Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 1242: Quên đi chính mình
/2329
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Bây giờ, Diệp Oản Oản có thể xác định được là, chính mình ngay từ lúc trước khi sống lại, cũng đã bị thôi miên sâu, thanh trừ đi ký ức của bản thân mình, bị ký ức của Diệp Oản Oản bao trùm. Cũng bởi vì như thế, cho dù trước khi sống lại, nàng đối với thân phận Diệp Oản Oản của mình, vẫn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, chưa bao giờ có bất kỳ hoài nghi nào. Mà một đời này sau khi trọng sinh, bởi vì một ít biến cố, cuối cùng đã để cho nàng phát hiện ra chân tướng...
Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Oản Oản hiện ra một tia sáng vô cùng phức tạp.
A, thật trớ trêu thay, là người của hai thế giới, có thể làm lại cuộc đời; nhưng kiếp sống thứ hai này của mình, chính mình lại sống như một người khác, quên đi chính mình.
Chỉ bất quá, khiến cho Diệp Oản Oản không cách nào hiểu được chính là, nếu Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản chân chính không quen biết, Tư Dạ Hàn vì sao phải để cho mình sống như Diệp Oản Oản? Cũng có thể là, Tư Dạ Hàn có nỗi niềm gì khó nói, có nổi khổ bất đắc dĩ?
Dựa theo logic mà nói, chính mình cùng Tư Dạ Hàn hẳn là quen biết đã lâu. Mình khi đó, cùng Tư Dạ Hàn là có quan hệ như thế nào? Là người yêu? Bằng hữu? Hay là…địch nhân?
Cha mẹ của mình lại là ai…?
Có huynh đệ tỷ muội hay không...?
Trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản tâm trạng ngàn vạn, từ đầu đến cuối không có chút đầu mối nào. Muốn tháo gỡ được thiên đại bí ẩn này, hiện nay, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là tìm tới Tư Dạ Hàn, để cho anh đem hết thảy ngọn nguồn nói cho thật rõ rõ ràng ràng...
Nhưng mà, buồn cười chính là, chính vào giờ phút quan trọng này, Tư Dạ Hàn lại bặt vô âm tín, ngay cả Tư gia cũng không tìm được một chút hành tung nào của anh ta.
Nếu đã nghĩ đến cỡ nào cũng không cách nào hiểu được, vậy Diệp Oản Oản dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản đã đi tới sân vận động.
Giờ phút này, sân vận động đã bị một đám đông tấp nập chen chúc, bị fan vây lại đến mức nước chảy không thông.
Diệp Oản Oản sau khi đỗ xe lại, mấy người nhân viên Ban Tổ Chức đã đi tới…
"Kính chào ngài! Ngài là... Diệp Bạch tiên sinh? Ặc,...Diệp Bạch tiểu thư à?" Người đàn ông trung niên cầm đầu nhìn Diệp Oản Oản, hơi có chút lúng túng. Mặc dù đã nghe nói Diệp Bạch đại danh đỉnh đỉnh chính là nữ giả nam trang, nhưng sau khi tự mình gặp được Diệp Oản Oản, lại vẫn còn có chút không phản ứng kịp.
"Đúng thế!" Diệp Oản Oản lễ phép cười một tiếng.
Nụ cười này, lại khiến cho người đàn ông trung niên có chút không dời mắt đi nổi. Dung mạo của thiếu nữ cực kỳ xuất chúng, so với những thứ son phấn lòe loẹt khác trong giới giải trí, mặc dù rất đẹp nhưng lại không hề có vẻ gượng gạo mất tự nhiên như bọn họ. Vẻ ngoài đơn giản nhưng vẫn cực kỳ xuất trần của thiếu nữ, làm cho biết bao nhiêu người thất điên bát đảo. Một nụ cười, điên đảo cả chúng sinh, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Sau một thoáng ngẩn người ra, người đàn ông trung niên ho nhẹ một tiếng, hóa giải sự lúng túng của bản thân, nhìn về phía Diệp Oản Oản cười nói: "Diệp Bạch tiểu thư, xin mời đi theo tôi, Thiên Vũ đang còn trang điểm, không cách nào tự mình tới đón cô."
"Được." Diệp Oản Oản nhẹ nhàng gật đầu, đi theo mấy vị nhân viên Ban Tổ Chức, đi vào phía sau hội trường.
Sân vận động lớn như vậy, bất ngờ bộc phát ra hàng loạt thanh âm hoan hô cùng kêu gào, Diệp Oản Oản thân ở trong sân đều có thể nghe thấy, mà trừ Hàn Thiên Vũ ra, còn có tên của Cung Húc và Lạc Thần.
Khiến Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc chính là, trong đám người, số lượng fan kêu gào tên của "Diệp Bạch" lại cũng không phải số ít...
Mới vừa gia nhập hậu trường, Cung Húc và Lạc Thần liền một trước một sau từ trong phòng hóa trang đi ra.
"Diệp ca." Lạc Thần nhìn thấy Diệp Oản Oản tiến tới, lập tức lên tiếng chào hỏi.
Cung Húc nhìn về phía Diệp Oản Oản, đang muốn lên án nàng nhận điện thoại của Lạc Thần, mà không nhận điện thoại của mình. Trong nháy mắt khi nhìn đến Diệp Oản Oản, đột nhiên nói không nên lời, hơn nữa lỗ tai càng ngày càng đỏ...
Sau chốc lát thất thần, Cung Húc mới hồi phục lại tinh thần, trong miệng không biết nhỏ giọng thì thầm cái gì.
Gặp quỷ...
