Editor: Sendyle
Nhìn Tần Phong khóc nơi bi thương, Đường Chá lo lắng cầm bả vai của cô, hỏi "Phong nhi, em nói vậy là có ý gì? Cái gì chậm? Anh về trễ sao?"
"Đường Chá, anh tại sao không về sớm hơn mấy tháng chứ?" Tần Phong run rẩy hỏi, "Nếu anh trở về sớm một chút, lòng của Phong nhi đã không còn dành cho anh nữa rồi! Số mạng thật biết trêu cợt người!"
Tần Phong cười chua xót .
Lâm Vũ Mặc cùng Đường Chá, hai người này ở trong lòng cô đều chiếm những vị trí vô cùng quan trọng, một người cô đã từng yêu cùng một người cô đang yêu sâu đậm.
Nếu như nhất định bắt cô chọn, cô thật không đành lòng tổn thương bất kì người nào trong hai người bọn họ.
Thượng Đế!
Tại sao người lại muốn hành hạ con như thế ?
"Phong nhi, lời của em là có ý gì? Chẳng lẽ Phong nhi" Đường Chá không dám nói, anh ta sợ suy đoán của mình trở thành sự thật, nếu quả thật là như vậy, anh ta sẽ không thể chịu đựng được.
"Đúng, Đường Chá, anh đã tới chậm một bước." Tần Phong chảy nước mắt, lặng lẽ nói: “Em cho là anh không cần em nữa, làm cho em khổ sở chờ đợi anh hơn ba năm, em đối với anh đã hoàn toàn tuyệt vọng, cho nên mới đón nhận người khác. Em muốn gả cho anh ta."
"Cái gì? Không được, Phong nhi. Anh yêu em, anh cho tới bây giờ cũng không có quên em. Nếu không phải bởi vì ông bệnh nặng, anh đã sớm bay trở về tìm em rồi. Phong nhi, em đừng cần gả cho anh ta. Anh biết rõ, em cũng yêu anh, có đúng hay không? Có đúng hay không?" Đường Chá lo lắng nhìn nước mắt Tần Phong rơi không ngừng, thật rất là sợ nghe được lời cự tuyệt của Tần Phong.
"Không được rồi, Đường Chá, hiện tại bất luận có nói gì tất cả đều đã quá muộn. Chuyện đã không thể cứu vãn nữa rồi, trong bụng em đã có cốt nhục của anh ấy." Tần Phong u u mà nói.
"Cái gì?" Đường Chá đột nhiên có một loại cảm giác trời sắp sập xuống. Anh ta chưa từng nghĩ tới Phong nhi sẽ thuộc về người đàn ông khác.
Mấy năm không thấy, cô thế nhưng đã có đứa bé của người khác.
Điều này làm sao anh ta có thể chịu đựng được?
Tim của anh ta đau muốn vỡ tan thành từng vụn, cũng liều mạng không muốn chấp nhận sự thật
Tim của anh ta tràn đầy đau đớn .
"Phong nhi, em không còn yêu anh nữa rồi sao?" Đường Chá đột nhiên bắt bả vai Tần Phong, thê lương hỏi, "Chẳng lẽ trong lòng Phong nhi ngay cả một chút vị trí dành cho Đường Chá cũng không có sao? Anh không tin! Phong nhi, nói cho anh biết, em vẫn thích anh."
"Đường Chá" Lời này bắt cô trả lời thế nào?
Nếu là mấy tháng trước, cô nhất định sẽ lớn tiếng trả lời: "Đường Chá, em yêu anh!"
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi cô có Lâm Vũ Mặc, cô đã không cách nào thốt ra được những lời nói như vậy nữa rồi.
"Phong nhi, em không cần nói anh cũng hiểu, trong lòng của em vẫn còn yêu anh. Đi theo anh, rời đi người đàn ông kia, anh sẽ yêu em hơn anh ta." Đường Chá đột nhiên quyết định, anh ta muốn đem Phong nhi đi, cách xa người đàn ông khiến Phong nhi động lòng.
"Đừng! Đường Chá, em không cách nào rời khỏi anh ấy." Tần Phong vội vàng cự tuyệt đề nghị của Đường Chá. Nếu như muốn cô rời đi Lâm Vũ Mặc, vô luận như thế nào cũng không thể từ bỏ được.
Nhưng đối mặt Đường Chá, cô lại không có cách nào thốt ra những lời nói ấy. Anh ta dù sao cũng là người trong lòng cô, người mà cô đã từng yêu nhiều năm, cũng hận nhiều năm.
