Trở về biệt thự cạnh biển, Lãnh Phong liền hung hăng đẩy cửa xe, xuống xe ôm trọn người bên kia, một tay lấy Lâm Tử Hàn kéo từ trong xe ra. Ôm cô hầm hầm mà đi đến phòng ngủ trên tầng hai.
"Anh muốn làm gì! Anh sao lại có thể phá hỏng hôn lễ của người khác như vậy!" Lâm Tử Hàn tức giận đánh vào lưng anh, người sau lại có bộ dạng như được gãi ngứa, tiếp tục động tác của mình.
Cô lại có thể dám lừa anh đi kết hôn? Nhưng lại giấu diếm tốt như vậy, nếu như không phải người anh an bài bảo vệ cho cô báo cáo cho anh nghe, anh cũng không biết có chuyện lần này!
"Lãnh Phong! Tiêu Ký Phàm! Anh… ưm… không sao chứ? Anh nói đi!" Lâm Tử Hàn rống to hơn tự tiêu khiển tự vui vẻ.
"Tên khốn…!" Lời mắng chửi người vẫn chưa nói ra toàn bộ, Lâm Tử Hàn liền cảm giác được thân thể mình bay lên không, sau một đường vòng cung hoàn mỹ nặng nề mà rơi vào trên giường lớn mềm mại, ngay sau đó là bị thân thể khỏe mạnh của anh mãnh lực đè xuống.
"Anh muốn làm gì! Cút ngay!" Lâm Tử Hàn bị dáng vẻ của anh làm cho sợ hãi, kinh hãi mà khua khoắng chân tay, anh không phải là dự định cường bạo cô chứ?
"Em có đúng là rất muốn kết hôn hay không? Rất muốn đàn ông phải không?" Lãnh Phong bóp cằm cô, căm tức nhìn cô, hai mắt có những tia máu đỏ tươi, bị cô chọc tức rồi!
"Em…" Lâm Tử Hàn khẩn trương không thể nói rõ, sự trầm mặc của cô lại làm cho lửa giận của Lãnh Phong càng tăng lên, bàn tay lớn thô lỗ xé mảnh lụa trắng trên người cô, thô bạo hôn không chút nào ôn nhu rơi xuống trên người cô, để trút hết lửa giận trong lòng.
"Không cần! Không muốn như vậy!" Lâm Tử Hàn thét chói tai, lúc này anh thật đáng sợ, rất dọa người! Cô chẳng qua là tìm một người đàn ông để kết hôn mà thôi, sao lại chọc đến anh chứ? Trên đời này làm sao có người bá đạo như vậy!
"Nói! Em còn muốn lấy chồng hay không?" Lãnh Phong rống giận, hoàn toàn không có ý phải dừng lại.
"Em không lấy! Không lấy!" Ô… Cô không bao giờ… lấy nữa, người đàn ông này thật là một tên biến thái! Cô cũng không dám… trêu chọc anh nữa!
Lãnh Phong cuối cùng cũng không cướp đoạt cô nữa, nhẹ nhàng mà hôn lên nước mắt trên mặt cô, môi chuyển qua bên tai cô, mềm nhẹ nói: "Nói em không thích Đỗ Vân Phi"
"Em không thích Đỗ Vân Phi" Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn nói, lúc này dù cho muốn cô nói không thích mẹ mình, cô cũng sẽ không chút do dự nói ra, chỉ cần anh đừng dọa người như thế là tốt rồi.
"Không thích hắn vì sao còn muốn gả cho hắn?" Anh không hài lòng nói. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Lâm Tử Hàn dùng hai mắt đẫm lệ nhìn anh, vẻ mặt vô tội nói: "Là anh bức em nói không thích anh ấy" Cô cũng không thể bởi vì bị anh hù dọa như thế thì quên việc chính đi.
"Nói như thế này là em yêu hắn?"
"Không có sự phê chuẩn của anh em không dám nói!" Giọng nói càng thêm oan uổng tràn ra từ miệng cô.
