Editor: Sendyle
"Ưmh sao tôi lại đáng thương như vậy chứ? Ông xã không quan tâm, con trai bảo bối cũng không cần tôi nữa rồi! Các người đều đi đi, tôi là người không có người thương không có người yêu mà." Lý Hải Vi nén nước mắt khóc nói.
"Mẹ! Là mẹ từ mình bỏ ba đi, cũng không cần giả bộ đáng thương. Mẹ trở về phòng nghỉ ngơi đi, nếu không đừng trách con không lưu mẹ lại!" Lâm Vũ Mặc uy hiếp mẹ.
"Ưmh! Mẹ biết rồi, con trai có người yêu liền quên mẹ. Thà ở trong phòng người ta, cũng không chịu theo mẹ. Mẹ đúng là người mẹ thất bại a." Mặt Lý Hải Vi lộ dáng vẻ đáng thương, buồn bã than thở.
"Mẹ, mẹ tha cho con đi!" Lâm Vũ Mặc vuốt vuốt cái trán, bất đắc dĩ nói."Mẹ biết rõ con cùng ba yêu mẹ như thế nào, không cần phải than oán như thế."
"Tiểu Mặc nếu yêu mẹ, sẽ theo mẹ." Lý Hải Vi nới rộng cặp mắt chờ mong nói: "Đi, bồi mẹ ngủ."
Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ bị mẹ kéo vào trong phòng, anh ta quay đầu lại nhìn cửa phòng Tần Phong, thật muốn tránh thoát khỏi cánh tay mẹ, chạy đến bên người tiểu Phong Nhi a.
Nghe được tiếng Lâm Vũ Mặc đóng cửa, Tần Phong tự mở máy nước nóng, một mình hướng về phía tắm.
Cô phát giác mình càng ngày càng không thể rời bỏ Lâm Vũ Mặc. Nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con ngoài cửa, cô thậm chí có loại cảm giác đau lòng khi người yêu bị người ta đoạt đi. Mặc dù người cướp đi Mặc là mẹ của anh, cô vẫn có một loại cảm giác chua xót trong lòng khó tả.
Cô muốn đem Lâm Vũ Mặc buộc ở bên người, không để cho anh ta cùng với bất kỳ người phụ nữ nào tiếp xúc.
Đây chính là đố kị sao?
Đây chính là tham muốn chiếm giữ sao?
Xem ra chính bản thân cô không hề phát giác chẳng những đem Lâm Vũ Mặc trở thành một người bảo hộ, mà con đem anh trở thành người đàn ông của mình.
Lâm Vũ Mặc,
Là người đàn ông của Tần Phong cô,
Là người yêu của Tần Phong cô,
Những người phụ nữ khác đừng mơ tưởng cướp anh ra khỏi cô,
Anh ta đời này đều là của cô rồi.
Cô sẽ nắm anh ta thật chặt,
Không cho bất kì người phụ nữ nào có thể đến gần anh.
Vội vã tắm rửa sạch sẽ, Tần Phong lại ngồi trước máy vi tính, đem công việc còn lỡ dở làm xong.
Nhưng chuyện mới vừa rồi làm cho cô một chút tâm tình làm việc cũng không có.
Tắt máy vi tính, bò lên giường, Tần Phong trằn trọc trở mình, không cách nào ngủ được.
Vì cái giường trong lúc bất chợt trở nên thật to, lớn như vậy cũng đem cô che mất.
Cảm giác bất lực cô đơn nằm trên chiếc giường lớn, tâm tình cô lúc này mang một cảm giác mất mác khác thường.
Lâm Vũ Mặc sau khi rời đi, làm cho cô cảm thấy thật cô đơn, phải chăng cô cũng biến thành giống như Lâm phu nhân vậy, mất đi người yêu ấm áp ôm trong ngực, thế nào cũng không ngủ được.
Cô chợt bắt đầu ghen tỵ với Lâm phu nhân,
Có thể danh chánh ngôn thuận ôm con trai của mình.
Mà cô,
Tần Phong,
Lấy thân phận gì sống ở bên cạnh Lâm Vũ Mặc đây?
Cô hầu gái?
Tiểu tình nhân?
Bạn giường?
Còn là người yêu của Lâm Vũ Mặc?
Vô nghĩa!
Giống như thân phận nào cô cũng đều có, nhưng chẳng có thân phận nào giúp cô có thể giữa Mặc ở bên cạnh mình mãi mãi.
Cô bây giờ đột nhiên muốn trở thành người yêu của Lâm Vũ Mặc,
Một đời chỉ yêu một người!
