CHƯƠNG 12:
"Anh muốn dẫn tôi đi nơi nào? !"
Ở trong thang máy, Nghênh Hi trước sau không thỏa hiệp vẫn tiếp tục phản kháng lại anh.
Hắc Diệu Tư liếc cô một cái, sắc mặt xem ra không được tốt lắm.
Nghênh Hi thoáng co rúm người lại."Nếu anh còn không chịu buông tay, tôi sẽ lớn tiếng gọi người đến cứu mạng!" Cô to gan đe dọa anh.
Hắc Diệu Tư cười chế giễu, tiếp tục giữ thái độ trầm lặng, giống như đang giễu cợt cô không biết tự lượng sức mình.
Nghênh Hi đợi cho đến lúc cửa thang máy mở ra, lập tức cố sức hét lên lanh lảnh...
"Cứu tôi với! Hắc Diệu Tư bắt cóc tôi!"
Không thể tưởng tượng được, nhân viên bảo vệ tòa nhà đã được huấn luyện kia lại giống như không thấy chuyện gì xảy ra, ai nói chuyện phiếm tiếp tục nói chuyện phiếm, ai hút thuốc tiếp tục hút thuốc ...
Hắc Diệu Tư rất dễ dàng cưỡng ép được cô đi đến bãi đỗ xe dưới đất. Nghênh Hi ý thức được mình đã thất bại. Nơi này hoàn toàn thuộc địa bàn của anh, cô lại muốn gọi người giúp đỡ mình ở nơi này thật là quá u mê!
"Nếu Mike phát hiện ra tôi bị mất tích, nhất định sẽ báo cảnh sát đấy." Cô nhắc nhở anh.
"Không sao cả, dù sao cũng không có ai đi tìm em đâu." Anh thoải mái nói rồi nhốt cô vào trên xe.
Nghênh Hi nghi hoặc trừng mắt nhìn anh."Cảnh sát nhất định sẽ tìm được tôi."
Anh cười nhạo."Không có khả năng ấy đâu, đến lúc đó thì em đã ở trên một hòn đảo nhỏ không một bóng người rồi." Anh nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười toe toét.
Nghênh Hi ngây người."Anh có ý gì..."
"Ý ở đây là ... trên đảo này sẽ không có thừa những người không có liên quan, chỉ có anh với em thôi." Anh trả lời ngắn gọn thanh thoát.
Nghênh Hi ngơ ngẩn trừng mắt nhìn khuôn mặt cười hàm chứa vẻ xấu xa của anh, hơn nửa ngày không thốt nên lời, mãi đến lúc anh đi vòng qua xe, mở cửa xe bên kia...
"Sao anh lại có thể dám hạn chế tự do của tôi như vậy chứ?" Cô hoang mang trách móc anh
Hắc Diệu Tư chưa kịp trả lời, từ bên ngoài tòa cao ốc, phía sau chiếc cột lớn khoảng tám mét, đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc...
Giữa lúc hỗn loạn, Nghênh Hi kinh ngạc giật mình khi nhìn thấy đằng sau chiếc cột bê tông cốt thép kia có một người đàn ông, lăm lăm khẩu súng trong tay đang chuẩn bị bắn trộm... Mãi đến lúc Hắc Diệu Tư mạnh mẽ đè đầu cô xuống...
"Nằm sấp xuống!"
"Pằng pằng pằng ..."
Nòng súng liên tục nhả đạn tóe lửa... Hắc Diệu Tư cấp tốc khởi động xe. Trong bãi đỗ xe rộng lớn nổ ra cuộc đấu súng hỗn loạn.
"Đừng mà!" Nghênh Hi thét chói tai.
Mắt nhìn thấy viên đạn sượt qua trán của anh, trái tim cô như sắp vỡ vụn ra.
"Dừng xe ... xin anh đấy, dừng xe đi mà... "
"Không được!" Anh cố gắng đạp chân ga.
Hắc Diệu Tư cố ý lái xe vọt đi. Cô mở to mắt, hoảng sợ nhìn thấy nửa người trên của anh lộ ra ngoài ở cửa kính của xe.
"Pằng pằng..."
Đạn bắn thủng cửa xe, đồng thời xuyên vào cánh tay Hắc Diệu Tư.
Nhìn thấy máu tươi tung toé trên cánh tay trái của anh, trái tim Nghênh Hi cơ hồ ngừng đập.
"Em xin anh đấy, dừng xe nhanh lên..." Cô yếu ớt cầu xin anh.