Rõ ràng người trước mắt vẫn là người kia! Nhưng hắn vì sao lại có cảm giác... có cảm giác dường như có chỗ nào đó thay đổi…
---
Bây giờ, Diệp Oản Oản có thể xác định được là, chính mình ngay từ lúc trước khi sống lại, cũng đã bị thôi miên sâu, thanh trừ đi ký ức của bản thân mình, bị ký ức của Diệp Oản Oản bao trùm. Cũng bởi vì như thế, cho dù trước khi sống lại, nàng đối với thân phận Diệp Oản Oản của mình, vẫn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, chưa bao giờ có bất kỳ hoài nghi nào. Mà một đời này sau khi trọng sinh, bởi vì một ít biến cố, cuối cùng đã để cho nàng phát hiện ra chân tướng...
Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Oản Oản hiện ra một tia sáng vô cùng phức tạp.
A, thật trớ trêu thay, là người của hai thế giới, có thể làm lại cuộc đời; nhưng kiếp sống thứ hai này của mình, chính mình lại sống như một người khác, quên đi chính mình.
Chỉ bất quá, khiến cho Diệp Oản Oản không cách nào hiểu được chính là, nếu Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản chân chính không quen biết, Tư Dạ Hàn vì sao phải để cho mình sống như Diệp Oản Oản? Cũng có thể là, Tư Dạ Hàn có nỗi niềm gì khó nói, có nổi khổ bất đắc dĩ?
Dựa theo logic mà nói, chính mình cùng Tư Dạ Hàn hẳn là quen biết đã lâu. Mình khi đó, cùng Tư Dạ Hàn là có quan hệ như thế nào? Là người yêu? Bằng hữu? Hay là…địch nhân?
Cha mẹ của mình lại là ai…?
Có huynh đệ tỷ muội hay không...?
Trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản tâm trạng ngàn vạn, từ đầu đến cuối không có chút đầu mối nào. Muốn tháo gỡ được thiên đại bí ẩn này, hiện nay, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là tìm tới Tư Dạ Hàn, để cho anh đem hết thảy ngọn nguồn nói cho thật rõ rõ ràng ràng...
Nhưng mà, buồn cười chính là, chính vào giờ phút quan trọng này, Tư Dạ Hàn lại bặt vô âm tín, ngay cả Tư gia cũng không tìm được một chút hành tung nào của anh ta.
Nếu đã nghĩ đến cỡ nào cũng không cách nào hiểu được, vậy Diệp Oản Oản dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản đã đi tới sân vận động.
Giờ phút này, sân vận động đã bị một đám đông tấp nập chen chúc, bị fan vây lại đến mức nước chảy không thông.
Diệp Oản Oản sau khi đỗ xe lại, mấy người nhân viên Ban Tổ Chức đã đi tới…
"Kính chào ngài! Ngài là... Diệp Bạch tiên sinh? Ặc,...Diệp Bạch tiểu thư à?" Người đàn ông trung niên cầm đầu nhìn Diệp Oản Oản, hơi có chút lúng túng. Mặc dù đã nghe nói Diệp Bạch đại danh đỉnh đỉnh chính là nữ giả nam trang, nhưng sau khi tự mình gặp được Diệp Oản Oản, lại vẫn còn có chút không phản ứng kịp.
"Đúng thế!" Diệp Oản Oản lễ phép cười một tiếng.
Nụ cười này, lại khiến cho người đàn ông trung niên có chút không dời mắt đi nổi. Dung mạo của thiếu nữ cực kỳ xuất chúng, so với những thứ son phấn lòe loẹt khác trong giới giải trí, mặc dù rất đẹp nhưng lại không hề có vẻ gượng gạo mất tự nhiên như bọn họ. Vẻ ngoài đơn giản nhưng vẫn cực kỳ xuất trần của thiếu nữ, làm cho biết bao nhiêu người thất điên bát đảo. Một nụ cười, điên đảo cả chúng sinh, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Sau một thoáng ngẩn người ra, người đàn ông trung niên ho nhẹ một tiếng, hóa giải sự lúng túng của bản thân, nhìn về phía Diệp Oản Oản cười nói: "Diệp Bạch tiểu thư, xin mời đi theo tôi, Thiên Vũ đang còn trang điểm, không cách nào tự mình tới đón cô."
"Được." Diệp Oản Oản nhẹ nhàng gật đầu, đi theo mấy vị nhân viên Ban Tổ Chức, đi vào phía sau hội trường.
Sân vận động lớn như vậy, bất ngờ bộc phát ra hàng loạt thanh âm hoan hô cùng kêu gào, Diệp Oản Oản thân ở trong sân đều có thể nghe thấy, mà trừ Hàn Thiên Vũ ra, còn có tên của Cung Húc và Lạc Thần.
Khiến Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc chính là, trong đám người, số lượng fan kêu gào tên của "Diệp Bạch" lại cũng không phải số ít...
Mới vừa gia nhập hậu trường, Cung Húc và Lạc Thần liền một trước một sau từ trong phòng hóa trang đi ra.
"Diệp ca." Lạc Thần nhìn thấy Diệp Oản Oản tiến tới, lập tức lên tiếng chào hỏi.
Cung Húc nhìn về phía Diệp Oản Oản, đang muốn lên án nàng nhận điện thoại của Lạc Thần, mà không nhận điện thoại của mình. Trong nháy mắt khi nhìn đến Diệp Oản Oản, đột nhiên nói không nên lời, hơn nữa lỗ tai càng ngày càng đỏ...
Sau chốc lát thất thần, Cung Húc mới hồi phục lại tinh thần, trong miệng không biết nhỏ giọng thì thầm cái gì.
Gặp quỷ...
Rõ ràng người trước mắt vẫn là người kia! Nhưng hắn vì sao lại có cảm giác... có cảm giác dường như có chỗ nào đó thay đổi…
/2329
|