Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 504: Cắt đứt cái chân thứ ba
/2329
|
Convertor: Vovo
Editor: Như Ý Beta: Anh Kiều
————————-
Nhìn trong hình, hai người đó quả thật rất mập mờ.
Nhưng Diệp Oản Oản chú ý đến cảm giác mà cô gái này đem lại cho mình lại có chút quen mắt.
Diệp Oản Oản phóng đại hình ảnh nhìn lại một lần nữa, kết quả, càng xem càng cảm giác như mình đã gặp qua cô gái này ở nơi nào đó rồi, hơn nữa thời gian chỉ là mới gần đây mà thôi…
Kỳ quái, rốt cuộc là người nào nha.
Diệp Oản Oản trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhìn trong hình, cô gái này ít nhất cũng hơn hai mươi tuổi rồi, tớ khẳng định lớn tuổi hơn so với Sở Phong, hơn nữa nhìn qua cũng không giống là loại hình mà Sở Phong yêu thích ”
“Ai biết được…” Sắc mặt của Giang Yên Nhiên trắng bệch mà lẩm bẩm, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Trải qua chuyện của Tống Tử Hàng, Giang Yên Nhiên vốn đã chịu tổn thương vô cùng nặng nề, nếu chuyện với Sở Phong cũng tương tự như vậy nữa thì…
Hơn nữa Sở Phong cùng Giang Yên Nhiên còn là do chính cô một tay kết hợp.
Đáng chết!
Tiểu tử Sở Phong này, thiệt là mất công cho cô giúp đỡ hắn như vậy, nếu hắn thực có can đảm vượt quá giới hạn, cô sẽ đem cái chân thứ ba của hắn cắt đứt hết!
Giang Yên Nhiên đem ly rượu của mình đến trước mặt Diệp Oản Oản rót đầy rồi nói: “Theo tớ uống một ly đi.”
Diệp Oản Oản liền cau mày đáp: “Yên Nhiên, đừng uống nữa! Sự tình nên biết rõ trước đã, trước tiên chúng ta không nên tùy tiện có kết luận bậy bạ, quay đầu tìm thời gian phù hợp hẹn hắn ra ngoài, công khai nói chuyện một chút!”
Giang Yên Nhiên nhắm mắt một cái đáp: “Nhưng là… Oản Oản… Tớ không muốn… Không muốn nói…”
Diệp Oản Oản than nhẹ một tiếng, biết Giang Yên Nhiên không phải là không muốn mà là không dám.
“Ô ô ô ——” trong quán rượu đinh tai nhức óc vang lên tiến hét như quỷ khóc sói tru.
Trên trung tâm võ đài, có vũ nữ đang nhảy thoát y tiêu chuẩn lớn vô cùng, khó coi.
Cách đó không xa, Tống Tĩnh nhìn đến mức không thể chớp mắt nổi, không nghĩ tới đi ra ngoài một chuyến lại còn có thể có được loại phúc lợi tốt như vậy.
Sắc mặt của Lưu Ảnh một mảnh đen trầm, nhìn lấy Diệp Oản Oản đang nói chuyện với Giang Yên Nhiên sắc mặt càng kém hơn gấp bội phần.
Một cô gái, tối rồi lại chạy tới chỗ như vậy, quả thật là bại hoại mà…
Trong quán rượu thối nát hỗn loạn như vậy nhưng Diệp Oản Oản lại mặc áo sơ mi trắng, quần jean, lộ ra vẻ phi thường hoàn toàn xa lạ.
Rõ ràng cô chỉ trang điểm bình thường đến cực hạn, trên mặt cũng không bôi phấn quá nhiều, đôi mắt của cô sáng lên liếc nhìn xung quanh, da thịt như tuyết, giống như một nguồn sáng to lớn, thời khắc vừa bước vào quầy rượu liền đưa tới không ít ánh mắt tò mò cùng ham muốn đen tối.
Giờ phút này, trên lầu VIP bên trên ghế dài.
“Mịa nó! Trần thiếu, có… Có cực phẩm a!” Có người mắt không hề nháy một cái mà nhìn chằm chằm dưới lầu một cái.
