Kể từ khi Trầm Kiệt biết được Tần Phong đang ở đây, liền ngày ngày chạy đến nhà cô.
Hôm nay Trầm Kiệt và Lâm Khả Nhi đã kết thành đồng minh, mỗi ngày hai người đều muốn ép Tần Phong gật đầu đồng ý gả cho Trầm Kiệt. Tần Phong biết,con gái mình rất muốn một người cha, mà Trầm Kiệt lại thương bé như vậy, đương nhiên bé sẽ muốn Trầm Kiệt làm ba của bé rồi.
Nhưng bây giờ tâm cô đã bình lặng, không muốn nói đến chuyện tình cảm nữa. Tình cảm với Lâm Vũ Mặc và với Đường Chá vẫn rất rối rắm, khiến cho cô đánh mất lòng tin vào tình yêu. Cô chẳng còn biết mình có năng lực để yêu một người nữa hai không.
Ngày này, Trầm Kiệt mang theo một bó hoa tươi đến nhà của Tần Phòng, vừa vào cửa, thì đã đòi ôm cô một cái, sau đó thâm tình nói: "Chị Tiểu Phong, sinh nhật vui vẻ!"
"Em Kiệt, chị rất cảm động! Không ngờ đã nhiều năm như vậy, em Kiệt vẫn nhớ ngày sinh của chị." Tần Phong cảm động lau mắt nước trên khóe mắt, cười duyên nói.
"Giả sử chưa tới một trăm năm, Kiệt vẫn nhớ sinh nhật của chị Tiểu Phong." ánh mắt Trầm Kiệt sáng quắc mà nhìn Tần Phong.
"Ba Sở!" Tần Phong còn chưa tới kịp nói lời cảm động, thân thể nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi đã chen vào giữa hai người. Bé lập tức nhảy vào lòng Trầm Kiệt, cho cậu một nụ hôn nhiệt tình: "Ba Sở, Khả Nhi cũng muốn cho hoa."
"Ha ha ha! Đứa nhỏ tinh nghịch." Trầm Kiệt vui sướng cười lớn, anh đưa bó hoa lớn trong tay cho Lâm Khả Nhi, nói với bé: "Con thấy hoa như thế nào? Rất đẹp phải không?"
"Dạ." Lâm Khả Nhi gật đầu, hả hê nói, "Cái này không lạ lắm! Về sau ba Sở muốn mua hoa, nhất định phải mua hai bó hoa, nếu không con sẽ không gọi ba là ba Sở nữa."
"À? Ba Sở thật là sợ." Trầm Kiệt làm bộ sợ sệt nói.
"Hi hi hi." Lâm Khả Nhi cười duyên .
"Chị Phong Nhi, em đã sắp xếp mọi chuyện xong rồi, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn đi." Trầm Kiệt ngẩng đầu lên, nói với Tần Phong.
"Được rồi, em Kiệt." Tần Phong gật đầu đồng ý.
Ba người bọn họ, có cả một ngày cùng đi chơi vô cùng vui vẻ, buổi chiều còn mang Khả Nhi đi khu vui chơi. Lâm Khả Nhi đừng hỏi là vui mừng bao nhiêu, bé quả thật giống như một chú rồng nhỏ, không ngừng thét lên và bay lượn. Ba người bọn họ tựa như một gia đình, vui vẻ mà dạo chơi khắp nơi.
Mặc dù Trầm Kiệt đeo kính, nhưng vẫn bị vài người tinh mắt phát hiện ra. Đối phương cầm máy chụp hình nhắm ngay ba người bọn họ chụp vài tấm.
"Ha ha ha! Hôm nay sao tôi lại may mắn như thế, đem những tấm ảnh này đưa cho độc giả. Có lẽ tôi sẽ nổi tiếng! Ha ha ha!" Thì ra đó là một phóng viên chuyên tin tức giải trí. Phát hiện hôm nay khiến ông rất vui mừng.
