Editor: Sendyle
Lời nói của Lâm Ngạo khiến Tần Phong đứng bên cạnh không dám lên tiếng khuôn mặt nhỏ nông ta trở nên đỏ bừng, lần này xong rồi, Lâm phụ đã nhìn ra quan hệ giữa cô cùng Mặc rồi.
Thật là mắc cỡ a!
"Hắc hắc he he con nào có?" Lâm Vũ Mặc tự giác đuối lý nguỵ biện.
"Hừ! Con bất hiếu!" Lâm Ngạo lạnh lùng liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Tần Phong một cái, "Ánh mắt không tệ, làm cho người ta nhìn thoải mái."
"Ha ha ha, cám ơn cha." Lâm Vũ Mặc nghe lời cha mình hả hê nở nụ cười.
Lâm Ngạo cũng không để ý tới Lâm Vũ Mặc, liền hướng gian phòng bà xã đi tới.
Chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng gõ cửa, lặng lẽ đi vào trong phòng.
Nhìn bộ dáng thận trọng của cha mình, Lâm Vũ Mặc cười trộm kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, hướng cửa phòng Lý Hải Vi đi tới.
"Mặc, anh làm gì đấy?" Tần Phong không hiểu hỏi. Tinh thần của cô còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
"Hư! Đừng lên tiếng!" Lâm Vũ Mặc đem ngón tay ngăn ở bên môi Tần Phong, cười mi mi nói, "Đừng để bọn họ nghe được."
Lâm Vũ Mặc để lỗ tai gần cửa phòng, nghe âm thanh trong phòng.
Tần Phong buồn cười nhìn Lâm Vũ Mặc. Người này, bộ dạng anh lúc này giống một đứa bé, lám nghe lén trước cửa phòng cha mẹ mình kìa.
"Chính anh tự nghe đi, em đang vội." Tần Phong cười nhẹ nói, xoay người rời khỏi.
"Đừng, em cũng nghe một chút đi, rất thú vị." Lâm Vũ Mặc một tay kéo lấy cô trở lại.
Chỉ nghe bên trong truyền đến âm thanh Lâm Ngạo: "Vợ yêu, là anh."
"Anh đến đây làm gì? Trở về bên cạnh vợ và con của anh đi! Lý Hải Vi tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì!"
"Đừng như vậy, vợ yêu, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi."
"Anh có lỗi gì? Người sai là tôi! Là tôi năm đó có mắt như mù rồi, mới đi theo anh! Tôi bây giờ đã tỉnh táo, không muốn bị anh lừa gạt."
"Vợ yêu, ngoan, đừng nóng giận a! Nếu không, em đánh anh mấy cái cho hả giận."
"Đánh anh? Sợ tự làm đau tay mình!"
"Vậy tự anh"
"Đừng! Làm sao anh lại dùng sức đánh mình như vậy chứ? Nhìn anh đi, mặt đỏ rần như vậy kìa."
"Bà xã em không còn giận anh nữa phải không?"
"Hừ!"
"Vợ yêu, về sau không nên tùy tiện rời khỏi anh, có được hay không? Anh rất nhớ em, nghĩ đến em tâm cũng rất đau đớn."
"Đáng đời anh!"
"Bà xãvẫn còn ở giận anh à? Vậy anh đánh tiếp đến khi nào bà xã không tức giận mới thôi."
"Đừng á!"
"Bà xã em vẫn còn yêu thương anh ta có phải hay không?"
"Người nào đau lòng vì anh chứ? Em chỉ không muốn người ta mắng em ngược đãi chồng mình. Ưmh"
Tiếp đó, một hồi lâu không nghe được đối thoại của hai người, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng rên rỉ không ngừng từ trong nhà truyền tới.
"Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi, chuyện sau nhi đồng không nên nghe rồi. Đi thôi, em đi nấu cơm đi, anh rất đói." Lâm Vũ Mặc nghe thế, hưng phấn kéo Tần Phong rời đi phòng cha mẹ.
Thật là một đôi vợ chồng thú vị a!
Người đàn ông cuồng ngạo cùng bá đạo như vậy nhưng trước mặt bà xã của mình thế nhưng lập tức biến thành một chú chó nhỏ, tận tâm lấy lòng vợ yêu của mình.
