Cô thề, nhất định phải mau chóng giải câu đố này, anh ta và Tiêu Ký Phàm rốt cuộc đúng là cùng một người hay không, cô nhất định phải điều tra rõ ràng!
Lâm Tử Hàn lấy điện thoại di động ra, mới nhớ tới căn bản không có số điện thoại di động của Tiêu Ký Phàm, nếu không thử một lần thì không biết, sau khi suy nghĩ một chút, cô quyết định dùng một chiêu cuối cùng.
Đang vào lúc này, có người gõ cửa, đi vào là một vị người hầu tuổi còn trẻ, lễ phép mở miệng nói: "Lâm tiểu thư, tiên sinh nói, Lâm tiểu thư vẫn nên nằm trở về trên giường nghỉ đi thôi, đứng như thế không tốt cho chân".
"Đáng ghét! Tên khốn nạn! Lại dám trêu chọc lão nương!" Lâm Tử Hàn căm giận mắng, nhìn Lãnh Phong ở phía vườn hoa, Lãnh Phong vừa lúc ngẩng đầu lên, chống lại con mắt giận dữ của cô, cười tà một tiếng quay mặt đi.
"Cho tôi một bộ áo ngủ, gợi cảm một chút" Trong giọng nói tràn đầy giận dữ, xem cô làm sao chỉnh lại anh! Không đem anh lão yêu nghìn năm đánh cho biến trở về nguyên hình không được!
Nữ hầu sửng sốt một chút, áy náy lắc đầu: "Xin lỗi, Lâm tiểu thư, ở đây chưa từng có người phụ nữ nào ở qua, tiên sinh cũng không phân phó qua phải chuẩn bị phòng cho phụ nữ".
"Chết tiệt! Anh ta chưa từng chạm vào phụ nữ làm sao sống được? Rốt cuộc là vô năng hay là lãnh đạm đây!" Lại có thể ngay cả một bộ áo ngủ đều tìm không ra? Sắc mặt tiểu nữ hầu thoáng cái hồng tới bên tai, là vô năng hay là lãnh đạm cô ta không biết, cô ta chỉ biết là ở đây chưa từng có phụ nữ ở qua. Chỉ vị trước mắt này là người may mắn, thực sự là nói không sợ hãi thì không đúng!
Lâm Tử Hàn thấy cô ta đã bị lời của mình dọa cho giống như bị sét đánh, chịu hết nổi mà trợn trắng mắt, nếu như ném cô ta đến bên người Vương Văn Khiết và Tô Lâm Lâm, chỉ sợ không đến hai ngày cô ta ngay cả hài cốt cũng không còn.
"Chính cô luôn luôn ở thôi? Cho mượn một bộ để mặc, sau đó tôi bảo Phong ca mua một tá cho cô".
"Một tá?" Hai mắt tiểu nữ hầu tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm cô, Lãnh Phong đồng ý mua quần áo cho mình, cô ta cũng đã rất vui mừng, còn mua một tá?
Lâm Tử Hàn gật đầu: "Anh ta có cả đống tiền, không lấy của anh ta một một số thì có lỗi với bản thân, mau đi đi"
Tiểu nữ hầu "A" một tiếng, thoải mái chạy đi ra, không được hai phút liền chạy trở về, trong tay hơn một bộ váy ngủ màu hồng đào.
"Đây là. . ." Lâm Tử Hàn lướt qua váy ngủ, làm một biểu tình thổ huyết, nói: "Đây là khiêu gợi? So với áo ngủ mùa đông của tôi còn bảo thủ hơn, thần thánh ơi, cô buổi tối đi ngủ còn phải đề phòng sắc lang sao?"
Tiểu nữ hầu xấu hổ cười cười: "Tôi có thói quen buổi tối mặc áo ngủ dày một chút, bởi vì tôi hay đạp chăn"
"Quên đi, quên đi, cứ như vậy thôi"
"Lâm tiểu thư, cô muốn áo ngủ làm cái gì?" Tiểu nữ hầu nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
"Tắm" Quyến rũ đàn ông! Nửa câu sau cô không dám nói ra miệng, rất sợ vị tiểu muội ngây thơ này, nhìn áo ngủ trong tay một chút, quyến rũ? Haizzz. . .