Ngày thứ hai, trên một trang tạp chí lớn viết: "Thiên vương mang theo người tình bí mật và con gái riêng ra ngoài."
Tin tức này oanh động thiên hạ, khiến rất nhiều người cảm động đến khiếp sợ. Tất cả mọi người cho là Tần Phong thật sự là người tình bí mật của Trầm Kiệt, còn Tiểu Khả Nhi chính là con chung của hai người.
Tần Phong buồn cười nhìn tin tức kia, than thở về tâm của những phóng viên bây giờ, bọn họ thực sự là suy nghĩ quá phong phú! Đem tất cả những chuyện mình suy nghĩ viết ra ngoài, nói xong cũng chả quan tâm độ chính xác của nó.
Có được chút tiếng thơm trong giới tin tức giải trí, một người đàn ông nữa bước chân vào nồi lá cải.
Ngày nay, Tần Phong vẫn đang ở trong phòng bếp bận rộn, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tần Phong tranh thủ thời gian nói với đứa con gái vẫn còn ngồi chơi trò chơi: "Khả Nhi, giúp mẹ đi mở cửa, có thể là cậu Sở đến đó."
"Dạ ạ." Lâm Khả Nhi nhảy xuống khỏi ghế cao, bé nhanh chóng chạy ra ngoài, hào hứng mở cửa.
"Ba Sở" Khi bé nhìn rõ người đàn ông trước mắt thì ngây người. Người tới thế nhưng không phải ba Sở, bé vốn cho là ba Sở đã là người vô cùng anh tuấn rồi, không ngờ người đàn ông này còn mê người hơn ba Sở. Chú ấy là ai? Lâm Khả Nhi nhẹo đầu nhỏ nhìn đối phương. Mà đối phương cũng không mở miệng, chỉ dùng cặp mắt tà mị nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt.
"Đây chính là bảo bối của bọn họ sao?" Lâm Vũ Mặc kích động nhìn cô bé đáng yêu, gương mặt trắng như bột, anh cho là Phong Nhi đã hư thai rồi. Thế nhưng rốt cuộc anh đã tìm ra cô, vợ của anh, con gái của anh. Lần này, vô luận như thế nào, anh cũng sẽ đưa mẹ con cô về nhà.
"Này! Chú tìm ai. Sao chú như đầu gỗ không nó gì hết vậy?" Lâm Khả Nhi bất mãn ngẩng cằm nhỏ lên, kháng nghị hỏi.
Lâm Vũ Mặc đưa tay ra bế cô gái nhỏ nhắn lên, kéo bé vào trong lòng ngược của mình: "Bảo bối, kêu cha."
"Cha? Cháu đã có ba Sở rồi, chú cũng là cha cháu sao?" Lâm Khả Nhi bồn chồn hỏi.
Mặc dù người đàn ông này cũng đủ anh tuấn, đúng là vẫn đủ quy chuẩn làm cha bé, nhưng bản thân bé vẫn thích chú Sở hơn.
"Cha chỉ có một? Đường nhiên ba chính là ba ruột của con!" Lâm Vũ Mặc hếch mày lên, không vui nói. Tiểu bảo bối của anh thế nhưng lại gọi Trầm Kiệt là cha, chẳng lẽ cậu ta đã cưới Phong Nhi rồi sao?
Không được!
Nhất định anh sẽ ngăn cản bọn họ!
Phong Nhi là của vợ của anh, đừng ai nghĩ đến chuyện sẽ giành với anh!
"Tiểu Khả Nhi, là ai?" Tần Phong thấy con vẫn chưa vào nhà, vì vậy liền tò mò đi ra khỏi phòng bếp, nhìn quanh nhà, nhìn thấy hình ảnh kia, tâm cô đột nhiên trở trên ngớ ngẩn.
Thời gian tựa như lắng đọng. Hai người đưa mắt nhìn nào, trong đầu là một mớ hổn độn.