Bên người đang bưng ly rượu, dáng điệu tự phụ một cước đạp tới: “Làm ồn gì vậy?! Cái gì cực phẩm cơ?”
“Bên kia, bên kia a…”
Trần thiếu hướng về phương hướng của Giang Yên Nhiên nhìn lại, vẻ mặt khinh thường nói: “Không phải chỉ là một cô gái lạc đàn đang mua rượu giải sầu sao? Chả lẽ trước giờ cậu chưa từng thấy qua cô gái như vậy hay sao?”
Cô bé kia dung mạo cũng không tồi, bất quá hắn đã sớm nếm qua vô số mỹ nhân ở Đế đô rồi, nên đã sớm nhìn không thuận mắt.
Thuộc hạ của hắn ở bên cạnh vội vàng nói: “Không đúng! Không phải là cô ta! Là người bên cạnh người mặc quần áo đỏ đó, mặc áo sơ mi trắng đó cơ!”
“Bên cạnh cô gái kia” Trần thiếu lại di động ánh mắt một chút, ngay sau đó thấy được cô gái đối diện với cô gái mặc áo đỏ.
Thấy rõ cô gái kia, động tác uống rượu của Trần thiếu kia trong nháy mắt cứng đờ, con ngươi nhất thời cũng không cử động được, ánh mắt chỉ tập trung nhìn vào cô gái mặc đồ trắng đó mà thôi…
Mịa nó! Quả nhiên là cực phẩm mà!
Không nghĩ tới Phi Sắc (Cardinal) còn có thể gặp được mặt hàng khó gặp như vậy…
Ở dưới lầu, Diệp Oản Oản đang cố gắng đem Giang Yên Nhiên đỡ dậy: “Yên Nhiên, ngoan ngoãn chút đi, đừng uống nữa, hiện tại đã quá muộn rồi, chúng ta về nhà trước đã, ngày khác tớ đi cùng với cậu tìm Sở Phong…”
Giang Yên Nhiên vào lúc này đã hoàn toàn uống say rồi, Diệp Oản Oản phí hết khí lực nửa ngày mới đỡ cô ấy dậy được.
Editor: Như Ý Beta: Anh Kiều
————————-
Nhìn trong hình, hai người đó quả thật rất mập mờ.
Nhưng Diệp Oản Oản chú ý đến cảm giác mà cô gái này đem lại cho mình lại có chút quen mắt.
Diệp Oản Oản phóng đại hình ảnh nhìn lại một lần nữa, kết quả, càng xem càng cảm giác như mình đã gặp qua cô gái này ở nơi nào đó rồi, hơn nữa thời gian chỉ là mới gần đây mà thôi…
Kỳ quái, rốt cuộc là người nào nha.
Diệp Oản Oản trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhìn trong hình, cô gái này ít nhất cũng hơn hai mươi tuổi rồi, tớ khẳng định lớn tuổi hơn so với Sở Phong, hơn nữa nhìn qua cũng không giống là loại hình mà Sở Phong yêu thích ”
“Ai biết được…” Sắc mặt của Giang Yên Nhiên trắng bệch mà lẩm bẩm, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Trải qua chuyện của Tống Tử Hàng, Giang Yên Nhiên vốn đã chịu tổn thương vô cùng nặng nề, nếu chuyện với Sở Phong cũng tương tự như vậy nữa thì…
Hơn nữa Sở Phong cùng Giang Yên Nhiên còn là do chính cô một tay kết hợp.
Đáng chết!
Tiểu tử Sở Phong này, thiệt là mất công cho cô giúp đỡ hắn như vậy, nếu hắn thực có can đảm vượt quá giới hạn, cô sẽ đem cái chân thứ ba của hắn cắt đứt hết!
Giang Yên Nhiên đem ly rượu của mình đến trước mặt Diệp Oản Oản rót đầy rồi nói: “Theo tớ uống một ly đi.”
Diệp Oản Oản liền cau mày đáp: “Yên Nhiên, đừng uống nữa! Sự tình nên biết rõ trước đã, trước tiên chúng ta không nên tùy tiện có kết luận bậy bạ, quay đầu tìm thời gian phù hợp hẹn hắn ra ngoài, công khai nói chuyện một chút!”
