi đen nhánh sáng ngời trong nháy mắt rưng rưng, một giọt nước mắt thật dài khẽ lăn xuống, "Đường Đường muốn cùng cha mẹ ở chung một chỗ..."
Muốn cùng mẹ, muốn cùng ba ba ở chung một chỗ...
Một bên, Diệp Oản Oản nghe thấy lời này của Đường Đường, hít sâu một hơi, cố đè nén tất cả tâm tình của mình xuống: "Bảo bối không được khóc, mẹ đáp ứng với con, sau này nhất định sẽ đi gặp con, có được không?"
Mặc dù hiện tại nàng không có khả năng đi Độc Lập Châu, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không.
Mục tiên sinh đã từng đề cập tới, luật pháp Độc Lập Châu mặc dù nghiêm cấm người ngoài tiến vào, nhưng mà, Độc Lập Châu còn có một cái thiết quân luật, hoan nghênh cường giả võ đạo.
Cậu bé gật đầu một cái, đi ra từ trong ngực của Tư Dạ Hàn, rốt cục vẫn phải theo hai người vệ sĩ, từng bước từng bước đi lên máy bay, thân ảnh biến mất ở bên trong cánh cửa phi cơ.
Đám người Nhiếp Vô Danh ở phía dưới thấy tiểu ma đầu lên máy bay, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, cái mạng nhỏ này coi như là giữ được rồi...
Lăng Phong và Lăng Vân hướng về phía Nhiếp Vô Danh bái một cái từ xa, sau đó hai người cũng đồng loạt đi theo lên máy bay.
Một giây kế tiếp, máy bay chậm rãi khởi động, càng ngày càng cao, biến thành một cái bóng nho nhỏ, rốt cuộc chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt...
Diệp Oản Oản bàng hoàng nhìn lên bầu trời đã không còn thấy bóng người, thật lâu không nói gì...
Nhiếp Vô Danh thở phào nhẹ nhõm: "Hữu Danh muội muội, lần này thật sự là vô cùng cảm ơn!"
Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần, hướng về Nhiếp Vô Danh nhìn lại, "Các người không đi sao?"
Nhiếp Vô Danh trả lời: "Bên này còn có một chút sự tình phải xử lý, mấy ngày nữa liền rời đi."
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, "Như vậy..."
"Vậy... Chúng tôi đi trước đã!" Nhiếp Vô Danh chắp tay tạm biệt.
Thần Hư đạo nhân: "Hic... Lúc này đi rồi? Nhưng cơm còn chưa được ăn cơ mà?"
Nhất Chi Hoa: "Chỉ biết có ăn với ăn thôi! Mạng nhỏ có thể giữ được cũng đã là rất không tệ rồi!"
---
Tư Dạ Hàn: "Yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng."
Lời này của Tư Dạ Hàn... Không khác nào dao đâm vào tim...
Quả nhiên, cậu bé đều đã tức muốn khóc!
Diệp Oản Oản nhéo Tư Dạ Hàn một cái, nhanh chóng đi sang dỗ Đường Đường, "Bảo bối ngoan nào, không cần lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ sống thật tốt! Con cũng phải đáp ứng với mẹ, nhất định phải tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt, luôn nghe lời của ông bà ngoại, không được tiếp tục làm chuyện nguy hiểm, không thể lại để cho người khác lo lắng, có được không?"
Thấy cậu bé vẫn trầm mặc không nói lời nào, Diệp Oản Oản lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bầu bầu của bé, "Đường Đường vĩnh viễn là bảo bối mẹ yêu thích nhất!"
Nghe nói như vậy, sắc mặt của tiểu gia hỏa lúc này mới dịu đi một chút, tức giận nhìn về phía Tư Dạ Hàn, sau đó dính ở trong ngực Diệp Oản Oản, buồn buồn gật gật đầu.
Ở bên ngoài bãi đất trống của khu biệt thự.
Lăng Phong và Lăng Vân toàn thân đều là màu đen, thần thái cung kính đi tới trước mặt Đường Đường.