Trong lòng Lâm Vũ Mặc thoáng qua một hồi mừng như điên. Thật sự là Phong Nhi của anh, đây không phải là mộng, cô đã thật sự xuất hiện trước mắt anh.
Phong Nhi thay đổi, càng trở nên mê người, trong con mắt của anh càng trở nên quyến rũ mê người. Năm năm chia lìa, năm năm tương tư, hôm nay rốt cuộc có thể thôi đợi chờ. Lần này, vô luận như thế nào anh cũng sẽ không buông tay cô ra.
Trong mắt Tần Phong thì Lâm Vũ Mặc cũng thay đổi rất nhiều, biến thành người đàn ông thành thục, toàn thân tràn đầy vẻ mê hoặc lòng người. Vì sao trên người anh lại toát ra cỗ cảm giác tang thương, chẳng lẽ là dấu vết của tháng năm lưu lại trên người anh?
Lâm Vũ Mặc bước nhanh về phía Tần Phong, giờ phút này anh hận không thể đem Tiểu Phong đến trong cơ thể mình, để cho bọn họ hòa làm một, như thế thì Tiểu Phong sẽ không thể né tránh anh. Anh muốn ôm chặt lấy anh, anh muốn suốt cuộc đời mình có thể tỉ mỉ che chở cho Tiểu Phong.
Tần Phong nhìn thấy Lâm Vũ Mặc đang bước về phía mình, hốt hoảng xoay người né ra. Nhưng đi chưa được mấy bước, liền bị lâm vào tình trạng bị vây chặt trong bốn phía
"Phong Nhi, anh đã tìm kiếm em rất lâu rồi." Lâm Vũ Mặc dán chặt người mình trên lưng của Tần Phong, bên tai cô nói lời kích động.
Tần Phong nhắm đôi mắt đẹp lại, mặc cho nước mắt tràn ra hốc mắt.
"Phong Nhi, em thật nhẫn tâm, cam tâm bỏ rơi anh nhiều năm như vậy!" Lâm Vũ Mặc đau lòng chất vấn. Khi Phong Nhi rời khỏi, cơ hồ mang toàn bộ niềm vui của anh đi, mấy năm nay anh đem tất cả chuyện công ty vứt cho Đường Chá giải quyết giúp, đi khắp thế giới tìm Phong Nhi. Chỉ cần có ai nói dường như thấy một cô gái giống Phong Nhi, anh sẽ lập tức chạy đi đến đó để kiếm.
Trong những giấc mộng đêm, trong đầu anh cũng toàn hình bóng của Phong Nhi. Những cô gái khác, bất luận tài giỏi, xinh đẹp hơn nữa, cũng chỉ là cặn bã trong mắt của anh, sẽ không di dời được lực chú ý của anh
"Buông tôi ra!" Tần Phong hít mũi một cái, lạnh lùng nói với Lâm Vũ Mặc. Tâm tình của cô không dễ dàng mới trở nên bình tĩnh như thế, cô không cần Lâm Vũ Mặc xuất hiện làm nhiễu loạn tim của cô. Sự xuất hiện của anh, chỉ khiến cho cô thêm nhiều đau đớn mà thôi, nghĩ tới chuyện ngày trước, nước mắt của cô liền rơi lã chã.
Cô càng nhớ đến câu chuyện tổn thương năm đó, cô không có cam lòng. Ban đầu nếu Lâm Vũ Mặc không làm ra chuyện tuyệt tình như thế, thì có lẽ cô sẽ không vô tình đến vậy, dù sao người vô tình cũng là Lâm Vũ Mặc, không phải Tần Phong - cô!
Anh có từng nghĩ tới, những chuyện kia làm tổn thương tim mình đến thế nào không. Nhiều năm như vậy, mỗi lần đi vào giấc mộng, cô lại nhớ về anh, tim lại đau nhói. Nỗi đau đi theo cô như hình với bóng, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Nhưng khi anh đứng trước mặt cô thì cô lại chẳng có khí thế trách cứ anh.
