Kiều Y không biết phải làm gì, sợ chạy về phòng, khóa cửa lại. Vô hồn ngồi bên mép giường, sững sờ nửa phút mới muốn tìm người, nhưng cô nên gọi điện thoại cho ai đây? Đúng rồi, Denis, chỉ có anh ấy mới khuyên được anh trai. “Alo, Denis, anh mau đến đây, anh trai, không, là Duy Y đã xảy ra chuyện! Cầu xin anh mau đến đây…….” Giọng Kiều Y nức nở. “Bảo bối, đừng nóng vội đừng nóng vội, từ từ nói, là anh trai em xảy ra chuyện hay Duy Y xảy ra chuyện?” “Là anh trai, anh ấy ôm Duy Y về phòng, toàn thân Duy Y một chút sức lực cũng không có, anh trai không thể đối với cô ấy như vậy, Duy Y sẽ hận chết em.” Kiều Y vừa mới nói xong, đối phương không có động tĩnh gì, vẫn cón có âm thanh nhưng vẫn lẳng lặng không nói. “Bảo bối, bây giờ em đừng hoảng hốt, em xuống lầu chờ anh, anh lập tức đến!” Denis đang do dự, hắn biết chuyện này, hiện tại Kiều Y kêu sự giúp đỡ của mỉnh, hắn sẽ giúp cô sao? Duy Y không ngừng giùng giằng nhưng tránh không được lực cánh tay của người đàn ông. Kiều Ngự Diễm khẽ đặt cô trên giường, thấy cô bởi vì giãy giụa mà mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ bừng không thôi. “Y Y em thật không ngoan!” Thanh âm dịu dàng cùng khàn khàn với kích tình. Ngồi ở mép giường cúi nhìn hành động giãy giụa cật lực của cô. “Van xin anh, bỏ qua cho em đi! Người trong lòng em từ trước đến nay không phải là anh, vì sao lại đối xửa với em như vậy?” Duy Y nằm trên giường, người đàn ông chống trên người cô, chỉ là hai tay chống ở bên cạnh cô làm cho cô sợ hãi. “Tại sao lại đối xử với em như vậy? Hơn hai năm rồi, em vẫn không rõ lòng của anh sao? Hai năm nay anh yên lặng bên em, chờ em lớn lên, anh không ép em, hy vọng em có thể từ từ cảm nhận được tâm ý của anh, nhưng em thì sao? Bạch Trạch Vũ quay về, em thay đổi hoàn toàn, tất cả đều đặt trên người hắn. Em đi du lịch về, anh liền đi gặp em anh cho rằng em mua món quà kia là tặng cho anh, nhưng mà khi anh xoay người đi, em liền đem tặng cho hắn. Rốt cuộc em xem anh là gì? Kiều Ngự Diễm anh đây chưa từng phải hạ mình đối đãi một người như vậy, em lại đem tâm ý của anh đạp dưới chân, nhìn cũng không nhìn một cái, em…….thật đáng chết!” Kiều Ngự Diễm nắm cằm của cô, cưỡng bách cô nhìn mình, dù là hôm nay cô có rơi thêm nhiều nước mắt hay không hắn tuyệt đối cũng sẽ không dừng tay. “Tỉnh lại đi, sẽ không ai cứu em đâu! Hôm nay em sẽ trở thành người phụ nữ của anh!” Một nụ hôn cường bạo ấn xuống, lúc này trên người hắn không còn mùi rượu nữa mà là mùi sữa tắm mát mẻ. “Không…….” Toàn bộ âm thanh phản kháng bị nuốt vào trong miệng, Duy Y bởi vì lời nói của hắn mà luống cuống, lần này là hắn làm thật, làm sao bây giờ……. Bàn tay bé nhỏ cố gắng đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng một chút hơi sức cũng không có, bàn tay phản kháng ngược lạ bị hắn bắt được đặt trên đỉnh đầu, hơi thở của người đàn ông không ngừng phả vào người cô, núm hoa trước ngực bị một bàn tay chiếm cứ, không ngừng vuốt ve. Khuất nhục chiếm cứ tim cô nhưng cô vô lực chỉ là không ngừng rơi nước mắt. “Van xin anh đừng như vậy…….A…….” Xoạt một tiếng, chiếc váy màu trắng đã bị xé một đầu vai, người đàn ông hôn dời đến nơi đó, một tay khác nâng vạt áo Duy Y lên “Y Y, em là của anh…….” Bên dưới hắn bắt đầu có cảm giác, thân thể không ngừng đòi hỏi cơ thể mềm mại của cô……. Lại xoạc một tiếng, đầu vai còn lại chiếc váy cũng bị xé, bờ môi ấm áp của người đàn ông liền chiếm đóng. Bàn tay đầy lửa nóng từ từ dò xuống, dễ dàng đem chiếc váy trắng kéo rơi vứt xuống đất, bây giờ chỉ người cô chỉ còn quần áo lót nhỏ, kích thích bản năng nguyên thủy của người đàn ông. Người đàn ông đứng đậy đem khăn tắm quấn quanh