Lãnh Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đưa tay, lấy tư liệu sao chép của Ngôi sao thiên thần, khẽ lật ra, giọng nói lạnh lùng tới cực điểm tràn ra từ miệng anh: "Muốn đưa tôi vào chỗ chết? Em quá ngây thơ rồi!" Xoẹt xoẹt vài tiếng, tập photo thành một đống giấy vụn, Lãnh Phong dương tay, đem đám giấy lộn đó ném vào thùng rác.
Lâm Tử Hàn nhìn biểu tình lạnh lùng của anh, sợ hãi, vô ý thức lùi về phía sau một bước, vẫn đang là vẻ mặt kinh hoảng. Cô lắc đầu, lắp bắp nói: "Em… Em không muốn anh chết… Thật sự không có…"
"Không có!" Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô, hai tròng mắt tràn đầy lửa giận, càng nhiều hơn, là đau lòng! "Em giúp Đỗ Vân Phi trộm tư liệu, chẳng lẽ không đúng là muốn cho tôi chết sao?"
"Em…" Cổ họng Lâm Tử Hàn giống như bị thứ gì chặn lại, ngay cả nói cũng không được, cô thật sự không muốn anh chết mà! Cô làm sao có thể để cho anh chết đi chứ!
Lãnh Phong liếc liếc mắt tay phải phía sau lưng cô, quát lạnh nói: "Đem thứ trong tay em lấy ra đi!"
Lâm Tử Hàn liều mạng lắc đầu, lại lần nữa lùi một bước, toàn thân anh tản mát ra lửa giận, vô tình đốt cháy thần kinh cô. Lâm Tử Hàn chưa từng sợ hãi anh như thế!
"Em muốn nó có đúng không?" Lãnh Phong cố ý dùng ngôn ngữ kích thích cô, bởi vì anh cảm giác được cô chắc chắn có quan hệ với chiếc nhẫn.
"Nhẫn này là của em!" Lâm Tử Hàn run giọng nói, cô cũng không muốn trộm nhẫn! Cô không phải kẻ trộm! Lúc trước cô thật sự không trộm. Nhưng mà, lần này là cô thật sự tìm thấy nhẫn từ ngăn kéo, cầm nhẫn của anh, trong khi liều mạng thì anh bắt gặp! Ngay cả một lý do giải thích đều tìm không được! Cô gấp đến độ sắp khóc lên!
Lãnh Phong kinh sợ, khiếp sợ nhìn chằm chằm cô! Cô nói chiếc nhẫn này là của cô? Như vậy, ba năm trước đây…!
Trên mặt của anh lộ vẻ biểu tình không thể nào tin tưởng, nhưng mà, trong lòng lại chờ đợi cô, hi vọng cô chính là người đàn bà anh đã từng một mực tìm kia!
"Nhẫn của em, sao lại ở trong tay người khác?" Lãnh Phong giả vờ trầm tĩnh hỏi.
"Em… Em lúc trước bởi vì thiếu tiền mới làm mất" Lâm Tử Hàn thuận miệng nói liều.
"Nói dối!" Lãnh Phong lạnh lùng nói, ý đồ dùng lửa giận tới bức ra lời nói thật của cô, anh nghiến răng nghiến lợi mà nói ra: "Em muốn biết tôi là từ đâu mà có được nhẫn không?"
Lâm Tử Hàn lắc đầu, cô không biết, nhưng rất muốn biết! Lúc trước cô đem nhẫn thưởng cho cha của Tiểu Thư Tuyết, lẽ nào anh ta bán đi?
"Là ba năm trước đây mua từ trên tay một con vịt" Lãnh Phong cúi người, lạnh lùng nói bên tai cô. Nói xong lui người, nhìn sự sợ hãi trên mặt cô, đây đúng là phản ứng anh đang đợi.
Lâm Tử Hàn nhắm mắt kinh sợ mà há miệng, trong lòng thoá mạ: Bà nó! Anh ta không mang đi chỗ khác mà bán? Lại để người đàn ông trước mắt này mua được!