"Không thả! Phong Nhi, lần này, em có đánh chết anh... anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa!" Lâm Vũ Mặc chuyển đến thân thể Tần Phong, hai đôi tay nâng gương mặt của cô lên. Ánh mắt của anh tham lam nhìn vẻ băn khoăn của cô, muốn đem nụ cười nhăn nhúm của cô khắc sâu trong lòng, lấy đó an ủi cho những năm tương tư của anh.
"Anh ở đây kể khổ gì chứ? Nếu năm đó anh biết quý trọng tôi, làm sao có chuyện đau khổ như hiện tại hả??" Tần Phong vừa khóc vừa chất vấn. Hai người chẳng có duyên phận, thì nên buông tay, tội gì quấn quýt si mê? Tần Phong lạnh lùng nói với Lâm Vũ Mặc: "Anh đi đi, đừng tìm đến tôi nữa."
"Không! Phong Nhi, em đừng độc ác như thế, đừng cự tuyệt anh như vậy." Lâm Vũ Mặc hoảng hốt kéo Tần Phong vào trong ngực của mình, điên cuồng đặt những nụ hôn trên mặt cô.
Động tác của anh chỉ khiến cho Tần Phong càng khóc lớn hơn.
"Tránh ra! Cái người bại hoại này! Tại sao lại khiến cho mẹ tôi khóc?" Một giọng nói nũng nịu truyền đến từ sau lưng Lâm Vũ Mặc, anh cảm thấy eo ếch của mình một bàn tay nhỏ hung hăng đánh tới. Anh buông tay Tần Phong ra, nhìn cô gái nhỏ kia, cúi đầu xuống, tràn đầy cưng chiều nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh. Tại sao anh có thể quên bé cơ chứ? Đây chính là tiểu bảo bối của anh! Không thể ngờ bé đã lớn như thế rồi
Anh cúi thấp người, bế con gái lên, ôm chặt bé. Lâm Vũ Mặc cảm động nói: "Bảo bối, ba yêu con!"
Hôm nay Trầm Kiệt và Lâm Khả Nhi đã kết thành đồng minh, mỗi ngày hai người đều muốn ép Tần Phong gật đầu đồng ý gả cho Trầm Kiệt. Tần Phong biết,con gái mình rất muốn một người cha, mà Trầm Kiệt lại thương bé như vậy, đương nhiên bé sẽ muốn Trầm Kiệt làm ba của bé rồi.
Nhưng bây giờ tâm cô đã bình lặng, không muốn nói đến chuyện tình cảm nữa. Tình cảm với Lâm Vũ Mặc và với Đường Chá vẫn rất rối rắm, khiến cho cô đánh mất lòng tin vào tình yêu. Cô chẳng còn biết mình có năng lực để yêu một người nữa hai không.
Ngày này, Trầm Kiệt mang theo một bó hoa tươi đến nhà của Tần Phòng, vừa vào cửa, thì đã đòi ôm cô một cái, sau đó thâm tình nói: "Chị Tiểu Phong, sinh nhật vui vẻ!"
"Em Kiệt, chị rất cảm động! Không ngờ đã nhiều năm như vậy, em Kiệt vẫn nhớ ngày sinh của chị." Tần Phong cảm động lau mắt nước trên khóe mắt, cười duyên nói.
"Giả sử chưa tới một trăm năm, Kiệt vẫn nhớ sinh nhật của chị Tiểu Phong." ánh mắt Trầm Kiệt sáng quắc mà nhìn Tần Phong.
"Ba Sở!" Tần Phong còn chưa tới kịp nói lời cảm động, thân thể nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi đã chen vào giữa hai người. Bé lập tức nhảy vào lòng Trầm Kiệt, cho cậu một nụ hôn nhiệt tình: "Ba Sở, Khả Nhi cũng muốn cho hoa."
