Một lúc sau,đầu hơi choáng váng,Diệp Y Y tỉnh dậy...
-Đây là đâu?Sao tôi lại ở đây?.Diệp Y Y nói một cách khó khăn.
-Tỉnh rồi à?Là Em đi không cẩn thận,vấp phải cái thanh sắt nên ngã rồi lưng đập xuống nên bị chấn thương,tôi đã đưa em đến đây!.Tần Phó vờ lạnh lùng mà nói.
-Tôi luôn muốn hỏi em rằng,chiếc dây chuyền trên cổ em là ở đâu mà có?.Hắn gặng hỏi.
-À!Chiếc dây chuyền này sao?Hồi đó em 5 tuổi,em đã gặp được một người bạn,anh ấy hơn em 5 tuổi,em đã sơ cứu giúp anh ấy khi anh ấy bị ngã,anh ấy đã tặng em chiếc dây chuyền này và nói sau này nhất định sẽ lấy em cho nên...Cô kể nhưng pha vào đó là một chút buồn.
-Nếu tôi nói người con trai ấy là tôi thì em có tin không?(*)
-Anh thật sự là anh ấy sao?(**)
-Từ khi tôi hiểu chuyện,tôi đã luôn luôn tìm em nhưng mọi tin tức về em dường như đã được bảo mật nên...(*)
-Anh có biết là em đã chờ anh lâu lắm không?Khi gặp anh em đã cảm thấy rất là quen,rất...thích...anh(*)
Rồi hắn ôm trầm lấy cô,sung sướng,vui buồn xen lẫn.Hai người họ đã tìm thấy nhau,và nguyện sẽ ở bên nhau suốt đời.
———————————
Còn mấy cái con người vô tâm kia vẫn đứng ngắm cảnh trên cầu,sau khi nhận được điện thoại từ Tần Phó thì hối hả tới bệnh viện.
-Tiểu Y Y à,cậu không sao chứ?Sao lại bất cẩn vậy,tụi mình ở tầng 1 nên không biết cậu bị...mình xin lỗi nha!.Tiểu Mạc hối cải nói.
-Tiểu Y Y à tụi mình xin lỗi nha!.Tô Dịch Nhi tỏ ra hối lỗi.
-Thôi đi hai đại tiểu thư,không thấy mình còn sống hay sao?Cũng may có Tần Phó ở đó...Diệp Y Y nhìn về phía Tần Phó mà nói.
-Thôi mọi người về nghỉ ngơi đi.Ở đây đã có tôi chăm sóc cho cô ấy rồi.Tần Phó nói
-Vậy tụi mình về trước nha!Nghỉ ngơi đi.Tiểu Mạc nói.
Trên đường về...
-Oái...Tô Dịch Nhi bị trượt chân,như có ai đó đang đỡ cô vậy,thì ra là Tống Minh Hùng đã đỡ cô:
-Không sao chứ!.Hắn hỏi
-Không...không sao!.Tô Dịch Nhi ấp úng,lúc ấy tim cô đập nhanh lắm,cảm giác gì vậy?Ngay cả Tống Minh Hùng,hắn là đổ trước Tiểu Mạc sao giờ lại cảm thấy hồi hộp trước cô gái này vậy?Haizzz....thật chẳng biết nói kiểu gì nữa.
Tại phòng nghỉ của Tống Minh Hùng và Tô Dịch Nhi...
-Để cho em tắm trước,mau đi đi!.Tống Minh Hùng lạnh lùng nói.
Tô Dịch Nhi nghe lời,đi vào phòng tắm.
Phụp!Mất điện rồi!Cô sợ hãi hét toáng lên chạy ra ngoài,Tống Minh Hùng nghe tiếng kêu chạy tới,hai người va vào nhau,hắn ôm lấy eo của Tô Dịch Nhi ngã lên giường,Tô Dịch Nhi sợ hãi ôm chặt lấy hắn,đột nhiên điện sáng trở lại...hình ảnh gì đây,cô nam quả nữ nằm trên giường?Cô đỏ mặt ngồi dậy,trên người vẫn đang quấn khăn.
