Chương 5: Hắn vốn đã chán ghét cô, không phải sao?
Dưới ánh mặt trời chói chang, một nhóm trẻ con có gương mặt bướng bỉnh, ánh mắt hiện lên sự quật cường.
Có người xuống xe, là những người đàn ông mặc đồ đen đeo kình râm. Bọn họ đã đuổi đi đám trẻ con rất nhanh, chỉ còn lại A Trạch lôi kéo che chở cô. Độc quyền trên và
Khi đó cô còn nhỏ, lúc ấy rất sợ hãi, bởi vì trước mặt là những người đàn ông cao lớn, mà cô cũng biết rằng một khi những người này đi rồi, bọn họ sẽ không có nhà. Viện trưởng nói, nơi này sẽ được xây thành tòa cao ốc trung tâm, nếu bọn họ không có người nhận nuôi thì bọn họ phải đến cô nhi viện khác. Bọn họ sẽ phải ra đi.
Lúc đó, A Trạch lớn hơn cô hai tuổi đang đứng chắn trước mặt cô, bọn họ cũng không biết rằng làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần cố chấp thì bọn nhất định sẽ không bị đuổi đi. Độc quyền trên và
Hai người đàn ông mặc đồ đen ôm hai cậu con trai, muốn tách họ ra, tránh khỏi đường. Độc quyền trên và
Nhưng tay của hai người con trai giống như khúc gỗ cầm chặt tay nhau.
Cổ tay bị kéo đau nhưng không ai buông ra. Độc quyền trên và
“Buông bọn họ ra”. Một giọng nữ vangg lên trong xe, dịu dàng mà lạnh lùng, Lạc Tiểu Phàm chưa từng nghe qua giọng nói dễ nghe như vậy.
Cửa xe bị mở ra, một vị phu nhân ăn mặc sang trọng, lúc ấy cô chỉ nhớ rõ, y phục của vị phu nhân đó lấp lánh nhưng không chói mắt, đẹp đẽ sang trọng, tựa như một cây hoa lan.
Vị phu nhân nhìn cái cổ tay gầy yếu lại bị bụi làm bẩn của cô, trên tay đeo một vồng tay gồm bảy mảnh đá đẹp đẽ.
Lạc Tiểu Phàm nghĩ vị phu nhân kia chỉ nhìn cái vòng tay của mình, viện trưởng nói, đó là tín vật duy nhất người nhà đã để lại cho cô.
Nhưng mà, hiện tại người nhà của cô chỉ có viện trưởng và những cô nhi khác.
Tiểu Phàm có chút không nỡ cởi vòng tay của mình, đi tới đặt trong tay vị phu nhân kía: “Cái này cho cô, có thể đừng lấy nhà của chúng tôi không?” Giọng nói non nớt, linh hoạt kỳ ảo giống như một vị thiên sứ.
Vị phu nhân kia nhìn vòng tay thật lâu, ánh mắt như không thể tin được biến thành vui sướиɠ, cô gái đó có rất nhiều điều muốn nói nhưng không nói nổi.
Tiểu Phàm chỉ biết rằng về sau cô nhi viện cũng không bị dở bỏ và rời đi nơi khác. Giọng nói êm tai của vị phu nhân cầm vòng tay hiện lên trong đầu cô, Tiểu Phàm không biết có phải vì nguyên nhân này không.
Nhưng từ đó về sau cuộc sống của cô cũng biến đổi không ít.
Vị phu nhân xinh đẹp kia thường đến cô nhi viện thăm cô, có khi dẫn theo một vị thiếu niên so với cô lớn hơn vài tuổi. Độc quyền trên và
Người thiếu niên kia chính là Mặc Ngâm Phòng.
Lạc Tiểu Phàm vẫn nhớ rất rõ lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt cô, chỉ có căm hận, không cam lòng, có lẽ là chán ghét, cô không thể nói ra lời được.
Ban đầu, hắn vẫn luôn chán ghét cô không phải sao?
Thời gian qua đi, ánh mắt hắn không còn căm hận, lạnh băng như trước nữa. Lạc Tiểu Phàm sợ ánh mắt này, lỗi sợ như từ khi sinh ra.
Cho nên, mỗi khi thiếu niên có ánh mắt lạnh như băng này xuất hiện, thì cô liền đứng tránh ở phía sau A Trạch. Độc quyền trên và
Mà ánh mắt Mặc Ngâm Phong càng ngày càng lạnh.
A Trạch, A Trạch, cô lặp lại hai chữ này, nước mắt rơi ướt gối, nếu lúc trước chúng ta cùng đi thì bây giờ đã không như thế này.
Ba năm, anh ở nơi nào, A Trạch, anh ở nơi nào?
/357
|