Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cuộc sống luôn luôn phải qua đi, làm cũng phải tiếp tục đi. Lâm Tử Hàn vô tình ra khỏi nhà chuẩn bị đi làm, lại ngoài ý muốn thấy thấy Tô Lâm Lâm vốn nên bay đi Ý đứng ngoài sân, vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn mình.
Lâm Tử Hàn sững sờ, dè dặt gọi một tiếng: "Lâm Lâm"
"Cậu đứa vô sỉ này!" Tô Lâm Lâm một người cất bước tiến lên. Hung hăng tát lên mặt Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Ô… Má trái đáng thương của cô, đều nhanh bị đánh sưng phồng!
Tô Lâm Lâm chưa hết giận hướng cô rống giận: "Lâm Tử Hàn! Cậu sao lại có thể làm ra chuyện quá đáng như thế? Chuyện biến thành như vậy, cậu bảo Vân Phi biết để mặt vào đâu!?"
"Mình…" Lâm Tử Hàn muốn nói lại thôi, cô muốn nói cô không phải cố ý, nhưng mà, cô xác xác thật thật là từ chối Đỗ Vân Phi, xác xác thật thật là khiến cho anh không chịu nổi.
"Cậu không muốn lấy chồng, lúc trước lẽ ra không nên đồng ý với anh ấy! Mình đem anh ấy tặng cho cậu, nhưng cậu lại đối xử với anh ấy như vậy!?" Tô Lâm Lâm tức giận nói.
"Lâm Lâm!" Vương Văn Khiết đi tới từ phía sau vội vàng kéo Tô Lâm Lâm kích động không ngừng, nói: "Chuyện không liên quan Tử Hàn, tình huống lúc đó cậu không tận mắt thấy, không có quan hệ gì tới Tử Hàn"
Tô Lâm Lâm bỏ tay chị ra, vẫn như cũ căm tức nhìn Lâm Tử Hàn: "Vậy bây giờ sao? Bây giờ cậu không phải nên ở trong nhà Đỗ Vân Phi sao?"
"Lâm Lâm"
"Văn Khiết, chị không cần nói nữa" Lâm Tử Hàn nói với Vương Văn Khiết: "Là em có lỗi với Vân Phi, em sai rồi, em không nên nhất thời xung động đồng ý lời cầu hôn của anh ấy"
"Lâm Tử Hàn! Hoặc là cậu từ nay về sau vui vẻ cùng sống với anh ấy, hoặc là cút khỏi cuộc sống của anh ấy!"
"Mình… Mình từ nay về sau cút khỏi cuộc sống của anh ấy" Lâm Tử Hàn chỉ chần chờ như vậy một chút, liền nói ra miệng.
"Hy vọng cậu có thể nhớ kỹ lời cậu nói ngày hôm nay" Tô Lâm Lâm nói xong, cuối cùng sau khi liếc mắt nhìn cô xoay người rời đi, Lâm Tử Hàn làm ra loại chuyện này, cô cảm thấy bản thân không cần phải… nhường nhịn cô nữa, bằng không Đỗ Vân Phi sớm muộn có một ngày sẽ bị cô làm thương tổn đến chết!
Lâm Tử Hàn xoa má trái nóng bỏng, ngồi ở trước bàn làm việc chỉnh lý lại ngăn tủ tài liệu, Từ Nhạc Phong nhìn cô thương cảm, không có yêu cầu cô giúp đỡ, một mình đi ra ngoài làm việc.
Đương nhiên, anh là không có quên báo cáo với tổng tài đại nhân thân ái một chút chuyện bát quái.
Chân trước mới vừa đi, Tiêu Ký Phàm liền xuất hiện ở trước mặt cô, đánh giá má trái sưng đỏ của cô, đè xuống cảm giác đau lòng, dùng khẩu khí cực kỳ không có nhân tình nói: "Em lại trêu chọc ai?"
"Không trêu chọc ai, sáng sớm hôm nay thức dậy nhớ tới chuyện thiếu đạo đức hôm qua làm, tức giận rất nhiều thưởng bản thân một cái tát" Lâm Tử Hàn tức giận nói, cô đời này thì xung khắc với phụ nữ ! Khắp nơi luôn nhận được cái tát.
"Lần sau khi người khác muốn đánh em, chủ động dâng má phải lên, cho má trái thời gian bảo dưỡng một chút" Giọng nói tà mị rất tự nhiên nhẹ nhàng đi ra từ miệng anh .
