Editor: Sendyle
Lâm Ngạo đột nhiên ôm lấy Lý Hải Vi, nói với Lâm Vũ Mặc: "Đứa con bất hiếu, chúng ta sẽ không ở đây quấy rầy con cùng cô hầu gái thân mật một chỗ, nhớ thường xuyên về nhà. Đúng rồi, nhớ mang cô hầu gái cùng trở về."
"Vâng. Nhất định." Lâm Vũ Mặc cười hì hì trả lời.
Tần Phong đỏ mặt đối với Lâm Ngạo nói: "Bác trai bác gái về thong thả, khi nào rãnh rỗi hãy tới đây chơi."
"Đúng là một vật nhỏ khả ái. Đứa con bất hiếu nhớ phải nắm bắt một chút, cha mẹ rất thích cô dâu nhỏ này đừng làm cho cô dâu nhỏ của chúng ta bay mất đó." Lâm Ngạo cười nói.
"Tuân lệnh!" Lâm Vũ Mặc hả hê nở nụ cười.
Ha ha ha, cha quả thật nhìn thấu lòng anh ta! Anh ta cũng đang có ý đó!
Cùng tiểu Phong Nhi ở chung một chỗ đã không thể thỏa mãn tham muốn giữ lấy cô làm của riêng anh ta.
Anh ta muốn hoàn toàn phải có cô, để cho cô chỉ thuộc về một mình anh ta mà thôi.
Anh ta muốn những người nhìn chằm chằm kia đối với tiểu Phong Nhi hoàn toàn mất khả năng cùng anh ta tranh đoạt.
Mà kết hôn hình như là một chủ ý vô cùng hoàn hảo.
Cái ý nghĩ này đã tồn tại trong đầu anh ta rất nhiều ngày rồi.
Anh ta còn cố ý đặt nhẫn cầu hôn từ một công ty vàng bạc đá quý nổi tiếng ở Pháp, xế chiều hôm nay, nhẫn cầu hôn mới đưa đến tay anh ta.
Anh ta đang muốn xem chút công dụng.
"Ha ha ha! Đứa con bất hiếu, lần này con thật rất biết nghe lời!" Lâm Ngạo cười lớn nói.
"Lời của cha, con trai bao giờ dám cãi lời?" Lâm Vũ Mặc hướng cha mình kháng nghị nói.
"Chúng ta đi, con bất hiếu, cố lên!" Lâm Ngạo hướng Tần Phong nháy một cái mắt, cười nói: "Cô hầu gái, con trai ta đây siêu cấp khả ái, cô cũng không nên cự tuyệt nó."
"Bác trai" Tần Phong xấu hổ trốn sau lưng Lâm Vũ Mặc.
"Lão già, cha còn không mau đi?" Lâm Vũ Mặc thấy bộ dáng xấu hổ của tiểu Phong Nhi hận không được hung hăng yêu cô một lần.
"Hảo hảo hảo! Ta đi, đem phòng để lại cho đám người trẻ tuổi các ngươi, không ở nơi này làm kì đà." Lâm Ngạo cuồng ngạo cười, ôm vợ yêu đi ra ngoài.
Tiễn hai ông bà dở hơi, Lâm Vũ Mặc lập tức đem cửa từ bên trong khóa chặt, chỉ sợ lão nhân đổi ý, lại xông trở lại.
Anh ta xoay người lại, một tay bế Tần Phong lên, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn nói: "Tiểu Phong Nhi, rốt cuộc chỉ còn hai chúng ta. Chúng ta mau trở về phòng, lúc này anh chỉ muốn hung hăng trừng phạt em!"
"Bại hoại! Bác trai bác gái vừa rời đi, anh liền biến thành sắc lang?" Tần Phong che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.
"Ha ha ha! Anh là một con sói xám lớn yêu chết tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc hả hê nở nụ cười.
Đem Tần Phong ném lên trên nệm êm, Lâm Vũ Mặc liền lập tức bao phủ lên thân hình nhỏ bé của cô.
Một cuộc hoan ái kịch liệt bắt đầu.
Trong phút chốc, tiếng kêu vui mừng, tiếng thở dốc vang lên liên miên.
Khi Lâm Vũ Mặc hôn đến ngực Tần Phong lại thấy được cái khuyên tai ngọc, anh ta đã từng mấy lần yêu cầu tiểu Phong Nhi tháo xuống, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị cô cự tuyệt. Cái khuyên tai ngọc này rốt cuộc có liên quan đến chuyện gì có thể làm cho tiểu Phong Nhi xem nó như bảo bối?
Anh ta đang ghen tỵ,
Ghen tỵ với người đã tặng khuyên tai ngọc cho tiểu Phong Nhi.