"Em không cách nào rời đi anh ta, chẳng lẽ em muốn bỏ anh một mình sao? Phong nhi, em nói cho anh biết, em đã không còn yêu anh nữa, nếu em nói như vậy, sau này anh tuyệt không quấy rầy em nữa." Đường Chá thật chặt ngưng mắt nhìn nước mắt Tần Phong, quan sát nét mặt của cô.
Chỉ thấy trên mặt Tần Phong thoáng hiện vẻ đau nhói, nước mắt rơi càng nhiều hơn: "Đường Chá, anh đừng ép buộc em."
Đường Chá một tay ôm lấy Tần Phong vào trong ngực, hưng phấn nói: "Phong nhi, anh biết mà, ở trong lòng của em còn có anh. Em chính là yêu anh! Phong nhi, Đường Chá thật vui mừng!"
"Đường Chá, đoạn tình cảm này đã thay đổi, không giống nhau." Tần Phong lắc lắc đầu mà nói.
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu nói tình yêu của cô dành cho anh vẫn còn như trước kia đó là căn bản là điều không thể.
Đã từng, trong lòng của cô tràn đầy đều là hình bóng của Đường Chá, cũng từng đau lòng thương tâm vô cùng khi bị Đường Chá bị phản bội.
Là Lâm Vũ Mặc, anh ấy đã đem lại sự ấm áp xoa dịu cảm giác lạnh lẽo trong lòng cô, giúp cô có chỗ ở, cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Nếu nói giữa cô và Đường Chá còn có tình yêu tồn tại, phần tình yêu cũng đã biến chất, đã không còn nồng đậm như trước nữa rồi.
Nếu bắt buộc cô phải lựa chọn một trong hai người, cô nhất định sẽ lựa chọn Lâm Vũ Mặc.
Nhưng khi nhìn Đường Chá, cô lại không đành lòng cự tuyệt anh ta.
Cả đời này, nhất định tổn thương rất nhiều người đàn ông yêu cô.
Trước đây không lâu, cô mới vừa làm tổn thương nhóc kiệt khả ái; mà hôm nay, cô lại làm tổn thương Đường Chá người mà cô đã từng yêu.
Nghe được lời nói của Tần Phong, Đường Chá ôm cô càng chặt hơn, anh ta không chịu tin nói: "Phong nhi, tình yêu của chúng ta sẽ không thay đổi. Chỉ cần Phong nhi đi theo anh...anh sẽ làm nó trở lại lúc ban đầu. Phong nhi, gả cho anh."
"Các người đang làm gì?" Ân thanh giận dữ truyền vào tai hai người đang ôm nhau.
Lâm Vũ Mặc trên đường đến công ty, đột nhiên thấy trên xe có một phần báo cáo điều tra, không tin bật cười lắc đầu: "Tiểu Phong Nhi thật là, đặc biệt đi nộp báo cáo điều tra, lại để trên xe mình. Xem ra mình phải đem qua đưa cho cô ấy thôi."
Anh ta vội vàng quay đầu xe, hướng trường đại học Q đi tới.
Khi anh ta ở trong trường học thấy tiểu Phong Nhi đang ở trong ngực người đàn ông anh tuấn kia thì lửa giận trong lòng mãnh liệt bốc cháy. Tiểu Phong Nhi là của anh ta, cô tại sao có thể bị người đàn ông khác ôm?
Vì vậy anh ta rống giận: "Các người đang làm gì?"
Tần Phong từ trong ngực Đường Chá ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Vũ Mặc: "Mặc"
Khi cô thấy rõ trên mặt Lâm Vũ Mặc lộ vẻ giận dữ thì mới ý thức tới tư thế mập mờ giữa mình cùng Đường Chá lúc này, cô vội vàng đẩy Đường Chá ra. Nhưng Đường Chá căn bản cũng không nguyện ý buông cô ra. Bàn tay của anh ta vẫn ôm chặt hông của Tần Phong, ánh mắt không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc.
"Anh ta là ai?" Lâm Vũ Mặc bất mãn chất vấn. Cho tới nay, anh ta mơ hồ cảm thấy ở trong nội tâm của tiểu Phong Nhi cất dấu một người, một người đàn ông mà cô đã từng yêu. Là người đàn ông này sao? Là anh ta tặng cho tiểu Phong Nhi cái khuyên tai ngọc sao? Nếu không tại sao tiểu Phong Nhi lại nằm ở trong ngực của anh ta khóc thút thít?
Anh ta cảm thấy nội tâm tràn đầy ghen tỵ, anh ta đang ghen ghét cái tên đàn ông đang bảo hộ cô trong lòng.
