Chương 28: Nha đầu thích gây chuyện
Lạc Tiểu Phàm hơi lâm vào trầm tư.
“Cô gái, cô gái…cái vòng tay này cô có muốn mua không, nếu không mua thì đừng đứng đây quấy rầy việc làm ăn buôn bán của tôi.” Người bán hàng tức giận nói với Lạc Tiểu Phàm.
“Các anh trộm đồ của buổi bán đấu giá, còn dám lén cầm tới đây buôn bán, không sợ có người biết rồi đi báo cảnh sát hay sao?”.
“Ai dám báo cảnh sát hả ?” Từ phía xa, một giọng nói ồm ồm khó nghe truyền đến từ sau lưng.
Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại, thấy trên mặt năm tên cầm đầu có một vết sẹo thật dài, đằng sau có một đám đệ tử bé nhỏ đi theo.
Nếu như đoán không sai, thì bọn họ chính là những tay anh chị ở nơi này.
Chợ đen cũng có người bảo vệ, nhưng bảo vệ những người không phải là luật pháp, mà là những người cặn bã ở xã hội này chỉ cần nộp đủ tiền bảo kê là xong.
Một đàn ông to khoẻ từ từ nhích tới gần, Tiểu Phàm nhíu mày.
“Ơ, thì ra là một cô gái xinh đẹp, này cô gái xinh đẹp nói muốn báo cảnh sát, các anh em có đồng ý hay không hả?”.
“Đồng ý” Giọng của một đám người vang lên.
Những người này nhìn thấy Tiểu Phàm tựa như nghe một chuyện cười: “Nếu những sợi dây này có thể giải quyết được vấn đề, thì đây không phải là đá màu rồi, cô gái xinh đẹp, đúng là ngây thơ mà.”
Vừa nói xong liền đưa tay tới muốn sờ lên mặt của Tiểu Phàm.
Lạc Tiểu Phàm nghiêng đầu một cái tránh bàn tay to của hắn.
Trên mặt cô lộ ra thần sắc chán ghét.
“Anh muốn làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Tiểu Phàm vang lên.
“Muốn làm gì?” Người đàn ông cười một cách bỉ ổi: “Cô dọa người của tôi sợ, thiếu chút nữa, tay của cậu ta bị thương rồi, khoản nợ này phải tính toán sổ sách như thế nào đây? Ngày hôm nay, cô không cho tôi một câu trả lời thoả đáng, thì đừng hòng rời khỏi đây.” Nói xong, mặt hắn để sát vào trên mặt cô còn nở một nụ cười làm cho người khác cảm thấy buồn nôn.
Đang lúc Tiểu Phàm tính toán xem việc bỏ chạy lấy người có bao nhiêu phần thắng thì một bóng người đứng chen giữa cô với gã kia.
Một mùi hương quen thuộc, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà cô vẫn còn còn nhớ.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn bóng dáng hắn cao lớn đứng im trước mặt mình, trong lòng chợt ngẩn ngơ.
Nhớ tới lần đầu tiên hắn đánh nhau cũng là vì cô.
“Sững sờ cái gì? Chạy mau!” Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nhỏ và nhẹ mang theo một tia lo lắng, sau đó cô cảm thấy trên tay đã bị người ta nắm thật chặt, kéo chạy như điên trên đường.
Cô không biết bọn họ vừa xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy đằng sau có tiềng gào thét, mắng to, giọng nói dần dần bị bỏ lại từ phía xa, bên tai chỉ còn lại tiếng gió vù vù hoà cùng tiếng thở dốc hổn hển.
Rốt cuộc đã chạy khỏi chợ, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu tới, bừng sáng cả một mảnh.
Cả hai không hẹn mà cùng ngừng lại.
Lạc Tiểu Phàm buông lỏng tay, chống đầu gối xuống rồi thở ra.
Mà người đàn ông trước mặt đã đứng lại, duỗi tay ra, trên mặt không có nụ cười lạnh lùng mà hàm chứa nụ cười vui vẻ.
“Haha, hahaha…” Hai người đều ăn ý nở nụ cười, âm thanh giống như băng tuyết tan rã.
“A Trạch, tôi còn tưởng rằng anh lại muốn đánh nhau, tôi còn tưởng rắng sẽ thấy được một trò hay chứ.” Lạc Tiểu Phàm nói.
Đường Trạch Hàn chỉ cười nhạt cho qua, ánh nắng xế chiều chiếu vào người hắn khiến quan thân hắn như đang phát ra dương quang, vừa dịu dàng vừa phong độ, hắn bước tới gần, vuốt nhẹ cái trán của Tiểu Phàm: “Nha đầu thích gây chuyện.”
/357
|