Từ hình dáng khuyên tai ngọc, anh ta dám khẳng định cái khuyên tai ngọc này nhất định là của một người đàn ông tặng,
Cho nên anh ta mới không cam lòng,
Anh ta nhất định phải làm cho trên người của tiểu Phong Nhi chỉ đeo đồ trang sức anh ta mua.
"Tiểu Phong Nhi"
"Hả?" Tần Phong nhẹ giọng đáp lại.
"Đưa bàn tay em cho anh." Lâm Vũ Mặc yêu cầu.
Tần Phong nghe lời đưa ngón tay đến trước mặt của Lâm Vũ Mặc, bồn chồn hỏi: "Đưa tay làm gì?"
Lâm Vũ Mặc không lên tiếng, ngược lại từ trong túi móc ra một cái hộp. Bên trong lại là một chiếc nhẫn kim cương.
Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn đeo vào trong bàn tay nhỏ bé của Tần Phong, mặt thâm tình nói: "Tiểu Phong Nhi, đồng ý gả cho anh."
"Mặc!" Tần Phong không dám tin há miệng to.
Cô chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày như thế,
Cô thế nhưng có thể có cơ hội gả cho Mặc.
Cô cho là cô chỉ có thể làm người tình của Mặc,
Cô những tưởng khi Mặc cảm thấy cô không còn mới mẻ nữa, anh ta sẽ vứt bỏ cô.
Thì ra là cô hiểu lầm Mặc rồi.
Mặc lại yêu cô sâu như vậy,
Sâu đến mức anh thà buông tha toàn bộ hoa viên,
Chị độc nhất cưng chiều một đóa hoa dại như cô.
"Tiểu Phong Nhi ngoan, đừng khóc. Em nên vui mừng a!" Lâm Vũ Mặc đau lòng lau nước mắt cho Tần Phong dịu dàng nói.
"Em khóc sao?" Tần Phong đưa tay lau gương mặt, vừa rơi lệ, vừa mỉm cười hạnh phúc.
"Tiểu Phong Nhi, nhanh gật đầu đồng ý! Nói cho anh biết em đồng ý gả cho anh." Lâm Vũ Mặc bá đạo nói.
"Mặc, em nguyện ý." Tần Phong tựa sát vào trong lồng ngực nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, kích động trả lời.
"Tiểu Phong Nhi! Anh thật vui!" Lâm Vũ Mặc nhiệt tình hôn lên môi Tần Phong.
Bước đầu thực hiện mục tiêu anh ta đã làm được.
Tiểu Phong Nhi sẽ phải làm cô dâu nhỏ của Lâm Vũ Mặc anh, từ đó về sau, bên người tiểu Phong Nhi chỉ có thể có anh ta bồi bạn.
Nhìn viễn cảnh trong tương lai anh ta sao có thể mất hứng đây?
Để tỏ lòng sự hưng phấn cùng kích động của mình, anh ta chỉ hảo dụng càng thêm kịch liệt hoan ái hướng tiểu Phong Nhi biểu đạt thâm tình của mình.
Ha ha ha!
Kể từ sau khi Lâm Vũ Mặc cầu hôn Tần Phong, quan hệ của hai người thực sự chỉ có thể sử dụng từ "Như keo như sơn" để hình dung.
Trong lòng Tần Phong tràn đầy hạnh phúc, cũng không còn cảm thấy cô đơn.
Thì ra Tần Phong cô cũng có ngày có được hạnh phúc.
Cô cũng có thể nắm giữ một hạnh phúc mỹ mãn!
Lòng của cô cũng bởi vì hưng phấn mà muốn bay lên bước đi đầy sinh lực, giống như Tiểu Yến Tử hoạt bát đáng yêu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Phong đang ở phòng bếp bận rộn, đột nhiên nhận được một cú điện thoại. Cô ngay lập tức lau tay sạch sẽ, cầm điện thoại di động trốn được trong phòng của mình.
Lâm Vũ Mặc nhìn động tác của Tần Phong, trong lòng không khỏi vẫn có một ít khổ sở.
Tiểu Phong Nhi cho tới bây giờ, vẫn có rất nhiều chuyện không nói cùng anh ta. Mỗi lần nhận được loại điện thoại này, cô đều chạy về phòng nghe, không muốn anh ta nghe được. Mà anh ta cũng nghiêm chỉnh muốn hỏi người gọi điện thoại tới rốt cuộc là ai, không thể làm gì khác hơn là đem nghi vấn để trong đáy lòng.
Chỉ cần tiểu Phong Nhi yêu anh ta, trong lòng tiểu Phong Nhi có một chút bí mật cũng thành vấn đề.
