Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 373: Tối nay ở lại đây đi
/2329
|
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Đúng vậy, anh như đi guốt trong lòng của cô rồi, như thế nào lại xem không rõ ràng tâm tư nhỏ kia…
Vốn cô nghĩ chuyện Tư Dạ Hàn để ý đến cô chỉ là anh xem cô như một sủng vật nên đặc biệt để ý mà thôi, cũng không thèm để ý đến chuyện cô có thật sự thật lòng với anh hay không, anh chỉ muốn cô ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.
Người đàn ông này lại chưa bao giờ biểu đạt ý muốn của mình cho nên cô chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều…
Nhưng mới vừa rồi Tư Dạ Hàn lại nhìn về phía cô, nói ra câu: ” Em thật sự cho rằng anh để ý đến chuyện giả làm người xấu xí sao?” làm cho cô trong một chớp mắt, không khỏi có loại cảm giác người đàn ông trước mặt cô này có một sự mất mác cùng thương tâm…
Không biết qua bao lâu, Diệp Oản Oản vẫn đang thất thần, trong không khí truyền tới thanh âm khàn khàn của Tư Dạ Hàn: “Anh sẽ đi với em.”
Tư Dạ Hàn sau khi nói xong liền đứng dậy, đi về hướng cửa phòng…
Nhưng mà trong nháy mắt vừa muốn mở cửa rời đi, sau lưng áo của Tư Dạ Hàn đột nhiên bị một cánh tay kéo lại.
Diệp Oản Oản chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau Tư Dạ Hàn, kéo vạt áo của anh lại rồi nói: “Cảm ơn anh.”
Tư Dạ Hàn không nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì.
Lúc Tư Dạ Hàn lại muốn lần nữa cất bước rời đi, Diệp Oản Oản đột nhiên mở miệng nói: “Tối nay anh ở lại đây đi!”
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn dường như hơi chớp động một cái, ánh mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn về phía cô.
Diệp Oản Oản thấy anh bất động, liền trực tiếp kéo tay anh đưa anh kéo vào trong phòng.
“Quầng mắt của anh thật giống như lại đen thêm một chút nữa rồi, sau này nếu như thuận tiện thì anh nên tới chỗ em thường xuyên đi, còn nếu như em không có chuyện gì gấp thì em sẽ đi Cẩm Viên tìm anh.”
Thấy Tư Dạ Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Oản Oản mở miệng nói tiếp: “Có chuyện gì vậy? Không phải là thời điểm anh cùng em ngủ không được thoải mái chứ?”
Sợ anh cảm thấy hành vi của mình đột nhiên thay đổi quá lớn, Diệp Oản Oản lại tăng thêm một câu: “Uhm, coi như là em báo đáp với anh á! Cám ơn anh đã đồng ý đi gặp ba mẹ với em!”
Cô biết đối với một người có ham muốn khống chế người khác mạnh như Tư Dạ Hàn mà nói, thì chuyện cô mới vừa thỏa hiệp với anh khó khăn như thế nào.
Giọng nói của Diệp Oản Oản giống như rất dễ dàng thoải mái, nhưng cũng chỉ có cô mới tự mình biết được, trong nháy mắt kia, nội tâm của cô đã trải qua cái gì.
Mặc dù kiếp trước bởi vì Tư Dạ Hàn đối với mình cố chấp cùng đáng sợ muốn chiếm làm của riêng, cô từng không muốn chịu đựng đau đớn không muốn sống nữa nhưng anh lại chưa bao giờ lừa dối cùng phản bội cô, cũng bởi vì có anh mà cuối cùng cô mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ cùng Cố Việt Trạch…
Cô biết rõ mình không thể nào tiếp thu được chuyện địa vị của mình và Tư Dạ Hàn không cân bằng, quan hệ giữa hai người giống như bức tường mục lúc nào cũng có thể sụp đổ, cô cũng không thể nào tiếp thu được chuyện Tư Dạ Hàn đối với mình không có chút ý tứ nào lại muốn chiếm cô làm của riêng, cũng như anh lúc nào cũng có thể mất khống chế…
Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, đời này khi cô đổi một cách khác cùng anh sống chung, sau đó nhìn anh thay đổi từng lúc một, rồi cô còn thấy thêm được những cảm xúc mà trước giờ anh chưa bao giờ bộc lộ ra ở kiếp trước nữa.
