Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 1301: Hai loại khả năng
/2329
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Tóc Húi Cua ca làm sao có thể không biết anh ta gọi là Kỷ Tu Nhiễm...
"Chẳng lẽ... Anh ta đoán được thân phận của mình?" Diệp Oản Oản nghi ngờ không thôi.
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản cũng không từ trong mắt của Kỷ Hoàng phát hiện ra bất kỳ ác ý nào.
Nếu như Kỷ Hoàng thật sự biết việc nàng giả mạo vị hôn thê của hắn, chỉ sợ nàng không sống được qua ngày mai...
"Người đàn ông này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Diệp Oản Oản trong lúc nhất thời cứ nghĩ mãi không thông.
...
Thấy Kỷ Tu Nhiễm đi ra, một ông lão đứng ở trước cửa văn phòng, cũng đi theo sau lưng Kỷ Tu Nhiễm, hai người sóng vai rời khỏi Không Sợ Minh.
Sau khi ra cửa, nụ cười trên mặt Kỷ Tu Nhiễm lập tức biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là u buồn vô tận.
"Giáo sư Chu, như thế nào?"
Rất nhanh, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía ông lão bên cạnh mở miệng.
Sắc mặt giáo sư Chu tựa hồ có chút do dự, chỉ chốc lát sau, lúc này mới lên tiếng nói: "Kỷ Hoàng, ngài có thể xác định, cô gái kia, chính là Minh chủ Không Sợ Minh sao?"
"Không sai!" Kỷ Hoàng nói.
"Được, đã như vậy, bên tôi cũng đã có đáp án..." Giáo sư Chu gật đầu, sau khi yên lặng một lát, nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, chậm rãi mở miệng nói: "Kỷ Hoàng, nếu như tôi đoán không lầm, Không Sợ Minh Chủ không phải là mất trí nhớ, mà là… Ký Ức Bao Trùm."
Giáo sư Chu ở trong lĩnh vực này, là một trong những chuyên gia hàng đầu, đối với hạng mục như “Ký Ức Bao Trùm”, nghiên cứu đã hơn 10 năm. Nhóm nghiên cứu do ông ta dẫn dắt, trước mắt cũng thuộc trình độ hàng đầu thế giới. Cho nên, Giáo sư Chu cực kỳ tự tin, chính mình sẽ không nhìn lầm.
"Có ý gì?" Kỷ Hoàng lạnh giọng mở miệng.
"Kỷ Hoàng, là như vầy, cái gọi là “Ký Ức Bao Trùm”, là sau khi xóa sạch ký ức vốn có, lại cưỡng ép truyền vào một phần ký ức không thuộc về bản thể, cũng là một loại thủ đoạn khiến người ta không thể nghi ngờ gì về thân phận bị tráo đổi."
Giáo sư Chu tiếp tục nói: "Rất hiển nhiên, trí nhớ của Minh chủ Không Sợ Minh, đã bị người ta thanh trừ, mà sau đó, lại bị truyền cho một đoạn trí nhớ không thuộc về nàng..."
"Phải không?"
Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm giống như hàn băng vạn năm, trên trán, tản ra một cỗ khí tức lạnh buốt làm cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm và kinh hãi tột độ.
"Ý là, nàng không còn trí nhớ của mình, đem chính mình coi thành chủ nhân của đoạn trí nhớ xa lạ kia?" Kỷ Tu Nhiễm mở miệng.
"Vâng, không sai, căn cứ quan sát của tôi, đích xác là như vậy! Bởi vì, người mất trí nhớ, vô luận là ngôn ngữ cơ thể hoặc phương thức mở miệng nói chuyện, đối với những chuyên gia như chúng tôi mà nói, đều sẽ có thể phát hiện ra triệu chứng rõ ràng, thậm chí là tư duy logic hỗn loạn không rõ. Mà Minh chủ Không Sợ Minh lại không phải như vậy, nàng có năng lực suy nghĩ logic cực kỳ mạnh mẽ...
Cho nên, ngôn ngữ, cử chỉ, hành động của Minh chủ Không Sợ Minh, chỉ có hai loại khả năng. Loại thứ nhất, nàng căn bản không hề mất trí nhớ, hiểu rõ được chính mình. Loại thứ hai, bị Ký Ức Bao Trùm." Giáo sư Chu nhìn Kỷ Hoàng lúc này như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hết sức cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Nghe vậy, Kỷ Hoàng cũng không nhiều lời.
Mỗi một câu nói của anh ta, cơ hồ đều là đang thử thăm dò, từ biệt thự đến bên trong Không Sợ Minh, biểu hiện của Vô Ưu, đã có thể khiến anh khẳng định, Nhiếp Vô Ưu quả thực đã mất đi ký ức ngày trước.
"A, thú vị…!!" Kỷ Tu Nhiễm khóe miệng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười vô cùng nguy hiểm.
Thấy vậy, thân thể Giáo sư Chu khẽ run lên, cả người đông cứng lại, thậm chí ngay cả hít thở cũng chậm lại rất nhiều.
"Giáo sư Chu, trừ nhóm nghiên cứu của ông có khả năng hoàn thành hạng mục nghiên cứu có độ khó cao như thế này ra..." Ánh mắt Kỷ Tu Nhiễm mang theo một nụ cười châm biếm, rơi vào trên người Giáo sư Chu.
Nghe lời nói này, Giáo sư Chu nhất thời thần sắc đại biến. Chỉ là một ánh mắt của người đàn ông này, liền khiến cho tứ chi bách hài của ông lão kịch liệt run rẩy.
