– Này! Hàn chẳng phải đó là em gái xinh đẹp Y Lan sao, cô ấy cũng ở đây sao
– Cậu hỏi mình mình biết hỏi ai, cô ấy đi ăn với bạn bè mình sao biết được.
Đàm Phong nhỏ giọng lên tiếng.
– Vậy cô gái kia chúc như vậy là sao?
– uh là sao vậy. Du Hạo đồng tình hỏi
Cảnh Hàn nhíu mày
– Các cậu hỏi nhiều quá đấy, chuyện đàn bà con gái các cậu quan tâm làm gì ăn đi.
Du Hạo và Đàm Phong nhún vai không nói nữa, nghênh tai tiếp tục lắng nghe.
– Nào! Nào uống tiếp.
Y Lan là bạn cậu mình rất mong cậu được hạnh phúc, thấy cậu lấy được người đàn ông hoàng kim như Phương Cảnh Hàn mình cũng rất mừng cho cậu nhưng suy đi nghĩ lại cuộc hôn nhân của cậu như vậy là có vấn đề, và chính xác hơn là có thể Phương Cảnh Hàn có vấn đề. Nếu thật sự như vậy cậu nên sớm kết thúc cuộc hôn nhân này đi.
– Sao! sao! có vấn đề gì mình chưa được biết à. Phương Cảnh Hàn có vấn đề gì?
– Cậu chưa biết gì à?
– Biết gì là biết gì? Y Lan đâu có kể gì?
Mẫn Quân trố mắt ra nhìn cả hai
– Này Giai Tuệ đừng nói linh tinh, cậu n hỏ miệng thôi, nhỡ ai nghe được không tốt đâu.
Y Lan vội vỗ Giai Tuệ nhắc nhở
– Được rồi! mình nói nhỏ! để mình kể cho cậu nghe.
– Qua phân tích của mình và Y Lan có thể Phương Cảnh Hàn có vấn đề
Mẫn Quân trố mắt, há mồm lắng nghe
– Vấn đề là vấn đề gì?
– Trời ạ! Tức là anh ta có vấn đề, là không bình thường đó
– Không bình thường, là sao. Anh ta tài giỏi đẹp trai như vậy, lãnh đạo cả một tập đoàn lớn như vậy, có chỗ nào không bình thường.
Bên này Du Hạo và Đàm Phong bặm môi nén cười, Cảnh Hàn mặt trắng bệch tay bóp chặt cái cốc đến muốn vỡ
Bên này Giai Tuệ tiếp tục luyên thuyên giải thích cho Mẫn Quân đang mắt tròn mắt dẹt không hiểu gì.
– Cậu sao thiển cận thế nhỉ, nhìn người cứ nhìn bề ngoài. Cậu có biết bao nhiêu anh chàng đẹp trai ngời ngời nhìn rất đàn ông mà lại không phải là đàn ông không. Đừng bao giờ chỉ nhìn bề ngoài.
– Sao cơ, nhìn đàn ông mà không phải đàn ông. Ý cậu là anh ta… không phải… hả
Mẫn Quân quay qua Y Lan trợn mắt hỏi
– Y Lan có thật không, Phương Cảnh Hàn là người đồng tính.
Y Lan hốt hoảng bịt miệng Mẫn Quân
– Trời ơi, nói nhỏ thôi! sao cậu hỏi trực diện như vậy mà còn nhắc tên người ta, nhỡ ai nghe được thì chết. Mình không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta.
– Các cậu có chắc chắn như vậy không, hay là nhầm.
– Mình! Mình! Thật ra mình cũng không dám chắc
Y Lan ngập ngừng nói.
– Cũng có lúc mình thấy anh ta không phải là kiểu người đó.
– Qua những gì cậu nói mình nghĩ không sai đâu. Đến chín mươi phần trăm là đúng rồi.
Giai Tuệ hùng hồn khẳng định.
Mẫn Quân vẫn nửa tin nửa ngờ
– Y Lan cậu và anh ta ở chung cũng một thời gian rồi chẳng lẽ hai người…. không…
Mẫn Quân vừa nói vừa dùng hai ngón trỏ giơ lên chỉ vào nhau
Nghe đến đây cả Đàm Phong và Du Hạo đều không nhịn được bật cười lăn cười bò.
– Ha ha ha! trời ơi, tôi chết mất! ha ha ha
Đàm Phong cười ch ảy nước mắt khoác vai Cảnh Hàn vừa cười vừa nói.
– Này Hàn! chơi với cậu bao năm nay giờ mình mới biết mặt này của cậu đó. Thật không ngờ.
Ha ha ha.
Du Hạo vừa cười vừa ôm bụng
– Ôi! tôi cười đến đau cả bụng rồi, Cảnh Hàn à! cậu đúng là giấu mình kỹ thật, đến bọn mình mà cũng không biết! ha ha ha
Cảnh Hàn đen mặt chỉ muốn xông qua bóp ch3t cái bản mặt xinh đẹp kia.
– Các cậu cười đủ chưa
Anh xô ghế đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
/110
|