Lâm Ngạo đột nhiên ôm lấy Lý Hải Vi, nói với Lâm Vũ Mặc: "Đứa con bất hiếu, chúng ta sẽ không ở đây quấy rầy con cùng cô hầu gái thân mật một chỗ, nhớ thường xuyên về nhà. Đúng rồi, nhớ mang cô hầu gái cùng trở về."
"Vâng. Nhất định." Lâm Vũ Mặc cười hì hì trả lời.
Tần Phong đỏ mặt đối với Lâm Ngạo nói: "Bác trai bác gái về thong thả, khi nào rãnh rỗi hãy tới đây chơi."
"Đúng là một vật nhỏ khả ái. Đứa con bất hiếu nhớ phải nắm bắt một chút, cha mẹ rất thích cô dâu nhỏ này đừng làm cho cô dâu nhỏ của chúng ta bay mất đó." Lâm Ngạo cười nói.
"Tuân lệnh!" Lâm Vũ Mặc hả hê nở nụ cười.
Ha ha ha, cha quả thật nhìn thấu lòng anh ta! Anh ta cũng đang có ý đó!
Cùng tiểu Phong Nhi ở chung một chỗ đã không thể thỏa mãn tham muốn giữ lấy cô làm của riêng anh ta.
Anh ta muốn hoàn toàn phải có cô, để cho cô chỉ thuộc về một mình anh ta mà thôi.
Anh ta muốn những người nhìn chằm chằm kia đối với tiểu Phong Nhi hoàn toàn mất khả năng cùng anh ta tranh đoạt.
Mà kết hôn hình như là một chủ ý vô cùng hoàn hảo.
Cái ý nghĩ này đã tồn tại trong đầu anh ta rất nhiều ngày rồi.
Anh ta còn cố ý đặt nhẫn cầu hôn từ một công ty vàng bạc đá quý nổi tiếng ở Pháp, xế chiều hôm nay, nhẫn cầu hôn mới đưa đến tay anh ta.
Anh ta đang muốn xem chút công dụng.
"Ha ha ha! Đứa con bất hiếu, lần này con thật rất biết nghe lời!" Lâm Ngạo cười lớn nói.
"Lời của cha, con trai bao giờ dám cãi lời?" Lâm Vũ Mặc hướng cha mình kháng nghị nói.
"Chúng ta đi, con bất hiếu, cố lên!" Lâm Ngạo hướng Tần Phong nháy một cái mắt, cười nói: "Cô hầu gái, con trai ta đây siêu cấp khả ái, cô cũng không nên cự tuyệt nó."
"Bác trai" Tần Phong xấu hổ trốn sau lưng Lâm Vũ Mặc.
"Lão già, cha còn không mau đi?" Lâm Vũ Mặc thấy bộ dáng xấu hổ của tiểu Phong Nhi hận không được hung hăng yêu cô một lần.
"Hảo hảo hảo! Ta đi, đem phòng để lại cho đám người trẻ tuổi các ngươi, không ở nơi này làm kì đà." Lâm Ngạo cuồng ngạo cười, ôm vợ yêu đi ra ngoài.
Tiễn hai ông bà dở hơi, Lâm Vũ Mặc lập tức đem cửa từ bên trong khóa chặt, chỉ sợ lão nhân đổi ý, lại xông trở lại.
Anh ta xoay người lại, một tay bế Tần Phong lên, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn nói: "Tiểu Phong Nhi, rốt cuộc chỉ còn hai chúng ta. Chúng ta mau trở về phòng, lúc này anh chỉ muốn hung hăng trừng phạt em!"
"Bại hoại! Bác trai bác gái vừa rời đi, anh liền biến thành sắc lang?" Tần Phong che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.
"Ha ha ha! Anh là một con sói xám lớn yêu chết tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc hả hê nở nụ cười.
Đem Tần Phong ném lên trên nệm êm, Lâm Vũ Mặc liền lập tức bao phủ lên thân hình nhỏ bé của cô.
Một cuộc hoan ái kịch liệt bắt đầu.
Trong phút chốc, tiếng kêu vui mừng, tiếng thở dốc vang lên liên miên.
Khi Lâm Vũ Mặc hôn đến ngực Tần Phong lại thấy được cái khuyên tai ngọc, anh ta đã từng mấy lần yêu cầu tiểu Phong Nhi tháo xuống, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị cô cự tuyệt. Cái khuyên tai ngọc này rốt cuộc có liên quan đến chuyện gì có thể làm cho tiểu Phong Nhi xem nó như bảo bối?
Anh ta đang ghen tỵ,
Ghen tỵ với người đã tặng khuyên tai ngọc cho tiểu Phong Nhi.