người mình kéo xuống, áp thật chặt vào người cô. “Y Y, đừng khóc, anh sẽ yêu em thật tốt!” Giọng nói êm ái không ngăn được nước mắt cô, quay đầu không muốn nhìn hắn. Lần này, cô hoàn toàn vô dụng, rất tuyệt vọng……. “A! Thật đau…….” Hắn thử tiến vào cấm địa của cô, đem thân thể cô cố định chặt chẽ dưới cơ thể mình, không ngừng hôn cô. Hắn muốn để cho cô cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn, muốn cho cô biết ai mới là người đàn ông của cô……. Cho nên cho cô uống thuốc, không phải xuân dược cũng không phải thuốc mê, chỉ là thuốc làm cho cô tạm thời mất đi năng lực chống cự……. Một đêm này, không biết hắn muốn cô bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên hắn sung sướng như thế, ba năm, hắn đối với bất kỳ phụ nữ nào cũng không có cảm giác, có lần hắn cho là mình có vấn đề, nhưng mỗi lần lúc ở chugn với cô, hắn đều muốn cô nhưng chỉ là hắn cố nhịn. Hắn đã từng nói đợi cô mười tám tuổi, nhưng thời gian chưa tới, hắn liền……. Nhìn cô gái bé nhỏ mệt muốn chết, cô lặng im nằm trong người hắn, toàn thân không mặc gì, hắn co thể cảm nhận được là da trắng nhẵn của cô trong chăn, bàn tay trong chăn không an phận vuốt ve lưng cô, từ từ trượt……. Hắn lại muốn! Nhưng cô đã mệt chết, không chịu nổi giày vò nữa. Đem người con gái trong ngực ôm chặt hơn, làm tiêu đốm lửa đang rừng rực cháy trên người. Ngày hôm sau, Duy Y rốt cuộc tỉnh lại, nhưng cô lại không biết mình đang ở đâu, đầu óc trống rỗng. Mặc dù đèn trong phòng sáng, nhưng cô lại không biết đang là ban ngày hay buổi tối……. “Tỉnh rồi sao?” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của đàn ông làm cô tỉnh lại, quay đầu, cô nhìn thấy Kiều Ngự Diễm toàn thân không mặc quần áo nằm bên cạnh cô, mà mình đang nằm trên cánh tay hắn, trong chăn một tay khoác lên hông cô, nhẹ nhàng vuốt. Tất cả giống như bị lãng quên giờ lại tìm về trong đầu cô, từ lúc uống ly rượu của Phổ Thụy đến hắn cưỡng bách mình……. Giật mình ngồi dậy, Duy Y kéo chăn không ngừng lui về phía sau, hoảng sợ nhìn hắn “Anh đừng qua đây!” Giọng nói nức nở. “Hiện tại tránh cũng không kịp rồi! Vẫn là ngoan ngoãn tiếp nhận thực tế đi!” Giống như biết trước được phản ứng sau khi tỉnh lại của cô, nhưng khi đối mặt vẫn bị phản ứng của cô làm đau lòng. “Anh…….Anh không phải là người! Anh…….” Duy Y còn muốn mắng nhiều hơn, nhưng cả người không thoải mái, nhất là nơi đó, hai chân tê rần……… Không để cho cô có cơ hội mắng người, Kiều Ngự Diễm với tay kéo cô lại đè ở phía dưới “Em dám mắng anh một câu nữa, anh liền muốn em ngay lập tức!” Lời hắn uy hiếp sau khi nói ra dễ dàng ngăn được âm thanh của cô. Tuy nhiên làm cho cô ủy khuất, mím môi, trong mắt mang theo hận, nước mắt không ngừng rơi xuống, làm hắn đau lòng. “Y Y đừng khóc, mọi chuyện sẽ tốt, chờ em mười tám tuổi, anh sẽ đến cầu hôn với ba mẹ được không? Đừng khóc, anh không phải là người không chịu trách nhiệm…….” “Không cần, không muốn, em không muốn kết hôn với anh, em không muốn…….” Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên nước mắt cô, êm ái nói “Vậy em muốn như thế nào?” Hắn nghĩ muốn trấn an tâm tình của cô, có lẽ mình làm hơi quá. “Em chỉ cầu xin anh đừng quấn lấy em nữa, cách xa em một chút…….” Duy Y tức giận rống to, nói ra ủy khuất của mình. Cách xa cô một chút? Sau đó để cho cô có đôi có cặp với Bạch Trạch Vũ sao? “Em đừng mơ tưởng, anh nói cho em biết, Duy Y đời này em đừng mơ tưởng thoát khỏi anh. Anh quên, muốn cho em xem một thứ!” Vốn dĩ hắn không muốn làm lớn chuyện, là cô buộc hắn……. Nghiêng người, cầm điều khiển trên đầu giường ấn một cái……. Màn ảnh TV cuối giường xuất hiện một hình ảnh không thể tưởng tượng nổi.
/99
|