Cô không thể nói rõ được tình cảm của mình bây giờ đối với Tư Dạ Hàn rốt cuộc là gì, nhưng cô có thể khẳng định là, ít nhất là cô cũng không hy vọng anh chết đi…
Thì cứ như vậy đi, nếu không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, cứ tùy tâm mà làm đi.
Cô coi như muốn đạt được tự do cũng không hy vọng thông qua cách để Tư Dạ Hàn chết đi mà đạt được như thế.
Ban đêm yên tĩnh.
Hai người an tĩnh nằm ở trên giường.
Tư Dạ Hàn lúc ngủ đặc biệt yên ổn, một chút động tĩnh cũng không có, Diệp Oản Oản cũng không xác định được chuyện anh rốt cuộc có ngủ thiếp đi hay không.
Diệp Oản Oản tinh thần không yên, nằm nửa ngày đều không ngủ được, vì vậy nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, thiếu chút nữa em quên mất, em có chuyện muốn hỏi anh… Cái đó… Mai Cảnh Châu anh có biết người đó không?”
Bên cạnh truyền tới âm thanh trước sau như một trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn: “Anh chưa từng biết.”
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, “Ai không phải là anh để cho ông ta đi tới tiệc mừng thọ ông nội của em sao?”
Giọng nói của Tư Dạ Hàn vẫn không có thay đổi gì đáp: “Không phải.”
Diệp Oản Oản: “…”
Nếu không phải là cô len lén đi hỏi qua Hứa Dịch, thiếu chút nữa đã muốn tin tưởng không phải là anh nha.
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Đúng vậy, anh như đi guốt trong lòng của cô rồi, như thế nào lại xem không rõ ràng tâm tư nhỏ kia…
Vốn cô nghĩ chuyện Tư Dạ Hàn để ý đến cô chỉ là anh xem cô như một sủng vật nên đặc biệt để ý mà thôi, cũng không thèm để ý đến chuyện cô có thật sự thật lòng với anh hay không, anh chỉ muốn cô ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.
Người đàn ông này lại chưa bao giờ biểu đạt ý muốn của mình cho nên cô chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều…
Nhưng mới vừa rồi Tư Dạ Hàn lại nhìn về phía cô, nói ra câu: ” Em thật sự cho rằng anh để ý đến chuyện giả làm người xấu xí sao?” làm cho cô trong một chớp mắt, không khỏi có loại cảm giác người đàn ông trước mặt cô này có một sự mất mác cùng thương tâm…
Không biết qua bao lâu, Diệp Oản Oản vẫn đang thất thần, trong không khí truyền tới thanh âm khàn khàn của Tư Dạ Hàn: “Anh sẽ đi với em.”
Tư Dạ Hàn sau khi nói xong liền đứng dậy, đi về hướng cửa phòng…
Nhưng mà trong nháy mắt vừa muốn mở cửa rời đi, sau lưng áo của Tư Dạ Hàn đột nhiên bị một cánh tay kéo lại.
Diệp Oản Oản chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau Tư Dạ Hàn, kéo vạt áo của anh lại rồi nói: “Cảm ơn anh.”
Tư Dạ Hàn không nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì.
Lúc Tư Dạ Hàn lại muốn lần nữa cất bước rời đi, Diệp Oản Oản đột nhiên mở miệng nói: “Tối nay anh ở lại đây đi!”
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn dường như hơi chớp động một cái, ánh mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn về phía cô.
Diệp Oản Oản thấy anh bất động, liền trực tiếp kéo tay anh đưa anh kéo vào trong phòng.
