Chương 12: Rơi Tiểu Phàm, em dám tử (cao trào)
Lạc Tiểu Phàm liếʍ môi, vì sao hắn khóc, hắn có thế khóc sao?
Cô vừa nhíu mày, lúc đứa bé mất hắn còn chẳng khóc vậy thì hiện giờ hắn khóc vì cái gì?
Khi cô bắt đầu yêu thì cũng là lúc cô lâm vào khốn cảnh, người đàn ông trước mắt cô càng ngày càng khó hiểu, không, cô chưa bao giờ hiểu hắn, vì sao nụ cười của hắn bi thương, vì sao ánh mắt hắn cũng bi thương?
Vì sao? Hắn chưa bao giờ yêu cô, vì sao khuôn mặt bây giờ của hắn lại lộ ra bị thương.
A ——, cô không suy nghĩ nữa, tại sao cô lại phải nghĩ, vì sao cô còn quan tâm hắn. Vì sao nhìn hắn mà cô cứ đau lòng, đầu đau quá, đau quá, cô không muốn nghĩ nữa, đầu sắp nổ tung, làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên cô lắc đầu, cô giơ tay sờ vào đầu mình, gắt gao nắm chặt tóc lại.
Vì sao, vì sao?
Bỗng nhiên, cô phát hiện đôi mắt người đối diện tự nhiên mở to ra, vì sao khuôn mặt Mặc Ngâm Phong lại tỏ ra sợ hãi, kinh hoàng.
Vì sao miệng hắn lại mở lớn như vậy, vì sao hắn vươn tay ra giữa không trung, giống như muốn giữ lấy cái gì đó.
Đột nhiên, một niềm vui xuất hiện trên khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm, cô cũng nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy tay hắn, vì sao không còn, vì sao đứa con đó không còn? Là hắn thả nó đi ?
Cô cảm thấy mình như đám mây trong gió.
Khuôn mặt sợ hãi của Mặc Ngâm Phong ở đối diện đã mờ dần, cô cố mở to hai mắt muốn nhìn hắn, Mặc Ngâm Phong khóc, cảnh tượng này có sao, hãy đợi cô, cô muốn nhìn rõ.
Cô nhìn thấy đôi môi hắn mở rồi đóng, như đang hét cái gì đó, thế nhưng, tại sao cô không nghe thấy gì?
Giọng nói nặng nề vang lên trong không gian, giống như một tảng đá rơi vào đáy cốc.
"Không, không, Tiểu Phàm, không, không..."
Người trên lầu hình như đang choáng váng, chỉ biết nỉ non nhiều lần, hắn hơi lắc đầu, khuôn mặt và đáy mắt tràn ngập kinh hoàng, trái tim như bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, tan nát từng chút từng chút một.
Lan Thanh Nhã cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người.
Rõ ràng đã đáp ứng rồi, rõ ràng đã bắt được, vì sao vẫn buông tay.
Đột nhiên, cô thấy hắn thật giống mình, tựa như hai hạt giống vậy, trải qua sự đau khổ dắt tay từ dưới đất đi lên thì mới phát hiện, thật ra bọn họ sinh ra và lớn lên ở trong sa mạc. Vì vậy, từ lúc nắm tay lớn lên thì cũng là lúc họ tranh đoạt với nhau, căm hận lẫn nhau.
Đây là số mệnh.
Cô tỉnh táo lại rất nhanh, bác sĩ, bọn họ còn có một nhóm y sĩ.
Mặc Ngâm Phong lao xuống lầu như kiểu phát điên, hắn ôm lấy Lạc Tiểu Phàm bị rơi xuống đất và lay mạnh: "Lạc Tiểu Phàm, anh ra lệnh cho em phải mở mắt ra, anh không cho phép em chết, có nghe thấy không, anh không cho em chết."
Nói hoài nhưng người trong ngực không có động tĩnh gì, hắn bỗng nhiên lại ôm chặt lấy cô. Gương mặt áp vào má cô, vẫn còn ấm.
Giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên rất nhẹ, hình như cô đang ngủ, mà hắn như sợ đánh thức giấc ngủ của cô:"Tiểu Phàm, đừng chết, em phải sống thật tốt, em vẫn trẻ như vậy, em chưa làm mẹ, và em còn nói chưa tới viện thánh mẫu Pa-ri, Kim Môn nước Mỹ, khi em tỉnh thì anh sẽ dẫn em đi, được không ?"
Giọng nói của hắn rất chậm, mắt đã không còn trọng tâm, miệng giống như đang lầu bầu: "A, em không muốn đi cũng anh, em đi một mình sao, em đi cùng anh ta cũng không sao."
Hắn vùi đầu và cổ cô, giọng nói ám ách áp lực, bờ vai rộng lớn đang không ngừng run rẩy, bờ môi hắn mở ra lại đọng vào, nhưng không phát ra hắn âm thanh gì.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cô gái an tĩnh trong lòng, ánh mắt lộ ra hận ý nồng đậm:"Lạc Tiểu Phàm, em dám chết, dù ở dưới hoàng tuyền, hay là trên thiên đường thì anh cũng sẽ đi theo em, quấn lấy em thật chặt, đến lúc đó em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh, em sẽ hối hận."
Người đàn ông ôm cô gái, anh ta không nói nữa mà ngửa đầu khóc lớn, lại một âm thanh nữa không phát ra nổi.
Bỗng nhiên, mặt của hắn thoáng chốc trở nên trắng bệch, môi chuyển thành tím, một tay hắn xoa ngực, nắm chặt quần áo trước ngực, biểu tình cũng bởi vì ... ở trước ngực rất đau.
Ngay cả như vậy, hắn buông cô ra, một giây trước hắn ôm cô ngã xuống đất, ánh mắt chưa lúc nào rời khỏi khuôn mặt cô, nhắm mắt lại trong chốc lát, tay hắn đang nắm chặt cuối cùng cũng buông ra.
Thế giới trở nên an tĩnh hoàn toàn.
Rốt cục, bọn họ đang ở bên nhau sao? Ở đây chỉ có hai người bọn họ, không có người khác.
/357
|