Sau một lúc lâu trầm mặc, Đỗ Vân Phi đột nhiên hỏi: "Văn Khiết có nhà không?"
Tô Lâm Lâm sửng sốt, nghi hoặc mà hỏi thăm: "Anh tìm Văn Khiết làm cái gì?"
Đỗ Vân Phi không nói, xác thực không biết nên trả lời cô như thế nào, hắn chỉ là muốn biết tin tức của Lâm Tử Hàn từ trong miệng Vương Văn Khiết, nhảy xuống từ trên tầng cao như vậy, không biết cô có bị thương không? Sợ không?
Không chiếm được câu trả lời của hắn, Tô Lâm Lâm ngắn gọn nhắn tin cho Vương Văn Khiết, tiếp tục giúp đỡ hắn xử lý vết thương.
Chỉ chốc lát sau, Vương Văn Khiết liền bước nhẹ nhàng đi đến, vào cửa liền dùng ngữ khí trêu đùa nói: "Em nói này đại soái ca, anh có thể đừng màu mè một chút hay không? Sớm có một ngày sẽ hại vẻ mặt đẹp trai của anh"
Đỗ Vân Phi cười khổ một tiếng, nói dối: "Bởi công việc, đây là chuyện khó có thể tránh" Hắn cũng không thể để cho Vương Văn Khiết biết hắn kỳ thực là cấu kết với hắc đạo đi ám sát Lãnh Phong.
"Anh cũng kiềm chế chút, liều mạng như vậy làm cái gì, người xấu trong thiên hạ là vô tận, không đáng giá đền thêm mạng nhỏ" Vương Văn Khiết trợn mắt nói, âm thầm thề đời này gả cho chó lợn cũng không muốn gả cho cảnh sát, đỡ phải suốt ngày chờ đợi lo lắng!
Đỗ Vân Phi cười cười, đổi đề tài nói: "Lâm Tử Hàn ngày hôm nay có gọi điện thoại cho em không? Cô ấy có khỏe không?"
Vương Văn Khiết cười một tiếng, nói: "Tên kia không nghe thấy tiếng của em, ngủ không yên, đương nhiên là có gọi nha" Thấy thương cảm trên mặt Đỗ Vân Phi chợt lóe rồi biến mất, dừng lại không dám nói thêm gì nữa.
Tình cảm của hắn với Lâm Tử Hàn thật là quá sâu, Vương Văn Khiết vẫn đều cảm thấy Lâm Tử Hàn không gả cho hắn là nhất tổn thất lớn. Đỗ Vân Phi đã dưỡng thành một thói quen, mỗi ngày đúng giờ hỏi thăm tin tức của Lâm Tử Hàn từ cô, thâm tình như thế, làm cho cô là người ngoài cuộc cũng bị cảm động.
Thường ngày đều là ban đêm hỏi thăm Lâm Tử Hàn, ngày hôm nay sao lại hỏi sớm hơn? Chị có chút hồ nghi, nhưng không nghĩ nhiều thêm, tình yêu nam nữ, tư tưởng là rất khó nắm lấy.
"Cô ấy khỏe không?" Đỗ Vân Phi đè sự cấp thiết xuống đáy lòng, lần thứ hai trầm tĩnh hỏi thăm.
Vương Văn Khiết nhìn liếc mắt Tô Lâm Lâm đang thương cảm, ha ha cười nói: "Em ấy rất khỏe, la hét nói ngày hôm nay bị một lão già đáng chết truy sát, em nghe không hiểu, nên cúp máy sớm"
"Vậy sao?" Trái tim treo lơ lửng của Đỗ Vân Phi cuối cùng cũng rơi xuống, không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần cô không có việc gì, anh ta sẽ cần phải lo lắng đến an nguy của cô nữa.
Tô Lâm Lâm có chút giận dỗi mà mở miệng: "Vân Phi, Tử Hàn người đàn ông bên cạnh chiếu cố, còn có thể có chuyện gì?" Trong lòng của hắn, vĩnh viễn cũng chỉ là Lâm Tử Hàn, mặc kệ cô nỗ lực thế nào đều không thay đổi trái tim hắn được.
