Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 1477: Sức mạnh đáng sợ
/2329
|
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Lúc này, một tên tiểu đội trưởng nào đó của Không Sợ Minh gầm lên một tiếng, bằng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xông đến bên cạnh gã đàn ông đầu đinh.
Tốc độ của tên tiểu đội trưởng Không Sợ Minh này tuy là nhanh đến mức cực hạn, chỉ bất quá, gã đầu đinh chỉ đứng yên tại chỗ, không động cũng không nhúc nhích, chẳng qua chỉ hơi chuyển động con ngươi.
"Bộp!"
Bỗng nhiên trong khoảnh khắc đó, cánh tay phải của gã đầu đinh khẽ nhích.
Một giây kế tiếp, dưới con mắt mọi người, tiểu đội trưởng Không Sợ Minh bị gã đầu đinh tóm lấy cổ họng, nhấc lên giữa không trung.
Tên tiểu đội trưởng kia sắc mặt đỏ phồng lên, phảng phất như phần cổ bị miệng cọp cắn ngang một phát, dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể nào giãy dụa thoát khỏi cánh tay gã đàn ông nọ.
"Rắc!"
Tiếp đó, tiếng xương cổ gãy lìa vang lên.
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiểu đội trưởng nhóm tinh anh của Không Sợ Minh đã bị gã đầu đinh bẻ gãy cổ.
"Bịch!"
Lúc này, cánh tay phải của gã đầu đinh khẽ nâng lên, tiện tay đem thi thể tiểu đội trưởng quăng sang một bên ở xa xa.
"A..."
Thấy vậy, đám cao tầng Không Sợ Minh ở đây, theo bản năng thối lui về phía sau.
"Ha ha...!!"
Trong mắt gã đàn ông đầu đinh hiện ra vẻ khát máu điên cuồng, trong miệng phát ra tiếng cười khiến cho người ta rợn cả tóc gáy mà không hiểu vì sao.
"Thật hoài niệm... Không Sợ Minh!!" Gã đàn ông đầu đinh lẩm bẩm trong miệng: "Ta nghe nói, Không Sợ Minh Chủ của các ngươi đã trở về rồi."
Nghe gã đàn ông đầu đinh nói như vậy, lại không có một ai dám đáp lại bất kỳ lời nào.
Không Sợ Minh và Thiết Đầu Bang, có thể nói là kẻ thù không đội trời chung.
Thời điểm Không Sợ Minh còn chưa được xây dựng, Thiết Đầu Bang chính là bá chủ vùng này, địa vị giống như Không Sợ Minh thời kỳ đỉnh cao. Mà danh tiếng của gã đàn ông đầu đinh này tại Độc Lập Châu, cũng như Bạch Phong năm đó.
Chỉ bất quá, sau này Bạch Phong thành lập Không Sợ Minh, kết thù cùng Thiết Đầu Bang, hai thế lực lớn bởi vì tranh đoạt vị trí bá chủ khu vực này mà xảy ra ác chiến.
Sau đó, Thiết Đầu Bang thất bại, vết sẹo nơi mắt trái của gã đầu đinh, cũng chính là do Bạch Phong ban tặng.
"Lăng Hoắc, ngươi muốn làm cái gì?" Lúc này, ông lão tóc bạc chống gậy, nghiêm nghị quát lên.
Nghe được câu này, gã đầu đinh đi tới bên cạnh lão già, hai tay cắm ở túi quần, thân thể cao gầy hơi hơi cúi xuống: "Không bằng, ngươi tới đoán thử một chút... Đoán trúng, sống, không đoán trúng, chết."
"Ngươi..." Ông lão tóc bạc chống gậy mặt đầy tức giận, những người khác sợ cái gã Lăng Hoắc của Thiết Đầu Bang này, nhưng lão cũng không sợ!
"Chậc chậc." Lăng Hoắc lắc đầu một cái, chợt, ngay ở trước mặt đám người Không Sợ Minh, túm lấy tóc của lão già.
Thấy cao tầng Không Sợ Minh bị làm nhục như thế, các thành viên Thiết Đầu Bang được gã đầu đinh mang tới, cả đám đều cười rộ lên.
"Nếu như ngươi trẻ lại vài tuổi, có lẽ còn có tư cách nói chuyện với ta! Nhưng mà ngươi bây giờ già rồi, không còn dùng được!" Lăng Hoắc hướng về lão già cười nói.
Nghe tiếng, ông lão tóc bạc gầm lên giận dữ trong miệng, chợt, một quyền đánh thẳng về phía mặt của gã đầu đinh.
Nhưng mà, "Vù" một tiếng, trước con mắt mọi người, chỉ thấy thân thể Lăng Hoắc khẽ nhúc nhích, tùy ý tránh thoát được một đòn của ông lão tóc bạc.
Chợt, còn không đợi ông lão tóc bạc hồi phục tinh thần, Lăng Hoắc đã tóm lấy nắm đấm tay phải của lão.
Một giây kế tiếp, sắc mặt ông lão tóc bạc nhất thời đại biến, mồ hôi lạnh nhiễu ròng ròng trên trán. Thoắt cái, từ trong miệng lão ta vang lên tiếng hét thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Tam trưởng lão Lý Tư và các cao tầng mặt đầy hoảng sợ.
Quả đấm của ông lão tóc bạc kia, lại bị gã đầu đinh Lăng Hoắc bóp nát…
Sức mạnh này đáng sợ đến cỡ nào cơ chứ…!!
Coi như là Không Sợ Minh Chủ năm đó, cũng chưa chắc là có thể làm được đi?