"Ha ha ha! Đứa nhỏ tinh nghịch." Trầm Kiệt vui sướng cười lớn, anh đưa bó hoa lớn trong tay cho Lâm Khả Nhi, nói với bé: "Con thấy hoa như thế nào? Rất đẹp phải không?"
"Dạ." Lâm Khả Nhi gật đầu, hả hê nói, "Cái này không lạ lắm! Về sau ba Sở muốn mua hoa, nhất định phải mua hai bó hoa, nếu không con sẽ không gọi ba là ba Sở nữa."
"À? Ba Sở thật là sợ." Trầm Kiệt làm bộ sợ sệt nói.
"Hi hi hi." Lâm Khả Nhi cười duyên .
"Chị Phong Nhi, em đã sắp xếp mọi chuyện xong rồi, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn đi." Trầm Kiệt ngẩng đầu lên, nói với Tần Phong.
"Được rồi, em Kiệt." Tần Phong gật đầu đồng ý.
Ba người bọn họ, có cả một ngày cùng đi chơi vô cùng vui vẻ, buổi chiều còn mang Khả Nhi đi khu vui chơi. Lâm Khả Nhi đừng hỏi là vui mừng bao nhiêu, bé quả thật giống như một chú rồng nhỏ, không ngừng thét lên và bay lượn. Ba người bọn họ tựa như một gia đình, vui vẻ mà dạo chơi khắp nơi.
Mặc dù Trầm Kiệt đeo kính, nhưng vẫn bị vài người tinh mắt phát hiện ra. Đối phương cầm máy chụp hình nhắm ngay ba người bọn họ chụp vài tấm.
"Ha ha ha! Hôm nay sao tôi lại may mắn như thế, đem những tấm ảnh này đưa cho độc giả. Có lẽ tôi sẽ nổi tiếng! Ha ha ha!" Thì ra đó là một phóng viên chuyên tin tức giải trí. Phát hiện hôm nay khiến ông rất vui mừng.
Ngày thứ hai, trên một trang tạp chí lớn viết: "Thiên vương mang theo người tình bí mật và con gái riêng ra ngoài."
Tin tức này oanh động thiên hạ, khiến rất nhiều người cảm động đến khiếp sợ. Tất cả mọi người cho là Tần Phong thật sự là người tình bí mật của Trầm Kiệt, còn Tiểu Khả Nhi chính là con chung của hai người.
Tần Phong buồn cười nhìn tin tức kia, than thở về tâm của những phóng viên bây giờ, bọn họ thực sự là suy nghĩ quá phong phú! Đem tất cả những chuyện mình suy nghĩ viết ra ngoài, nói xong cũng chả quan tâm độ chính xác của nó.
Có được chút tiếng thơm trong giới tin tức giải trí, một người đàn ông nữa bước chân vào nồi lá cải.
Ngày nay, Tần Phong vẫn đang ở trong phòng bếp bận rộn, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tần Phong tranh thủ thời gian nói với đứa con gái vẫn còn ngồi chơi trò chơi: "Khả Nhi, giúp mẹ đi mở cửa, có thể là cậu Sở đến đó."
"Dạ ạ." Lâm Khả Nhi nhảy xuống khỏi ghế cao, bé nhanh chóng chạy ra ngoài, hào hứng mở cửa.
"Ba Sở" Khi bé nhìn rõ người đàn ông trước mắt thì ngây người. Người tới thế nhưng không phải ba Sở, bé vốn cho là ba Sở đã là người vô cùng anh tuấn rồi, không ngờ người đàn ông này còn mê người hơn ba Sở. Chú ấy là ai? Lâm Khả Nhi nhẹo đầu nhỏ nhìn đối phương. Mà đối phương cũng không mở miệng, chỉ dùng cặp mắt tà mị nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt.
"Đây chính là bảo bối của bọn họ sao?" Lâm Vũ Mặc kích động nhìn cô bé đáng yêu, gương mặt trắng như bột, anh cho là Phong Nhi đã hư thai rồi. Thế nhưng rốt cuộc anh đã tìm ra cô, vợ của anh, con gái của anh. Lần này, vô luận như thế nào, anh cũng sẽ đưa mẹ con cô về nhà.
