"Không nói chuyện kim cương? Vậy nói chuyện gì? Nói chuyện bát quái?" Mặc kệ là nói chuyện gì, cô đều rất không muốn nói chuyện cùng ông ta!
"Mẹ, cho mẹ ăn này!" Tiểu Thư Tuyết giơ một cái bánh ngọt hình hoa lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói với Lâm Tử Hàn, tay kia không chút khách khí nhét miếng bánh vào trong miệng.
"Không được ăn đồ của người xấu!" Lâm Tử Hàn mạnh mẽ chụp miếng bánh ngọt trong tay Tiểu Thư Tuyết, cả giận nói, Tiểu Thư Tuyết "A" lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sụp xuống.
Lâm ca ưu nhã đứng dậy, bước đi thong thả đến trước mặt Lâm Tử Hàn, đánh giá vẻ mặt không vui của Tiểu Thư Tuyết, ngón trỏ chỉa về phía con bé nghi hoặc nói: "Nó sao lại gọi cô là mẹ?"
Lâm Tử Hàn tức giận cười giễu cợt một tiếng, nói: "Con bé gọi tôi là mẹ có gì kỳ quái? Tôi gọi nó mới hẳn là cảm thấy kỳ quái chứ?"
"Nhanh mồm nhanh miệng!" Lâm ca hờn giận liếc mắt nhìn cô, lập tức vươn tay phải, lòng bàn tay chạm vào cằm cô, một lần nữa cẩn thận đứng lên.
"Này! Tôi không có hứng thú với ông lão !" Lâm Tử Hàn vô ý thức lùi về sau, sợ hãi trừng mắt với ông ta.
Lâm ca cũng không tức giận, trầm giọng hỏi: "Cô tên Lâm Tử Hàn?"
"Đúng vậy" Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn mà gật đầu.
"Tử nào? Hàn nào?" Lâm ca tiến thêm một bước hỏi, Lâm Tử Hàn lòng sinh nghi hoặc, ông ta sao lại cảm thấy hứng thú với tên của mình như thế?! Thanh thanh cổ họng: "Tử trong Lâm Tử Hàn, Hàn trong Lâm Tử Hàn"
"Tử trong tử sắc, Hàn trong hàn lãnh, phải không?" Lâm ca híp hai mắt lại, chăm chú mà nhìn chằm chằm cô. Người sau bất mãn mà lầm bầm: "Biết còn hỏi"
Đây là đoạn đối thoại hỏi Tên trong chữ gì, vì mỗi một chữ của Trung Quốc có 1 nghĩa khác nhau, Tử sắc ở đây là màu tím [Tử - tím], Hàn lãnh ở đây là lạnh giá [Hàn – lạnh]
Người kia vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô, cười lạnh lắc đầu: "Cô căn bản không gọi là Lâm Tử Hàn, hẳn là gọi Lâm Tử Y đúng hay không?"
"Ông tại sao biết em gái của tôi?" Lâm Tử Hàn quên tức giận, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ta.
Lâm ca kinh hoảng, biểu tình của Lâm Tử Hàn một chút cũng không giống đang nói dối, nhưng mà, cô rõ ràng chính là con gái của ông ta Lâm Tử Y. Mặc dù có hai mươi năm không gặp, nhưng ông ta vẫn có thể từ trên mặt của cô nhìn ra dáng vẻ của Tử Y năm đó. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Lần trước tại triển lãm châu báu, là bởi vì cô đem mình hóa trang thành bộ dạng phụ nữ trung niên phụ nữ, cho nên ông ta mới không nhận ra cô.
"Cô nói Lâm Tử Y là em gái của cô? Làm sao có thể chứ?" Lâm ca thấp giọng hỏi.
"Đúng nha, tôi cũng cảm thấy tôi phải là Lâm Tử Y, Lâm Tử Y thật dễ nghe, sao lại gọi tôi là Lâm Tử Hàn chứ!" Lâm Tử Hàn như là tìm được tri âm, oa oa kháng nghị, từ nhỏ cô đã không thích tên của mình, cuối cùng cảm thấy quá tầm thường.
Lâm ca đứng thẳng người, nói: "Cô trước tiên ở chỗ này vài ngày, yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô" Ông ta phải đem chuyện này làm cho rõ ràng rồi hãy nói thêm!