“Quầng mắt của anh thật giống như lại đen thêm một chút nữa rồi, sau này nếu như thuận tiện thì anh nên tới chỗ em thường xuyên đi, còn nếu như em không có chuyện gì gấp thì em sẽ đi Cẩm Viên tìm anh.”
Thấy Tư Dạ Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Oản Oản mở miệng nói tiếp: “Có chuyện gì vậy? Không phải là thời điểm anh cùng em ngủ không được thoải mái chứ?”
Sợ anh cảm thấy hành vi của mình đột nhiên thay đổi quá lớn, Diệp Oản Oản lại tăng thêm một câu: “Uhm, coi như là em báo đáp với anh á! Cám ơn anh đã đồng ý đi gặp ba mẹ với em!”
Cô biết đối với một người có ham muốn khống chế người khác mạnh như Tư Dạ Hàn mà nói, thì chuyện cô mới vừa thỏa hiệp với anh khó khăn như thế nào.
Giọng nói của Diệp Oản Oản giống như rất dễ dàng thoải mái, nhưng cũng chỉ có cô mới tự mình biết được, trong nháy mắt kia, nội tâm của cô đã trải qua cái gì.
Mặc dù kiếp trước bởi vì Tư Dạ Hàn đối với mình cố chấp cùng đáng sợ muốn chiếm làm của riêng, cô từng không muốn chịu đựng đau đớn không muốn sống nữa nhưng anh lại chưa bao giờ lừa dối cùng phản bội cô, cũng bởi vì có anh mà cuối cùng cô mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ cùng Cố Việt Trạch…
Cô biết rõ mình không thể nào tiếp thu được chuyện địa vị của mình và Tư Dạ Hàn không cân bằng, quan hệ giữa hai người giống như bức tường mục lúc nào cũng có thể sụp đổ, cô cũng không thể nào tiếp thu được chuyện Tư Dạ Hàn đối với mình không có chút ý tứ nào lại muốn chiếm cô làm của riêng, cũng như anh lúc nào cũng có thể mất khống chế…
Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, đời này khi cô đổi một cách khác cùng anh sống chung, sau đó nhìn anh thay đổi từng lúc một, rồi cô còn thấy thêm được những cảm xúc mà trước giờ anh chưa bao giờ bộc lộ ra ở kiếp trước nữa.
Cô không thể nói rõ được tình cảm của mình bây giờ đối với Tư Dạ Hàn rốt cuộc là gì, nhưng cô có thể khẳng định là, ít nhất là cô cũng không hy vọng anh chết đi…
Thì cứ như vậy đi, nếu không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, cứ tùy tâm mà làm đi.
Cô coi như muốn đạt được tự do cũng không hy vọng thông qua cách để Tư Dạ Hàn chết đi mà đạt được như thế.
Ban đêm yên tĩnh.
Hai người an tĩnh nằm ở trên giường.
Tư Dạ Hàn lúc ngủ đặc biệt yên ổn, một chút động tĩnh cũng không có, Diệp Oản Oản cũng không xác định được chuyện anh rốt cuộc có ngủ thiếp đi hay không.
Diệp Oản Oản tinh thần không yên, nằm nửa ngày đều không ngủ được, vì vậy nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, thiếu chút nữa em quên mất, em có chuyện muốn hỏi anh… Cái đó… Mai Cảnh Châu anh có biết người đó không?”
Bên cạnh truyền tới âm thanh trước sau như một trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn: “Anh chưa từng biết.”
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, “Ai không phải là anh để cho ông ta đi tới tiệc mừng thọ ông nội của em sao?”
Giọng nói của Tư Dạ Hàn vẫn không có thay đổi gì đáp: “Không phải.”
Diệp Oản Oản: “…”
Nếu không phải là cô len lén đi hỏi qua Hứa Dịch, thiếu chút nữa đã muốn tin tưởng không phải là anh nha.
/2329
|