"Này! Chú tìm ai. Sao chú như đầu gỗ không nó gì hết vậy?" Lâm Khả Nhi bất mãn ngẩng cằm nhỏ lên, kháng nghị hỏi.
Lâm Vũ Mặc đưa tay ra bế cô gái nhỏ nhắn lên, kéo bé vào trong lòng ngược của mình: "Bảo bối, kêu cha."
"Cha? Cháu đã có ba Sở rồi, chú cũng là cha cháu sao?" Lâm Khả Nhi bồn chồn hỏi.
Mặc dù người đàn ông này cũng đủ anh tuấn, đúng là vẫn đủ quy chuẩn làm cha bé, nhưng bản thân bé vẫn thích chú Sở hơn.
"Cha chỉ có một? Đường nhiên ba chính là ba ruột của con!" Lâm Vũ Mặc hếch mày lên, không vui nói. Tiểu bảo bối của anh thế nhưng lại gọi Trầm Kiệt là cha, chẳng lẽ cậu ta đã cưới Phong Nhi rồi sao?
Không được!
Nhất định anh sẽ ngăn cản bọn họ!
Phong Nhi là của vợ của anh, đừng ai nghĩ đến chuyện sẽ giành với anh!
"Tiểu Khả Nhi, là ai?" Tần Phong thấy con vẫn chưa vào nhà, vì vậy liền tò mò đi ra khỏi phòng bếp, nhìn quanh nhà, nhìn thấy hình ảnh kia, tâm cô đột nhiên trở trên ngớ ngẩn.
Thời gian tựa như lắng đọng. Hai người đưa mắt nhìn nào, trong đầu là một mớ hổn độn.
Trong lòng Lâm Vũ Mặc thoáng qua một hồi mừng như điên. Thật sự là Phong Nhi của anh, đây không phải là mộng, cô đã thật sự xuất hiện trước mắt anh.
Phong Nhi thay đổi, càng trở nên mê người, trong con mắt của anh càng trở nên quyến rũ mê người. Năm năm chia lìa, năm năm tương tư, hôm nay rốt cuộc có thể thôi đợi chờ. Lần này, vô luận như thế nào anh cũng sẽ không buông tay cô ra.
Trong mắt Tần Phong thì Lâm Vũ Mặc cũng thay đổi rất nhiều, biến thành người đàn ông thành thục, toàn thân tràn đầy vẻ mê hoặc lòng người. Vì sao trên người anh lại toát ra cỗ cảm giác tang thương, chẳng lẽ là dấu vết của tháng năm lưu lại trên người anh?
Lâm Vũ Mặc bước nhanh về phía Tần Phong, giờ phút này anh hận không thể đem Tiểu Phong đến trong cơ thể mình, để cho bọn họ hòa làm một, như thế thì Tiểu Phong sẽ không thể né tránh anh. Anh muốn ôm chặt lấy anh, anh muốn suốt cuộc đời mình có thể tỉ mỉ che chở cho Tiểu Phong.
Tần Phong nhìn thấy Lâm Vũ Mặc đang bước về phía mình, hốt hoảng xoay người né ra. Nhưng đi chưa được mấy bước, liền bị lâm vào tình trạng bị vây chặt trong bốn phía
"Phong Nhi, anh đã tìm kiếm em rất lâu rồi." Lâm Vũ Mặc dán chặt người mình trên lưng của Tần Phong, bên tai cô nói lời kích động.
Tần Phong nhắm đôi mắt đẹp lại, mặc cho nước mắt tràn ra hốc mắt.