-Cảm ơn anh...thực ra thì tôi không cố ý đâu...thực ra tôi sợ bóng tối...Tô Dịch Nhi ấp úng nói
Tống Minh Hùng lần này đã thật sự mất lí trí trước sự giải thích vô cùng đáng yêu của Tô Dịch Nhi.Hắn kéo cô ngồi lên đùi hắn,mặt của cô giờ như quả cà chua chín đang chờ thu hoạch rồi.Hắn hôn nhẹ lên môi cô,khẽ nói:
-Nếu giờ tôi nói muốn bảo vệ em trong bóng tối,em có đồng ý không?
-Em...em...Tô Dịch Nhi ngại ngùng
-Không nói à?Vậy có nghĩa là em đồng ý rồi phải không?.Tống Minh Hùng tự Quyết.Lần này,hắn lại hôn cô,không phải nhẹ nhàng nữa mà mãnh liệt hơn,từ từ gỡ bỏ chiếc khăn tắm trên người cô ra,Tô Dịch Nhi vẫn ngơ ngác mặc cho hắn tự xử.
Sáng hôm sau...
Tống Minh Hùng tỉnh dậy trong vòng tay vẫn còn ôm lấy cơ thể cô,hắn đưa tay lên khuôn mặt xinh xắn ấy mà ấn rồi tự nói:
-Sao lại đáng yêu thế nhỉ?Trước đây tôi cứ nghĩ mình thích Tiểu Mạc nhưng khi gặp em nhìn thấy những biểu cảm đáng yêu ấy lại khiến tôi động lòng,lại khiến cho tôi yêu từ khi nào không hay,tôi thật sự rất muốn bảo vệ em.
Vậy là Tần Phó và Diệp Y Y đã bên nhau,Tống Minh Hùng và Tô Dịch Nhi cũng vậy,hãy chờ xem Tiểu Mạc và Thượng Quan Vân Tường sẽ nhạc nhiên đến cỡ nào nhé!
Chú ý: (*) lời nói của Tần Phó
(**) lời nói của Diệp Y Y
-Đây là đâu?Sao tôi lại ở đây?.Diệp Y Y nói một cách khó khăn.
-Tỉnh rồi à?Là Em đi không cẩn thận,vấp phải cái thanh sắt nên ngã rồi lưng đập xuống nên bị chấn thương,tôi đã đưa em đến đây!.Tần Phó vờ lạnh lùng mà nói.
-Tôi luôn muốn hỏi em rằng,chiếc dây chuyền trên cổ em là ở đâu mà có?.Hắn gặng hỏi.
-À!Chiếc dây chuyền này sao?Hồi đó em 5 tuổi,em đã gặp được một người bạn,anh ấy hơn em 5 tuổi,em đã sơ cứu giúp anh ấy khi anh ấy bị ngã,anh ấy đã tặng em chiếc dây chuyền này và nói sau này nhất định sẽ lấy em cho nên...Cô kể nhưng pha vào đó là một chút buồn.
-Nếu tôi nói người con trai ấy là tôi thì em có tin không?(*)
-Anh thật sự là anh ấy sao?(**)
-Từ khi tôi hiểu chuyện,tôi đã luôn luôn tìm em nhưng mọi tin tức về em dường như đã được bảo mật nên...(*)
-Anh có biết là em đã chờ anh lâu lắm không?Khi gặp anh em đã cảm thấy rất là quen,rất...thích...anh(*)
Rồi hắn ôm trầm lấy cô,sung sướng,vui buồn xen lẫn.Hai người họ đã tìm thấy nhau,và nguyện sẽ ở bên nhau suốt đời.
———————————
Còn mấy cái con người vô tâm kia vẫn đứng ngắm cảnh trên cầu,sau khi nhận được điện thoại từ Tần Phó thì hối hả tới bệnh viện.
-Tiểu Y Y à,cậu không sao chứ?Sao lại bất cẩn vậy,tụi mình ở tầng 1 nên không biết cậu bị...mình xin lỗi nha!.Tiểu Mạc hối cải nói.
