Chương 7: Có lẽ hắn thực sự yêu cô gái kia
Lạc Tiểu Phàm cố gắng mở to mắt.
Bóng đêm đã thành bức tranh mông lung.
Trên bầu trời đầy sao, đêm lạnh như nước.
Cô đứng lên, tại sao mình lại ngủ ở đây.
Cúi đầu phát hiện trên vai khoác chiếc áo long mỏng manh, khuôn mặt cô hiện lên một tia nhu hòa, nơi này cũng chỉ có Tiêu quản gia quan tâm đến cô như vậy.Độc quyền trên và
Nên đi vào, thân thể không còn như trước, không thể để cho người khác lo lắng cho mình được.
Tiến vào cửa, đèn đuốc bên trong sáng trưng, ở giữa đại sảnh xa hoa là bàn ăn của bọn họ.
Lúc này Mặc Ngâm Phong đang ngồi trước bàn và tao nhã ăn bữa tối của hắn. Mà bên cạnh hắn là một mỹ nhân xinh đẹp. Lúc này cô ta đang làm nũng, dùng nĩa cắt miếng thịt bò bít tết đưa đến bên môi Mặc Ngâm Phong.Độc quyền trên và
Theo như sự hiểu biết của cô, Mặc Ngâm Phong là người ưa sạch sẽ, nhất là trong lúc ăn.
Không ngờ tới, cô lại nhìn thấy Mặc Ngâm Phong cười khẽ một tiếng rồi há miệng ăn.
Cô cau mày, nhưng trong chốc lát đã giản ra. Nếu đã quyết định kết thúc, thì không cần quan tâm.
Mặc Ngâm Phong cũng nhìn thấy cô :“Lại đây ăn cùng nhau!”. Dường như tâm tình hắn rất tốt, trong giọng nói lại có một chút dịu dàng, trong nháy mắt khiến Lạc Tiểu Phàm giật mình, nhưng lập tức tỉnh táo lại.Độc quyền trên và
Cô nhẹ nhàng bước lên lầu, không liếc mắt qua bên kia một cái.
“Lạc Tiểu Phàm, cô lại đây cho tôi.” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chứa đầy tức giận.
Cô cũng không dừng bước, lập tức đi lên cầu thang.
Bước lên bậc thứ hai thì ——
“Choang” ——
Tiếng bát đĩa vỡ vang lên bên tai cô.
Cô cười lạnh, đây mới là hắn.
Mấy ngày sau, hôm nào hắn đều mang về những mỹ nữ khác nhau, có lạnh, có trong sáng, hoặc là quyến rũ, các nàng đều chỉ chờ Lạc Tiểu Phàm xuất hiện một lần.Độc quyền trên và
Vài ngày sau, mẹ của hắn từ tổ chức từ thiện cho trẻ em từ Phi Châu trở về, cô biết, cô cần phải đi.
Nếu mẹ hắn trở về, cô sợ sẽ luyến tiếc.
Nhưng mà mọi dự đoán của cô đều không thuận lợi.
Gần đây, hắn giống như ma quỷ luôn xuất hiện trước mặt cô. Bất kể là lúc sáng sớm tỉnh lại, giờ ăn trưa, hay là lúc đi ngủ. Nếu là trước kia, trừ bỏ buổi tối, thì hắn luôn ở công ty, từ khi nào hắn đã trở nên nhàn hạ như vậy.
Mà bọn họ, cũng không có cách nào để nói chuyện với nhau.
Có mấy lần, cô cũng muốn nghiêm túc nói chuyện với hắn, nói rằng hai người bọn họ đã quen biết nhiều năm như vậy, cô và hắn cũng từng có đứa con, hắn có thể để cô đi, không phải sao?
Nhưng mà, chỉ cần cô nói ra hai từ này: “Rời đi” hoặc “Ly hôn” thì hắn liền trở nên vô cũng tức giận, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Dần dần, cô cũng không muốn nhiều lời, hắn và cô thể hòa giải.
Vì thế, giữa bọn họ chỉ có trầm mặc, lạnh lùng, tra tấn lẫn nhau.
Chẳng lẽ hắn thật sự phải bắt cô ở bên mình tra tấn cô đến chết sao?
Bởi vì cô, đã khiến hắn không thể ở bên cạnh thanh mai trúc mã của mình, bởi vì cô mà hắn mất đi người phụ nữ hắn yêu nhất, nhưng mà, cô cũng đã mất đi đứa con của mình, đứa bé là con của hắn, tại sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy?Độc quyền trên và
Hắn hận cô, bởi vì cô là mẹ của đứa bé sao?
Có lẽ hắn thực sự yêu cô gái kia.
/357
|