"Nếu như em thích, thì trả lại cho em thôi" Lãnh Phong cười một tiếng, xoay người đi ra thư phòng.
Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chằm chằm cái bóng của anh biến mất tại cửa thư phòng, cô muốn nói cho anh biết! Cô không thích chiếc nhẫn này, cũng không có ý muốn chiếm giữ nó. Cô biết lúc này Lãnh Phong nghe không vào bất luận giải thích gì, anh hiểu lầm cô! Không hề tin tưởng cô!
Lâm Tử Hàn hối hận đến không thể lập tức chết đi, sụp đổ lao ra ban công, nhưng mà, thư phòng là ở tầng hai, dù cho cô nhảy xuống, cũng chết không được!
Cô giật giật tóc, nức nở trượt ngồi dưới đất, cô thực sự thật hối hận đã đồng ý lời đề nghị của Đỗ Vân Phi!
Lãnh Phong sau khi đi ra thư phòng, trực tiếp đi đến gian phòng của Tiểu Thư Tuyết, Tiểu Thư Tuyết đang ngủ, nữ hầu sau khi nhìn thấy vẻ mặt hàn băng Lãnh Phong, thức thời mà lánh ra ngoài cửa.
Dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn đáng yêu của Tiểu Thư Tuyết, Lãnh Phong xúc động đưa tay ra, xoa nhẹ lên. Nó là con gái của mình sao? Nếu không vì sao anh chỉ độc có nuông chiều nó? Là nguyên nhân huyết mạch tương liên sao?
Bình thường, không phải người xa lạ cũng không quá nuông chiều một đứa trẻ không phải mình sinh ra sao?
~~~~~~~~~~~
"Thủ lĩnh, kết quả giám định đây" A Nghị đứng ở cạnh cửa, cung kính nhìn Lãnh Phong quay lưng với mình. Bên cạnh cửa sổ lớn, làm nổi bật thân ảnh cao to vĩ ngạn của Lãnh Phong.
Chỉ là, khối thân thể cao ngạo một đời này, lúc này lại lộ ra nồng đậm ý không hài lòng. Nghe được hai chữ kết quả, thân thể Lãnh Phong hơi run lên, xoay người lại nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của A Nghị.
Trong mắt của anh bỗng nhiên tràn đầy khẩn trương, cũng không tránh hai mắt A Nghị, mấy ngày nay, cậu thấy nhiều sự thất thường của Lãnh Phong, cho nên, đã thấy nhưng không thể trách!
Vươn hai tay, trình lên kết quả giám định mới lấy từ bệnh viện. Đêm hôm qua, cậu tìm tới bác sĩ lấy máu của Lãnh Phong và Tiểu Thư Tuyết, dưới bức hiếp của cậu, kết quả rất nhanh đã có.
Lãnh Phong nhìn chằm chằm kết quả trước mắt, chậm chạp không dám đi tiếp nhận, cưỡng chế kích động ngụ ở đáy lòng, nói: "Không cần, cậu nói cho tôi biết kết quả là được"
"Tiểu Thư Tuyết là con gái ruột của ngài" A Nghị mang theo nụ cười thản nhiên nói ra những lời này, Lãnh Phong đối với Tiểu Thư Tuyết không lý do mà nuông chiều, thì ra là có nguyên nhân, đây là cái gọi là huyết mạch tương liên!
Trái tim Lãnh Phong vốn dĩ đang kích động, đập lên càng thêm lộn xộn, nghìn vạn loại cảm giác bài sơn đạo hải đè lên tim anh, khiến anh mấy lần hít thở không thông. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Thì ra Lâm Tử Hàn chính là người phụ nữ ba năm trước đây anh gặp gỡ một đêm, Tiểu Thư Tuyết là con gái mà thất lạc hai năm dài!
Anh lại có thể mặc kệ cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài hơn hai năm, qua cuộc sống nghèo khó gian khổ!
Lãnh Phong thở sâu, bước đi đã đi đến phòng ngủ, trong phòng ngủ, Lâm Tử Hàn đang ngơ ngác chơi các loại đồ chơi ở trên giường với Tiểu Thư Tuyết.
/284
|