Tiểu Thư Tuyết nhìn vòng tay, nghiêm trang nói: "Mẹ chưa bao giờ đeo trang sức, mẹ nói chỉ có cẩu cẩu mới đeo vòng trang sức trên cổ" Nói xong khanh khách nở nụ cười.
Lời này lại thực chỉ có người phụ nữ như Lâm Tử Hàn mới nói được, Lãnh Phong cười thầm nghĩ, đưa tay liền bỏ vào trong túi nhỏ màu xanh.
Tiểu Thư Tuyết cúi xuống bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Nói cho ba biết nha, dì Văn Khiết nói mẹ đây là đố kị với kẻ có tiền, cho nên mới nói châm biếm như vậy?"
"Đúng vậy" Lãnh Phong gật đầu đồng ý nói.
Hai người một lớn một nhỏ hầu như đi dạo gần nửa trung tâm khu vực thành thị, sau khi xách đầy túi lớn túi nhỏ, cuối cùng mới cam lòng quay về nơi ở.
Anh sợ nếu không quay về, Lâm Tử Hàn thực sự điên mất, đến lúc đó có thể rất phiền lòng.
~~~~~~~~~~~~~
Một đêm này, Lâm Tử Hàn không biết khóc bao lâu, cuối cùng mới mệt mỏi ngủ. Trong mộng, Tiểu Thư Tuyết đang dùng giọng nói ngọt ngào của mình khắp nơi gọi "Mẹ".
Cô muốn trả lời con bé, ôm lấy nó, nhưng mà lại phát không ra chút thanh âm nào, tìm bốn phía cũng không thấy thân ảnh Tiểu Thư Tuyết, chỉ có một tiếng "Mẹ" kia là chân thật tồn tại. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
"Ba ba, mẹ cũng không để ý con, mẹ tức giận" Tiểu Thư Tuyết đứng ở trước giường quay đầu lại nhìn Lãnh Phong, lắc lắc mặt tủi thân nói.
Lãnh Phong xoa đầu nhỏ của con bé, ôn nhu an ủi: "Mẹ không phải không để ý con, mẹ chỉ là đang ngủ" Ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi người trên giường.
Trên mặt cô đã lau sạch vệt nước mắt, chân mày nhíu chặt, gắt gao đâm vào tim anh. Tim của anh, cũng đau nhức.
Nhịn không được đưa tay, xoa khuôn mặt tiều tụy của cô, nhẹ nhàng an ủi.
Động tác của anh rất nhẹ, rất khẽ, nhưng mà Lâm Tử Hàn vẫn bị anh quấy rầy tới, nhắc đi nhắc lại một câu: "Thư Tuyết… Trả lại Thư Tuyết cho em"
"Mẹ! Con đã về rồi" Tiểu Thư Tuyết tiến đến trước mắt cô lớn tiếng nói.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, phút chốc mở hai tròng mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vẻ mặt phóng đại của Tiểu Thư Tuyết trước mắt. Vẻ mặt không thể tin tưởng, sau đó là vẻ mặt kinh ngạc, lấy tay dùng sức mà xoa xoa hai mắt, rất sợ là mình bởi vì quá nhớ cô bé mà sinh ra ảo giác.
Hóa ra, đây tất cả đều là sự thật, cô không nhìn lầm, Thư Tuyết của cô thật sự đã trở về!
"Tiểu Thư Tuyết…" Lâm Tử Hàn thò một tay ra ôm cô bé vào trong lòng, thất thanh khóc rống lên: "Con cuối cùng đã trở về… Hu… Con sao lại có thể hù dọa mẹ như vậy…"
"Mẹ ngoan, mẹ không khóc nha, khóc nhiều không đẹp" Tiểu Thư Tuyết giơ tay nhỏ bé lên vỗ nhẹ trên lưng cô, bắt chước mà an ủi.
"Sau này không bao giờ… làm như vậy nữa" Lâm Tử Hàn nức nở cầu xin, cô cũng chịu hết nổi đả kích như vậy rồi, thật là đáng sợ!
"Mẹ, ba ba mua cho con thật nhiều thật nhiều đồ vật, cũng mua cho mẹ nhiều đồ" Tiểu Thư Tuyết hưng phấn nói, nói xong dùng hai tay mò mẫm trong túi.