Không vì tiền bạc,
Không vì danh lợi,
Chỉ vì tình yêu!
Thì ra bất tri bất giác, mình đã thương anh ta sâu như thế.
Yêu đến tận xương tủy!
Nghĩ muốn cô buông tay cũng không được rồi !
Thật hy vọng Mặc có thể sống ở bên cạnh mình cả đời,
Cô không muốn Mặc giống như Đường Chá, một mình rời đi, sau đó chẳng quan tâm gì đến cô nữa.
Vừa nghĩ tới loại khả năng kia, trong lòng của cô chính là một hồi đau nhói.
Không!
Cô không cần như vậy!
Cô muốn Mặc vĩnh viễn bên cạnh cô!
Vừa nghĩ tới Lâm Vũ Mặc đang ôm mẹ mình, an ủi, trong lòng Tần Phong sinh ra một hồi khổ sở, mặc dù Lý Hải Vi là mẹ của anh, nhưng cô cũng ghen tỵ với bà ấy.
Cô muốn vọt vào trong phòng Lý Hải Vi, đem Lâm Vũ Mặc đoạt lại.
Nhưng ở trong mắt của Lâm phu nhân, mình chẳng qua chỉ là một cô hầu gái, cô lấy thân phận gì đem Mặc đoạt lại chứ?
******
Ở trong phòng Lý Hải Vi, Lâm Vũ Mặc ngồi ở bên giường mẹ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng của bà, tốn nhiều hơi sức mới dụ dỗ Lý Hải Vi ngủ.
Ai
Mẹ anh ta,
Không thể rời bỏ ba,
Yêu ba,
Uất ức cam chịu để bản thân trở thành người phụ nữ không danh không phận để được ở gần bên cạnh chồng mình.
Vì mẹ lớn không thể vì Lâm gia sinh hạ một người thừa kế, mới miễn cưỡng đồng ý cho mẹ con bà vào cửa Lâm gia.
Nhưng mẹ ở trong căn nhà kia cuộc sống rất khổ cực, mẹ lớn cùng với con gái của bà ta luôn chê cười bà.
Trong lòng mẹ uất ức không cách nào bày tỏ với ba, chỉ có thể chôn ở trong lòng.
Mà ba bởi vì tự giác thẹn với bà xã của ông cùng con gái, cho nên không muốn gây khó khăn cho họ, chỉ có thể ở âm thầm đau lòng thay cho mẹ.
Nhưng trong lòng của mẹ vẫn có uất ức.
Xem ra, rốt cuộc uất ức cũng bộc phát, cho nên mới chịu bỏ ba, chạy đến ở với anh ta.
Không biết ba đối với hành động của mẹ sẽ có phản ứng gì.
Vừa nghĩ tới ba sẽ có vẻ mặt khẩn trương, Lâm Vũ Mặc không khỏi khẽ nở nụ cười.
Anh ta rất mong đợi thấy một Lâm Ngao lãnh khốc trở thành một chú chó con, bộ dạng đuổi theo sau lưng mẹ cầu xin tha thứ.
Nhất định sẽ rất hứng thú!
Anh ta đang rất chờ mong xem kịch vui!
Lặng lẽ rời khỏi gian phòng của mẹ, Lâm Vũ Mặc nhanh chóng chạy về phòng Tần Phong.
Thấy tiểu Phong Nhi cau mày, đang lo lắng, Lâm Vũ Mặc cười tà nhào tới: "Tiểu Phong Nhi, anh đã trở về."
Nệm bởi vì động tác của anh trên dưới đung đưa.
"Anh không phải ở bên cạnh mẹ mình sao, tới đây làm gì?" Tần Phong nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, bất mãn nói.
Lâm Vũ Mặc cúi trước mặt Tần Phong, không ngừng ngửi, trong miệng xấu xa nói: "Kỳ quái, ở đâu ra một dòng mùi dấm chua ồ!"
"Ghét!" Tần Phong đưa tay đập vào ngực Lâm Vũ Mặc, cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ai ghen với anh?"
Lâm Vũ Mặc cầm hai tay của Tần Phong, đặt ở bên môi hôn nhẹ nói: "Không phải là tiểu Phong Nhi sao? Hắc hắc he he! Em cũng không cần phủ nhận."
"Hừ!" Tần Phong mặc dù trong miệng hừ nhẹ, nhưng thân thể cũng không bài xích Lâm Vũ Mặc, cô tiến sát vào trong ngực Lâm Vũ Mặc.