"Phong Nhi, em thật nhẫn tâm, cam tâm bỏ rơi anh nhiều năm như vậy!" Lâm Vũ Mặc đau lòng chất vấn. Khi Phong Nhi rời khỏi, cơ hồ mang toàn bộ niềm vui của anh đi, mấy năm nay anh đem tất cả chuyện công ty vứt cho Đường Chá giải quyết giúp, đi khắp thế giới tìm Phong Nhi. Chỉ cần có ai nói dường như thấy một cô gái giống Phong Nhi, anh sẽ lập tức chạy đi đến đó để kiếm.
Trong những giấc mộng đêm, trong đầu anh cũng toàn hình bóng của Phong Nhi. Những cô gái khác, bất luận tài giỏi, xinh đẹp hơn nữa, cũng chỉ là cặn bã trong mắt của anh, sẽ không di dời được lực chú ý của anh
"Buông tôi ra!" Tần Phong hít mũi một cái, lạnh lùng nói với Lâm Vũ Mặc. Tâm tình của cô không dễ dàng mới trở nên bình tĩnh như thế, cô không cần Lâm Vũ Mặc xuất hiện làm nhiễu loạn tim của cô. Sự xuất hiện của anh, chỉ khiến cho cô thêm nhiều đau đớn mà thôi, nghĩ tới chuyện ngày trước, nước mắt của cô liền rơi lã chã.
Cô càng nhớ đến câu chuyện tổn thương năm đó, cô không có cam lòng. Ban đầu nếu Lâm Vũ Mặc không làm ra chuyện tuyệt tình như thế, thì có lẽ cô sẽ không vô tình đến vậy, dù sao người vô tình cũng là Lâm Vũ Mặc, không phải Tần Phong - cô!
Anh có từng nghĩ tới, những chuyện kia làm tổn thương tim mình đến thế nào không. Nhiều năm như vậy, mỗi lần đi vào giấc mộng, cô lại nhớ về anh, tim lại đau nhói. Nỗi đau đi theo cô như hình với bóng, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Nhưng khi anh đứng trước mặt cô thì cô lại chẳng có khí thế trách cứ anh.
"Không thả! Phong Nhi, lần này, em có đánh chết anh... anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa!" Lâm Vũ Mặc chuyển đến thân thể Tần Phong, hai đôi tay nâng gương mặt của cô lên. Ánh mắt của anh tham lam nhìn vẻ băn khoăn của cô, muốn đem nụ cười nhăn nhúm của cô khắc sâu trong lòng, lấy đó an ủi cho những năm tương tư của anh.
"Anh ở đây kể khổ gì chứ? Nếu năm đó anh biết quý trọng tôi, làm sao có chuyện đau khổ như hiện tại hả??" Tần Phong vừa khóc vừa chất vấn. Hai người chẳng có duyên phận, thì nên buông tay, tội gì quấn quýt si mê? Tần Phong lạnh lùng nói với Lâm Vũ Mặc: "Anh đi đi, đừng tìm đến tôi nữa."
"Không! Phong Nhi, em đừng độc ác như thế, đừng cự tuyệt anh như vậy." Lâm Vũ Mặc hoảng hốt kéo Tần Phong vào trong ngực của mình, điên cuồng đặt những nụ hôn trên mặt cô.
Động tác của anh chỉ khiến cho Tần Phong càng khóc lớn hơn.
"Tránh ra! Cái người bại hoại này! Tại sao lại khiến cho mẹ tôi khóc?" Một giọng nói nũng nịu truyền đến từ sau lưng Lâm Vũ Mặc, anh cảm thấy eo ếch của mình một bàn tay nhỏ hung hăng đánh tới. Anh buông tay Tần Phong ra, nhìn cô gái nhỏ kia, cúi đầu xuống, tràn đầy cưng chiều nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh. Tại sao anh có thể quên bé cơ chứ? Đây chính là tiểu bảo bối của anh! Không thể ngờ bé đã lớn như thế rồi
Anh cúi thấp người, bế con gái lên, ôm chặt bé. Lâm Vũ Mặc cảm động nói: "Bảo bối, ba yêu con!"
/98
|