Lâm Tử Hàn dắt Tiểu Thư Tuyết chậm rãi đi tạt qua rừng thông, hy vọng có thể tìm được lỗ hổng để cô có thể chạy thoát khỏi chỗ rộng lớn này, tiếc nuối chính là, nỗ lực nửa ngày một chút thu hoạch cũng không có.
Bốn phía chỗ rộng lớn này không chỉ có lắp đặt hàng rào điện, hơn nữa khắp nơi đều có thể nhìn thấy những gã đàn ông mặc đồ đen tuần tra, dù cho hóa thân thành muỗi, cũng chưa chắc thoát khỏi.
Đánh cuộc một lần thôi! Trong lòng cô nghĩ, nghênh ngang đi đến hướng của chính.
"Mẹ, người ta đi không nổi nữa!" Tiểu Thư Tuyết bĩu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn oán giận, vốn dĩ chân của nó rất ngắn, cứ đi như thế chắc lại tụt ngắn hơn!
"Đi, không đi con có thể chọn bò" Lâm Tử Hàn liếc con bé một cái nói.
"Mẹ bại hoại"
Lâm Tử Hàn không để ý đến sự bất mãn của nó, cười tủm tỉm nói với thủ vệ đang bảo vệ cửa: "Đại ca, tòa nhà rất đẹp, nhưng tôi đã tham quan xong, phiền anh mở cửa giùm để tôi về nhà thôi"
"Xin lỗi, Lâm tiểu thư, phiền ngài tham quan một lần nữa…" Bảo vệ cửa tuổi còn trẻ áy náy nói, Lâm ca chính là ra lệnh qua không thể để cho cô chạy mất.
Tham quan một lần nữa? Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa không chửi ầm lên, tiểu ca này thật đúng là hài hước, ngay cả lời nói từ chối đều nói đáng yêu như vậy!
Thay đổi sách lược! Cô cười quyến rũ, ngọt ngào mở miệng: "Thân ái, cậu để tôi đi ra ngoài đi"
"Thân ái, ngài đừng làm khó dễ tôi" Nam thanh niên vẻ mặt đau khổ, một gã đàn ông khác lớn tuổi hơn nhấc tay lên, hung hăng gõ đầu của hắn một cái, nam thanh niên liền lắc lắc mặt lui qua một bên.
"Lâm tiểu thư, bên ngoài gió lớn, hay là trở về phòng nghỉ trong đó thôi" Vị bảo vệ cửa lớn tuổi quyết đoán hơn gã nam thanh niên kia, không có nửa điểm muốn thương lượng!
Lâm Tử Hàn căm giận trừng mắt liếc anh ta một cái, xoay người chuẩn bị trở về phòng, lại bị một tiếng xe từ cửa đột nhiên truyền đến xoay nhìn lại.
Xe chậm rãi dừng lại trước mắt cô, còn chưa kịp dừng, cửa sau xe liền bị đẩy ra. Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy có một thân ảnh hồng phấn thoáng cái vụt qua trước mắt, thân thể trực tiếp ngửa ra phía sau, ngã xuống thảm cỏ không đau, nhưng thứ đang đè lên người lại làm cô đau!
"Lâm Tử Hàn! Sống cũng không biết gọi điện thoại thông báo cho người ta một tiếng!" Lâm Tử Y đè trên người cô hờn dỗi mắng.
"Tử Y?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc ngẩng mặt nhìn khuôn mặt của Lâm Tử Y, quả nhiên là nó!
Lâm Tử Y kích động nức nở: "Cám ơn chị còn nhớ rõ em!"
"Em có thể đứng lên trước hay không? Chị sặp bị em đè chết!" Lâm Tử Hàn gian nan đẩy thân thể cô không tính là nặng mấy ra, đau đớn trên người che đi kích động trong lòng, nào có ai vừa thấy mặt sẽ đè người ta xuống chứ! Ô…
Lâm Tử Y bò lên từ trên người cô, Lâm Tử Hàn liền nghi hoặc quan sát cô, nói: "Em sao lại muốn tới nơi này? Lão già kia cũng bắt em tới?" Khi đang nói chuyện không quên liếc mắt nhìn Lâm ca theo Lâm Tử Y xuống xe, đang đùa với Tiểu Thư Tuyết.