"Ưmh sao tôi lại đáng thương như vậy chứ? Ông xã không quan tâm, con trai bảo bối cũng không cần tôi nữa rồi! Các người đều đi đi, tôi là người không có người thương không có người yêu mà." Lý Hải Vi nén nước mắt khóc nói.
"Mẹ! Là mẹ từ mình bỏ ba đi, cũng không cần giả bộ đáng thương. Mẹ trở về phòng nghỉ ngơi đi, nếu không đừng trách con không lưu mẹ lại!" Lâm Vũ Mặc uy hiếp mẹ.
"Ưmh! Mẹ biết rồi, con trai có người yêu liền quên mẹ. Thà ở trong phòng người ta, cũng không chịu theo mẹ. Mẹ đúng là người mẹ thất bại a." Mặt Lý Hải Vi lộ dáng vẻ đáng thương, buồn bã than thở.
"Mẹ, mẹ tha cho con đi!" Lâm Vũ Mặc vuốt vuốt cái trán, bất đắc dĩ nói."Mẹ biết rõ con cùng ba yêu mẹ như thế nào, không cần phải than oán như thế."
"Tiểu Mặc nếu yêu mẹ, sẽ theo mẹ." Lý Hải Vi nới rộng cặp mắt chờ mong nói: "Đi, bồi mẹ ngủ."
Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ bị mẹ kéo vào trong phòng, anh ta quay đầu lại nhìn cửa phòng Tần Phong, thật muốn tránh thoát khỏi cánh tay mẹ, chạy đến bên người tiểu Phong Nhi a.
Nghe được tiếng Lâm Vũ Mặc đóng cửa, Tần Phong tự mở máy nước nóng, một mình hướng về phía tắm.
Cô phát giác mình càng ngày càng không thể rời bỏ Lâm Vũ Mặc. Nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con ngoài cửa, cô thậm chí có loại cảm giác đau lòng khi người yêu bị người ta đoạt đi. Mặc dù người cướp đi Mặc là mẹ của anh, cô vẫn có một loại cảm giác chua xót trong lòng khó tả.
Cô muốn đem Lâm Vũ Mặc buộc ở bên người, không để cho anh ta cùng với bất kỳ người phụ nữ nào tiếp xúc.
Đây chính là đố kị sao?
Đây chính là tham muốn chiếm giữ sao?
Xem ra chính bản thân cô không hề phát giác chẳng những đem Lâm Vũ Mặc trở thành một người bảo hộ, mà con đem anh trở thành người đàn ông của mình.
Lâm Vũ Mặc,
Là người đàn ông của Tần Phong cô,
Là người yêu của Tần Phong cô,
Những người phụ nữ khác đừng mơ tưởng cướp anh ra khỏi cô,
Anh ta đời này đều là của cô rồi.
Cô sẽ nắm anh ta thật chặt,
Không cho bất kì người phụ nữ nào có thể đến gần anh.
Vội vã tắm rửa sạch sẽ, Tần Phong lại ngồi trước máy vi tính, đem công việc còn lỡ dở làm xong.
Nhưng chuyện mới vừa rồi làm cho cô một chút tâm tình làm việc cũng không có.
Tắt máy vi tính, bò lên giường, Tần Phong trằn trọc trở mình, không cách nào ngủ được.
Vì cái giường trong lúc bất chợt trở nên thật to, lớn như vậy cũng đem cô che mất.
Cảm giác bất lực cô đơn nằm trên chiếc giường lớn, tâm tình cô lúc này mang một cảm giác mất mác khác thường.
Lâm Vũ Mặc sau khi rời đi, làm cho cô cảm thấy thật cô đơn, phải chăng cô cũng biến thành giống như Lâm phu nhân vậy, mất đi người yêu ấm áp ôm trong ngực, thế nào cũng không ngủ được.
Cô chợt bắt đầu ghen tỵ với Lâm phu nhân,
Có thể danh chánh ngôn thuận ôm con trai của mình.
Mà cô,
Tần Phong,
Lấy thân phận gì sống ở bên cạnh Lâm Vũ Mặc đây?
Cô hầu gái?
Tiểu tình nhân?
Bạn giường?
Còn là người yêu của Lâm Vũ Mặc?
Vô nghĩa!
Giống như thân phận nào cô cũng đều có, nhưng chẳng có thân phận nào giúp cô có thể giữa Mặc ở bên cạnh mình mãi mãi.
Cô bây giờ đột nhiên muốn trở thành người yêu của Lâm Vũ Mặc,
Một đời chỉ yêu một người!