Lâm Tử Hàn chán nản, trừng mắt với anh, anh thật đúng là có lòng đồng tình nha! Nếu như không phải bởi vì anh, cô có bị tát thành như vậy không?
"Hình như em mỗi một lần chịu đòn, đều là anh tạo thành mà?" Lâm Tử Hàn nghiến răng nghiến lợi nói, còn có mặt mũi ở chỗ này nói móc cô?
Thẹn ý hiện lên vẻ mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm, anh đi tới từ bên cạnh bàn làm việc, bóp thuốc mỡ, dùng ngón trỏ chạm lên mặt cô, nhẹ nhàng xoa tới.
Thân thể Lâm Tử Hàn vô ý thức tới gần, loại động tác thân mật tiếp xúc này bị đồng nghiệp thấy không tốt. Tiêu Ký Phàm lãnh đạm liếc nhìn cô, nói: "Yên tâm đi, thuốc này là dùng riêng cho em, không có bôi qua chân"
Còn dùng riêng cho cô chứ, Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa văng ra, nhưng rất nhanh liền bị nhu tình của anh chinh phục. Hóa ra anh là đặc biệt vội tới đưa thuốc cho cô, anh sao phải đối với mình tốt như vậy? Khiến cho cô muốn oán hận anh đều hận không nổi.
"Cám ơn anh" Cô cảm kích quan sát anh.
Tiếng cám ơn này của cô chỉ biết khơi mào sự không hài lòng của Tiêu Ký Phàm, cái gì mà không cần giúp đỡ, bởi vì anh rất không thích nghe đến lời nói xa lạ như vậy từ miệng cô nói ra.
"Sau này khi em muốn cám ơn anh, chỉ cám ơn trong lòng là được" Tiêu Ký Phàm lạnh lùng mở miệng nói.
Cám ơn ở trong lòng, đó có ý gì, Lâm Tử Hàn đương nhiên biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, nhưng mà cô vẫn còn không có thói quen thân cận với thân phận tổng tài của anh. Anh lúc này, làm cho cô cảm thấy mình rất đê tiện, dù sao anh thiếu chút nữa chính là vị hôn phu của Duẫn Ngọc Hân.
Nhớ tới Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn đứng lên nói: "Tổng tài, anh đi về trước đi, em muốn làm việc" Duẫn Ngọc Hân chắc chắn đặt đầy cơ sở ngầm bên cạnh cô, thấy Tiêu Ký Phàm giúp cô xoa thuốc như vậy, không tức điên mới là lạ!
Tiêu Ký Phàm nhìn cô, lập tức gật đầu: "Anh đi cũng được, thời gian tan ca chờ anh, biết không?"
"Đã biết" Mỗi lần cô đồng ý chuyện gì đều rất lớn tiếng, thế nhưng không có mấy lần làm được.
Chờ anh mới là lạ! Thời điểm mới vừa mới tan ca, Lâm Tử Hàn liền lấy túi xách lên chuồn mất. Không phải là bởi vì cô không muốn, thật sự là mấy ngày nay trong lòng rất mâu thuẫn, căn bản không có tâm tư nói chuyện yêu đương!
Đỗ Vân Phi nhiều ngày an tĩnh cuối cùng một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Lâm Tử Hàn, sau khi trải qua sự kiện kia, trên mặt của anh có thêm một loại gọi là ưu thương. Nguồn: http://truyenyy.com
Loại này, cuối cùng có thể làm cho trong lòng Lâm Tử Hàn càng thêm khó chịu, đều là bởi vì cô mới có thể biến thành như vậy.
"Ba ba Đỗ, con rất nhớ ba nha" Tiểu Thư Tuyết nhào vào trong lòng của anh, rất xun xoe reo lên.
"Đúng không? Ba ba Đỗ cũng nhớ Tiểu Thư Tuyết" Đỗ Vân Phi bế thân thể nhỏ bé của con bé lên, cười đi ra ngoài.
Lâm Tử Hàn quýnh lên, đuổi theo: "Vân Phi, anh muốn dẫn nó đi đâu?"
Đỗ Vân Phi xoay người lại nhìn cô, cười khổ nói: "Tử Hàn, anh chỉ là giống thường ngày đưa nó đi ra ngoài chơi, em sao lại khẩn trương thành như vậy?"
/284
|