Bất kì ai cũng thấy được, Lâm Ngạo rất thích Lý Hải Vi.
Trong lòng Tần Phong thật hâm mộ tình cảm hai người kia a!
Nếu khi mình già, cũng có một tình yêu mật ngọt như thế, thật là hạnh phúc biết dường nào!
Trong đầu Tần Phong đột nhiên hiện ra hình ảnh mái đầu bạc trắng của Lâm Vũ Mặc, ngồi ở trước bàn ăn hô to: "Tiểu Phong Nhi, anh đói rồi, mau nấu cơm cho anh ăn!"
"Hi hi hi, được như vậy thật tốt. Không biết hai chúng ta có thể bên cạnh nhau đến già không?" Tần Phong có chút chán nản nghĩ đến.
Mình chỉ là người tình của Lâm Vũ Mặc, mà phụ nữ bên cạnh anh nhiều như thế, tình yêu của anh ta dành cho mình có thể duy trì bao lâu đây?
Cô thật lo lắng, nếu có một ngày Lâm Vũ Mặc biến mất, cô có thể chịu đựng được không?
Trong sinh mệnh của cô, đã mất đi quá nhiều người thân cùng bạn bè, cô không muốn mất đi bất kỳ một người nào nữa.
Cho đến khi hai người bọn họ ăn điểm tâm xong, cũng không thấy Lâm Ngạo cùng Lý Hải Vi ra khỏi cửa phòng.
Từ trong phòng Lý Hải Vi truyền ra âm thanh mập mờ liên tiếp, không ngừng rơi vào tai Tần Phong, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ bừng.
Đối với bà xã của mình, thế nào tinh lực của ông lại lớn như vậy?
Cũng làm từ sáng rồi, vẫn không xong chuyện!
Tần Phong nháy mắt hỏi Lâm Vũ Mặc: "Mặc, anh nói xem, có nên kêu ba mẹ anh đi ra ăn cơm không?"
"Bé ngốc." Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng ngắt mũi thon của Tần Phong, cười nói: "Hai người bọn họ đang vội làm gì có thời gian mà ăn cơm? Khi nào xong, tự nhiên sẽ đi ra ăn cơm, tiểu Phong Nhi không cần quan tâm thay bọn họ."
Tần Phong nghe rõ lời Lâm Vũ Mặc, trên mặt đỏ ửng sâu hơn.
"Vậy chúng ta liền đi trước thôi." Tần Phong thu thập xong đồ, kéo bàn tay Lâm Vũ Mặc vừa chạy ra ngoài.
Phòng này thật sự để cho cô không ở nổi nữa, thế nào vậy đối với lão nhân thế nhưng lớn như vậy sức lực đầu à? Kêu như vậy vui mừng! Cũng mau đem nóc nhà nhấc lên!
"Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi xấu hổ sao?" Lâm Vũ Mặc ôm chặt hông của Tần Phong, vẻ mặt mập mờ hỏi.
"Đi mau á." Tần Phong đỏ mặt nói.
"Cái này thì là gì? Chúng ta buổi tối chiến so với bọn họ còn kịch liệt hơn phải không?" Lâm Vũ Mặc ở trên môi Tần Phong hôn, tà mị cười lên.
"Da mặt thật dày!" Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, thẹn thùng chạy ra ngoài.
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hả hê đuổi theo.
Ngồi vào trong xe, Tần Phong đối với Lâm Vũ Mặc nói: "Mặc, anh để em tự đón xe bus đi học viện là được, anh hôm nay công việc bận rộn như vậy, cũng không cần đưa em đi."
"Vậy làm sao có thể? Anh sao có thể đem tiểu Phong Nhi đến bến xe chứ? Anh không muốn để cho em cùng người khác chen chút trên xe buýt." Lâm Vũ Mặc lắc đầu một cái, cười nói.
"Sẽ không làm trễ nãi công việc của anh chứ?" Tần Phong lo lắng nói, "Buổi sáng không phải anh còn có một hội nghị quan trọng sao?"
"Không sao, tiểu Phong Nhi. Nếu như anh đến trễ, cứ để bọn họ chờ mấy phút, anh là tổng giám đốc, ai dám có ý kiến với anh, anh liền khai trừ người đó." Lâm Vũ Mặc chẳng hề để ý nói.
