Chương 23: Tiệc tối (3)
Ngoài dự đoán của mọi người, thì đây chính là một cô gái trầm tĩnh.
Cô khác hẳn với mấy cô gái có khuôn mặt trang điểm đậm ở đây, người đó chỉ mặc một bộ đồ màu vàng nhạt cùng với chiếc áo lông rộng. Cầm trên tay một ly nước trái cây, vừa đưa đến bên miệng chuẩn bị uống, nhưng bất thình lình một chút nên dừng lại chỗ này.
Chuyện vừa xảy ra ở đây, đầu Lạc Tiểu Phàm có một chút suy nghĩ, tuy rằng vừa mới nghe xong, nhưng cô cũng không tâm trạng nói cái gì cho lắm, không phải chỉ là phần mở đầu khiêu vũ thôi sao.
Hiện tại bây giờ là tình huống gì, cô chỉ dự định uống xong một ly rồi đi.
Toàn bộ hội trường chỉ có chỗ này là có ánh sáng, họ ở trong bóng tối cô không nhìn thấy.
Thế nhưng cô cảm thấy có vô số ánh mắt đều đang tập trung ở trên người mình.
Hahaha, thật khéo.
“Lộc cộc”, có tiếng bước chân đang tới gần.
Tiếng bước chân nghe không nhanh không chậm, tuy rằng không nhìn thấy hình dáng của hắn, nhưng cô vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt mỉm cười đầy ưu nhã.
Một thân ảnh thon dài xuất hiện ở giữa tia ánh sáng, hắn hơi hơi khom lưng, một tay để ở sau lưng, một tay vươn ra trước mặt của Tiểu Phàm làm tư thế mời:“Rất vinh hạnh được mời vị tiểu thư này khiêu vũ màn đầu tiên.” Giọng nói trầm thấp mê hoặc người, dẫn tới một tràng hít khí lạnh trong bóng tối.
Lạc Tiểu Phàm nhìn hắn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn.
Lúc này, khoé miệng Đường Trạch Hàn vẽ ra một nụ cười như làn gió xuân, đôi mắt ngăm đen, tháo xuống chiếc mặt nạ một chút ánh sáng chớp động lên, vẻ mặt hắn chân thành giống như một mục sư, không có một chút sơ hở nào, nhìn qua cả người hắn có một loại hấp dẫn không thể kháng cự.
Lạc Tiểu Phàm bất tri bất giác cười một tiếng, vươn một tay ra đặt trên tay của hắn, cô và hắn đi thẳng lên trên.
Đèn trong hội trường đồng loạt sáng bừng, một khúc nhạc du dương êm ái vang lên.
Ở dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Đường Trạch Hàn dắt tay Lạc Tiểu Phàm bắt đầu khiêu vũ một điệu Waltz đẹp mắt.
Tất cả quý ông ở đây đều tìm bạn nhảy, rồi cùng gia nhập vào sàn nhảy. Từng đôi bạn nhảy đều là những quý ông và thục nữ hiền dịu xinh đẹp, khiêu vũ với nhau giống như là cung yến trong hoàng cung.
Tay Lạc Tiểu Phàm nhẹ nhàng đặt trên vai của hắn, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt cũng không có nhìn về phía hắn.
Thế nhưng cô biết bây giờ Đường Trạch Hàn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thậm chí cô còn biết đôi chân mày của hắn đã nhíu chặt lại.
Bọn họ ai cũng không mở lời ra nói chuyện trước, cả hai đều đang đợi đối phương chủ động.
Bàn tay bọn họ nắm chặt tạo ra chút độ nóng, Lạc Tiểu Phàm hơi quay đầu, nhìn về phía Đường Trạch Hàn.
“Cái ô của tôi đâu?” Cuối cùng Đường Trạch Hàn mở miệng trước, giọng nói trong trẻo xen lẫn lạnh lùng.
Lạc Tiểu Phàm không nghĩ hắn vừa mở miệng ra là nói chuyện này, nhất thời không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng “A” một tiếng.
“Cô nói lần sau đưa cho tôi.” Bàn tay hắn nắm thật chặt “Cái đó rất quan trọng với tôi.”
Lạc Tiểu Phàm “A” một tiếng, kỳ thực về chuyện cây dù cô không có để trong lòng , ban đầu nói với hắn cũng chỉ là thuận miệng nói cho có lệ, hắn không phải là một ngôi sao nổi tiếng sao, sẽ không vì một cây dù mà tính toán chi li chứ.
Hoá ra rất là quan trọng.
“Vậy anh ở đâu?” Giọng nói nhàn nhạt của Lạc Tiểu Phàm vang lên.
“Cô muốn biết tôi đang ở đâu?” Giọng nói của hắn bỗng nhiên cao hơn, tựa hồ trong lòng có vẻ cao hứng.
Lạc Tiểu Phàm có chút không tập trung: “Anh nói cho tôi địa chỉ, ngày mai tôi sẽ gửi trả ô.”
Mặt Đường Trạch Hàn nhất thời trầm xuống, đôi mắt đen nhíu lại, đôi môi hắn mím chặt phác lên một đường cong hoàn mỹ.
Một hồi lâu thấy hắn không nói gì, Lạc Tiểu Phàm ngẩng đầu lên nhìn hắn.
‘Không cần.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
/357
|