"Lời ông nói tôi không thể tin được, nói nữa, tôi ngày mai còn phải đi làm" Lâm Tử Hàn có chút sốt ruột nói, ông ta sẽ không thực sự muốn đem cô nhốt ở chỗ này chứ?
"Đi làm cô cũng đừng đi, tiền lương tôi sẽ trả cô trăm nghìn lần"
"Tôi thích tự mình kiếm tiền" Lâm Tử Hàn liếc nhìn ông ta lạnh lùng nói, nhiều tiền có gì đặc biệt hơn người, cô mới không thích!
"Được, có khí phách!" Lâm ca thoả mãn mà xoa xoa đầu cô, cất bước rời đi.
"Này!" Lâm Tử Hàn quay lại hướng cái bóng của ông ta giận dữ kêu lên: "Ông bắt tôi tới để làm gì?! Tại sao không nói rõ ràng đã đi?!" Chỉ hỏi tên họ của cô rồi bỏ chạy, có ý gì đây!
Lâm ca không để ý đến cô hô to gọi nhỏ, trực tiếp đi xuống dưới lầu, phân phó với thủ vệ vài câu sau đó sải bước trong thời khắc lên xe đang chờ ở cửa.
Lâm Tử Hàn đứng trước cửa sổ lớn trên tầng hai nhìn xe lao nhanh ra khỏi tòa nhà cổ, biết rõ dù cô hét đến rát họng cũng không ai để ý tới, thất bại mà ngã ngồi trên ghế sofa.
Thật là một lão già khó hiểu, nếu không phải tìm cô muốn kim cương, vậy còn bắt cô tới nơi này làm cái gì chứ! Cô mất tích như thế, Lãnh Phong nhất định rất sốt ruột, không biết anh có thể làm chuyện kích động quá khích gì hay không?
Nghĩ đến Lãnh Phong, trong lòng cô thì mơ hồ có chút bất an, nếu như anh thực sự muốn gắng gượng với lão già này , như vậy thực sự rất nguy hiểm.
///// =""=\\\\\\\
Sau khi xe Lâm ca chạy được gần hai tiếng, cuối cùng tới trước biệt thự Lâm gia, hai mươi năm trước không có đặt chân vào nhà này, ngày hôm nay, cuối cùng vẫn trở về.
Tuy rằng vẫn không rời khỏi thành phố này, nhưng vì không liên lụy người nhà, ông ta tuyệt nhiên cắt đứt tất cả quan hệ với người nhà !
Mở cửa chính là lão quản gia, khi nhìn thấy Lâm ca thì hai mắt trừng như muốn rơi ra, lắp bắp mở miệng: "Lão… Lão gia…"
"Nhìn cho rõ, tôi là em trai của lão gia các người" Lâm ca liếc nhìn ông ta lạnh lùng nói: "Mau mở cửa ra" Quản gia gật đầu sững sờ mà "A" một tiếng, rất nhanh mà đẩy cửa sắt lớn ra.
Xe một đường chạy đến trước nhà chính mới dừng lại, Lâm ca mở cửa xe trực tiếp đi vào trong nhà, cách bố trí gian nhà gì gì đó vẫn không thay đổi, giống như đúc với thời gian ông rời đi, cho nên, ông vẫn đang như là quay về nhà mình như bình thường.
Lâm phu nhân đang ở trong phòng khách uống trà cả kinh làm rơi cái chén trong tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm chồng đã rời khỏi nhà… Hơn hai mươi năm, ông ta, sao lại đột nhiên xuất hiện?
Một lúc lâu sau, Lâm phu nhân mới kịp phản ứng, đứng dậy vừa mừng vừa sợ kích động nghênh đón: "Lão gia, ông cuối cùng đã trở về" Ông ấy cuối cùng đã trở về? Trở lại bên cạnh bà? Bà mộng tưởng trông mong nhiều năm như vậy cuối cùng cũng ứng nghiệm!
Đối với sự nhiệt tình của bà, Lâm ca chỉ là quay lại hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ nói: "Bà hẳn là hiểu tôi lần này vì sao lại trở về"
"Làm sao vậy?" Lâm phu nhân có chút bất an hỏi thăm, cảm thấy nhột nhạt trong lòng, nhiều năm qua, tuy rằng bà ngóng trông ông trở về, nhưng mà lại sợ ông trở về!
"Tử Y, Tử Hàn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm ca căm tức nhìn bà đi thẳng vào vấn đề.
/284
|