Nhìn Tần Phong khóc nơi bi thương, Đường Chá lo lắng cầm bả vai của cô, hỏi "Phong nhi, em nói vậy là có ý gì? Cái gì chậm? Anh về trễ sao?"
"Đường Chá, anh tại sao không về sớm hơn mấy tháng chứ?" Tần Phong run rẩy hỏi, "Nếu anh trở về sớm một chút, lòng của Phong nhi đã không còn dành cho anh nữa rồi! Số mạng thật biết trêu cợt người!"
Tần Phong cười chua xót .
Lâm Vũ Mặc cùng Đường Chá, hai người này ở trong lòng cô đều chiếm những vị trí vô cùng quan trọng, một người cô đã từng yêu cùng một người cô đang yêu sâu đậm.
Nếu như nhất định bắt cô chọn, cô thật không đành lòng tổn thương bất kì người nào trong hai người bọn họ.
Thượng Đế!
Tại sao người lại muốn hành hạ con như thế ?
"Phong nhi, lời của em là có ý gì? Chẳng lẽ Phong nhi" Đường Chá không dám nói, anh ta sợ suy đoán của mình trở thành sự thật, nếu quả thật là như vậy, anh ta sẽ không thể chịu đựng được.
"Đúng, Đường Chá, anh đã tới chậm một bước." Tần Phong chảy nước mắt, lặng lẽ nói: “Em cho là anh không cần em nữa, làm cho em khổ sở chờ đợi anh hơn ba năm, em đối với anh đã hoàn toàn tuyệt vọng, cho nên mới đón nhận người khác. Em muốn gả cho anh ta."
"Cái gì? Không được, Phong nhi. Anh yêu em, anh cho tới bây giờ cũng không có quên em. Nếu không phải bởi vì ông bệnh nặng, anh đã sớm bay trở về tìm em rồi. Phong nhi, em đừng cần gả cho anh ta. Anh biết rõ, em cũng yêu anh, có đúng hay không? Có đúng hay không?" Đường Chá lo lắng nhìn nước mắt Tần Phong rơi không ngừng, thật rất là sợ nghe được lời cự tuyệt của Tần Phong.
"Không được rồi, Đường Chá, hiện tại bất luận có nói gì tất cả đều đã quá muộn. Chuyện đã không thể cứu vãn nữa rồi, trong bụng em đã có cốt nhục của anh ấy." Tần Phong u u mà nói.
"Cái gì?" Đường Chá đột nhiên có một loại cảm giác trời sắp sập xuống. Anh ta chưa từng nghĩ tới Phong nhi sẽ thuộc về người đàn ông khác.
Mấy năm không thấy, cô thế nhưng đã có đứa bé của người khác.
Điều này làm sao anh ta có thể chịu đựng được?
Tim của anh ta đau muốn vỡ tan thành từng vụn, cũng liều mạng không muốn chấp nhận sự thật
Tim của anh ta tràn đầy đau đớn .
"Phong nhi, em không còn yêu anh nữa rồi sao?" Đường Chá đột nhiên bắt bả vai Tần Phong, thê lương hỏi, "Chẳng lẽ trong lòng Phong nhi ngay cả một chút vị trí dành cho Đường Chá cũng không có sao? Anh không tin! Phong nhi, nói cho anh biết, em vẫn thích anh."
"Đường Chá" Lời này bắt cô trả lời thế nào?
Nếu là mấy tháng trước, cô nhất định sẽ lớn tiếng trả lời: "Đường Chá, em yêu anh!"
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi cô có Lâm Vũ Mặc, cô đã không cách nào thốt ra được những lời nói như vậy nữa rồi.
"Phong nhi, em không cần nói anh cũng hiểu, trong lòng của em vẫn còn yêu anh. Đi theo anh, rời đi người đàn ông kia, anh sẽ yêu em hơn anh ta." Đường Chá đột nhiên quyết định, anh ta muốn đem Phong nhi đi, cách xa người đàn ông khiến Phong nhi động lòng.
"Đừng! Đường Chá, em không cách nào rời khỏi anh ấy." Tần Phong vội vàng cự tuyệt đề nghị của Đường Chá. Nếu như muốn cô rời đi Lâm Vũ Mặc, vô luận như thế nào cũng không thể từ bỏ được.
Nhưng đối mặt Đường Chá, cô lại không có cách nào thốt ra những lời nói ấy. Anh ta dù sao cũng là người trong lòng cô, người mà cô đã từng yêu nhiều năm, cũng hận nhiều năm.