---
Tóc Húi Cua ca làm sao có thể không biết anh ta gọi là Kỷ Tu Nhiễm...
"Chẳng lẽ... Anh ta đoán được thân phận của mình?" Diệp Oản Oản nghi ngờ không thôi.
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản cũng không từ trong mắt của Kỷ Hoàng phát hiện ra bất kỳ ác ý nào.
Nếu như Kỷ Hoàng thật sự biết việc nàng giả mạo vị hôn thê của hắn, chỉ sợ nàng không sống được qua ngày mai...
"Người đàn ông này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Diệp Oản Oản trong lúc nhất thời cứ nghĩ mãi không thông.
...
Thấy Kỷ Tu Nhiễm đi ra, một ông lão đứng ở trước cửa văn phòng, cũng đi theo sau lưng Kỷ Tu Nhiễm, hai người sóng vai rời khỏi Không Sợ Minh.
Sau khi ra cửa, nụ cười trên mặt Kỷ Tu Nhiễm lập tức biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là u buồn vô tận.
"Giáo sư Chu, như thế nào?"
Rất nhanh, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía ông lão bên cạnh mở miệng.
Sắc mặt giáo sư Chu tựa hồ có chút do dự, chỉ chốc lát sau, lúc này mới lên tiếng nói: "Kỷ Hoàng, ngài có thể xác định, cô gái kia, chính là Minh chủ Không Sợ Minh sao?"
"Không sai!" Kỷ Hoàng nói.
"Được, đã như vậy, bên tôi cũng đã có đáp án..." Giáo sư Chu gật đầu, sau khi yên lặng một lát, nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, chậm rãi mở miệng nói: "Kỷ Hoàng, nếu như tôi đoán không lầm, Không Sợ Minh Chủ không phải là mất trí nhớ, mà là… Ký Ức Bao Trùm."
Giáo sư Chu ở trong lĩnh vực này, là một trong những chuyên gia hàng đầu, đối với hạng mục như “Ký Ức Bao Trùm”, nghiên cứu đã hơn 10 năm. Nhóm nghiên cứu do ông ta dẫn dắt, trước mắt cũng thuộc trình độ hàng đầu thế giới. Cho nên, Giáo sư Chu cực kỳ tự tin, chính mình sẽ không nhìn lầm.
"Có ý gì?" Kỷ Hoàng lạnh giọng mở miệng.
"Kỷ Hoàng, là như vầy, cái gọi là “Ký Ức Bao Trùm”, là sau khi xóa sạch ký ức vốn có, lại cưỡng ép truyền vào một phần ký ức không thuộc về bản thể, cũng là một loại thủ đoạn khiến người ta không thể nghi ngờ gì về thân phận bị tráo đổi."
Giáo sư Chu tiếp tục nói: "Rất hiển nhiên, trí nhớ của Minh chủ Không Sợ Minh, đã bị người ta thanh trừ, mà sau đó, lại bị truyền cho một đoạn trí nhớ không thuộc về nàng..."
"Phải không?"
Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm giống như hàn băng vạn năm, trên trán, tản ra một cỗ khí tức lạnh buốt làm cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm và kinh hãi tột độ.
"Ý là, nàng không còn trí nhớ của mình, đem chính mình coi thành chủ nhân của đoạn trí nhớ xa lạ kia?" Kỷ Tu Nhiễm mở miệng.
"Vâng, không sai, căn cứ quan sát của tôi, đích xác là như vậy! Bởi vì, người mất trí nhớ, vô luận là ngôn ngữ cơ thể hoặc phương thức mở miệng nói chuyện, đối với những chuyên gia như chúng tôi mà nói, đều sẽ có thể phát hiện ra triệu chứng rõ ràng, thậm chí là tư duy logic hỗn loạn không rõ. Mà Minh chủ Không Sợ Minh lại không phải như vậy, nàng có năng lực suy nghĩ logic cực kỳ mạnh mẽ...
Cho nên, ngôn ngữ, cử chỉ, hành động của Minh chủ Không Sợ Minh, chỉ có hai loại khả năng. Loại thứ nhất, nàng căn bản không hề mất trí nhớ, hiểu rõ được chính mình. Loại thứ hai, bị Ký Ức Bao Trùm." Giáo sư Chu nhìn Kỷ Hoàng lúc này như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hết sức cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Nghe vậy, Kỷ Hoàng cũng không nhiều lời.
Mỗi một câu nói của anh ta, cơ hồ đều là đang thử thăm dò, từ biệt thự đến bên trong Không Sợ Minh, biểu hiện của Vô Ưu, đã có thể khiến anh khẳng định, Nhiếp Vô Ưu quả thực đã mất đi ký ức ngày trước.
"A, thú vị…!!" Kỷ Tu Nhiễm khóe miệng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười vô cùng nguy hiểm.
Thấy vậy, thân thể Giáo sư Chu khẽ run lên, cả người đông cứng lại, thậm chí ngay cả hít thở cũng chậm lại rất nhiều.
"Giáo sư Chu, trừ nhóm nghiên cứu của ông có khả năng hoàn thành hạng mục nghiên cứu có độ khó cao như thế này ra..." Ánh mắt Kỷ Tu Nhiễm mang theo một nụ cười châm biếm, rơi vào trên người Giáo sư Chu.
Nghe lời nói này, Giáo sư Chu nhất thời thần sắc đại biến. Chỉ là một ánh mắt của người đàn ông này, liền khiến cho tứ chi bách hài của ông lão kịch liệt run rẩy.
/2329
|