"Hắn đang muốn lấy mạng của em đấy!" Anh âm trầm nói, bình tĩnh xoay chuyển tay lái.
Hai tay Nghênh Hi bịt chặt lấy miệng. Nỗi sợ hãi mạnh mẽ khiến cổ họng cô nghẹn tắc nghiêm trọng. Hiện giờ, rốt cục cô đã hiểu ra, anh đang mạo hiểm tính mạng của mình cố gắng lái xe đi vì sự an toàn của cô.
Nghênh Hi trợn mắt khi thấy rõ ràng kẻ đang cầm súng bắn tỉa kia chính là ... Diêu Gia Nãi!
Mắt nhìn thấy súng liên tục nhả đạn mà không sao thực hiện được ý định, Nghênh Hi nhìn thấy Diêu Gia Nãi đi ra bên ngoài cây cột, hai tay giơ khẩu súng lục, thận trọng nhằm chính xác mục tiêu...
Giờ khắc này, một nỗi sợ hãi thật sâu xâm chiếm trái tim Nghênh Hi.
Đột nhiên xe quay đầu lại, hướng thẳng về phía cây cột bê tông cốt thép kia lao tới cực nhanh...
Hắc Diệu Tư nhìn chằm chằm vào mục tiêu cách đó không xa, vẻ mặt lãnh khốc, giống như kiểu đang chuyên tâm vào công việc ngày thường vậy.
"Hắc Diệu Tư, mày không cho tao sống, tao lại muốn mày cùng chết với tao!" Diêu Gia Nãi điên cuồng nở nụ cười lạnh lẽo, ra sức bóp cò súng...
"Ầm!"
Xe lao lên cây cột xi-măng, đồng thời tiếng đạn nổ từ khẩu súng vọt ra gần như cùng một lúc...
Sự va đụng mạnh mẽ, trong nháy mắt làm cho Nghênh Hi mất đi ý thức...
********************
Thời điểm Nghênh Hi tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên ga giường trắng tinh, trong bệnh viện thật yên tĩnh.
Cô từ từ mở mắt, sau đó đột nhiên ngồi phắt dậy ở trên giường ...
"Hắc Diệu Tư" Cô thét chói tai.
Cô mở to cặp mắt, ngỡ ngàng nhìn bức tường trắng bệch, cô hoài nghi bản thân mình đang ở trong một cơn ác mộng đáng sợ.
Từ phía sau lưng, một vòng ôm ấm áp đột ngột nhốt chặt thân thể của cô lại...
Bàn tay to lớn của người đàn ông gắt gao ôm trọn lấy thân thể mềm mại, run rẩy của cô, hơi thở nóng bỏng phảng phất nơi mẫn cảm trên cổ của cô.
Nghênh Hi kích động, quay người lại ôm lấy người đàn ông, rất tự nhiên, nước mắt cô dâng lên chảy tràn xuống má. Cô áp chặt đôi má lạnh lẽo vào người đàn ông mạnh mẽ, nghe thấy tiếng trái tim của anh đang đập thình thịch ở phía trên...
Hắc Diệu Tư, anh rõ ràng vẫn đang đứng ở trước mặt cô.
"Em cứ ngỡ... ngỡ rằng sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa!" Cô khóc nức nở.
"Đồ ngốc!" Anh thì thầm đầy cưng chiều, giọng nói khàn khàn khác thường.
Như chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô hoảng hốt ngẩng đầu: "Cánh tay của anh không sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ là một chút vết thương nhỏ."
"Nhưng nhất định là rất đau, có phải không?" Cô đau lòng nói.
Bây giờ cô mới hiểu, cô đã yêu anh biết bao! Ở trên xe, một khắc kia, cô cho rằng mình đã sắp mất anh... Nghênh Hi tin chắc nỗi sợ hãi ấy cô sẽ khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không bao giờ quên.
"Em đừng khóc nữa, anh không đau một chút nào hết. Nhưng nếu em còn khóc tiếp nữa, trái tim của anh sẽ rất đau..." Anh nói khàn khàn, không kìm nổi lòng mình, cúi đầu hôn vào nơi gò má đang ướt nước mắt của cô.
Cô ngượng ngùng rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt chuyển sang hồng hào:
"Anh không cần phải lừa dối em đâu..."
"Đến bây giờ em vẫn còn chưa tin rằng, anh có thể làm tất cả mọi chuyện vì em hay sao?" Thái độ của anh đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Cô tin rằng, vì cô, ngay cả phải hy sinh tính mệnh anh cũng sẽ không tiếc.
/37
|