Chương 14: Đời này, con cũng không đi tìm nó.
"Tiểu Phàm,con hận mẹ, mẹ cũng không cầu xin sự tha thứ của con, thế nhưng, Tiểu Phàm à, con hãy thông cảm cho người làm mẹ, những chuyện xảy ra của ngày hôm nay đều là lỗi của mẹ."
Lạc Tiểu Phàm không nói.
Tâm tình làm mẹ, sao cô lại không hiểu, thế nhưng, bà ấy không biết lỗi đau khi mất con là thế nào sao?
Lan Thanh Nhã mở tập văn kiện ra, sau đó đưa tới trước mặt Lạc Tiểu Phàm.
"Đây là đơn ly hôn, mẹ biết con vẫn muốn đi, nên hiện giờ mẹ cũng không dám giữ con lại, chỉ cần con ký tên thì tiền bồi thường sẽ đủ lo hết cuộc đời của con sau này, thế nhưng —— "
Lan Thanh Nhã chợt dừng lại: "Mẹ để con đi, thì con cũng hay bỏ Ngâm Phong đi, con hãy đảm bảo cả đời này sẽ không tìm nó, đây là lời thỉnh cầu của mẹ."
Lạc Tiểu Phàm cầm lấy đơn ly hôn, cô chẳng thèm liếc mắt và cũng chẳng do dự đặt bút kí tên.
Lan Thanh Nhã mở cái hộp trên tay, bên trong là một chiếc vòng bằng đá, Lạc Tiểu Phàm liếc mắt một cái là liền nhận ra đây là chiếc vòng cô đeo từ bé.
Chiếc vòng tay được các viên đá màu xám tro xuyên thành, giản đơn mà vẫn tinh xảo như cũ, khi Lạc Tiểu Phàm còn bé không có chuyện gì làm thì thường thích đếm từng viên đá một, hiện tại cô phát hiện ở đây thiếu một viên đá nhỏ.
"Cái này vốn là của con." Lan Thanh Nhã sờ sờ nhưng hòn đá nhỏ trên chiếc vòng, bà kéo tay Lạc Tiểu Phàm lại rồi sau đặt lên tay cô.
"Viện trưởng nói, đây là tín vật duy nhất của gia đình tôi để lại, bà có quen người nhà của tôi không?"
Rốt cuộc Lạc Tiểu Phàm cũng mở miệng, năm đó cô đã đưa cái thứ quý giá này cho bà ấy.
Tuổi nhỏ thì chỉ nghĩ là bà ấy thích nhưng hiện tại thì có chút kì quặc.
Lan Thanh Nhã lắc đầu:"Mẹ cũng không biết người nhà của con, người kia vừa sinh con ra thì bỏ con vào bệnh viện, thế nhưng còn để cái vòng tay này lại."
Lạc Tiểu Phàm hơi giật mình một chút, cô còn người nhà, nhiều năm qua cô không nghĩ xa với.
"Bây giờ con đã biết, nhóm máu của Ngâm Phong là RHNB hiếm thấy, kỳ thực cha nó cũng như vậy, đây là di chuyền biến dị của Mặc gia." Ánh mắt Lan Thanh Nhã hờ hững ảm đạm, bà hơi cúi đầu:"Bây giờ nghĩ lại, cha Ngâm Phong tình nguyện bỏ gia sản của Mặc gia cũng không chịu lấy mẹ nên mẹ dùng hết tâm cơ để sinh Ngâm Phong, buộc ông ấy cưới mẹ, thế nhưng kết hôn năm năm ông ấy cũng không quên được người tình cũ. Vì vậy mẹ nghĩ cách khiến cho người ông ấy yêu tự sát, mẹ muốn ông ấy chết tâm, nhưng ông ấy lại không chút do dự mà đi theo người phụ nữ kia, nhảy từ tầng 28 xuống."
Lan Thanh Nhã nói rất là bình tĩnh, tựa như câu chuyện chẳng liên quan tới mình, Lạc Tiểu Phàm nghe mà thấy kinh sợ.
Rốt cuộc bà ta là người như thế nào, chẳng lẽ không phải là cô gái tĩnh lặng như hoa lan của lúc trước.
"Mẹ không muốn Ngâm Phong đi vào vết xe đổ của ba nó, thế nên mẹ muốn để nó cưới một người mà nó thật sự yêu, như vậy mới không lặp lại bi kịch trước kia." Lan Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn Lạc Tiểu Phàm:"Sở dĩ, lúc lúc mẹ sinh Ngâm Phong ra, mẹ đã tìm các đứa bé nữ có độ tuổi gần bằng Ngâm Phong, năm năm sau mẹ đã tìm được các con."
"Chúng tôi?" Lạc Tiểu Phàm kinh sợ.
/357
|