Lâm Tử Hàn mới từ kích động phục hồi tinh thần lại, trước mắt của cô, là hai chân thon dài thẳng tắp. Ánh mắt tùy thời hướng lên trên, dừng ở trên mặt Lãnh Phong, tức giận thay thế buồn vui, dùng một loại ánh mắt thù hằn trừng mắt với anh.
Lãnh Phong cũng không tránh né ánh mắt của cô, cũng không úy kỵ lửa giận của cô, trong lòng anh, làm sao không trải qua? Không tức giận?
"Mẹ xem, ba ba mua cho mẹ vòng tay, thật xinh đẹp!" Tiểu Thư Tuyết đem vòng trang sức đính trân châu kia cầm tới trước mặt Lâm Tử Hàn đung đưa.
Là rất đẹp! nhưng mà…!
Lâm Tử Hàn đoạt lấy vòng trang sức trong tay con bé, ném xuống mặt đất, lại hung hăng giẫm lên, nổi giận mắng: "Lâm Thư Tuyết! Con có thể có chút khí phách hay không? Nhận kẻ trộm làm ba ba? Còn loạn bậy muốn đồ của người khác?"
Tiểu Thư Tuyết bị cô rống lên như thế, nhất thời tủi thân mà im lặng, lui về phía sau hai bước trốn ở phía sau Lãnh Phong.
"Con lại đây cho mẹ!" Lâm Tử Hàn nâng cao âm lượng, càng thêm chán nản, xem ra con bé bây giờ bị Lãnh Phong thu phục đến dễ bảo. Không chỉ có gọi anh là ba ba, còn coi anh như cứu thế!
Lãnh Phong phất tay, đưa tới nữ hầu canh giữ ở cửa, phân phó cô ta ôm Tiểu Thư Tuyết ra ngoài.
Nữ hầu không dám chậm chạp, ôm lấy Tiểu Thư Tuyết bị Lâm Tử Hàn dọa cho sợ hãi đi ra ngoài. Lâm Tử Hàn thấy Tiểu Thư Tuyết một lần nữa bị ôm đi, luống cuống, la lớn với bóng dáng nữ hầu rời đi: "Trở về! Không được ôm nó đi ——!"
Đáng tiếc, nữ hầu ở chỗ này đều chỉ nghe Lãnh Phong, dù cho cô gọi đến khản cổ, cũng không có ai để ý cô.
Lâm Tử Hàn lảo đảo đuổi theo, khi đi qua bên người Lãnh Phong, cánh tay bị anh chặn giữ lấy, bắt trở về.
Trên mặt của anh, là lạnh lùng vô tận, bất đồng với lạnh lùng của dĩ vãng, Lâm Tử Hàn sững sờ trừng mắt nhìn anh, không rõ anh rốt cuộc nghĩ muốn thế nào!
Lãnh Phong cúi người tới gần mặt cô, lạnh lùng liếc cô, mỉa mai nói: "Chỉ mới ba ngày không gặp con bé mà thôi, em lại chịu hết nổi rồi?"
"Anh tên tiểu nhân vô sỉ này, mang con ra uy hiếp tôi tính gì là đàn ông?" Lâm Tử Hàn căm giận mà trừng mắt nhìn anh, mắng.
"Tôi chẳng qua là mang theo Thư Tuyết đi ra ngoài chơi một vòng, sao lại uy hiếp được em chứ?"
Nước mắt của Lâm Tử Hàn chảy xuống, tức giận đến chửi ầm lên nói: "Anh có biết tôi ba ngày nay sống như nào hay không? Anh không có con gái, căn bản không cảm nhận được loại đau đớn vì mất con này, tôi…!"
"Em cảm thấy em ba ngày nay qua rất dài dằng dặc có đúng không?" Lãnh Phong cắt ngang cô, gắt gao nắm chặt cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy em cảm thấy ba năm không dài? Ba Tiểu Thư Tuyết thất lạc con gái ba năm, em lẽ nào thì không cảm thấy dài?"
"Cái gì ba năm?" Lâm Tử Hàn thu nước mắt, nghi hoặc quan sát anh, không có việc gì nói đến ba Tiểu Thư Tuyết để làm chi? "Anh căn bản không phải là ba đứa bé này" Con vịt sợ nhất chính là loại chuyện này, làm sao có thể muốn con ghẻ? Nói nữa, cũng không thể để cho cô gả cho một con vịt chứ?
/284
|