Lời nói của Lâm Ngạo khiến Tần Phong đứng bên cạnh không dám lên tiếng khuôn mặt nhỏ nông ta trở nên đỏ bừng, lần này xong rồi, Lâm phụ đã nhìn ra quan hệ giữa cô cùng Mặc rồi.
Thật là mắc cỡ a!
"Hắc hắc he he con nào có?" Lâm Vũ Mặc tự giác đuối lý nguỵ biện.
"Hừ! Con bất hiếu!" Lâm Ngạo lạnh lùng liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Tần Phong một cái, "Ánh mắt không tệ, làm cho người ta nhìn thoải mái."
"Ha ha ha, cám ơn cha." Lâm Vũ Mặc nghe lời cha mình hả hê nở nụ cười.
Lâm Ngạo cũng không để ý tới Lâm Vũ Mặc, liền hướng gian phòng bà xã đi tới.
Chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng gõ cửa, lặng lẽ đi vào trong phòng.
Nhìn bộ dáng thận trọng của cha mình, Lâm Vũ Mặc cười trộm kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, hướng cửa phòng Lý Hải Vi đi tới.
"Mặc, anh làm gì đấy?" Tần Phong không hiểu hỏi. Tinh thần của cô còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
"Hư! Đừng lên tiếng!" Lâm Vũ Mặc đem ngón tay ngăn ở bên môi Tần Phong, cười mi mi nói, "Đừng để bọn họ nghe được."
Lâm Vũ Mặc để lỗ tai gần cửa phòng, nghe âm thanh trong phòng.
Tần Phong buồn cười nhìn Lâm Vũ Mặc. Người này, bộ dạng anh lúc này giống một đứa bé, lám nghe lén trước cửa phòng cha mẹ mình kìa.
"Chính anh tự nghe đi, em đang vội." Tần Phong cười nhẹ nói, xoay người rời khỏi.
"Đừng, em cũng nghe một chút đi, rất thú vị." Lâm Vũ Mặc một tay kéo lấy cô trở lại.
Chỉ nghe bên trong truyền đến âm thanh Lâm Ngạo: "Vợ yêu, là anh."
"Anh đến đây làm gì? Trở về bên cạnh vợ và con của anh đi! Lý Hải Vi tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì!"
"Đừng như vậy, vợ yêu, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi."
"Anh có lỗi gì? Người sai là tôi! Là tôi năm đó có mắt như mù rồi, mới đi theo anh! Tôi bây giờ đã tỉnh táo, không muốn bị anh lừa gạt."
"Vợ yêu, ngoan, đừng nóng giận a! Nếu không, em đánh anh mấy cái cho hả giận."
"Đánh anh? Sợ tự làm đau tay mình!"
"Vậy tự anh"
"Đừng! Làm sao anh lại dùng sức đánh mình như vậy chứ? Nhìn anh đi, mặt đỏ rần như vậy kìa."
"Bà xã em không còn giận anh nữa phải không?"
"Hừ!"
"Vợ yêu, về sau không nên tùy tiện rời khỏi anh, có được hay không? Anh rất nhớ em, nghĩ đến em tâm cũng rất đau đớn."
"Đáng đời anh!"
"Bà xãvẫn còn ở giận anh à? Vậy anh đánh tiếp đến khi nào bà xã không tức giận mới thôi."
"Đừng á!"
"Bà xã em vẫn còn yêu thương anh ta có phải hay không?"
"Người nào đau lòng vì anh chứ? Em chỉ không muốn người ta mắng em ngược đãi chồng mình. Ưmh"
Tiếp đó, một hồi lâu không nghe được đối thoại của hai người, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng rên rỉ không ngừng từ trong nhà truyền tới.
"Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi, chuyện sau nhi đồng không nên nghe rồi. Đi thôi, em đi nấu cơm đi, anh rất đói." Lâm Vũ Mặc nghe thế, hưng phấn kéo Tần Phong rời đi phòng cha mẹ.
Thật là một đôi vợ chồng thú vị a!
Người đàn ông cuồng ngạo cùng bá đạo như vậy nhưng trước mặt bà xã của mình thế nhưng lập tức biến thành một chú chó nhỏ, tận tâm lấy lòng vợ yêu của mình.
