Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào - Vợ mới bất lương có chút ngọt
Chương 74: Anh hùng cứu mỹ nhân
/2329
|
Editor: Hyna Nguyễn
-------------------------------------
Diệp Oản Oản trực tiếp trở lại nhà trọ, cũng không có quá để ý khúc nhạc dạo ngắn ở bên bờ hồ, không đến mấy tháng liền muốn thi vào trường cao đẳng, cô ở trường học cũng không còn bao lâu nữa, không cần phải ở nơi này ngây thơ để một chuyện nhỏ bên trên lãng phí thời gian.
Sáng ngày thứ hai.
Diệp Oản Oản duy trì hình dáng khoa trương, cùng thường ngày đi tới phòng học. Mới vừa vào cửa cả phòng học ồn ào lập tức liền yên tĩnh lại, các học sinh trong phòng học mỗi một người đều ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô, hơn nữa mặt đầy vẻ mong đợi. Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ, những người này biểu hiện rõ ràng như vậy, thật coi cô là kẻ ngu cũng không nhìn ra được chuyện gì sao? Được rồi, lấy chỉ số thông minh của cô trước kia sợ rằng thật đúng là không phát hiện được. Diệp Oản Oản làm bộ như không có chút nào phát giác nào, thẳng phía chỗ ngồi của mình đi tới. Ánh mắt xéo qua liếc một cái, quả nhiên phát hiện cái ghế của cô có cái gì không đúng, phía trên thoa một tầng thật dầy cao su trong suốt, nếu không phải nhìn kỹ thật đúng là không nhìn ra, nếu đặt mông ngồi lên thì...
Loại cường lực cao su này, vừa ngồi lên cả người đều phải bị dính vào trên ghế, trừ phi tại chỗ cỡi quần ra mới có thể thoát khỏi. Mặc dù sẽ không tạo thành tổn thương thực rõ ràng, nhưng sẽ lại để cho cô tại chỗ có trước mặt bạn học mất hết mặt mũi. Diệp Oản Oản hướng phía cách vách cùng thường ngày gục xuống bàn ngủ. Tư Hạ nhìn một cái, thầm thở dài một câu hồng nhan họa thủy...
[VoVo: Câu này cũng áp dụng cho nam được à. /cđểu]
Đang muốn đưa tay kéo cái ghế, bên cạnh đột nhiên vọt ra khỏi một người, đầu tiên là đem cô kéo ra phía sau, sau đó nhanh chóng ném cái ghế của cô ra. Cái ghế bị kéo đến trước mặt, ánh mặt trời bên cửa chiếu vào, nhất thời tất cả mọi người đều thấy rõ trên ghế bị bôi thật dầy một tầng nhựa cao su trong suốt. Chính là đang trong giấc ngủ Tư Hạ bị tiếng vang chói tai đánh thức, ánh mắt không kiên nhẫn quét qua phía trước Diệp Oản Oản, cùng với Lăng Đông, ngay sau đó ánh mắt rơi vào trên cái ghế kia, hơi hơi nhíu mày. Diệp Oản Oản không chú ý tới phản ứng của Tư Hạ, chẳng qua là hơi nhíu mày mà nhìn Lăng Đông đột nhiên xuất hiện.
Có ý gì?
Lăng Đông bị cặp con ngươi đen nhánh kia nhìn chằm chằm, vẻ mặt ngang ngược càn rỡ nhất thời trở nên vô cùng cứng ngắc, không nói tiếng nào đem cái ghế của cô kéo tới vị trí của hắn, sau đó lại đem cái ghế của hắn trả lại cho Diệp Oản Oản. Cái này còn không xong, dưới chỗ ánh mắt của mấy người bạn học trố mắt nghẹn họng nhìn, Lăng Đông lại đưa ra tay, theo trong ngăn kéo của Diệp Oản Oản, móc ra một cái chuột chết. Thấy chuột chết, một vài nữ sinh có chút người nhát gan hét rầm lên. Lăng Đông mặt không thay đổi đem cái con chuột chết vứt đi, sau đó dùng ánh đèn của điện thoại di động hướng trong ngăn kéo chiếu một cái, chắc chắn bên trong đã không đồ, giọng ồm ồm mà hướng về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Ngồi đi."
Nói xong cũng không dám nhìn thẳng con mắt của Diệp Oản Oản, trở lại vị trí của mình, cởi áo khoác trên người xuống, hướng bên trên nhựa cao su đặt xuống, sau đó cứ như vậy ngồi xuống.
Diệp Oản Oản: "..."
Không chỉ là Diệp Oản Oản, trong cả phòng học đều yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều bị chuỗi hành động này của Lăng Đông cho làm bối rối. Sáng sớm gặp quỷ! Chuyện này... Đây là có ý gì à? Lăng Đông làm sao lại giúp Diệp Oản Oản? Nhất là Trình Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp đẽ tức giận lại không tưởng tượng nổi nhìn Lăng Đông chằm chằm, trong mắt đều là không cách nào tin được.
"Cmn! Đông ca, đây là tình huống gì a? không phải nói xong rồi sao, hôm nay phải chỉnh nha đầu kia một cái thật tốt sao?" Nam sinh tóc húi cua ngồi cùng bàn Lăng Đông đầu óc mơ hồ hỏi.
Vẻ mặt của Lăng Đông hơi không kiên nhẫn, "Im miệng! Lão tử làm việc, còn yêu cầu phải giải thích với ngươi sao?"
