“Tiểu thư, xin cô chờ một chút, tôi đi ngay đây.” Tần Phong để khăn lau xuống, lui vào trong bếp.
Cô vừa pha trà vừa len lén nhìn ra ngoài, thấy cô gái lạ kia khoan thai tự đắc, tựa vào ghế salon xem TV, tùy tiện như đang ở nhà mình vậy.
Rốt cuộc cô ta là ai?
Tần Phong bồn chồn nghĩ.
Nhìn bộ dáng cô ta như vậy khẳng định có quan hệ không bình thường với Lâm Vũ Mặc, nếu không cô ấy không thể nào gọi Mặc là Tiểu Mặc được.
Cô nhất định phải thăm dò đối phương một chút, xem xem giữa cô ta và Lâm Vũ Mặc có quan hệ như thế nào?
Nếu như cô ta thật sự là người tình của Lâm Vũ Mặc, cô nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.
Hắn đã có Tần Phong cô thì nên đàng hoàng một chút, nếu hắn dám giấu cô đi ăn vụng, cô sẽ cho hắn biết tay.
Tần Phong giấu đi nét không không vui trên mặt, giả bộ cười cợt, bưng trà đi tới trước mặt vị khách không mời, nịnh hót nói: “Tiểu thư, mời uống trà.”
Cô gái kia nhận lấy ly trà từ tay Tần Phong, nhẹ thổi lá trà phiêu du trên mặt, cái miệng nhỏ khẽ nhấp một miếng, sau đó hướng về phía Tần Phong gật đầu một cái: “Ừm, thật không tệ. Lâu rồi tôi không được uống loại trà sao đúng thời lượng như thế này. Cô hầu gái, cô học pha trà từ ai vậy?”
“Hì hì, tiểu thư quá kên, tôi học từ thầy giáo của tôi.” Tần Phong cười hì hì lấy lòng nói.
“Thầy giáo cô?” Cô gái kia không hiểu nhìn Tần Phong.
“Vâng, chính là thầy giáo dạy nấu ăn của tôi.” Tần Phong cười meo meo nói. “Tiểu thư nhất định là chưa ăn cơm đi?”
“Chưa.” Cô gái kia gật đầu một cái, tinh tế thưởng thức trà.
“Vậy thì mới cô lưu lại nếm thử một chút tài nấu ăn của tôi. Giờ này ông chủ cũng sắp về rồi, chờ hắn trở về, chúng ta cũng nhau ăn cơm.” Tần Phong cười nhẹ nói.
“Thấy cô nhiệt tình như vậy, tôi cũng không nỡ từ chối. Vậy tôi ở lại chỗ này ăn cơm.” Cô gái xa lạ dường như đang thưởng thức Tần Phong mà nói.
“Ai nha, tiểu thư chịu ở lại thật là vinh hạnh của tôi.” Tần Phong làm bộ hưng phấn đáp.
“Tiểu Mặc đang làm gì? Sao trễ như vậy còn chưa trở lại?” Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay một chút, không nhịn được hỏi Tần Phong. Vừa nói, tay cô vừa vuốt vuốt bả vai, có vẻ như đã mệt mỏi.
“A, hôm nay ông chủ có buổi đàm phán với khách hàng, cho nên sẽ trở về muộn một chút. Cô cố gắng đợi thêm chút nữa.” Tần Phong đi vòng ra phía sau cô gái kia, xoa bóp bả vai cho cô ta.
“Thì ra là vậy.” Cô gái kia nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của Tần Phong, không tiếp tục nói chuyện nữa.
“Hi hi hi, tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?” tần Phong đến gần cô gái kia, cười meo meo hỏi.
Cii gái kia mở mắt, nhíu mày nhìn Tần Phong một chút, lạnh nhạt trả lời: “Nói.”
“Xin hỏi, cô và ông chủ của tôi có quan hệ như thế nào ạ?” Tần Phong cà lăm hỏi.
Cô thật sự sợ nghe được đối phương nói cô ta là người tình của Lâm Vũ Mặc a!
Thượng Đế ơi,
Ngàn vạn lần không được như vậy a!
Trong lòng Tần Phong yên lặng cầu nguyện, hi vọng câu trả lời không phải là điều cô đang lo sợ.
“Quan hệ của tôi cùng Tiểu Mặc như thế nào thì mắc mớ gì đến cô?” Cô gái kia không vui nhìn chằm chằm vào Tần Phong. “Cô có phải đang quản quá nhiều chuyện không, cô hầu gái?”