Bất kì ai cũng thấy được, Lâm Ngạo rất thích Lý Hải Vi.
Trong lòng Tần Phong thật hâm mộ tình cảm hai người kia a!
Nếu khi mình già, cũng có một tình yêu mật ngọt như thế, thật là hạnh phúc biết dường nào!
Trong đầu Tần Phong đột nhiên hiện ra hình ảnh mái đầu bạc trắng của Lâm Vũ Mặc, ngồi ở trước bàn ăn hô to: "Tiểu Phong Nhi, anh đói rồi, mau nấu cơm cho anh ăn!"
"Hi hi hi, được như vậy thật tốt. Không biết hai chúng ta có thể bên cạnh nhau đến già không?" Tần Phong có chút chán nản nghĩ đến.
Mình chỉ là người tình của Lâm Vũ Mặc, mà phụ nữ bên cạnh anh nhiều như thế, tình yêu của anh ta dành cho mình có thể duy trì bao lâu đây?
Cô thật lo lắng, nếu có một ngày Lâm Vũ Mặc biến mất, cô có thể chịu đựng được không?
Trong sinh mệnh của cô, đã mất đi quá nhiều người thân cùng bạn bè, cô không muốn mất đi bất kỳ một người nào nữa.
Cho đến khi hai người bọn họ ăn điểm tâm xong, cũng không thấy Lâm Ngạo cùng Lý Hải Vi ra khỏi cửa phòng.
Từ trong phòng Lý Hải Vi truyền ra âm thanh mập mờ liên tiếp, không ngừng rơi vào tai Tần Phong, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ bừng.
Đối với bà xã của mình, thế nào tinh lực của ông lại lớn như vậy?
Cũng làm từ sáng rồi, vẫn không xong chuyện!
Tần Phong nháy mắt hỏi Lâm Vũ Mặc: "Mặc, anh nói xem, có nên kêu ba mẹ anh đi ra ăn cơm không?"
"Bé ngốc." Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng ngắt mũi thon của Tần Phong, cười nói: "Hai người bọn họ đang vội làm gì có thời gian mà ăn cơm? Khi nào xong, tự nhiên sẽ đi ra ăn cơm, tiểu Phong Nhi không cần quan tâm thay bọn họ."
Tần Phong nghe rõ lời Lâm Vũ Mặc, trên mặt đỏ ửng sâu hơn.
"Vậy chúng ta liền đi trước thôi." Tần Phong thu thập xong đồ, kéo bàn tay Lâm Vũ Mặc vừa chạy ra ngoài.
Phòng này thật sự để cho cô không ở nổi nữa, thế nào vậy đối với lão nhân thế nhưng lớn như vậy sức lực đầu à? Kêu như vậy vui mừng! Cũng mau đem nóc nhà nhấc lên!
"Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi xấu hổ sao?" Lâm Vũ Mặc ôm chặt hông của Tần Phong, vẻ mặt mập mờ hỏi.
"Đi mau á." Tần Phong đỏ mặt nói.
"Cái này thì là gì? Chúng ta buổi tối chiến so với bọn họ còn kịch liệt hơn phải không?" Lâm Vũ Mặc ở trên môi Tần Phong hôn, tà mị cười lên.
"Da mặt thật dày!" Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, thẹn thùng chạy ra ngoài.
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hả hê đuổi theo.
Ngồi vào trong xe, Tần Phong đối với Lâm Vũ Mặc nói: "Mặc, anh để em tự đón xe bus đi học viện là được, anh hôm nay công việc bận rộn như vậy, cũng không cần đưa em đi."
"Vậy làm sao có thể? Anh sao có thể đem tiểu Phong Nhi đến bến xe chứ? Anh không muốn để cho em cùng người khác chen chút trên xe buýt." Lâm Vũ Mặc lắc đầu một cái, cười nói.
"Sẽ không làm trễ nãi công việc của anh chứ?" Tần Phong lo lắng nói, "Buổi sáng không phải anh còn có một hội nghị quan trọng sao?"
"Không sao, tiểu Phong Nhi. Nếu như anh đến trễ, cứ để bọn họ chờ mấy phút, anh là tổng giám đốc, ai dám có ý kiến với anh, anh liền khai trừ người đó." Lâm Vũ Mặc chẳng hề để ý nói.
/98
|