Không vì tiền bạc,
Không vì danh lợi,
Chỉ vì tình yêu!
Thì ra bất tri bất giác, mình đã thương anh ta sâu như thế.
Yêu đến tận xương tủy!
Nghĩ muốn cô buông tay cũng không được rồi !
Thật hy vọng Mặc có thể sống ở bên cạnh mình cả đời,
Cô không muốn Mặc giống như Đường Chá, một mình rời đi, sau đó chẳng quan tâm gì đến cô nữa.
Vừa nghĩ tới loại khả năng kia, trong lòng của cô chính là một hồi đau nhói.
Không!
Cô không cần như vậy!
Cô muốn Mặc vĩnh viễn bên cạnh cô!
Vừa nghĩ tới Lâm Vũ Mặc đang ôm mẹ mình, an ủi, trong lòng Tần Phong sinh ra một hồi khổ sở, mặc dù Lý Hải Vi là mẹ của anh, nhưng cô cũng ghen tỵ với bà ấy.
Cô muốn vọt vào trong phòng Lý Hải Vi, đem Lâm Vũ Mặc đoạt lại.
Nhưng ở trong mắt của Lâm phu nhân, mình chẳng qua chỉ là một cô hầu gái, cô lấy thân phận gì đem Mặc đoạt lại chứ?
******
Ở trong phòng Lý Hải Vi, Lâm Vũ Mặc ngồi ở bên giường mẹ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng của bà, tốn nhiều hơi sức mới dụ dỗ Lý Hải Vi ngủ.
Ai
Mẹ anh ta,
Không thể rời bỏ ba,
Yêu ba,
Uất ức cam chịu để bản thân trở thành người phụ nữ không danh không phận để được ở gần bên cạnh chồng mình.
Vì mẹ lớn không thể vì Lâm gia sinh hạ một người thừa kế, mới miễn cưỡng đồng ý cho mẹ con bà vào cửa Lâm gia.
Nhưng mẹ ở trong căn nhà kia cuộc sống rất khổ cực, mẹ lớn cùng với con gái của bà ta luôn chê cười bà.
Trong lòng mẹ uất ức không cách nào bày tỏ với ba, chỉ có thể chôn ở trong lòng.
Mà ba bởi vì tự giác thẹn với bà xã của ông cùng con gái, cho nên không muốn gây khó khăn cho họ, chỉ có thể ở âm thầm đau lòng thay cho mẹ.
Nhưng trong lòng của mẹ vẫn có uất ức.
Xem ra, rốt cuộc uất ức cũng bộc phát, cho nên mới chịu bỏ ba, chạy đến ở với anh ta.
Không biết ba đối với hành động của mẹ sẽ có phản ứng gì.
Vừa nghĩ tới ba sẽ có vẻ mặt khẩn trương, Lâm Vũ Mặc không khỏi khẽ nở nụ cười.
Anh ta rất mong đợi thấy một Lâm Ngao lãnh khốc trở thành một chú chó con, bộ dạng đuổi theo sau lưng mẹ cầu xin tha thứ.
Nhất định sẽ rất hứng thú!
Anh ta đang rất chờ mong xem kịch vui!
Lặng lẽ rời khỏi gian phòng của mẹ, Lâm Vũ Mặc nhanh chóng chạy về phòng Tần Phong.
Thấy tiểu Phong Nhi cau mày, đang lo lắng, Lâm Vũ Mặc cười tà nhào tới: "Tiểu Phong Nhi, anh đã trở về."
Nệm bởi vì động tác của anh trên dưới đung đưa.
"Anh không phải ở bên cạnh mẹ mình sao, tới đây làm gì?" Tần Phong nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc, bất mãn nói.
Lâm Vũ Mặc cúi trước mặt Tần Phong, không ngừng ngửi, trong miệng xấu xa nói: "Kỳ quái, ở đâu ra một dòng mùi dấm chua ồ!"
"Ghét!" Tần Phong đưa tay đập vào ngực Lâm Vũ Mặc, cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ai ghen với anh?"
Lâm Vũ Mặc cầm hai tay của Tần Phong, đặt ở bên môi hôn nhẹ nói: "Không phải là tiểu Phong Nhi sao? Hắc hắc he he! Em cũng không cần phủ nhận."
"Hừ!" Tần Phong mặc dù trong miệng hừ nhẹ, nhưng thân thể cũng không bài xích Lâm Vũ Mặc, cô tiến sát vào trong ngực Lâm Vũ Mặc.
/98
|