Chết tiệt! Lãnh Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, xem ra cô rất khó đối phó! Không hung hăng mà giáo huấn cô một trận căn bản cô không nhớ rõ, dám huyên thuyên với anh như thế!
Một trận mây mưa thất thường qua đi, Lãnh Phong thoả mãnxoay xuống từ trên người cô, nhìn cô bị chà đạp không thể động đậy, dáng tươi cười tà ác liền hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
"Anh rất đắc ý sao?" Lâm Tử Hàn hàm chứa lệ quan sát anh, trong lòng tủi thân cực kỳ, vô duyên vô cớ lại bị anh ăn sạch sẽ, nhưng cô lại có thể còn rất thích bị bắt nạt như thế.
Lãnh Phong ôm lấy eo nhỏ của cô, nghiêm mặt nói: "Anh mặc kệ em là bởi vì lý do gì gả cho Đỗ Vân Phi, tóm lại, nếu như em còn dám chơi đùa kiểu này nữa, anh sẽ lại làm ra loại chuyện như hôm nay".
"Anh sao có thể dã man không có đạo lý như vậy? Em thích kết hôn với ai, anh có tư cách gì quản?" Lâm Tử Hàn cả giận nói.
"Anh chính là người không có đạo lý, em không biết sao!"
Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn anh, đẩy tay anh ra từ trên giường bò xuống, không vui nói: "Em phải đi về?"
"Trở về làm gì? Tiếp tục kết hôn sao?" Lãnh Phong mỉa mai nói: "Chỉ sợ chú rể cũng đã thương tâm đến chết, bây giờ trở về có điểm đã quá muộn hay không?"
"Vân Phi…" Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm, đúng, Vân Phi hiện tại nhất định khổ sở muốn chết, mà cô lại có thể còn ở nơi này cùng người đàn ông khác phóng đãng, cô thực sự đã quá có lỗi với Đỗ Vân Phi .
"Thế nào? Đau lòng?" Anh đưa tay ra, một lần nữa ấn cô lại về giường, bàn tay ấm áp hờ hững mà chạy xuống cổ cô. Cô thoạt nhìn có bộ dạng rất lo lắng cho Đỗ Vân Phi, lẽ nào cô thực sự thích hắn sao?
Nghĩ đến điểm đó, tay anh đột nhiên dừng trên cổ cô, thật muốn cố sức vặn ra, vặn từng đoạn từng đoạn cổ cô tiết mối hận trong lòng! Cô là của anh, vĩnh viễn đều không thể yêu người đàn ông nào khác!
Anh không dùng lực mà vặn cổ cô, mà là gắt gao ôm cô vào trong lòng, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo âu của cô, ôn nhu mở miệng nói: "Tử Hàn, không được yêu người khác, được chứ? Vĩnh viễn cũng không được"
Lâm Tử Hàn kinh sợ, nghi hoặc mà quan sát anh, làm sao lại đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy? Vừa nãy vẫn còn có bộ dạng như bị đả kích cơ mà.
Ngữ khí của anh nghe rất chân thành, cô muốn nói cho anh biết, mình cũng không yêu người đàn ông nào khác, nhưng cuối cùng cũng nhịn được cũng không nói gì, bởi vì cô căn bản là không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Lâm Tử Hàn lo lo lắng lắng mà tắm sạch sẽ, thay quần áo nữ hầu đưa tới, đi ra khỏi phòng tắm, bộ áo cưới hoa lệ của cô, Lãnh Phong đã sớm sai người đem đi đốt bỏ.
Một hôn lễ tốt đẹp, lại bị hủy như thế, nhưng mà, vì sao trong lòng của cô lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm đây? Lẽ nào cô thực sự không muốn gả cho Đỗ Vân Phi như vậy?
Cô bây giờ phải trở về, Tiểu Thư Tuyết còn không biết ở đâu, hơn nữa, cô cũng phải đi về xử lý hôn lễ bị gây náo loạn một chút.
Tay còn chưa chạm tới cửa, cánh cửa đã bị người ta đẩy ra, nếu như không phải cô tránh mau, đầu nhất định đã sưng đỏ.
/284
|