"Tắm? Ban ngày ban mặt vì sao phải tắm?"
"Tôi. . . Tôi có thói quen một ngày tắm vài lần, hì hì. . ." Lâm Tử Hàn không muốn giải thích nhiều, xoay người đi đến phòng tắm.
"Lâm tiểu thư, phòng tắm ở bên cạnh" Tiểu nữ hầu hảo tâm gọi một tiếng, chỉ vào phương hướng ngược lại.
Vãi mồ hôi! Không có việc gì làm gian phòng lớn như vậy để làm chi? Lâm Tử Hàn nói thầm ở trong lòng, xấu hổ cười cười với tiểu nữ hầu, đi vào.
Nằm ở bồn tắm lớn như vậy, Lâm Tử Hàn thư thái nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp của nước ấm ở trên người, loại cuộc sống xa hoa này, cô đã có ba năm chưa từng hưởng qua, thật là rất hoài niệm nha!
Cho đến khi nước ấm bắt đầu lạnh lẽo, cô mới không tình nguyện mà đứng dậy, lau khô bọt nước trên người, mặc váy ngủ kín không kẽ hở kia.
Có lẽ là tắm đã lâu, Lâm Tử Hàn cảm thấy đầu có một trận choáng váng, đi ra phòng tắm ngã vào trên giường lớn, vốn dĩ chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, kết quả bất tri bất giác ngủ mất.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cảm giác trên cẳng chân có cái gì lành lạnh đang di chuyển, mới tỉnh lại, một góc giường lớn, Tiểu Thư Tuyết đang ngồi giữa một đống bút màu, huy động tay nhỏ bé vẽ tranh trên giấy.
Lâm Tử Hàn ngồi dậy từ trên giường , sau khi nhìn xung quanh bốn phía một chút, ý thức trong não bộ trở lại trước lúc ngủ, đúng rồi, cô không phải dự định đi quyến rũ Lãnh Phong sao? Làm sao mình lại ngủ chứ?
"Bảo bối, lão tặc kia đâu?"
"Lão tặc là gì?" Tiểu Thư Tuyết khó hiểu mà nhìn cô.
"Chính là chỉ người mời con ăn Sandwiches đó". Lâm Tử Hàn không nhịn được mà giải thích, còn có ai ngoài tên trộm đây.
Tiểu Thư Tuyết "A" một tiếng, tiếp tục bắt tay vào vẽ nguệch ngoạc nói : "Chú Lãnh bị chú Nghị gọi đi, chú Lãnh nói chờ chú hết bận lại đi theo con". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Tử Hàn cắn môi, suy nghĩ một chút sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, sau bảy ngõ tám ngách cũng không tìm được chỗ nào là chỗ là có thể làm việc, thật vất vả mới tóm được một tiểu nữ hầu, kéo cô ta hỏi: "Xin hỏi Lãnh Phong ở nơi nào?"
"Tiên sinh ở phòng sách" Tiểu nữ hầu nói, sau đó đánh giá cô: "Lâm tiểu thư có thể không biết chứ? Phòng sách của tiên sinh là không cho bất luận kẻ nào tới gần"
"Tôi không tới gần, cô nói cho tôi biết ở đâu, tôi xa xa mà nhìn một cái là tốt rồi" Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm nói. Nữ hầu suy nghĩ một chút, chỉ vào hành lang gấp khúc phía trước nói: "Từ nơi này đi thẳng, đến phòng cuối cùng là thấy".
Lâm Tử Hàn gật đầu, đợi nữ hầu đi rồi, nhấc chân liền đi đến hướng phòng sách, cô mới mặc kệ cũng không thể tới gần được hay không.
Cửa phòng sách mở rộng ra, Lâm Tử Hàn thò đầu nhỏ len lén nhìn qua nhìn lại, bốn phía phòng sách đặt đầy máy vi tính, mỗi một chiếc đều đang vận hành.
Giữa phòng sách, Lãnh Phong đang nhanh chóng làm việc với laptop trên mặt bàn, Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chằm chằm cả phòng đầy máy vi tính, trời ạ, anh ta là bán máy vi tính sao?
/284
|