---
Lúc này, một tên tiểu đội trưởng nào đó của Không Sợ Minh gầm lên một tiếng, bằng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xông đến bên cạnh gã đàn ông đầu đinh.
Tốc độ của tên tiểu đội trưởng Không Sợ Minh này tuy là nhanh đến mức cực hạn, chỉ bất quá, gã đầu đinh chỉ đứng yên tại chỗ, không động cũng không nhúc nhích, chẳng qua chỉ hơi chuyển động con ngươi.
"Bộp!"
Bỗng nhiên trong khoảnh khắc đó, cánh tay phải của gã đầu đinh khẽ nhích.
Một giây kế tiếp, dưới con mắt mọi người, tiểu đội trưởng Không Sợ Minh bị gã đầu đinh tóm lấy cổ họng, nhấc lên giữa không trung.
Tên tiểu đội trưởng kia sắc mặt đỏ phồng lên, phảng phất như phần cổ bị miệng cọp cắn ngang một phát, dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể nào giãy dụa thoát khỏi cánh tay gã đàn ông nọ.
"Rắc!"
Tiếp đó, tiếng xương cổ gãy lìa vang lên.
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiểu đội trưởng nhóm tinh anh của Không Sợ Minh đã bị gã đầu đinh bẻ gãy cổ.
"Bịch!"
Lúc này, cánh tay phải của gã đầu đinh khẽ nâng lên, tiện tay đem thi thể tiểu đội trưởng quăng sang một bên ở xa xa.
"A..."
Thấy vậy, đám cao tầng Không Sợ Minh ở đây, theo bản năng thối lui về phía sau.
"Ha ha...!!"
Trong mắt gã đàn ông đầu đinh hiện ra vẻ khát máu điên cuồng, trong miệng phát ra tiếng cười khiến cho người ta rợn cả tóc gáy mà không hiểu vì sao.
"Thật hoài niệm... Không Sợ Minh!!" Gã đàn ông đầu đinh lẩm bẩm trong miệng: "Ta nghe nói, Không Sợ Minh Chủ của các ngươi đã trở về rồi."
Nghe gã đàn ông đầu đinh nói như vậy, lại không có một ai dám đáp lại bất kỳ lời nào.
Không Sợ Minh và Thiết Đầu Bang, có thể nói là kẻ thù không đội trời chung.
Thời điểm Không Sợ Minh còn chưa được xây dựng, Thiết Đầu Bang chính là bá chủ vùng này, địa vị giống như Không Sợ Minh thời kỳ đỉnh cao. Mà danh tiếng của gã đàn ông đầu đinh này tại Độc Lập Châu, cũng như Bạch Phong năm đó.
Chỉ bất quá, sau này Bạch Phong thành lập Không Sợ Minh, kết thù cùng Thiết Đầu Bang, hai thế lực lớn bởi vì tranh đoạt vị trí bá chủ khu vực này mà xảy ra ác chiến.
Sau đó, Thiết Đầu Bang thất bại, vết sẹo nơi mắt trái của gã đầu đinh, cũng chính là do Bạch Phong ban tặng.
"Lăng Hoắc, ngươi muốn làm cái gì?" Lúc này, ông lão tóc bạc chống gậy, nghiêm nghị quát lên.
Nghe được câu này, gã đầu đinh đi tới bên cạnh lão già, hai tay cắm ở túi quần, thân thể cao gầy hơi hơi cúi xuống: "Không bằng, ngươi tới đoán thử một chút... Đoán trúng, sống, không đoán trúng, chết."
"Ngươi..." Ông lão tóc bạc chống gậy mặt đầy tức giận, những người khác sợ cái gã Lăng Hoắc của Thiết Đầu Bang này, nhưng lão cũng không sợ!
"Chậc chậc." Lăng Hoắc lắc đầu một cái, chợt, ngay ở trước mặt đám người Không Sợ Minh, túm lấy tóc của lão già.
Thấy cao tầng Không Sợ Minh bị làm nhục như thế, các thành viên Thiết Đầu Bang được gã đầu đinh mang tới, cả đám đều cười rộ lên.
"Nếu như ngươi trẻ lại vài tuổi, có lẽ còn có tư cách nói chuyện với ta! Nhưng mà ngươi bây giờ già rồi, không còn dùng được!" Lăng Hoắc hướng về lão già cười nói.
Nghe tiếng, ông lão tóc bạc gầm lên giận dữ trong miệng, chợt, một quyền đánh thẳng về phía mặt của gã đầu đinh.
Nhưng mà, "Vù" một tiếng, trước con mắt mọi người, chỉ thấy thân thể Lăng Hoắc khẽ nhúc nhích, tùy ý tránh thoát được một đòn của ông lão tóc bạc.
Chợt, còn không đợi ông lão tóc bạc hồi phục tinh thần, Lăng Hoắc đã tóm lấy nắm đấm tay phải của lão.
Một giây kế tiếp, sắc mặt ông lão tóc bạc nhất thời đại biến, mồ hôi lạnh nhiễu ròng ròng trên trán. Thoắt cái, từ trong miệng lão ta vang lên tiếng hét thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Tam trưởng lão Lý Tư và các cao tầng mặt đầy hoảng sợ.
Quả đấm của ông lão tóc bạc kia, lại bị gã đầu đinh Lăng Hoắc bóp nát…
Sức mạnh này đáng sợ đến cỡ nào cơ chứ…!!
Coi như là Không Sợ Minh Chủ năm đó, cũng chưa chắc là có thể làm được đi?
/2329
|