Giang Yên Nhiên nhắm mắt một cái đáp: “Nhưng là… Oản Oản… Tớ không muốn… Không muốn nói…”
Diệp Oản Oản than nhẹ một tiếng, biết Giang Yên Nhiên không phải là không muốn mà là không dám.
“Ô ô ô ——” trong quán rượu đinh tai nhức óc vang lên tiến hét như quỷ khóc sói tru.
Trên trung tâm võ đài, có vũ nữ đang nhảy thoát y tiêu chuẩn lớn vô cùng, khó coi.
Cách đó không xa, Tống Tĩnh nhìn đến mức không thể chớp mắt nổi, không nghĩ tới đi ra ngoài một chuyến lại còn có thể có được loại phúc lợi tốt như vậy.
Sắc mặt của Lưu Ảnh một mảnh đen trầm, nhìn lấy Diệp Oản Oản đang nói chuyện với Giang Yên Nhiên sắc mặt càng kém hơn gấp bội phần.
Một cô gái, tối rồi lại chạy tới chỗ như vậy, quả thật là bại hoại mà…
Trong quán rượu thối nát hỗn loạn như vậy nhưng Diệp Oản Oản lại mặc áo sơ mi trắng, quần jean, lộ ra vẻ phi thường hoàn toàn xa lạ.
Rõ ràng cô chỉ trang điểm bình thường đến cực hạn, trên mặt cũng không bôi phấn quá nhiều, đôi mắt của cô sáng lên liếc nhìn xung quanh, da thịt như tuyết, giống như một nguồn sáng to lớn, thời khắc vừa bước vào quầy rượu liền đưa tới không ít ánh mắt tò mò cùng ham muốn đen tối.
Giờ phút này, trên lầu VIP bên trên ghế dài.
“Mịa nó! Trần thiếu, có… Có cực phẩm a!” Có người mắt không hề nháy một cái mà nhìn chằm chằm dưới lầu một cái.
Bên người đang bưng ly rượu, dáng điệu tự phụ một cước đạp tới: “Làm ồn gì vậy?! Cái gì cực phẩm cơ?”
“Bên kia, bên kia a…”
Trần thiếu hướng về phương hướng của Giang Yên Nhiên nhìn lại, vẻ mặt khinh thường nói: “Không phải chỉ là một cô gái lạc đàn đang mua rượu giải sầu sao? Chả lẽ trước giờ cậu chưa từng thấy qua cô gái như vậy hay sao?”
Cô bé kia dung mạo cũng không tồi, bất quá hắn đã sớm nếm qua vô số mỹ nhân ở Đế đô rồi, nên đã sớm nhìn không thuận mắt.
Thuộc hạ của hắn ở bên cạnh vội vàng nói: “Không đúng! Không phải là cô ta! Là người bên cạnh người mặc quần áo đỏ đó, mặc áo sơ mi trắng đó cơ!”
“Bên cạnh cô gái kia” Trần thiếu lại di động ánh mắt một chút, ngay sau đó thấy được cô gái đối diện với cô gái mặc áo đỏ.
Thấy rõ cô gái kia, động tác uống rượu của Trần thiếu kia trong nháy mắt cứng đờ, con ngươi nhất thời cũng không cử động được, ánh mắt chỉ tập trung nhìn vào cô gái mặc đồ trắng đó mà thôi…
Mịa nó! Quả nhiên là cực phẩm mà!
Không nghĩ tới Phi Sắc (Cardinal) còn có thể gặp được mặt hàng khó gặp như vậy…
Ở dưới lầu, Diệp Oản Oản đang cố gắng đem Giang Yên Nhiên đỡ dậy: “Yên Nhiên, ngoan ngoãn chút đi, đừng uống nữa, hiện tại đã quá muộn rồi, chúng ta về nhà trước đã, ngày khác tớ đi cùng với cậu tìm Sở Phong…”
Giang Yên Nhiên vào lúc này đã hoàn toàn uống say rồi, Diệp Oản Oản phí hết khí lực nửa ngày mới đỡ cô ấy dậy được.
/2329
|