Từ hình dáng khuyên tai ngọc, anh ta dám khẳng định cái khuyên tai ngọc này nhất định là của một người đàn ông tặng,
Cho nên anh ta mới không cam lòng,
Anh ta nhất định phải làm cho trên người của tiểu Phong Nhi chỉ đeo đồ trang sức anh ta mua.
"Tiểu Phong Nhi"
"Hả?" Tần Phong nhẹ giọng đáp lại.
"Đưa bàn tay em cho anh." Lâm Vũ Mặc yêu cầu.
Tần Phong nghe lời đưa ngón tay đến trước mặt của Lâm Vũ Mặc, bồn chồn hỏi: "Đưa tay làm gì?"
Lâm Vũ Mặc không lên tiếng, ngược lại từ trong túi móc ra một cái hộp. Bên trong lại là một chiếc nhẫn kim cương.
Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn đeo vào trong bàn tay nhỏ bé của Tần Phong, mặt thâm tình nói: "Tiểu Phong Nhi, đồng ý gả cho anh."
"Mặc!" Tần Phong không dám tin há miệng to.
Cô chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày như thế,
Cô thế nhưng có thể có cơ hội gả cho Mặc.
Cô cho là cô chỉ có thể làm người tình của Mặc,
Cô những tưởng khi Mặc cảm thấy cô không còn mới mẻ nữa, anh ta sẽ vứt bỏ cô.
Thì ra là cô hiểu lầm Mặc rồi.
Mặc lại yêu cô sâu như vậy,
Sâu đến mức anh thà buông tha toàn bộ hoa viên,
Chị độc nhất cưng chiều một đóa hoa dại như cô.
"Tiểu Phong Nhi ngoan, đừng khóc. Em nên vui mừng a!" Lâm Vũ Mặc đau lòng lau nước mắt cho Tần Phong dịu dàng nói.
"Em khóc sao?" Tần Phong đưa tay lau gương mặt, vừa rơi lệ, vừa mỉm cười hạnh phúc.
"Tiểu Phong Nhi, nhanh gật đầu đồng ý! Nói cho anh biết em đồng ý gả cho anh." Lâm Vũ Mặc bá đạo nói.
"Mặc, em nguyện ý." Tần Phong tựa sát vào trong lồng ngực nóng bỏng của Lâm Vũ Mặc, kích động trả lời.
"Tiểu Phong Nhi! Anh thật vui!" Lâm Vũ Mặc nhiệt tình hôn lên môi Tần Phong.
Bước đầu thực hiện mục tiêu anh ta đã làm được.
Tiểu Phong Nhi sẽ phải làm cô dâu nhỏ của Lâm Vũ Mặc anh, từ đó về sau, bên người tiểu Phong Nhi chỉ có thể có anh ta bồi bạn.
Nhìn viễn cảnh trong tương lai anh ta sao có thể mất hứng đây?
Để tỏ lòng sự hưng phấn cùng kích động của mình, anh ta chỉ hảo dụng càng thêm kịch liệt hoan ái hướng tiểu Phong Nhi biểu đạt thâm tình của mình.
Ha ha ha!
Kể từ sau khi Lâm Vũ Mặc cầu hôn Tần Phong, quan hệ của hai người thực sự chỉ có thể sử dụng từ "Như keo như sơn" để hình dung.
Trong lòng Tần Phong tràn đầy hạnh phúc, cũng không còn cảm thấy cô đơn.
Thì ra Tần Phong cô cũng có ngày có được hạnh phúc.
Cô cũng có thể nắm giữ một hạnh phúc mỹ mãn!
Lòng của cô cũng bởi vì hưng phấn mà muốn bay lên bước đi đầy sinh lực, giống như Tiểu Yến Tử hoạt bát đáng yêu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Phong đang ở phòng bếp bận rộn, đột nhiên nhận được một cú điện thoại. Cô ngay lập tức lau tay sạch sẽ, cầm điện thoại di động trốn được trong phòng của mình.
Lâm Vũ Mặc nhìn động tác của Tần Phong, trong lòng không khỏi vẫn có một ít khổ sở.
Tiểu Phong Nhi cho tới bây giờ, vẫn có rất nhiều chuyện không nói cùng anh ta. Mỗi lần nhận được loại điện thoại này, cô đều chạy về phòng nghe, không muốn anh ta nghe được. Mà anh ta cũng nghiêm chỉnh muốn hỏi người gọi điện thoại tới rốt cuộc là ai, không thể làm gì khác hơn là đem nghi vấn để trong đáy lòng.
Chỉ cần tiểu Phong Nhi yêu anh ta, trong lòng tiểu Phong Nhi có một chút bí mật cũng thành vấn đề.
/98
|