Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 1420: Chẳng lẽ đã hối hận
/2329
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, âm thầm suy tư, nếu như cái gã Tu La Chủ này nói láo, đến lúc đó chính mình trở lại tìm anh ta là được.
Nếu như anh ta không có nói láo, cái người thuộc cổ tộc Tư Thị tên Tư Dạ Hàn, quả thật rất giống với anh ta, vậy liền đủ để chứng minh Tư Dạ Hàn thuộc cổ tộc Tư thị kia, mới là A Cửu. Còn Tu La Chủ này, chính là một sự trùng hợp...
Bất quá, mặc dù người đàn ông này không hề có chút sơ hở nào, nhưng Diệp Oản Oản vẫn còn tồn tại một chút nghi ngờ.
Có đôi khi, giác quan thứ sáu của phụ nữ chính là không thể dùng lẽ thường để cân nhắc như vậy đấy!
Nhưng tệ nhất chính là, trực giác trong trường hợp này cũng không có mấy tác dụng. Người đàn ông trước mặt này căn bản chính là khó chơi, hơn nữa hoàn toàn không có một sơ hở nào để bắt bẻ.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gương mặt không cảm xúc của nam nhân, không hiểu sao lại có cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước đập vào bờ, nằm chết queo đầy bi thương.
Thiên lý ở đâu!!
Gừng càng già càng cay, thực sự là gặp quỷ rồi sao?
Diệp Oản Oản thu hồi suy nghĩ, từ trên bàn sách của nam nhân cầm giấy bút lên, xoẹt xoẹt xoẹt trên giấy, viết ra số điện thoại của mình.
Ngay sau đó, Diệp Oản Oản đưa tay ra, đem tờ giấy có ghi số điện thoại của mình chậm rãi nhét vào túi áo nơi ngực âu phục của người đàn ông, khẽ mở miệng cười, "Đây là số di động của ta, về đề nghị “tiến cống” vừa rồi của ta, nếu như Tu La Chủ đại nhân ngài hối hận rồi... Tùy thời có thể liên lạc với ta!"
Chàng trai theo bản năng hướng về tờ giấy dán vào ngực mình nhìn một cái, cạn lời, chỉ có mí mắt hơi hơi co giật, tiết lộ một chút tâm tình của chủ nhân.
Sau khi nhét xong số điện thoại di động, Diệp Oản Oản vỗ vỗ tay ngồi dậy, nháy mắt một cái đầy mê hoặc, nói "Như thế nha, sau này gặp lại!"
Theo biểu hiện của hôm nay, có vẻ sẽ không có kết quả gì! Bất quá, tương lai còn dài, ngược lại hắn cũng không chạy thoát được, nàng trước tiên nghĩ biện pháp đi đến cái Tư thị cổ tộc kia tra hỏi rõ ràng rồi lại nói.
Diệp Oản Oản nói xong, xoay người liền định rời đi.
Chỉ bất quá, nam nhân lại cũng lập tức đứng dậy, đi theo sau lưng Diệp Oản Oản.
"Tu La Chủ đại nhân, ngài đi theo ta để làm cái gì? Chẳng lẽ đã hối hận?" Diệp Oản Oản xoay người lại, hơi nhíu mày nhìn về phía nam nhân đằng sau mình.
"Nếu ta không tiễn Bạch Minh chủ, chỉ sợ Bạch Minh chủ rất khó có thể rời khỏi nơi này." Nam nhân mở miệng nói.
Diệp Oản Oản nhún nhún vai, không lại tiếp tục nhiều lời, mặc cho chàng trai đuổi theo, hai người đi sóng vai nhau.
"Tu La Chủ, cái người tên Tư Dạ Hàn của Tư thị cổ tộc, tướng mạo so với ngươi thật sự rất giống sao?" Diệp Oản Oản vừa đi, vừa hỏi lại một lần.
Nam nhân bước đi rất chậm chạp, không nhanh không chậm tùy tùng nàng đi về phía trước, nghe vậy vẫn trả lời lại một câu như cũ: "Ta không cần thiết phải lừa ngươi."
Nam nhân dừng lại một chút, ngay sau đó tiếp tục mở miệng, "Bạch Minh chủ, Không Sợ Minh rắn mất đầu đã nhiều năm, bây giờ phe phái không ít, cần phải cẩn thận."
"Tu La Chủ dường như rất quan tâm đến ta?" Diệp Oản Oản nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Nghe tiếng, nam nhân hờ hững nói: "Chẳng qua chỉ là tán thưởng năng lực cùng sự can đảm của Bạch Minh chủ."
Diệp Oản Oản: "..."
Tán thưởng năng lực và sự can đảm của nàng khi đi gây rối với A Tu La sao?
Lúc này, hai người đi ra trước cửa trang viên.
Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng nói chuyện, một đoàn xe, nhanh chóng chạy tới, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, mấy chục chiếc xe liền đem toàn bộ trang viên vây quanh.
Trong chốc lát, một chiếc xe cầm đầu sang trọng dừng ở cách Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản không xa.
Rất nhanh, Khô Cốt mở cửa xe, nghênh đón Kỷ Tu Nhiễm.
Người đàn ông mặc một thân âu phục ưu nhã màu xám tro, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, từ trong xe đi ra, chậm rãi tới gần.
"Hic, Kỷ Tu Nhiễm...?"
Sau khi thấy rõ người đàn ông từ trong xe vừa xuống là ai, Diệp Oản Oản nhất thời có chút kinh ngạc.
Ta phi, đây không phải là Kỷ Hoàng sao?
Hắn ta làm sao lại tới rồi...