Tần Phong nghe vậy vội vàng khoát tay, hướng đối phương xin lỗi: “Không phải như vậy, cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là cảm thấy dáng dấp cô xinh đẹp như vậy, đứng chung một chỗ với ông chủ của tôi thì thực là trai tài gái sắc. Tiểu thư cô không phải người thương của ông chủ đấy chứ?”
Tần Phong nháy mắt hỏi, bộ dáng cô nhìn vô cùng đáng yêu.
“Ha ha ha! Thực buồn cười.” Nghe thấy lời nói của Tần Phong, cô gái kia đột nhiên ôm bụng cười lớn, cười đến mức thiếu chút nữa mất luôn hình tượng thục nữ.
“Hắc hắc.” Tần Phong xấu hổ cười, không hiểu tại sao cô gái này lại cười to như vậy.
Chẳng lẽ lời cô nói rất khôi hài sao?
“ Ha ha ha! Sao cô có thể khôi hài như vậy? Khiến tôi cười đến mức nếp nhăn sắp mọc ra rồi.” Nữ nhân kia nhẹ nhàng lau khóe mắt, buồn cười nói.
“Tiểu thư, tôi nói có gì sai sao?” Tần Phong ngượng ngùng vuốt lại tóc hỏi.
“Tại sao tôi cứ cảm thấy cô có vẻ rất hiếu kì quan hệ giữa tôi và Tiểu Mặc nhỉ?” Cô gái kia đột nhiên nhích tới gần Tần Phong, nở nụ cười xấu xa hỏi: “Không phải cô yêu Tiểu Mặc nhà tôi đi?”
“Nào có.” Tần Phong đỏ mặt phủ nhận. Vì muốn che giấu gương mặt đã đỏ hồng của mình, cô cầm khăn trên bàn lau đi lau lại. Đem ghế sa lon lau không biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi cô gái lạ kia giễu cợt nói: “Cô hầu gái, ghế sa lon sắp bị cô lau ra da rồi.”
“Ô!” Lúc này Tần Phong mới ý thức được mình đã lau đi lau lại ghế sa lon rất nhiều lần.
Toát mồ hôi.
Hôm nay cô sao vậy?
Đại não hoạt động chậm sao?
“Tôi tên là Lý Hải Vi.” Cô gái kia đột nhiên mở miệng, cười nói.
Tần Phong dựng lỗ tai lên, nghe cô ta nói tiếp, có lẽ cô ta muốn nói cho cô biết quan hệ giữa cô ấy và Mặc rồi.
“Tiểu Mặc là do một tay tôi nuôi lớn.” Cô gái tự xưng Lý Hải Vi cố ý nói không rõ ràng.
Tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn lên, có chút không vui: “Chả trách Lâm Vũ Mặc tham ăn không bỏ xuống được cô gái này, thì ra hai người bọn họ là thanh mai trúc mã.”
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tần Phong lại càng mất hứng.
Tên Lâm Vũ Mặc này, sao không đem thanh mai trúc mã của hắn dọn dẹp sạch sẽ luôn đi, thế nhưng để cho cô ta chạy đến thị uy với cô.
Là muốn làm cho cô ghen sao?
Đáng ghét!
“Tiểu Mặc là người tôi thương yêu nhất.” Lý Hải Vi bỗng nhiên che miệng cười khẽ một tiếng, sau đó dừng lại không nói tiếp nữa.
Tần Phong nghe đến đây, lập tức vểnh tai lên, cẩn thận nghe ngóng tiếp. Còn là người thương yêu nhất, thật là buồn nôn.
“Nó là con trai tôi.” Lý Hải vi đột nhiên khạc ra mấy chữ.
“Cái gì? Tôi không có nghe lầm đi?” Tần Phong lấy tay móc móc lỗ tai, không thể tin được lời cô gái kia vừa nói.
“Con… con trai.” Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong mở to, lắp bắp hỏi. “Cô nói Mặc là…..?”
“Con trai tôi.” Lý Hải Vi cười giúp cô nói ra câu kế tiếp.
Nghe cô gái kia nói vậy, trong lòng Tần phong tựa như đang ngồi trên lò xo, từ trên mặt đất nhảy lên không trung.
Ai nha! Thật tốt quá!
Sự thật thế nhưng hoàn toàn khác điều cô nghĩ.
Thật là quá nằm ngoài dự liệu của cô rồi!
Ha ha!
Mặc vẫn là của một mình cô!
Thật là tốt!