"Tiểu thiếu gia, đã đến lúc nên lên đường."
Diệp Oản Oản ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm cậu bé một cái, ngay sau đó buông nhóc ra, xoa xoa đầu của bé, "Đi thôi!"
Đại khái là sợ mẹ khó xử và thương tâm, Đường Đường nhu thuận gật đầu, trên mặt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trấn định.
Cậu bé thần sắc trịnh trọng, mở miệng: "Mẹ, gặp lại sau..."
Sau khi tạm biệt cùng Diệp Oản Oản, cậu bé lại hơi có chút do dự hướng về nam nhân bên người Diệp Oản Oản nhìn lại.
Lúc này, Tư Dạ Hàn vẫn không hề mở miệng, lại chủ động hơi hơi cúi người xuống, giang tay ra hướng về phía cậu bé.
Cậu bé thần sắc kinh ngạc, nhìn nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt mình, cuối cùng, từng bước từng bước chậm rãi đi tới trước mặt anh.
Tư Dạ Hàn đưa tay ra, ôm Đường Đường một cái, đôi bàn tay rộng lớn mà ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu của tiểu gia hỏa.
Thân thể của tiểu gia hỏa khẽ run, bên trong con ngươi đen nhánh sáng ngời trong nháy mắt rưng rưng, một giọt nước mắt thật dài khẽ lăn xuống, "Đường Đường muốn cùng cha mẹ ở chung một chỗ..."
Muốn cùng mẹ, muốn cùng ba ba ở chung một chỗ...
Một bên, Diệp Oản Oản nghe thấy lời này của Đường Đường, hít sâu một hơi, cố đè nén tất cả tâm tình của mình xuống: "Bảo bối không được khóc, mẹ đáp ứng với con, sau này nhất định sẽ đi gặp con, có được không?"
Mặc dù hiện tại nàng không có khả năng đi Độc Lập Châu, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không.
Mục tiên sinh đã từng đề cập tới, luật pháp Độc Lập Châu mặc dù nghiêm cấm người ngoài tiến vào, nhưng mà, Độc Lập Châu còn có một cái thiết quân luật, hoan nghênh cường giả võ đạo.
Cậu bé gật đầu một cái, đi ra từ trong ngực của Tư Dạ Hàn, rốt cục vẫn phải theo hai người vệ sĩ, từng bước từng bước đi lên máy bay, thân ảnh biến mất ở bên trong cánh cửa phi cơ.
Đám người Nhiếp Vô Danh ở phía dưới thấy tiểu ma đầu lên máy bay, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, cái mạng nhỏ này coi như là giữ được rồi...
Lăng Phong và Lăng Vân hướng về phía Nhiếp Vô Danh bái một cái từ xa, sau đó hai người cũng đồng loạt đi theo lên máy bay.
Một giây kế tiếp, máy bay chậm rãi khởi động, càng ngày càng cao, biến thành một cái bóng nho nhỏ, rốt cuộc chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt...
Diệp Oản Oản bàng hoàng nhìn lên bầu trời đã không còn thấy bóng người, thật lâu không nói gì...
Nhiếp Vô Danh thở phào nhẹ nhõm: "Hữu Danh muội muội, lần này thật sự là vô cùng cảm ơn!"
Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần, hướng về Nhiếp Vô Danh nhìn lại, "Các người không đi sao?"
Nhiếp Vô Danh trả lời: "Bên này còn có một chút sự tình phải xử lý, mấy ngày nữa liền rời đi."
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, "Như vậy..."
"Vậy... Chúng tôi đi trước đã!" Nhiếp Vô Danh chắp tay tạm biệt.
Thần Hư đạo nhân: "Hic... Lúc này đi rồi? Nhưng cơm còn chưa được ăn cơ mà?"
Nhất Chi Hoa: "Chỉ biết có ăn với ăn thôi! Mạng nhỏ có thể giữ được cũng đã là rất không tệ rồi!"
/2329
|