"Ây..." Nam sinh ngồi cùng bàn trong nháy mắt liền im lặng.
-------------------------------------
Diệp Oản Oản trực tiếp trở lại nhà trọ, cũng không có quá để ý khúc nhạc dạo ngắn ở bên bờ hồ, không đến mấy tháng liền muốn thi vào trường cao đẳng, cô ở trường học cũng không còn bao lâu nữa, không cần phải ở nơi này ngây thơ để một chuyện nhỏ bên trên lãng phí thời gian.
Sáng ngày thứ hai.
Diệp Oản Oản duy trì hình dáng khoa trương, cùng thường ngày đi tới phòng học. Mới vừa vào cửa cả phòng học ồn ào lập tức liền yên tĩnh lại, các học sinh trong phòng học mỗi một người đều ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô, hơn nữa mặt đầy vẻ mong đợi. Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ, những người này biểu hiện rõ ràng như vậy, thật coi cô là kẻ ngu cũng không nhìn ra được chuyện gì sao? Được rồi, lấy chỉ số thông minh của cô trước kia sợ rằng thật đúng là không phát hiện được. Diệp Oản Oản làm bộ như không có chút nào phát giác nào, thẳng phía chỗ ngồi của mình đi tới. Ánh mắt xéo qua liếc một cái, quả nhiên phát hiện cái ghế của cô có cái gì không đúng, phía trên thoa một tầng thật dầy cao su trong suốt, nếu không phải nhìn kỹ thật đúng là không nhìn ra, nếu đặt mông ngồi lên thì...
Loại cường lực cao su này, vừa ngồi lên cả người đều phải bị dính vào trên ghế, trừ phi tại chỗ cỡi quần ra mới có thể thoát khỏi. Mặc dù sẽ không tạo thành tổn thương thực rõ ràng, nhưng sẽ lại để cho cô tại chỗ có trước mặt bạn học mất hết mặt mũi. Diệp Oản Oản hướng phía cách vách cùng thường ngày gục xuống bàn ngủ. Tư Hạ nhìn một cái, thầm thở dài một câu hồng nhan họa thủy...
[VoVo: Câu này cũng áp dụng cho nam được à. /cđểu]
Đang muốn đưa tay kéo cái ghế, bên cạnh đột nhiên vọt ra khỏi một người, đầu tiên là đem cô kéo ra phía sau, sau đó nhanh chóng ném cái ghế của cô ra. Cái ghế bị kéo đến trước mặt, ánh mặt trời bên cửa chiếu vào, nhất thời tất cả mọi người đều thấy rõ trên ghế bị bôi thật dầy một tầng nhựa cao su trong suốt. Chính là đang trong giấc ngủ Tư Hạ bị tiếng vang chói tai đánh thức, ánh mắt không kiên nhẫn quét qua phía trước Diệp Oản Oản, cùng với Lăng Đông, ngay sau đó ánh mắt rơi vào trên cái ghế kia, hơi hơi nhíu mày. Diệp Oản Oản không chú ý tới phản ứng của Tư Hạ, chẳng qua là hơi nhíu mày mà nhìn Lăng Đông đột nhiên xuất hiện.
Có ý gì?
Lăng Đông bị cặp con ngươi đen nhánh kia nhìn chằm chằm, vẻ mặt ngang ngược càn rỡ nhất thời trở nên vô cùng cứng ngắc, không nói tiếng nào đem cái ghế của cô kéo tới vị trí của hắn, sau đó lại đem cái ghế của hắn trả lại cho Diệp Oản Oản. Cái này còn không xong, dưới chỗ ánh mắt của mấy người bạn học trố mắt nghẹn họng nhìn, Lăng Đông lại đưa ra tay, theo trong ngăn kéo của Diệp Oản Oản, móc ra một cái chuột chết. Thấy chuột chết, một vài nữ sinh có chút người nhát gan hét rầm lên. Lăng Đông mặt không thay đổi đem cái con chuột chết vứt đi, sau đó dùng ánh đèn của điện thoại di động hướng trong ngăn kéo chiếu một cái, chắc chắn bên trong đã không đồ, giọng ồm ồm mà hướng về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Ngồi đi."
Nói xong cũng không dám nhìn thẳng con mắt của Diệp Oản Oản, trở lại vị trí của mình, cởi áo khoác trên người xuống, hướng bên trên nhựa cao su đặt xuống, sau đó cứ như vậy ngồi xuống.
Diệp Oản Oản: "..."
Không chỉ là Diệp Oản Oản, trong cả phòng học đều yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều bị chuỗi hành động này của Lăng Đông cho làm bối rối. Sáng sớm gặp quỷ! Chuyện này... Đây là có ý gì à? Lăng Đông làm sao lại giúp Diệp Oản Oản? Nhất là Trình Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp đẽ tức giận lại không tưởng tượng nổi nhìn Lăng Đông chằm chằm, trong mắt đều là không cách nào tin được.
"Cmn! Đông ca, đây là tình huống gì a? không phải nói xong rồi sao, hôm nay phải chỉnh nha đầu kia một cái thật tốt sao?" Nam sinh tóc húi cua ngồi cùng bàn Lăng Đông đầu óc mơ hồ hỏi.
Vẻ mặt của Lăng Đông hơi không kiên nhẫn, "Im miệng! Lão tử làm việc, còn yêu cầu phải giải thích với ngươi sao?"
"Ây..." Nam sinh ngồi cùng bàn trong nháy mắt liền im lặng.
/2329
|