-Tiểu Y Y à tụi mình xin lỗi nha!.Tô Dịch Nhi tỏ ra hối lỗi.
-Thôi đi hai đại tiểu thư,không thấy mình còn sống hay sao?Cũng may có Tần Phó ở đó...Diệp Y Y nhìn về phía Tần Phó mà nói.
-Thôi mọi người về nghỉ ngơi đi.Ở đây đã có tôi chăm sóc cho cô ấy rồi.Tần Phó nói
-Vậy tụi mình về trước nha!Nghỉ ngơi đi.Tiểu Mạc nói.
Trên đường về...
-Oái...Tô Dịch Nhi bị trượt chân,như có ai đó đang đỡ cô vậy,thì ra là Tống Minh Hùng đã đỡ cô:
-Không sao chứ!.Hắn hỏi
-Không...không sao!.Tô Dịch Nhi ấp úng,lúc ấy tim cô đập nhanh lắm,cảm giác gì vậy?Ngay cả Tống Minh Hùng,hắn là đổ trước Tiểu Mạc sao giờ lại cảm thấy hồi hộp trước cô gái này vậy?Haizzz....thật chẳng biết nói kiểu gì nữa.
Tại phòng nghỉ của Tống Minh Hùng và Tô Dịch Nhi...
-Để cho em tắm trước,mau đi đi!.Tống Minh Hùng lạnh lùng nói.
Tô Dịch Nhi nghe lời,đi vào phòng tắm.
Phụp!Mất điện rồi!Cô sợ hãi hét toáng lên chạy ra ngoài,Tống Minh Hùng nghe tiếng kêu chạy tới,hai người va vào nhau,hắn ôm lấy eo của Tô Dịch Nhi ngã lên giường,Tô Dịch Nhi sợ hãi ôm chặt lấy hắn,đột nhiên điện sáng trở lại...hình ảnh gì đây,cô nam quả nữ nằm trên giường?Cô đỏ mặt ngồi dậy,trên người vẫn đang quấn khăn.
-Cảm ơn anh...thực ra thì tôi không cố ý đâu...thực ra tôi sợ bóng tối...Tô Dịch Nhi ấp úng nói
Tống Minh Hùng lần này đã thật sự mất lí trí trước sự giải thích vô cùng đáng yêu của Tô Dịch Nhi.Hắn kéo cô ngồi lên đùi hắn,mặt của cô giờ như quả cà chua chín đang chờ thu hoạch rồi.Hắn hôn nhẹ lên môi cô,khẽ nói:
-Nếu giờ tôi nói muốn bảo vệ em trong bóng tối,em có đồng ý không?
-Em...em...Tô Dịch Nhi ngại ngùng
-Không nói à?Vậy có nghĩa là em đồng ý rồi phải không?.Tống Minh Hùng tự Quyết.Lần này,hắn lại hôn cô,không phải nhẹ nhàng nữa mà mãnh liệt hơn,từ từ gỡ bỏ chiếc khăn tắm trên người cô ra,Tô Dịch Nhi vẫn ngơ ngác mặc cho hắn tự xử.
Sáng hôm sau...
Tống Minh Hùng tỉnh dậy trong vòng tay vẫn còn ôm lấy cơ thể cô,hắn đưa tay lên khuôn mặt xinh xắn ấy mà ấn rồi tự nói:
-Sao lại đáng yêu thế nhỉ?Trước đây tôi cứ nghĩ mình thích Tiểu Mạc nhưng khi gặp em nhìn thấy những biểu cảm đáng yêu ấy lại khiến tôi động lòng,lại khiến cho tôi yêu từ khi nào không hay,tôi thật sự rất muốn bảo vệ em.
Vậy là Tần Phó và Diệp Y Y đã bên nhau,Tống Minh Hùng và Tô Dịch Nhi cũng vậy,hãy chờ xem Tiểu Mạc và Thượng Quan Vân Tường sẽ nhạc nhiên đến cỡ nào nhé!
Chú ý: (*) lời nói của Tần Phó
(**) lời nói của Diệp Y Y
/27
|