---
Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, âm thầm suy tư, nếu như cái gã Tu La Chủ này nói láo, đến lúc đó chính mình trở lại tìm anh ta là được.
Nếu như anh ta không có nói láo, cái người thuộc cổ tộc Tư Thị tên Tư Dạ Hàn, quả thật rất giống với anh ta, vậy liền đủ để chứng minh Tư Dạ Hàn thuộc cổ tộc Tư thị kia, mới là A Cửu. Còn Tu La Chủ này, chính là một sự trùng hợp...
Bất quá, mặc dù người đàn ông này không hề có chút sơ hở nào, nhưng Diệp Oản Oản vẫn còn tồn tại một chút nghi ngờ.
Có đôi khi, giác quan thứ sáu của phụ nữ chính là không thể dùng lẽ thường để cân nhắc như vậy đấy!
Nhưng tệ nhất chính là, trực giác trong trường hợp này cũng không có mấy tác dụng. Người đàn ông trước mặt này căn bản chính là khó chơi, hơn nữa hoàn toàn không có một sơ hở nào để bắt bẻ.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gương mặt không cảm xúc của nam nhân, không hiểu sao lại có cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước đập vào bờ, nằm chết queo đầy bi thương.
Thiên lý ở đâu!!
Gừng càng già càng cay, thực sự là gặp quỷ rồi sao?
Diệp Oản Oản thu hồi suy nghĩ, từ trên bàn sách của nam nhân cầm giấy bút lên, xoẹt xoẹt xoẹt trên giấy, viết ra số điện thoại của mình.
Ngay sau đó, Diệp Oản Oản đưa tay ra, đem tờ giấy có ghi số điện thoại của mình chậm rãi nhét vào túi áo nơi ngực âu phục của người đàn ông, khẽ mở miệng cười, "Đây là số di động của ta, về đề nghị “tiến cống” vừa rồi của ta, nếu như Tu La Chủ đại nhân ngài hối hận rồi... Tùy thời có thể liên lạc với ta!"
Chàng trai theo bản năng hướng về tờ giấy dán vào ngực mình nhìn một cái, cạn lời, chỉ có mí mắt hơi hơi co giật, tiết lộ một chút tâm tình của chủ nhân.
Sau khi nhét xong số điện thoại di động, Diệp Oản Oản vỗ vỗ tay ngồi dậy, nháy mắt một cái đầy mê hoặc, nói "Như thế nha, sau này gặp lại!"
Theo biểu hiện của hôm nay, có vẻ sẽ không có kết quả gì! Bất quá, tương lai còn dài, ngược lại hắn cũng không chạy thoát được, nàng trước tiên nghĩ biện pháp đi đến cái Tư thị cổ tộc kia tra hỏi rõ ràng rồi lại nói.
Diệp Oản Oản nói xong, xoay người liền định rời đi.
Chỉ bất quá, nam nhân lại cũng lập tức đứng dậy, đi theo sau lưng Diệp Oản Oản.
"Tu La Chủ đại nhân, ngài đi theo ta để làm cái gì? Chẳng lẽ đã hối hận?" Diệp Oản Oản xoay người lại, hơi nhíu mày nhìn về phía nam nhân đằng sau mình.
"Nếu ta không tiễn Bạch Minh chủ, chỉ sợ Bạch Minh chủ rất khó có thể rời khỏi nơi này." Nam nhân mở miệng nói.
Diệp Oản Oản nhún nhún vai, không lại tiếp tục nhiều lời, mặc cho chàng trai đuổi theo, hai người đi sóng vai nhau.
"Tu La Chủ, cái người tên Tư Dạ Hàn của Tư thị cổ tộc, tướng mạo so với ngươi thật sự rất giống sao?" Diệp Oản Oản vừa đi, vừa hỏi lại một lần.
Nam nhân bước đi rất chậm chạp, không nhanh không chậm tùy tùng nàng đi về phía trước, nghe vậy vẫn trả lời lại một câu như cũ: "Ta không cần thiết phải lừa ngươi."
Nam nhân dừng lại một chút, ngay sau đó tiếp tục mở miệng, "Bạch Minh chủ, Không Sợ Minh rắn mất đầu đã nhiều năm, bây giờ phe phái không ít, cần phải cẩn thận."
"Tu La Chủ dường như rất quan tâm đến ta?" Diệp Oản Oản nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Nghe tiếng, nam nhân hờ hững nói: "Chẳng qua chỉ là tán thưởng năng lực cùng sự can đảm của Bạch Minh chủ."
Diệp Oản Oản: "..."
Tán thưởng năng lực và sự can đảm của nàng khi đi gây rối với A Tu La sao?
Lúc này, hai người đi ra trước cửa trang viên.
Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng nói chuyện, một đoàn xe, nhanh chóng chạy tới, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, mấy chục chiếc xe liền đem toàn bộ trang viên vây quanh.
Trong chốc lát, một chiếc xe cầm đầu sang trọng dừng ở cách Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản không xa.
Rất nhanh, Khô Cốt mở cửa xe, nghênh đón Kỷ Tu Nhiễm.
Người đàn ông mặc một thân âu phục ưu nhã màu xám tro, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, từ trong xe đi ra, chậm rãi tới gần.
"Hic, Kỷ Tu Nhiễm...?"
Sau khi thấy rõ người đàn ông từ trong xe vừa xuống là ai, Diệp Oản Oản nhất thời có chút kinh ngạc.
Ta phi, đây không phải là Kỷ Hoàng sao?
Hắn ta làm sao lại tới rồi...
/2329
|