Trên mặt tần Phong lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Cô vừa pha trà vừa len lén nhìn ra ngoài, thấy cô gái lạ kia khoan thai tự đắc, tựa vào ghế salon xem TV, tùy tiện như đang ở nhà mình vậy.
Rốt cuộc cô ta là ai?
Tần Phong bồn chồn nghĩ.
Nhìn bộ dáng cô ta như vậy khẳng định có quan hệ không bình thường với Lâm Vũ Mặc, nếu không cô ấy không thể nào gọi Mặc là Tiểu Mặc được.
Cô nhất định phải thăm dò đối phương một chút, xem xem giữa cô ta và Lâm Vũ Mặc có quan hệ như thế nào?
Nếu như cô ta thật sự là người tình của Lâm Vũ Mặc, cô nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.
Hắn đã có Tần Phong cô thì nên đàng hoàng một chút, nếu hắn dám giấu cô đi ăn vụng, cô sẽ cho hắn biết tay.
Tần Phong giấu đi nét không không vui trên mặt, giả bộ cười cợt, bưng trà đi tới trước mặt vị khách không mời, nịnh hót nói: “Tiểu thư, mời uống trà.”
Cô gái kia nhận lấy ly trà từ tay Tần Phong, nhẹ thổi lá trà phiêu du trên mặt, cái miệng nhỏ khẽ nhấp một miếng, sau đó hướng về phía Tần Phong gật đầu một cái: “Ừm, thật không tệ. Lâu rồi tôi không được uống loại trà sao đúng thời lượng như thế này. Cô hầu gái, cô học pha trà từ ai vậy?”
“Hì hì, tiểu thư quá kên, tôi học từ thầy giáo của tôi.” Tần Phong cười hì hì lấy lòng nói.
“Thầy giáo cô?” Cô gái kia không hiểu nhìn Tần Phong.
“Vâng, chính là thầy giáo dạy nấu ăn của tôi.” Tần Phong cười meo meo nói. “Tiểu thư nhất định là chưa ăn cơm đi?”
“Chưa.” Cô gái kia gật đầu một cái, tinh tế thưởng thức trà.
“Vậy thì mới cô lưu lại nếm thử một chút tài nấu ăn của tôi. Giờ này ông chủ cũng sắp về rồi, chờ hắn trở về, chúng ta cũng nhau ăn cơm.” Tần Phong cười nhẹ nói.
“Thấy cô nhiệt tình như vậy, tôi cũng không nỡ từ chối. Vậy tôi ở lại chỗ này ăn cơm.” Cô gái xa lạ dường như đang thưởng thức Tần Phong mà nói.
“Ai nha, tiểu thư chịu ở lại thật là vinh hạnh của tôi.” Tần Phong làm bộ hưng phấn đáp.
“Tiểu Mặc đang làm gì? Sao trễ như vậy còn chưa trở lại?” Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay một chút, không nhịn được hỏi Tần Phong. Vừa nói, tay cô vừa vuốt vuốt bả vai, có vẻ như đã mệt mỏi.
“A, hôm nay ông chủ có buổi đàm phán với khách hàng, cho nên sẽ trở về muộn một chút. Cô cố gắng đợi thêm chút nữa.” Tần Phong đi vòng ra phía sau cô gái kia, xoa bóp bả vai cho cô ta.
“Thì ra là vậy.” Cô gái kia nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của Tần Phong, không tiếp tục nói chuyện nữa.
“Hi hi hi, tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?” tần Phong đến gần cô gái kia, cười meo meo hỏi.
Cii gái kia mở mắt, nhíu mày nhìn Tần Phong một chút, lạnh nhạt trả lời: “Nói.”
“Xin hỏi, cô và ông chủ của tôi có quan hệ như thế nào ạ?” Tần Phong cà lăm hỏi.
Cô thật sự sợ nghe được đối phương nói cô ta là người tình của Lâm Vũ Mặc a!
Thượng Đế ơi,
Ngàn vạn lần không được như vậy a!
Trong lòng Tần Phong yên lặng cầu nguyện, hi vọng câu trả lời không phải là điều cô đang lo sợ.
“Quan hệ của tôi cùng Tiểu Mặc như thế nào thì mắc mớ gì đến cô?” Cô gái kia không vui nhìn chằm chằm vào Tần Phong. “Cô có phải đang quản quá nhiều chuyện không, cô hầu gái?”