"Không bắt nha" Lâm Tử Y xòe hai tay, cười tủm tỉm nói: "Là em bảo ba dượng dẫn em tới gặp chị"
"Ai là ba dượng của em?" Lâm Tử Hàn càng thêm nghi hoặc, thói xấu của Lâm Thư Tuyết khắp nơi nhận ba ba, không phải là di truyền trên người em ấy tới chứ?
"Đó" Lâm Tử Y dùng cằm chỉ Lâm ca một cái, nói, vừa nghe bọn họ huyên náo một thời gian ồn ào, hẳn là không sai.
Lâm Tử Hàn cười nhạo bò lên từ trên mặt đất, trừng Lâm ca một cái mỉa mai nói: "Em sao lại nhận người như thế làm ba dượng chứ? Tùy tiện tìm một ông lão nhận so với ông ta không tốt hơn sao?"
Lâm ca nghe được cô nói mình như vậy, cảm thấy không hài lòng mà đi tới, dừng ở cô nghiêm túc nói: "Ta là ba ruột của con!"
"Ba ruột của tôi so với ông càng tiểu nhân hơn, ông bằng lòng làm ông ta sao?" Lâm Tử Hàn cười nhạo nói.
"Rời đi là việc bất đắc dĩ, n không liên quan tới tiểu nhân" Lâm ca vội vã vì mình biện bác, không ngờ mình trước mặt con gái chỉ là dạng người này! Ông sốt ruột muốn làm sáng tỏ, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào: "Tử Y…"
"Tôi tên là Tử Hàn!" Lâm Tử Hàn quan sát ông ta lớn tiếng nhắc nhở, không rõ ông ta sao lại có bộ dạng luống cuống như vậy, ngoại hình của mình rất dọa người sao? Không đến mức chứ?
"Tử Hàn, năm đó là ta không đúng, ta xin lỗi con…"
"Năm đó ông đã có lỗi gì, nếu không thì tôi xin lỗi ông, ông thả tôi đi thôi" Lâm Tử Hàn nói, cô mới không muốn nghe ông ta giải thích, hiện tại điều muốn nhất chính là rời khỏi chỗ này, miễn cho Lãnh Phong lo lắng cho mình.
"Chị, ông ấy đúng là ba ruột của chị!" Lâm Tử Y cười hì hì nói, hoàn toàn không bởi vì sau khi phát hiện thân thế của mình thì kinh ngạc và khổ sở. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Vừa rồi em không phải gọi ông ta ba dượng sao?"
"Tử Y…"
"Tôi là Tử Hàn!"
"Ừ, Tử Hàn" Lâm ca thở dài giải thích: "Con là con gái ruột của ba, Tử… Y là theo mẹ của nó gả đến nhà chúng ta"
"Ha ha…!" Sau khi Lâm Tử Y cười ha ha hai tiếng, phút chốc dừng cười nói: "Lâm Tử Hàn, em từ nhỏ thì có một mộng tưởng, có thể không làm em gái của chị, ha ha! Hai mươi năm hôm nay cuối cùng cũng ứng nghiệm" Khi còn bé cô cũng không chịu không ít ức hiếp của Lâm Tử Hàn, lúc đó hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ ngóng trông ngày nào đó không cần gọi cô là chị gái.
Lâm Tử Hàn chìm đắm giữa chuyện thực chuyện giả, toàn bộ sự thoải mái là cô tự tiêu khiển tự vui sướng. Hóa ra Lâm phu nhân thật sự không phải là mẹ ruột của cô, trách không được bà ta lại buộc cô gả vào Tạ gia, mẹ kế à mẹ kế!
Nhưng người đàn ông trước mắt này, chính là ba ruột mà cô hận hai mươi năm? Lâm phu nhân nói cho cô, ba của cô lúc còn rất nhỏ vứt bỏ chị em các cô, cho nên, cô vẫn đều rất hận ba ruột mình.
"Muốn thế nào mới có thể không làm con gái của ông?" Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm ca hỏi, cô mới không cần loại ba vô tình vô ý này.
Hơn nữa, anh Phong thân ái của cô cũng là người trong hắc đạo, lại có một người ba trong hắc đạo nữa, khó bảo toàn một ngày kia, cô cũng đen [Chơi chữ hắc] theo, vậy cũng không tốt.
/284
|