"Đúng vậy nha, Lâm Lâm nói rất đúng" Vương Văn Khiết ở một bên phụ họa, nếu không thể ở cùng một chỗ với Lâm Tử Hàn, biện pháp tốt nhất chính là quên cô ấy đi, quý trọng người trước mắt!
Lời như thế Vương Văn Khiết khuyên qua không ít, Đỗ Vân Phi cũng nghe phát chán, hắn có chút không nhịn được nói: "Cám ơn hai người, anh đi tắm rửa"
Nói xong đã đi đến hướng phòng tắm, nếu như có thể quên Lâm Tử Hàn, hắn cần gì phải ở chỗ này tìm cách đoạt lấy cô? Cô theo một nhân vật nguy hiểm như thế, hắn làm sao có thể không lo lắng?
Lo lắng có ích lợi gì? Yêu sâu đậm có ích lợi gì? Lâm Tử Hàn không cảm giác thấy được chân tình của mình, không thèm tình yêu của anh, cô yêu, chính là người đàn ông khác!
~~~~~~~~~~~~~
Trong hoa viên, Lâm Tử Hàn buồn chán đến cực điểm ngồi xổm bên cạnh con chó trắng, đeo caravat màu hồng phấn trên cổ nó, quan sát sau một lúc thoả mãn cười tươi.
Cuối cùng cũng là không lãng phí tiền, màu phấn hồng phối với con chó một thân tuyết trắng, thật đúng là rất đẹp!
Lãnh Phong mới từ trong phòng đi ra, dừng mắt liền thấy kiệt tác của Lâm Tử Hàn, hai mắt nghiêm lại, bước nhanh đi tới, không hài lòng nói: "Caravat của anh, sao lại ở trên người nó?"
Cô lại có thể để anh và chó cùng đeo một cái caravat? Đây là một sự vũ nhục lớn!
Lâm Tử Hàn nhìn thấy anh không hài lòng, vô tội nháy hai mắt, nói: "Anh không phải không vui sao? Em chỉ đưa cho nó dùng mà thôi" Chính anh không cần, chẳng lẽ còn không muốn đưa cho chó dùng? Quỷ hẹp hòi!
"Ai nói anh không cần?" Lãnh Phong cau mày liếc cô, anh là không thích màu phấn hồng, nhưng không muốn đưa nó cho chó trắng. Nếu là cô chọn, anh nguyện ý thử nhận lấy!
"Anh nói…" Giọng nói rất nhỏ, bởi vì cô không xác định Lãnh Phong rốt cuộc có nói qua những lời này hay không. Lúc trước ở trong cửa hàng vẻ mặt anh rất chán ghét, bởi vì giận dỗi, cô mới mua nó, nghĩ anh khẳng định sẽ không cần.
"Gỡ xuống" Anh nghiêm mặt ra lệnh.
Lâm Tử Hàn "À" một tiếng, ngoan ngoãn lấy caravat trên cổ con chó xuống. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Khi cô cầm caravat trở lại phòng ngủ thì bị cảnh tượng bên trong phòng dọa cho sợ ngây người, trời ạ! Gian phòng của cô lúc nào thì biến thành quầy bán trang phục?
Toàn bộ phòng ngủ rộng lớn, bày tràn đầy giá áo, chính là ngày đó cô thử những nhãn hiệu kia, Lãnh Phong lại có thể thực sự mua toàn bộ về?
Điên rồi! Anh thật là điên rồi!
Giữa giá áo, hình bóng một người xinh đẹp như ẩn như hiện, Lâm Tử Y thử bộ đồ mới thấy Lâm Tử Hàn tiến đến, cười tủm tỉm giương giọng nói: "Chị, bên phải là của em, chị cũng đừng nhìn"
"Em là thổ phỉ sao?" Lâm Tử Hàn tức giận trợn trắng mắt, cô ấy thật đúng là không khách khí, nhưng quần áo nhiều như vậy, cô đang lo không chỗ nào giải quyết, cô ấy muốn cứ việc cầm là được rồi.
/284
|