"Em không cách nào rời đi anh ta, chẳng lẽ em muốn bỏ anh một mình sao? Phong nhi, em nói cho anh biết, em đã không còn yêu anh nữa, nếu em nói như vậy, sau này anh tuyệt không quấy rầy em nữa." Đường Chá thật chặt ngưng mắt nhìn nước mắt Tần Phong, quan sát nét mặt của cô.
Chỉ thấy trên mặt Tần Phong thoáng hiện vẻ đau nhói, nước mắt rơi càng nhiều hơn: "Đường Chá, anh đừng ép buộc em."
Đường Chá một tay ôm lấy Tần Phong vào trong ngực, hưng phấn nói: "Phong nhi, anh biết mà, ở trong lòng của em còn có anh. Em chính là yêu anh! Phong nhi, Đường Chá thật vui mừng!"
"Đường Chá, đoạn tình cảm này đã thay đổi, không giống nhau." Tần Phong lắc lắc đầu mà nói.
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu nói tình yêu của cô dành cho anh vẫn còn như trước kia đó là căn bản là điều không thể.
Đã từng, trong lòng của cô tràn đầy đều là hình bóng của Đường Chá, cũng từng đau lòng thương tâm vô cùng khi bị Đường Chá bị phản bội.
Là Lâm Vũ Mặc, anh ấy đã đem lại sự ấm áp xoa dịu cảm giác lạnh lẽo trong lòng cô, giúp cô có chỗ ở, cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Nếu nói giữa cô và Đường Chá còn có tình yêu tồn tại, phần tình yêu cũng đã biến chất, đã không còn nồng đậm như trước nữa rồi.
Nếu bắt buộc cô phải lựa chọn một trong hai người, cô nhất định sẽ lựa chọn Lâm Vũ Mặc.
Nhưng khi nhìn Đường Chá, cô lại không đành lòng cự tuyệt anh ta.
Cả đời này, nhất định tổn thương rất nhiều người đàn ông yêu cô.
Trước đây không lâu, cô mới vừa làm tổn thương nhóc kiệt khả ái; mà hôm nay, cô lại làm tổn thương Đường Chá người mà cô đã từng yêu.
Nghe được lời nói của Tần Phong, Đường Chá ôm cô càng chặt hơn, anh ta không chịu tin nói: "Phong nhi, tình yêu của chúng ta sẽ không thay đổi. Chỉ cần Phong nhi đi theo anh...anh sẽ làm nó trở lại lúc ban đầu. Phong nhi, gả cho anh."
"Các người đang làm gì?" Ân thanh giận dữ truyền vào tai hai người đang ôm nhau.
Lâm Vũ Mặc trên đường đến công ty, đột nhiên thấy trên xe có một phần báo cáo điều tra, không tin bật cười lắc đầu: "Tiểu Phong Nhi thật là, đặc biệt đi nộp báo cáo điều tra, lại để trên xe mình. Xem ra mình phải đem qua đưa cho cô ấy thôi."
Anh ta vội vàng quay đầu xe, hướng trường đại học Q đi tới.
Khi anh ta ở trong trường học thấy tiểu Phong Nhi đang ở trong ngực người đàn ông anh tuấn kia thì lửa giận trong lòng mãnh liệt bốc cháy. Tiểu Phong Nhi là của anh ta, cô tại sao có thể bị người đàn ông khác ôm?
Vì vậy anh ta rống giận: "Các người đang làm gì?"
Tần Phong từ trong ngực Đường Chá ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Vũ Mặc: "Mặc"
Khi cô thấy rõ trên mặt Lâm Vũ Mặc lộ vẻ giận dữ thì mới ý thức tới tư thế mập mờ giữa mình cùng Đường Chá lúc này, cô vội vàng đẩy Đường Chá ra. Nhưng Đường Chá căn bản cũng không nguyện ý buông cô ra. Bàn tay của anh ta vẫn ôm chặt hông của Tần Phong, ánh mắt không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm Lâm Vũ Mặc.
"Anh ta là ai?" Lâm Vũ Mặc bất mãn chất vấn. Cho tới nay, anh ta mơ hồ cảm thấy ở trong nội tâm của tiểu Phong Nhi cất dấu một người, một người đàn ông mà cô đã từng yêu. Là người đàn ông này sao? Là anh ta tặng cho tiểu Phong Nhi cái khuyên tai ngọc sao? Nếu không tại sao tiểu Phong Nhi lại nằm ở trong ngực của anh ta khóc thút thít?
Anh ta cảm thấy nội tâm tràn đầy ghen tỵ, anh ta đang ghen ghét cái tên đàn ông đang bảo hộ cô trong lòng.
/98
|