Tần Phong nghe vậy vội vàng khoát tay, hướng đối phương xin lỗi: “Không phải như vậy, cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là cảm thấy dáng dấp cô xinh đẹp như vậy, đứng chung một chỗ với ông chủ của tôi thì thực là trai tài gái sắc. Tiểu thư cô không phải người thương của ông chủ đấy chứ?”
Tần Phong nháy mắt hỏi, bộ dáng cô nhìn vô cùng đáng yêu.
“Ha ha ha! Thực buồn cười.” Nghe thấy lời nói của Tần Phong, cô gái kia đột nhiên ôm bụng cười lớn, cười đến mức thiếu chút nữa mất luôn hình tượng thục nữ.
“Hắc hắc.” Tần Phong xấu hổ cười, không hiểu tại sao cô gái này lại cười to như vậy.
Chẳng lẽ lời cô nói rất khôi hài sao?
“ Ha ha ha! Sao cô có thể khôi hài như vậy? Khiến tôi cười đến mức nếp nhăn sắp mọc ra rồi.” Nữ nhân kia nhẹ nhàng lau khóe mắt, buồn cười nói.
“Tiểu thư, tôi nói có gì sai sao?” Tần Phong ngượng ngùng vuốt lại tóc hỏi.
“Tại sao tôi cứ cảm thấy cô có vẻ rất hiếu kì quan hệ giữa tôi và Tiểu Mặc nhỉ?” Cô gái kia đột nhiên nhích tới gần Tần Phong, nở nụ cười xấu xa hỏi: “Không phải cô yêu Tiểu Mặc nhà tôi đi?”
“Nào có.” Tần Phong đỏ mặt phủ nhận. Vì muốn che giấu gương mặt đã đỏ hồng của mình, cô cầm khăn trên bàn lau đi lau lại. Đem ghế sa lon lau không biết bao nhiêu lần.
Cho đến khi cô gái lạ kia giễu cợt nói: “Cô hầu gái, ghế sa lon sắp bị cô lau ra da rồi.”
“Ô!” Lúc này Tần Phong mới ý thức được mình đã lau đi lau lại ghế sa lon rất nhiều lần.
Toát mồ hôi.
Hôm nay cô sao vậy?
Đại não hoạt động chậm sao?
“Tôi tên là Lý Hải Vi.” Cô gái kia đột nhiên mở miệng, cười nói.
Tần Phong dựng lỗ tai lên, nghe cô ta nói tiếp, có lẽ cô ta muốn nói cho cô biết quan hệ giữa cô ấy và Mặc rồi.
“Tiểu Mặc là do một tay tôi nuôi lớn.” Cô gái tự xưng Lý Hải Vi cố ý nói không rõ ràng.
Tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn lên, có chút không vui: “Chả trách Lâm Vũ Mặc tham ăn không bỏ xuống được cô gái này, thì ra hai người bọn họ là thanh mai trúc mã.”
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tần Phong lại càng mất hứng.
Tên Lâm Vũ Mặc này, sao không đem thanh mai trúc mã của hắn dọn dẹp sạch sẽ luôn đi, thế nhưng để cho cô ta chạy đến thị uy với cô.
Là muốn làm cho cô ghen sao?
Đáng ghét!
“Tiểu Mặc là người tôi thương yêu nhất.” Lý Hải Vi bỗng nhiên che miệng cười khẽ một tiếng, sau đó dừng lại không nói tiếp nữa.
Tần Phong nghe đến đây, lập tức vểnh tai lên, cẩn thận nghe ngóng tiếp. Còn là người thương yêu nhất, thật là buồn nôn.
“Nó là con trai tôi.” Lý Hải vi đột nhiên khạc ra mấy chữ.
“Cái gì? Tôi không có nghe lầm đi?” Tần Phong lấy tay móc móc lỗ tai, không thể tin được lời cô gái kia vừa nói.
“Con… con trai.” Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong mở to, lắp bắp hỏi. “Cô nói Mặc là…..?”
“Con trai tôi.” Lý Hải Vi cười giúp cô nói ra câu kế tiếp.
Nghe cô gái kia nói vậy, trong lòng Tần phong tựa như đang ngồi trên lò xo, từ trên mặt đất nhảy lên không trung.
Ai nha! Thật tốt quá!
Sự thật thế nhưng hoàn toàn khác điều cô nghĩ.
Thật là quá nằm ngoài dự liệu của cô rồi!
Ha ha!
Mặc vẫn là của một mình cô!
Thật là tốt!
Trên mặt tần Phong lộ ra nụ cười ngọt ngào.
/98
|