Chương 18: Thiếu gia hoàn mỹ.
Thấy Lạc Tiểu Phàm hơi xuất thần.
Đỗ Tuấn Vũ nghi hoặc hỏi:"Quan hệ của hai người rất tốt mà, hai người không liên lạc với nhau sao, khi đó ai cũng nghĩ hai người sẽ sống với nhau mãi."
Lạc Tiểu Phàm lắc đầu, giọng nói có chút bất đắc dĩ:"Bọn mình đã không gặp nhau sau năm rồi."
Đỗ Tuấn Vũ cũng không nói gì, khi Đường Trach Hàn rời cô nhi đi thì đã lâu không tới, Đường Trạch Hàn là con ngoài bị thật lạc của Đường Thiên Hằng tổng giám đốc của Đường thị, hiện tại anh ta cũng là người thừa kế duy nhất của Đường thị.
Đỗ Tuấn Vũ có chút ngượng ngùng, nhưng Lạc Tiểu Phàm lại hào phóng cười cười:"Anh ấy ở đâu, dẫn tớ tới thăm một chút."
Dọc theo đường đi, Lạc Tiểu Phàm giả thích, lần này Đường Trạch Hàn trở về với danh nghĩa của tập đoàn Đường thị để quyên góp cho cô nhi viện, hiện tại đúng là lúc làm nghi thức quyên góp, bởi vì hắn nổi tiếng nên cũng rất nhiều ký giả, đương nhiên còn có vô số người hâm mộ, nơi này đã chẳng còn người ở, còn nơi nào đó thì người đông đến nghẹt thở.
------------------------------------
Rất xa, có một thân ảnh cao lớn, mặc một chiếc áo gió dài màu đen đứng ở bên đường, cho dù hắn chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó nhưng lại tản ra một loại hào quang giống như ngọc ôn nhuận, những đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, người đàn ông như vậy, liếc mắt nhìn là biết khuôn mặt không chút tì vết.
Đường Trạch Hàn nho nhã đứng ở đó, hắn chỉ cười nhẹ với những người hâm mộ đang théo chói tai.
Đã lâu như vậy, Lạc Tiểu Phàm vẫn cảm thấy hắn có một khí chất trầm ổn như xưa.
Từ nhỏ hắn đã như vậy rồi.
Đường Trạch Hàn khẽ ngẩng đầu, một thân ảnh đơn bạc đứng dưới táng cây cách đó không xa.
Nụ cười dịu dàng khựng lại ——
Ba năm rồi, giờ cô đã xuất hiện sao?
Đột nhiên hắn đánh rơi cây bút mà mình đang định ký cho người hâm mộ.
Lập tức, hắn quay đầu lại, khôi phục nụ cười trên mặt. Nhặt chiếc bút bị rơi lên, sau đó ký thật nhanh, cười nhạt một tiếng nói một câu:“Xin lỗi.”
Nhưng chỉ cần hai chữ ngắn ngủi này thôi là đã khiến cho những người xung quanh thép chói tai rồi. Hắn chỉ cần đứng đó và cười, ưu nhã tựa như một vương tử.
Hắn không nhìn thấy cô sao?
Rõ ràng vừa rồi cũng đã nhìn thấy mà, có lẽ là quá xa, mà cũng có thể không nhận ra, dù sao 6 năm rồi họ chưa gặp nhau, cô cũng thay đổi khá nhiều.
Ít ra hiện giờ cô cũng không còn là một thiếu nữ hay đứng sau hắn và kêu:"A Trạch, A Trạch".
Nhiều năm không gặp như vậy, trong lòng cô dâng lên một sự kích động không rõ.
A Trạch, mặc kệ thế nào, nhưng bây giờ anh đã đứng ở chỗ mà anh hằng mơ ước, cô rất vui mừng.
Tuy rằng,
Cô nghĩ hắn cũng không hợp với nghề giải trí.
Lạc Tiểu Phàm chậm rãi đến gần, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Nhiều năm không gặp như vậy nhưng hắn thay đổi cũng không nhiều, chỉ là khí phách trầm ổn đã tăng thêm. Kỳ thực, khuôn mặt của hắn có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, loại khí chất không mấy thận cận này lại bị nụ cười bên khóe miệng hoàn mĩ dấu đi.
Có thể là vì loại tương phản này mà khiến bề ngoài đẹp trai thâm trầm, như một cái đầm trong veo và lạnh lùng sâu không đáy, thâm thúy mê người, không để lại một tia gợn sóng, loại cảm giác này được lan ra từ người hắn giống như thiên nhiên cao quy và đứng đăng sau là bối cảnh Đường thị khổng lồ, người đàn ông như vậy ai mà chẳng mê.
Lễ quyên góp hoàn thành thì lúc này nhờ sự hỗ trợ của bảo vệ thì Đường Trạch Hàn rời đi.
Đương nhiên, tất cả ký giả truyền thông làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt đẹp này, họ nhao nhao giơ đèn và những tia sáng cuồng ngạo lên, mỗi một lần phỏng vấn là hắn lại bị hỏi không dưới một trăm câu, đồ dùng thì đẩy đủ.
Thiếu gia Đường Trạch Hàn hoàn mỹ như trong tiểu thuyết, chỉ cần hắn nói một câu thôi thì báo sẽ để lên đầu đề.
Đồng thời Đường Trạch Hàn cũng nổi tiếng là dịu dàng, chưa bao giờ phát biểu một câu nói phản cảm nào. Nếu như có một câu hỏi nào thái quá thì hắn cũng chỉ cười cho qua.
Hắn hoàn mĩ tới mức chẳng ai chê vào đâu được.
/357
|